Chương 17: Trái Cấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Nguyệt lại liếc mắt nhìn tôi, đáy mắt phủ lên một tầng cảm xúc phức tạp. Tôi không nhìn ra tâm tư của đối phương, chỉ cảm thấy có cái gì đó vô cùng ấm đang dần bủa vây.

Tôi chống cằm nhìn Khương Nguyệt, khoảnh khắc đó, ánh nhìn giữa hai thái cực xa cách trực tiếp giao nhau, hòa hợp một cách kỳ lạ. Trước kia tôi vẫn luôn tự hỏi, vì sao cô ấy lại có thể an tĩnh như nước, xem mọi thứ ngang bằng như một đường thẳng. Sau này mới biết, hóa ra khi không yêu, con người ta lại có thể bỏ qua nhiều thứ đến như vậy.

Khương Nguyệt hất hàm, cầm ly rượu hướng về phía tôi đảo nhẹ vài vòng, bình thản nói:

"Đêm nay có muốn say một đêm không?"

"Keng..."

Tôi nhếch môi, nhanh chóng chạm ly rượu vào ly của đối phương, vui vẻ trả lời:

"Uống rượu cùng với mỹ nhân, có ai lại không muốn cơ chứ? Đêm nay không say không về..."

Rõ ràng nói trí nhớ của người say rượu rất kém, thế nhưng diễn biến sau đó, tôi liền nhớ rất rõ. Khương Nguyệt uống rất nhiều rượu, tôi cũng uống rất nhiều rượu. Chúng tôi vừa uống vừa hỏi về con người của đối phương, lúc này tôi mới đại khái nắm được một số thông tin cơ bản của cô ấy.

Khương Nguyệt là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, cũng đã có một số tác phẩm vươn tầm quốc tế. Hoạt động công việc linh hoạt, dường như không bị gò bó về thời gian và địa điểm. Chẳng trách lại có khí chất trưởng thành, lãnh đạm như vậy, hóa ra là một người yêu thích sáng tạo, rất có mắt nhìn.

Mượn rượu làm càn, tôi từ một người không dám làm gì trở thành dáng vẻ cái gì cũng dám làm. Đêm đó tôi không trở về.

Phòng riêng trong Bar Club tôi cũng thuê một phòng, nằm ngay bên cạnh phòng của trúc mã. Bên trong chỉ có một ánh đèn vàng mờ nhạt, không đủ để soi sáng toàn bộ căn phòng, thế nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng gì mấy, tôi vốn dĩ không hề để tâm.

Khương Nguyệt đẩy tôi xuống giường, hơi thở nóng bức phả vào khoang ngực khiến cơ thể tôi nảy sinh phản ứng. Cảm giác ngứa ngáy xuất hiện, phóng đại một cách mãnh liệt.

Đôi môi ẩm ướt của nữ nhân tùy hứng trêu đùa bên tai. Những đầu ngón tay mang theo một sự mát lạnh lướt qua cơ thể khô nóng, tạo ra cảm giác sảng khoái khó tả. Dưới ánh sáng mờ nhạt, tôi mơ hồ nhìn ra ánh nhìn nóng bức của nữ nhân, nhìn tôi một cách kỳ lạ.

Kỳ lạ như thế nào, tôi thật sự không biết.

Chỉ biết Khương Nguyệt chậm rãi hôn lấy tôi. Đôi môi mềm mại như quả mọng quấn lấy một đôi môi khác, ấm áp càng bủa vây, hơi thở càng bị kích thích mãnh liệt mà trở nên dồn dập.

"Có hối hận không? Bây giờ vẫn còn kịp..."

Giọng nói khàn đục lẫn vào một chút tình ý khe khẽ vang lên bên tai. Tôi nhíu mày nhìn Khương Nguyệt, thật sự đã hỏi bản thân có hối hận không? Thế nhưng, lý trí từ lâu đã bị dục vọng cắn nuốt, cũng không còn nghĩ đến việc ngày mai tỉnh dậy, bản thân sẽ hối hận.

Tôi không trả lời, cánh tay thon thả như ngọc mơ hồ duỗi ra, đặt vào sau cổ đối phương rồi mạnh mẽ kéo xuống. Lần này là tôi chủ động khóa lấy đôi môi ẩm ướt của Khương Nguyệt, đương nhiên, nếu im lặng là một câu trả lời, hành động cũng thế.

Giây phút tôi dây dưa với cô ấy, chí ít ra tôi biết ngay tại khoảnh khắc này, bản thân sẽ không quay đầu. Tôi muốn chiều chuộng cảm giác ngứa ngáy trong lòng ngực mình, cũng muốn vuốt ve sự cao hứng đang ra sức chiếm lấy tâm trí tôi. Hối hận cái gì chứ, trái cấm này tôi nhất định phải nếm qua.

Một đêm tình nồng hòa hợp, lần đầu tiên tôi cùng với một người phụ nữ trải qua ân ái triền miên.

...

Kể từ đêm hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và Khương Nguyệt có cái gì đó thay đổi. Không hẳn chỉ là dừng lại ở mức độ bạn bè, cũng không đủ để tiến đến mức độ yêu đương. Chúng tôi giống như đang âm thầm lẩn trốn ở trong đêm tối mà mập mờ với nhau.

Đối với đoạn clip quay lại một đêm nồng cháy của trúc mã, tôi quyết định dùng nó cược một ván bài.

Mấy ngày sau đó, bởi vì Thời Cẩn Dương vẫn luôn trốn tránh không chịu gặp mặt, tôi lại vất vả một chuyến tìm đến công ty anh ta. Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, trúc mã liền tỏ thái độ chán ghét ra mặt, tức giận muốn đuổi tôi về.

Vẫn là dáng vẻ ngọt ngào mang hương vị trà xanh, chỉ là lần này, nụ cười như hoa ngày xuân đã không còn trong trẻo như lúc ban đầu.

Tôi nghiêng đầu nhìn Thời Cẩn Dương, rất nhanh thôi cảm xúc khó chịu kia sẽ triệt để bùng nổ, chỉ là bùng nổ như thế nào, phải làm mới biết được.

"Đừng tức giận mà, anh lấy điện thoại ra đi... em muốn cho anh xem một thứ, anh Cẩn Dương..."

Thời Cẩn Dương nhíu mày nhìn tôi, mặc dù ngờ hoặc, thế nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời lấy điện thoại ra. Sau khi kết nối bluetooth, tôi liền gửi đoạn clip 'chuột ăn vụng' vào đêm hôm đó cho anh ta xem.

Như tôi dự đoán, chưa đầy ba mươi giây sau khi đoạn clip được bật lên, sắc mặt Thời Cẩn Dương liền tái đi. Trúc mã ngẩng đầu nhìn tôi, cảm xúc trong đáy mắt chuyển từ kinh ngạc sang hoảng sợ, sau đó thẹn quá hóa giận, bắt đầu cao giọng.

"Lâm Diên Hi!"

Tôi chu chu môi tỏ vẻ đáng yêu, giả vờ giận dỗi nói:

"Em ở đây, sao lại gọi tên em một cách thô bạo như vậy? Trúc mã thân yêu, em không thích đâu..."

Sự đùa cợt của tôi hoàn toàn kích thích cảm xúc trong lòng anh ta bùng nổ. Thời Cẩn Dương siết chặt điện thoại, hung hăng chỉ tay về phía tôi, tức giận nói:

"Mẹ kiếp, cô dám quay lén tôi? Rốt cuộc là có ý đồ gì, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là nên xóa đoạn clip đó đi."

Tôi mím cánh môi, ánh mắt đảo đi nơi khác giả vờ suy nghĩ.

"Có vẻ anh rất thích đoạn clip này nhỉ? Nếu như em đem nó đưa cho Khương Nguyệt, không biết..."

Lời nói lấp lửng, Thời Cẩn Dương bị sự giả vờ giả vịt này của tôi làm cho kích động, giận đến đỏ mặt.

"Lâm Diên Hi, rốt cuộc là cô muốn cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro