Chương 9: Không muốn nhìn thấy mặt anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Cẩn Dương căn bản không để tâm đến mấy giọt nước mắt ngắn dài đang chảy thành dòng trên khuôn mặt của tôi, thứ anh ta để ý chính là mấy lời nói mà tôi đã nói vừa rồi. Một mặt tỏ ra trách móc giọng điệu hung hăng của trúc mã, một mặt âm thầm phân tích thái độ của đối phương.

Tôi nói có gì sai, Thời Cẩn Dương đi bên cạnh Khương Nguyệt quả thật không xứng, giống như thánh nhân đãi kẻ khù khờ, trong tay có được vàng cũng không biết trân trọng.

Thời Cẩn Dương ném cho tôi cái nhìn lạnh lẽo, anh ngồi xuống bên cạnh Khương Nguyệt, một tay choàng qua vai đối phương, ở trước mặt tôi không ngại thể hiện tình cảm thắm thiết.

Gò má nữ nhân bị người đàn ông hôn nhẹ một cái, khóe môi tôi giật giật nhìn theo, giả vờ ủy khuất dùng tay lau nước mắt. Khương Nguyệt không kịp cản, nhất thời bị hành động của Thời Cẩn Dương làm cho chấn động. Cô hơi nghiêng người về phía sau, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn người đàn ông một cách chầm chầm.

Có điều, Thời Cẩn Dương trước mắt chỉ muốn ra oai với tôi, căn bản không hề nhìn thấy Khương Nguyệt đang tỏ thái độ chê bỏ cái hôn vừa rồi. Tôi khẽ liếm cánh môi thô ráp, mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp thoáng qua một ý cười, xem ra không chỉ có tôi, đến cả bạn gái của trúc mã cũng đang dần ghét bỏ anh ta.

Thời Cẩn Dương nhìn tôi, dáng vẻ vô cùng tự đắc.

"Diên Hi, em mau xin lỗi Khương Nguyệt, mấy lời nói vừa rồi của em, anh đã nghe hết rồi..."

Người đàn ông nghiến răng vài cái, ánh mắt hung hăng muốn dạy dỗ tôi một trận, thế nhưng chỉ có thể lực bất tòng tâm, suy cho cùng, anh ta thật sự không dám. Tôi với hắn là thanh mai trúc mã, dù có chán ghét tôi cũng sẽ không có lá gan đó.

Lúc này, phục vụ đem nước đến, nhìn thấy tôi đau lòng rơi nước mắt, ánh mắt nam nhân liền có chút đau xót. Nhân viên nam đem đến cho tôi một ít khăn giấy, lặng lẽ liếc nhìn Thời Cẩn Dương, sau đó xoay người rời đi.

Trong lòng tôi cười lớn một trận, nhìn xem đến cả người đàn ông khác cũng đứng về phía tôi, không phải chỉ vì tôi khóc quá đáng thương mà là do tôi quá xinh đẹp.

"Anh Cẩn Dương, anh hiểu lầm rồi, em thật sự không có ý đó mà..."

Tôi dùng khăn giấy lau đi nước mắt, lại hướng ánh nhìn yếu ớt nhìn về phía Khương Nguyệt, vô lực nói:

"Chị Khương Nguyệt, em thật sự không có ý đó, chỉ là hiểu lầm mà thôi."

Khương Nguyệt thu lại ánh mắt chán ghét dành cho bạn trai, lòng ngực cảm thấy nóng bức liền cầm cốc nước uống lấy vài ngụm. Khương Nguyệt không trả lời, có điều ánh mắt ôn nhu như thuận của đối phương lại gắt gao đặt trên người tôi không rời nửa bước.

Thời Cẩn Dương càng thêm hung hăng, một hai muốn tôi xin lỗi Khương Nguyệt. Vì để có thể hoàn thành xuất sắc vai diễn chú nai con, tôi vặn ra vô số nước mắt, chỉ vừa ngừng không lâu liền khóc đến nghẹn cổ họng.

"Được rồi, em xin lỗi là được. Khương Nguyệt, xin lỗi chị... em không nên vì bị Cẩn Dương bỏ rơi mà nói như vậy với chị, càng không nên vì mấy lời hứa hẹn trước kia của anh ấy mà ghi nhớ trong lòng. Lẽ ra em không nên tin vào lời nói chờ em, cưới em của anh ấy, là em quá ngu ngốc nên mới biến bản thân thành kẻ ngu xuẩn như thế này..."

Khi nước mắt tỉ lệ thuận với âm sắc, lời nói vừa dứt, nước mắt hòa trong tiếng uất nghẹn tạo thành một âm thanh bi thống. Những người xung quanh toàn bộ đều đã nghe rõ mấy lời nhảm nhí vừa rồi của tôi, hiện tại bắt đầu nhìn về phía Thời Cẩn Dương, ra sức chỉ trích, nói hắn là tra nam, phụ bạc tình cảm.

Mắt thấy tôi vẫn không ngừng khóc, nộ khí trong người trúc mã đột ngột giảm đi một nửa.

"Diên Hi, em lại nói cái gì vậy?"

Thời Cẩn Dương ném cho tôi ánh nhìn trách móc. Tưởng chừng như Khương Nguyệt chỉ im lặng xem kịch, nhưng ngay sau khi thu lại ánh mắt thích thú nhìn tôi, cô ấy liền lập tức thay đổi thái độ, nhìn bạn trai bằng cặp mắt chán ghét.

"Cẩn Dương, tôi nhịn anh đã lâu lắm rồi. Trước kia không nói, thật sự không ngờ anh lại là người như vậy, rõ ràng là nói đợi em ấy, cưới em ấy, vậy mà lại quay sang hẹn hò với tôi. Thời Cẩn Dương, anh là đồ tồi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa."

Thời Cẩn Dương mở to hai mắt, lần đầu đối mặt với sự tức giận của Khương Nguyệt khiến cho anh cảm thấy bối rối, đầu óc loạn thành một thể loằng ngoằng, nhất thời không tìm ra phương hướng giải quyết.

Tôi và Khương Nguyệt không hẹn mà cùng đứng dậy. Chỉ trong một khắc, tôi lại nhìn thấy một tia ảm đạm ẩn hiện đâu đó bên trong đáy mắt.

"Em không dám làm phiền mọi người nữa, bản thân em là kẻ không ra gì, không xứng đáng được yêu thương. Anh Cẩn Dương không cần em, vậy em xin phép về trước..."

Tôi nhanh hơn một bước rời khỏi hiện trường. Cả người lảo đảo bước đi, vờ như vô cùng thống khổ. Thời Cẩn Dương không nói gì, giống như việc tôi rời khỏi là một điều vô cùng may mắn đối với anh ta.

Bước xuống tầng trệt, tôi lặng lẽ lau đi nước mắt, hoàn toàn buông xuống dáng vẻ đau lòng, nhu nhược như hoa, như họa vừa rồi.

Bên ngoài trời mưa rất lớn, từng trận sấm chớp vang dội mạnh mẽ giáng xuống một cách chấn động. Mây mưa giăng mù mịt, xe ở trên đường lao nhanh như một cơn gió, cho dù có là taxi cũng không hề có ý định dừng lại nửa chừng.

Vừa hành hạ xong thanh mai trúc mã, trong lòng cực kỳ sảng khoái, tôi uyển chuyển vung vai, đáy mắt chợt trở nên âm trầm. Thời Cẩn Dương a, có phải là đang cảm thấy đau khổ không? Tôi đương nhiên sẽ không ngừng lại, cho đến khi nhìn thấy anh hoàn toàn sụp đổ.

Đàn ông không giữ lời hứa khiến cho tôi vô cùng phấn khích, phấn khích đến nổi muốn phá hủy anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro