Chương 15: Đại náo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi Thời Cẩn Dương đến tìm tôi như lời hẹn, anh ta liền vội vàng vạch ra khoảng cách ranh giới giữa hai chúng tôi. Đã là diễn kịch, đương nhiên phải diễn cho tới, sau mấy lời nói nghiêm túc của trúc mã, tôi bắt đầu rơi nước mắt tổn thương.

Gấp gáp như vậy, tôi còn cho rằng bản thân anh ta là một con người si tình. Nếu như Khương Nguyệt không nói, có khi sau này khi chơi chán rồi, tôi lại cảm thấy thương xót cho đối phương. Tôi giả vờ kích động trước mặt trúc mã, náo một trận vô cùng thương tâm, bố mẹ tôi nhìn thấy con gái mình ngốc nghếch si tình, nhất thời liền nảy sinh oán giận với anh ta.

Cái gì gọi là thanh mai trúc mã kéo dài suốt hai mươi mấy năm, cơ hồ cũng không còn quan trọng. Mẹ ôm tôi vào lòng an ủi, bố chắp tay phía sau, tức giận nói:

"Cẩn Dương, con không trân trọng tình cảm suốt hai mươi mấy năm của Diên Hi thì cũng thôi đi. Con bé vừa về nước không lâu, vì thương con, nhớ con cho nên mới ba lần bảy lượt để con tổn thương nó. Từ nay về sau, cho dù con có hối hận, bác cũng sẽ không để hai đứa tái hợp lại... Con cũng đừng nên gây rắc rối cho con bé nữa. Mau về đi."

Bố tôi không phải là người hay thể hiện tình cảm, thế nhưng tôi biết, ông ấy cực kỳ yêu thương báo thủ là tôi. Tôi vô lực ngữ trong vòng tay mẹ, ngước khuôn mặt ngập trong nước mắt, đau đớn nói:

"Mẹ... con thật sự sai rồi sao? Đáng lẽ ra con không nên làm phiền anh Cẩn Dương, để anh ấy chán ghét con, vội vàng rạch ra ranh giới cắt đứt đoạn tình cảm này... Con... con cũng chỉ là tin vào lời hứa của anh ấy mà thôi."

Tôi nói xong liền khóc, khóc xong liền chạy vào phòng, đóng cửa thật mạnh, những chuyện tiếp theo tôi không thèm để tâm nữa. Thời Cẩn Dương nghĩ rằng có thể thoát khỏi tôi, đương nhiên là không nghĩ tới bản thân đã đặt chân vào mười tám tầng địa ngục, thoát khỏi một tầng liền có một tầng khác đang đợi anh ta.

...

Mấy ngày này tôi an ổn tịnh dưỡng ở nhà, buổi tối lại chạy đến bar club uống rượu, chỉ khi ở một mình mới có dáng vẻ tràn đầy khí huyết, ngoài ra đều sẽ bày ra dáng vẻ hốc hác đến thảm thương.

Lúc chuẩn bị đi dạo phố, Khương Nguyệt lại gửi cho tôi vài dòng tin nhắn.

Dòng đầu tiên là địa chỉ và vị trí của một nhà hàng lớn.

Dòng tiếp theo chính là lời ẩn ý: 'Ở đây có một con chuột lớn biết nói tiếng người. Có hứng thú không, đến gia nhập cuộc vui đi.'

Khóe môi tôi nhếch nhẹ, trong lòng liền trở nên cực kỳ kích động. Tôi nhanh tay gửi một hình trái tim, soạn một dòng tin nhắn ngắn gọn, gửi đi: 'your party + 1 member'.

Chưa đầy hai mươi phút tôi đã có mặt tại nhà hàng. Chỗ ngồi của Khương Nguyệt rất dễ nhìn thấy, chỉ vừa bước vào liền có thể nhận ra. Tôi âm thầm nhếch môi, cười rất sảng khoái, mặc dù không phải là Tôn Ngộ Không, thế nhưng cách để đại náo Thiên Cung, chỉ sợ đến lão tôn đó cũng phải thua tôi.

Hít thở một hơi thật sâu, tôi giả vờ đi đến, sau đó lướt qua bàn ăn của Thời Cẩn Dương. Lúc nhìn thấy tôi, sắc mặt trúc mã liền lập tức tối đen, khoảnh khắc anh ta cầu mong tôi đừng quay lại, tôi đã quay lại.

Tôi giả vờ che tay ngạc nhiên, nói:

"Anh Cẩn Dương, thật trùng hợp quá..."

Nói đến đây, tôi liền chậm rãi liếc mắt về phía Khương Nguyệt, mỉm cười gượng gạo.

"Ồ, hóa ra... chị Khương Nguyệt cũng ở đây..."

Sắc mặt Thời Cẩn Dương vô cùng khó coi, bàn tay gân guốc siết chặt thành nắm đấm, gì đây, chưa gì đã muốn động thủ rồi sao?

"Lâm Diên Hi, em... dám theo dõi tôi?"

Trúc mã hướng mắt về phía tôi, tức giận nói. Tôi lập tức tỏ ra sợ hãi, hai mắt bắt đầu ẩm ướt, sau đó nước mắt thi nhau rơi xuống, tựa như thác lũ ồ ạt tràn ra.

"Em... em không có, em có hẹn với bạn ở đây. Cậu ấy bảo em đến đây đợi trước. Nếu như em biết anh Cẩn Dương sẽ ăn ở đây, cho dù có đánh chết em, em cũng không đến..."

Quả nhiên, Thời Cẩn Dương vẫn là chán ghét nước mắt của tôi nhất. Ở trước mặt bao nhiêu người, tôi vừa khóc vừa ầm ĩ một trận, đến cả dáng vẻ lãnh đạm của Khương Nguyệt cũng bị tôi làm cho ảnh hưởng.

"Em cũng không có cố ý mà..."

Tôi dùng tay lau nước mắt, vô cùng uất nghẹn nói tiếp.

"Em thừa sức biết anh Cẩn Dương chán ghét em, anh không thích em, em cũng không dám làm phiền anh. Cho dù anh không để tâm đến tình cảm suốt hai mươi mấy năm giữa chúng ta, em cũng không dám trách anh nửa lời. Em vì anh mà cãi nhau với bố mẹ, em cũng không hề có ý trách mắng anh... anh vì sao lại đối xử tàn nhẫn với em như vậy?"

Khương Nguyệt đang im lặng xem kịch, cuối cùng cũng chịu tham gia. Nữ nhân nhíu chặt hai mày, tức giận nhìn Thời Cẩn Dương, nói:

"Cẩn Dương, tôi vốn còn cho rằng anh thật lòng muốn xin lỗi, cho nên tôi mới đồng ý gặp mặt anh... bây giờ thì sao, anh còn mang theo cả thanh mai của anh đến đây dằn mặt tôi?"

Khương Nguyệt dùng ánh mắt oán giận liếc nhìn tôi, giống như là muốn để Thời Cẩn Dương nhìn thấy. Tôi khối hợp vô cùng ăn ý, nước mắt rơi xuống càng thêm dữ dội.

"Chị Nguyệt Nguyệt đừng tức giận, lỗi đều do em, là do em khiến anh ấy bị hiểu lầm... bây giờ em sẽ đi, vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh ấy nữa..."

Khương Nguyệt tức giận, duỗi tay cầm lấy túi xách rồi hung hăng đứng dậy.

"Cẩn Dương, anh thật biết cách trêu chọc người khác. Nếu như muốn chia tay với tôi, cũng không nhất thiết phải gọi em gái của anh tới đây bày trò..."

Thời Cẩn Dương luống cuống vô cùng, thấy tôi rời đi liền muốn kéo tôi lại giải thích. Thế nhưng Khương Nguyệt lại trực tiếp hất một cốc nước lạnh vào mặt anh ta, gián tiếp giải vây giúp tôi.

Tôi như đứa trẻ ôm theo uất ức rời khỏi nhà hàng. Bước vào trong xe, nước mắt giống như bị ngắt van đột ngột ngừng lại. Tôi dùng khăn giấy chấm nước mắt, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường. Chỉ hai từ thôi, sảng khoái, vô cùng sảng khoái.

Hôm nay tôi quấy rối một trầm ầm ĩ như vậy, cũng cướp đi cơ hội giảng hòa của Thời Cẩn Dương, có lẽ cho đến mấy chục năm nữa, khi nhắc đến ba chữ "Lâm Diên Hi" anh ta đều sẽ cảm thấy vô cùng ấn tượng, ấn tượng đến nỗi phát điên.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro