Chương 10_15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Ngồi một chặp trong phòng, sau đó đi lên lầu, trên lầu có bốn phòng ngủ, nhưng chỉ có phòng ngủ chính có dấu vết sử dụng, ba phòng khác giường đều bọc lại, phòng ngủ chính trang trí cũng rất đơn giản một cái giường lớn, hai sô pha nhỏ, bên cạnh giường là tủ quần áo, đối diện có hai cái cửa, Thước Yến mở cánh cửa thứ nhất là phòng vệ sinh, thứ hai là thư phòng, thư phòng không lớn, sách cũng rất nhiều, có thể nơi này là nơi có dấu vết sử dụng nhiều nhất căn nhà, bàn làm việc một bên đặt máy tính, bên khác đặt một ít sách giấy cũ, có chút lộn xộn, trên bàn có một quyển sách mở ra, cuốn “Personality and Intellectual Competence” (Nhân cách và Năng lực) bản cũ toàn bằng tiếng anh.

Mở ra nhìn sơ qua phê bình chú giải phía trên, đây là sách Trình Thanh đang xem, Thước Yến nhìn thoáng những bộ sách xung quanh, phần lớn là liên quan tới tội phạm, tùy tay rút một cuốn, phía trên rậm rạp phê bình chú giải. Bình thường Trình Thanh đều tiêu tốn thời gian ở đây, chị ta thật sự là thích làm cảnh sát đi.

Nghĩ đến trong không gian còn có chuyện, Thước Yến nằm lên giường Trình Thanh, nhắm mắt lại tinh thần tiến vào không gian.

Tinh thần thể của Thước Yến giờ đã không còn trông mơ hồ, thời gian này không gian mở rộng ra rất nhiều, có lẽ là có động vật tiến vào, sự khuếch trương của không gian nhanh hơn so với trước.

Hôm nay cô muốn nhìn xem không gian mới mở rộng có thứ gì, không gian lấy hồ sâu làm trung tâm khuếch trương ra bốn phía, xung quanh trúc lâu là đồng bằng, phía sau vườn trái cây biển hoa là một mảng rừng rậm, bên kia sông là núi, Thước Yến bay qua biển hoa, tinh thần thể tốt nhất là điểm này, hành động theo ý thức của cô, không gian giờ lớn như vậy nếu không có tinh thần thể, cô cũng không đi xa được.

Bay qua biển hoa vườn trái cây, Thước Yến tới bên rừng rậm, khu rừng này rất thú vị, thực vật bốn mùa đều mọc thành từng khối, thực vật gieo trồng thành từng mảng từng mảng. Chuyển tiếp rất tự nhiên. Thước Yến xác nhận trước không gian mở rộng đến đâu, quả là rất rộng, rừng rậm liền mở rộng gấp đôi, cô còn phát hiện hoàng hoa lê quý hiếm, đây là một mảng lớn hoàng hoa lê, khoảng mấy vạn cây, xem qua cũng không nhỏ, đa số cô đều không thể vây quanh, nhìn thấy những cây hoàng hoa lê này, Thước Yến nhớ tới gia cụ ông ngoại để lại, đồ dùng trong thư phòng cô là từ hoàng hoa lê, ở những năm trước thu tới, không đầy đủ, bất quá hiện tại đã là giá trên trời. Nhìn hoàng hoa lê, Thước Yến sờ cằm, chính mình có nên đi học nghề mộc không, có lẽ tự mình làm gia cụ cũng rất thú vị. Rời hoàng hoa lê, kế tiếp là số lớn cây tử đàn, có điều khoảng cách xa, Thước Yến chỉ có thể nhìn đến một trăm cây, uhm, ngày mai đi tìm thợ mộc.

Trừ bỏ hai loại cây này, biển trúc cũng khuếch trương, điều này cũng không bất ngờ. Đào vài măng tre trong đó, Thước Yến đi vào bãi phi lao bên cạnh, bắt đầu tìm kiếm nấm mộc nhĩ, vì trong không gian không có mưa, nấm ở đây rất ít, những là vẫn có, chỉ là không dễ tìm, miễn là tìm được thì tốt, vận may hôm nay không tệ, không bao lâu Thước Yến tìm thấy một vùng nấm.

Thước Yến thu hoạch tương đối khá, vui vẻ trở về trúc lâu, trừ măng và nấm, cô còn hái một ít rau dại. Đem đồ bỏ vào trúc lâu, bên trong đã muốn tràn đầy, nhìn trúc lâu có chút sầu, bây giờ lại phải xây phòng đi.

Thành thạo, thêm vào sự nâng lên của tinh thần lực, tòa trúc lâu thứ hai rất nhanh liền xong, phòng xanh biếc giường rộng rãi, nhìn qua đẹp hơn so với tòa thứ nhất. Nhìn trúc lâu Thước Yến cảm thấy đạt được thành quả, có điều nuôi gà nuôi thỏ phải đặt lên lịch trình.

Nhìn sắp đến năm giờ, Thước Yến rời khỏi không gian, nghe thấy dưới lầu có tiếng động. Đi ra, Trình Thanh đang băm thịt, “Thức dậy, tôi gây tiếng quá lớn làm em thức đi.”

“Không có, chị trở về khi nào, tôi cũng không biết, đang làm gì vậy. Chuẩn bị làm vằn thắn a.” Tuy rằng có thể cảm giác tình hình bên ngoài, nhưng phải đến gần mới được, cho nên lúc Trình Thanh trở về Thước Yến một chút đều không biết.

“Về được một lúc, thấy em ngủ say nên không gọi, ăn cơm em nấu nhiều lần như vậy thể nào cũng phải đãi lại một lần đi, thứ khác không được chứ vằn thắn tôi làm rất ngon, lát nữa em nếm thử, xem tay nghề của tôi.” Lúc nói chuyện Trình Thanh đem thịt băm vang đương đương, vừa rồi sợ đánh thức cô, không dám dùng sức băm.

“Tốt a, vậy tôi liền nếm thử.” Thấy trên bàn ăn để rau cần, và cải trắng Thước Yến liền lấy rổ ngồi lặt rau, sau đó thừa dị Trình Thanh quay lưng lại đổi thành đồ ăn của mình. Đồ ăn bên ngoài hóa chất nhiều lắm, có thể không ăn thì không ăn.
Trình Thanh thoạt nhìn là người thường làm vằn thắn, thịt rất nhanh thì được băm nhuyễn, cải trắng và rau cần cũng xắt xong, bột mì cùng nhân cũng không cần Thước Yến đụng vào.

“Rất thành thạo a.” Ở mặt này cô cũng không giỏi.

Trình Thanh vừa xoa mặt vừa nói “Trước đây cha mẹ tôi đều vội không có thời gian nấu cơm cho ta cùng anh hai, mẹ tôi liền làm một tô bánh chẻo, chờ lúc ăn làm nóng là được, dần dần tôi học được từ mẹ, sau này đi làm cũng không có thời gian nấu cơm, cũng bao nhiều rồi bỏ vào tủ lạnh đông đá, buổi tối về trễ ăn.”

Thước Yến rửa tay “Tôi không thạo làm vằn thắn, bình thường ở nhà đều là mẹ cùng cha tôi làm nhân, cuối cùng tôi mới bao.”
Trình Thanh đem bột mì nhồi thành một nắm, “Được a, tôi làm nhân em bao da, không lâu liền có thể ăn.”

Hai người phối hợp ăn ý, quả thực không lâu liền có thể ăn.

Buổi tối Trình Thanh đưa Thước Yến về trường, nhìn xe Trình Thanh đi xa, trong lòng Thước Yến có chút mơ hồ, ngay từ đầu hai người vì ngoài ý muốn mà quen biết, dù lúc bắt đầu tỏ ra có chút không thoải mái, nhưng là dần dần thực thích ở cùng chị ấy, tuy rằng hai người tuổi cách rất xa, thế nhưng hai người rất hiểu nhau, cùng một chỗ đều rất thả lỏng, hai người quen nhau không đến nửa tháng, lại giống như bạn lâu năm thân thiết. Nếu Trình Thanh là nam thì tốt rồi, mình tìm chị ấy làm bạn trai. Trong đầu Thước Yến xuất hiện ý nghĩ kỳ dị.

Trên đường về nhà suy nghĩ của Trình Thanh và Thước Yến cũng rất giống, trước kia cô cũng không như vậy, cứ thế vô tình biết một người, cũng không thể vài ngày liền quen thân như vậy, nếu em ấy là nam thì tốt rồi, bộ dáng tốt, tính cách tốt, ở cùng Thước Yến phi thường thoải mái, uhm…còn hiền lành, đáng tiếc nha.

Uhm cũng xinh đẹp, thuộc lớp một, lấy chìa khóa đưa cho bạn mới, bạn cùng phòng cuối cùng thuộc “Khu C lầu bốn phòng 313” rốt cục tới.

Khương Nhu thấy sinh viên trước mặt không thèm nhìn mà lấy chìa khóa đưa cô, “Không cần xem một chút sao?”

Thước Yến cười, “Yên tâm sẽ không sai đâu, qua lớp bên nhận chăn đệm. Buổi tối bảy giờ mở họp ở khu A lầu năm phòng 101, đừng muộn.”

Nghi vấn của Khương Nhu rốt cục tìm được đáp án ở họp lớp.

Giảng viên chủ nhiệm của lớp họ là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, một người rất ôn hòa, trong lớp có mười bảy sinh viên, mười một nam sinh sáu nữ sinh, lớp một khoa lâm sàng là hệ tuyển tám năm nhận rất ít sinh viên, điểm cũng cao nhất, nếu không có gì xảy ra, mười bảy người bọn họ sẽ cùng học một chỗ tám năm.

Sau khi khai giảng là học quân sự, học quân sự tiến hành ở quân khu, vì yêu cầu của công việc bác sĩ, rèn luyện thân thể với bọn họ rất quan trọng, cho nên việc huấn luyện quân sự vô cùng nghiêm khắc, cả lớp chỉ có mười một nam sinh, vì thế rất dễ quản lý, nhìn sơ cả lớp Thước Yến tạo cảm giác có vẻ hơi yếu ớt, nhưng bước vào thời điểm huấn luyện quân sự đều làm cho mọi người  lấy làm kinh hãi, sau thời gian đó chỉ có cô là không nằm bò ra. Thân thể của Thước Yến được cải tạo lại tốt lắm, tuy không có năng lực đặc biệt nhưng độ mềm dẻo, sức chịu đựng của thân thể cô tăng lên rất lớn, thêm vào đó cô thường xuyên vào không gian làm việc, thân thể tiêu chuẩn lắm.

Huấn luyện quân sự ở đại học y bọn họ sợ rằng chỉ nhẹ hơn so với trường quân đội hoặc cảnh sát, sau hai mươi ngày mỗi người đều giống như rớt một tầng da, điều này làm một Thước Yến không có chút biến hóa nào nổi bật ra. Thước Yến đương nhiên cũng có chút bất đắc dĩ với chuyện này, mặt trời tháng chín là lúc nóng nhất, dù ai phơi nắng một tuần đều đen, song Thước Yến lại phát hiện mình giống như pin mặt trời mà hấp thu năng lượng mặt trời, nếu không phải thời gian quân sự đứng ngoài nắng chỉ e cô cũng không phát hiện được, cô đứng ở dưới ánh mặt trời tuyệt không cảm thấy nóng, ngược lại thực thoải mái. Giống như tác dụng quang hợp của thực vật, buổi tối lúc tắm rửa lén đem thực vật trên người hiện ra, Thước Yến phát hiện nó lại lớn lên, tuy rằng phiến lá nhỏ hơn rất nhiều, quan trọng là trên vai lại có một nụ hoa lặng lẽ mọc ra. Từ sau khi cô bị thực vật này ký sinh thì nó không có thay đổi, không ngờ liên tục phơi nắng vài ngày, lại mọc ra một đóa hoa, cũng không biết sau khi đóa hoa nở bên trong có không gian hay không, Thước Yến vô cùng mong chờ.

Chính sự biến hóa của thân thể làm Thước Yến phi thường thích phơi nắng. Cho dù là lúc nghỉ ngơi cũng muốn đứng ở trên sân thể dục. Bởi vậy, Thước Yến thăng chức thành yêu quái của lớp một khoa lâm sàng.

Mặc kệ mọi người có thích hay không, hai mươi ngày huấn luyện quân sự kết thúc. Trường học cũng bắt đầu nghỉ bảy ngày. Thước Yến sớm để Trình Thanh mua vé cho, ai nói mới rời nhà một tháng nhưng là Thước Yến vẫn rất nhớ cha mẹ, hơn nữa cũng muốn nói tình hình bên này với cha mẹ. Có một số chuyện nói trên điện thoại cũng không rõ ràng.

Về đến nhà, cha mẹ quả thực rất vui mừng, Thước Yến đem chuyện ở Bắc Kinh nói một lần, nói muốn ở lại Bắc Kinh cha mẹ cũng không nói gì.

Ở nhà năm ngày, cha mẹ vì công việc cũng không có thể ở cùng cô, nghĩ đến phòng ở Bắc Kinh đã trang trí tốt, Thước Yến liền về trước hai ngày, lúc ở nhà Thước Yến thừa dịp cha mẹ không ở nhà về nông thôn một chuyến, mua hai mươi con gà cùng hai mươi con vịt, còn mua bốn đôi thỏ, bảy con ngan, đều bỏ vào không gian. Mấy ngày ở nhà Thước Yến làm đầu bếp cho cha mẹ, có thể là tác dụng của thực vật trong không gian, thân thể cha mẹ Thước Yến đều thực khỏe mạnh, trước khi đi Thước Yến đem gạo mới để lại bốn trăm cân, nấm khô trong không gian, tỏi, cải trắng khô, đậu khô, còn có quả hạch đào, hoa quả khô những thứ có thể để lâu đều để lại trong nhà. Làm kho trong nhà đều chứa không nổi. Trước đó Thước Yến lại có một hiểu biết mới về không gian, thứ gì trong không gian giống như đều được xử lý theo ý của cô, tựa như đồ ăn cậu hái xuống, sau khi hái sẽ không hư, cá kiếng trong nước từ khi cô không muốn nó tăng nhiều thì trừ việc lớn lên cũng không có sinh sôi nẩy nở, sở dĩ cô chú ý đến, là bởi trước đó những cây nấm cô hái đều không có nghĩ tới phơi khô, chúng liền giống như mới hái tới vậy, nhưng là mấy ngày nay nghĩ đưa cho cha mẹ lưu trữ nấm, nghĩ nếu có thể phơi khô thì tốt, kết quả sáng hôm sau cô xem, những cây nấm này đã hoàn toàn khô. Sau đó Thước Yến liền làm thử nghiệm, quả thực cải trắng, đậu rất nhanh liền khô, lúc này cô mới nhớ đến, bình thường dưa chuột hái xuống vẫn rất tươi, giống như là thời gian đình chỉ trên người nó, mà khi cô làm dưa chua, dưa chuột lại lên men, vốn cô tưởng rằng đó là bình thường, giờ ngẫm lại đây đúng là theo ý cô. Đương nhiên từ sau khi biết năng lực này Thước Yến quả thực là quá kinh hỉ, đây đúng là như ý không gian, rất thần kỳ rất tiện lợi.

Cha mẹ Thước Yến mặc dù có hơi nghi ngờ con mình làm sao luôn có thể mua thứ tốt như thế, nhưng là hai người đều không hỏi gì, thần bí cũng là con mình.

Thước Yến vẫn ở ba giờ chiều hôm sau đến Bắc Kinh, không có làm cho ai đón, một mình trở lại tứ hợp viện, từ bốn ngày trước cũng không liên lạc được Trình Thanh, có lẽ là có nhiệm vụ.

Chương 12  Sự kiện cẩu huyết

Việc sửa sang lại tứ hợp viện kết thúc, đông sương phòng được mở ra, vì phòng ngừa đòn dông sập, đội thi công mất không ít công sức. Phòng bếp là theo hình thức mở ra, cả đông sương phòng sơn màu kem, phòng phía đông là nhà ăn màu trắng với bàn ăn đá sáu người, cạnh cửa sổ đặt hai cái sô pha, mặt trên là hoa văn cánh hoa, chính giữa là bàn gỗ màu vàng nhỏ, phòng phía bắc và nhà chính sửa thành một phòng sinh hoạt hàng ngày lớn, sô pha thật to, còn có giá sách kiểu âu, bàn trà màu trắng, nhìn tổng thể đông sương phòng rất lớn, rất thoải mái.

Phòng của Lâm thúc Lâm thẩm cũng được sửa xong, rất đơn giản ấm áp. Bởi vì không có chỉnh trang, sân trong thực thanh tĩnh, nhìn qua hai cây phía trước nhà chính, mọc rất tốt, cành lá phía trên cực kì tươi tốt, có cảm giác như che trời. Lâm thẩm nói trước đó vỏ cây hòe rớt không ít, sau đó lại phát triển ra cái mới, cả cây đều rất khỏe mạnh.

Cây nho đằng sau cũng phát triển tốt lắm, bất quá vì năm nay trồng muộn, không thể ra quả trong năm nay.

Thời gian này tâm trạng của Thước Yến vô cùng tốt, vài loại động vật trong không gian vì ăn uống nước trong hồ và thực vật trong đó, cả bọn lớn lên rất nhanh, nhất là vịt và ngan. Nghĩ đến không lâu là có thể ăn trứng.

Trước khai giảng một ngày, Thước Yến đến khu thương mại mua hai bộ đồ mùa thu, thời tiết đã muốn đổi lạnh, Thước Yến cũng không mang nhiều quần áo.

Đi dạo một hồi, Thước Yến đột nhiên thấy Trình Thanh từ phía bên kia đi qua, Thước Yến muốn gọi anh một tiếng, kết quả người không thấy, có lẽ là ảo giác.

Mua hai bộ quần áo, đi xuống lầu, mẫu thân gọi điện thoại, nói với cô nàng đem rau dưa cùng hoa quả khô Thước Yến để lại đi xét nghiệm, kết quả bên trong hoàn toàn không có nông dược, hơn nữa dinh dưỡng rất phong phú.

Thước Yến bên này vui vẻ, còn nông dược đâu, đồ ăn gieo xuống cậu không quản, hoàn toàn là gieo trồng hoang dại. Làm sao có nông dược.

A . . . một tiếng thét vang lên từ phía sau, Thước Yến cúp điện thoại không hiểu sao cảm thấy cảnh tượng này thực quen thuộc. Sờ mũi Thước Yến bước nhanh về phía trước, phía sau hỗn loạn xảy ra, tiếp theo là tiếng bước chân, cánh tay Thước Yến bị nắm, vùng một cái, trên cổ đột nhiên lạnh lạnh, Thước Yến bất động. A tình huống cẩu huyết như vầy thế nào có thể làm cô đụng tới đâu. Thực tốt,Trình Thanh, cô ta đúng là thần xui xẻo, ở bên ngoài đụng tới cô sẽ không có gì tốt.

Thước Yến  thấy bóng người quen thuộc trong nhóm người phía đối diện, trong lòng không ngừng suy nghĩ.

“Đừng tới đây, bước tới tao giết nó.” Thước Yến cảm thấy cánh tay chợt lạnh, mùi máu tươi tỏa ra.

Trình Thanh thấy con tin trong tay đối phương, liền mở to hai mắt nhìn, thật sự không thể tin được Thước Yến thế nhưng tại đây, đột nhiên tâm liền loạn, không biết làm như thế nào.

Tên tội phạm kéo Thước Yến thối lui đến góc tường, đem Thước Yến che ở trước hắn, Thước Yến không ngờ chuyện tình cẩu huyết như vậy sẽ xảy ra trên người cô. Dao nhỏ trên cổ kề rất gần, Thước Yến nghe rõ được tiếng hít thở ồ ồ của tên tội phạm. Kỳ lạ là Thước Yến cũng không cảm thấy sợ hãi, giống như là xem một vở hài.

Hắn thấy phía đối diện Trình Thanh cau mày nói gì đó với cảnh sát bên cạnh, đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ khẩn trương của Trình Thanh, chính là không biết hôm nay là bởi vì cái gì. Lúc làm việc Trình Thanh thật đúng là rất xinh đẹp, cô là kiể phụ nữ mạnh mẽ, có thể vì là cảnh sát, Trình Thanh rất thận trọng. Có đôi khi Thước Yến thật sợ cô phát hiện bí mật của mình. Hai người cách xa nhau, bốn mắt nhìn nhau, Thước Yến cười thoải mái,  Trình Thanh thì mặt mày nhăn sâu lại.

Một tiếng trôi qua, tên tội phạm không đáp lại sự khuyên bảo của cảnh sát, thông qua đối thoại Thước Yến biết người này là tội phạm giết người, Chắc là biết chính mình không có đường sống hắn vẫn kêu la muốn gặp vợ trước, vợ trước của hắn làm trong khu thương mại này.

Một tiếng này Thước Yến không hề động, vẫn phối hợp với tên tội phạm, cậu cảm giác dao trên cổ đã không gần như trước, có lẽ là thời gian quá lâu, tay hắn hơi run, vì Thước Yến bị tên tội phạm đâm bị thương cánh tay phải, vẫn dùng tay trái đè nặng, cô cảm thấy đã ổn, tay trái thận trọng buông ra, người phía sau không hề hay biết.

Thước Yến nhìn Trình Thanh, Trình Thanh vẫn đứng ở đó, cô thấy Thước Yến bỏ tay trái xuống, thậm chí tay phải còn vòng lại, tiếp theo Thước Yến nhìn cô, ánh mắt hướng về bên phải, chớp chớp.

Kỳ thật lúc này xung quanh khu thương mại đã bị bao vây, nhưng vì nơi này là khu trống trải ngay trung tâm khu thương mại, tay súng bắn tỉa không thể ngắm, tên tội phạm núp quá tốt. Vì dao nhỏ vẫn kề Thước Yến, cảnh sát cũng không dám tiến lên, hiện tại chỉ có thể chờ vợ tên tội phạm đến, chính là việc này cũng rất mạo hiểm, bởi vì tên tội phạm muốn đem vợ hắn cùng chồng cô ta giết chết, ai cũng không thể cam đoan việc gì xảy ra, cho nên vẫn giằng co, về phần Thước Yến bị hắn bắt cóc , trừ bỏ Trình Thanh thì không ai chú ý, dù sao Thước Yến tuy là vóc dáng khá cao nhưng bề ngoài hơi non, thoạt nhìn giống như học sinh trung học, ở đây cũng không ai trông cậy cô làm được gì.

Trình Thanh thấy ánh mắt của Thước Yến, cô nhìn theo ánh mắt của cô (TY), bên phải là bậc thang, chỗ đó khá gần Trình Thanh, Trình Thanh từ phía sau đi chậm qua, cảnh sát ở đó có chút khó hiểu, từ vị trí đó nhìn lại con tin vừa vặn che ở trước tên tội phạm, muốn lướt qua con tin bắn tới tên tội phạm là không thể.

Trình Thanh đi đến phía sau cầu thang, kiểm tra lại súng lục, xác nhận một chút, thận trọng nhích ra ngoài, Thước Yến chọn vị trí này rất tốt, đầu của cô vừa lúc ngăn tầm mắt của tên tội phạm.

Thước Yến thấy Trình Thanh đã chuẩn bị tốt, hít một hơi sâu, lúc này cô lựa chọn tin tưởng Trình Thanh, nhớ rõ lúc cô ở trong thư phòng của Trình Thanh thấy huy chương vàng trên giá sách, đó là huy chương vàng quán quân bắn súng ba năm liên tiếp. Trình Thanh thấy Thước Yến nhắm mắt lại, lúc mở ra ánh sáng bắn ra bốn phía, ánh mắt đó như ánh sao chói lọi rực rỡ, loại ánh mắt đó làm cả người Thước Yến như ánh nắng chói mắt, phong hoa tuyệt đại. Trình Thanh lắc lắc đầu, giờ cũng không phải lúc ngẩn người.

Cầm súng, thấy Thước Yến trừng mắt, thân thể nghiêng mạnh về phía trái, tốc độ mau đến làm cho mọi người hoàn toàn không có phản ứng, cơ hồ đồng thời “Phanh…phanh…phanh…” ba tiếng súng vang lên đem mọi người bừng tỉnh, phát thứ nhất bắn vào mi tâm tên tội phạm, phát thứ hai thứ ba bắn vào trái tim.

Trình Thanh chạy nhanh đến, “Thế nào?” Nhấc chân đá con dao của tên tội phạm bay ra xa.

Thước Yến nhìn Trình Thanh cười sáng lạn, quả thực người này đáng giá tin tưởng, “Không có việc gì, chính là chân hơi run.”

Oa… ở hành lang bệnh viện Thước Yến cầm túi nôn rối tinh rối mù.

Trình Thanh đưa ly nước qua, cẩn thận đỡ lưng cô, “Uống nước. Làm sao lúc này em mới có phản ứng nha.” Thước Yến xúc miệng, nghe thấy lời nói của Trình Thanh quay qua liếc cô một cái. Trình Thanh chột dạ. Dời ánh mắt.

Thước Yến từ khu thương mại đi ra cùng Trình Thanh đến bệnh viện băng bó vết thương, vốn vẫn tốt, nhưng thầy thuốc băng bó vết thương xong, Thước Yến đột nhiên nghĩ đến mà sợ hãi, lại nhớ tên tội phạm, bộ dạng trừng mắt sau khi chết, lập tức nhịn không được, cầm túi bắt đầu nôn, buối tối không ăn gì, trong bụng cũng không có thứ gì, nôn đến dạ dày đau.

Trình Thanh nhìn thấy mặt Thước Yến trắng bệch, đau lòng, “Bằng không hôm nay em đến chỗ tôi, có lẽ buổi tối còn nôn nữa.”

Chương 13 Cuộc sống đại học.

“cô bắn súng thực chính xác.” Thước Yến nằm ở trên giường, nói với Trình Thanh trong bóng tối.

Rời khỏi bệnh viện hai người cùng nhau đi vào nhà Trình Thanh, phòng khách không thể ở lại, dù sao giường của Trình Thanh cũng lớn, hai người ngủ cũng không chật “Đương nhiên, từ năm hai đại học tôi chính là quán quân bắn súng của trường. Nhưng mà lá gan của em cũng lớn đấy, nếu em chỉ chậm một chút liền nguy hiểm.” Trình Thanh nghĩ lại mà sợ, nếu lúc nổ súng mà tay hơi run, có thể liền bắn trúng Thước Yến, tốc độ của Thước Yến lúc đó thật sự rất nhanh, mà chính mình cũng ngẫu nhiên phát huy khả năng vượt mức bình thường, lúc sau xem lại băng ghi hình, từ lúc Thước Yến cúi đầu đến lúc cô nổ súng, cách nhau chỉ một giây, thật quá điên cuồng.

Thước Yến ừ một tiếng, nhắm mắt lại không nói gì, kỳ thật năm đó trải qua chuyện đó về sau thân thể của cô rất tốt, tố chất ở mọi mặt đều đề cao, chẳng qua Thước Yến cũng không muốn làm cái gì siêu nhân liền không cần đi thử nghiệm, lúc đó cô phải tránh ra một cách nhanh chóng đồng thời làm cho viên đạn đúng hướng đến mục tiêu, cô biết mình có thể làm được, cô rất tin tưởng điều đó, thực ra cô càng lo chính là Trình Thanh có thể nắm lấy cơ hội hay không, bởi vì cơ hội đó chỉ có một lần, cô chọn tin tưởng Trình Thanh, quả thực bọn họ đã thành công. Kỳ thực Thước Yến còn muốn nói, lúc Trình Thanh nổ súng cô thấy rất rõ ràng, kiên quyết quả đoán, nữ nhân này lúc đó thực gợi cảm. Thước Yến biết có lẽ đời này cô cũng không quên được dáng vẻ lúc Trình Thanh híp mắt nổ súng. Nghĩ nghĩ Thước Yến đỏ mặt, thầm khinh bỉ một cái, nghĩ cái gì vậy chứ.

Trình Thanh thấy Thước Yến không nói gì thì nói “Em nên đi học chút Sanda (còn được gọi là võ chiến đấu tay không tự do) hoặc là Taewondo vân…vân…, tố chất cơ thể em rất tốt có điều không được huấn luyện bài bản, về sau gặp chuyện như vầy cũng có thể tự bảo vệ mình tốt. Nếu em muốn học tôi giới thiệu thầy giáo cho, thế nào?”

Thước Yến có phần mệt mỏi “Học cái gì nha, ngày mai khai giảng tôi liền bận rộn, làm sao có thời gian học nha, nói sau, làm gì xui xẻo như vậy, đụng tới một lần, hai lần còn có thể đụng tới lần thứ ba nha.” Thực ra là Thước Yến rất lười, không thích vận động.

Trình Thanh nghe giọng của Thước Yến liền biết cô nhóc này muốn ngủ, cũng không nói nữa, hôm nay cứ vậy đi, dù sao cũng không nóng lòng nhất thời.

Ăn bữa sáng xong Trình Thanh chở Thước Yến đến trường, sau đó chính mình đi làm. Vừa đến đơn vị, đội viên trong đội liền xông tới “Đội trưởng, cô nhóc hôm qua là ai vậy, chị biết sao.” Đám người ở đội ba đều rất hiếu kì, hôm qua sau khi tên tội phạm bị hạ gục, đội trưởng liền mang con tin đi, thậm chí công việc kết thúc đều giao cho đội phó, điều này rất khác thường.

Trình Thanh đẩy đội viên ra, “ cô nhóc cái gì, người ta là sinh viên, đã sớm qua mười tám tuổi.” Trình Thanh không biết vì cái gì không muốn người khác nói Thước Yến nhỏ tuổi, thực giống như lúc nào cũng nhắc chính cô đã già rồi vậy.

Không tiếp tục thỏa mãn lòng hiếu kì của đám người này, chính mình đi vào phòng. Để lại một đám tiếp tục xầm xì quỷ dị.

Tiết đầu tiên của Thước Yến ở đại học là sinh vật học, giảng viên là một nữ giáo viên hơn bốn mươi tuổi. Đại học hiển nhiên không giống với trung học, học đại học chính là lên lớp, giáo viên giảng thứ gì cũng không tỉ mỉ như trước, chương trình học rất nhanh, bọn họ học ở phòng học nhỏ, đại học y và đại học khác không giống nhau, ở đại học bình thường sinh viên có thể tự do chọn tiết, còn ở đại học y nhất là khoa lâm sàng hệ tám năm của họ, tiết học đều được xếp sẵn, chương trình học của họ rất nhiều, trong tám năm cần nắm được cơ sở về nhân thể giải phẫu học, tổ chức phôi thai học, sinh lý học, sinh vật hóa học, sinh vật vật lý học, tế bào sinh vật học, miễn dịch học, di truyền học, nguyên nhân gây bệnh học, bệnh lý sinh lý học, bệnh lý giải phẫu học, dược lý học, sinh vật y học thực tiễn, chẩn đoán bệnh học, nội khoa học, ngoại khoa học, khoa phụ sản học, nhi khoa học, tinh thần y học, dự phòng y học, khang phục học. Còn có đại cương căn bản như tiếng anh, hóa học, vật lý, toán học, tin học ứng dụng, phương pháp biện chứng y học tự nhiên, thống kê sinh vật, tâm lý học, triết học, luật.

Tuy rằng lúc trước khi ghi nguyện vọng Thước Yến muốn học trung y, song nếu đã chọn lâm sàng y học vậy nhất định phải học tốt, hơn nữa còn hơn những người khác Thước Yến có nhiều ưu thế hơn, y học cần học thuộc rất nhiều, điều này với Thước Yến thì rất nhẹ nhàng. Dù Thước Yến là kiểu người dễ thích ứng ở mọi hoàn cảnh, không có chí tiến thủ, nhưng cô biết chính mình cần cái gì, đã làm thì phải làm tốt, nếu phải ở trường học tám năm, vậy thì học nhiều kiến thức hơn đi. Về phần nghề nghiệp tương lai, Thước Yến không nghĩ nhiều, đến chỗ nào hài lòng là được. Đương nhiên nếu thời gian làm việc ít, độc lập, ngày nghỉ nhiều thì ưu tiên suy xét.

Một tuần đi học chính thức Thước Yến rất nhanh thì tiến nhập trạng thái, mỗi ngày đi học ăn cơm đến thư viện, vào không gian trồng trọt, nuôi gà thu trứng, đào giống cây. Cơm ở căn tin trường cậu chỉ ăn một chút thì từ bỏ, vị đậm không nói, đồ ăn ở đó quả là vô vị, sau đó Thước Yến sẽ nấu cơm trong không gian, nên vừa đến giờ cơm cô liền mất tích, làm cho chị em cả phòng mãi kỳ quái. Gà trong không gian đã bắt đầu đẻ trứng, ổ gà là tự Thước Yến đan, dùng cành lá hương bồ và lá bắp, tròn tròn, vì cô cũng không đi mò trứng, bốn gà mái già đã bắt đầu ấp trứng. Vịt cũng đã gần đến lúc đẻ trứng, nhưng ngan dù đẻ trứng song lại hoàn toàn không có ý muốn ấp, Thước Yến đối với ngan không biết nhiều, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, mua bốn đôi thỏ đều là lớn, ở ngày thứ ba tiến vào không gian liền mang thai, chỉ e không vài ngày là sinh.

Ở khu đàn hương đã bắt đầu nhú lá non, Thước Yến còn phát hiện cây đào và cây lựu bên cạnh khu đàn hương, liền đào vài cây đào trồng trong vườn trái cây, còn tưới một ít nước hồ. Hy vọng có thể sớm được ăn. Hiện tại vườn trái cây đã có hơn mười loại hoa quả, trừ cây táo và lê còn lại cây ăn quả đều là từ trong rừng tìm rồi nhổ trồng.

Cuộc sống mỗi ngày của Thước Yến vui vẻ mà lại đầy đủ.

Chương 14:

Thước Yến ngồi ở cửa sổ phòng ngủ, cầm khối gỗ trong tay, điêu khắc tỉ mỉ, từ nhỏ Thước Yến đã rất thích điêu khắc, nhìn một khối vật liệu dần dần thay đổi hình dạng, trong lòng Thước Yến rất thỏa mãn, có thể bởi vì tinh thần lực tăng lên, Thước Yến cảm thấy mình điêu khắc càng ngày càng thuận lợi, lúc này cậu đang cầm một khối gỗ lim, từ lúc có khối vật liệu này, trong đầu Thước Yến liền phác thảo ra những hoa văn mềm mại cứng rắn trên nó, mỗi lần dao khắc mang đi một mảnh vụn gỗ, nặng nhẹ vừa phải, rất nhanh một ống đựng bút hình con khỉ ôm đào hiện ra trên tay cậu, ống đựng bút hình trụ phía trên điêu khắc hoa văn tinh mịn, cành quấn quanh, bảy con khỉ nhỏ ở đầu cành, dáng vẻ mỗi con đều không giống nhau, bộ lông trên người đều có thể thấy một cách rõ ràng.

Thước Yến thở dài trong lòng, tuy chạm trổ có phần tiến bộ nhưng không quá hiểu biết về khỉ, cảm thấy còn thiếu chút linh khí.

Đem ống đựng bút đặt ở trên bàn, Thước Yến thu dọn những thứ còn sót.

Phanh . . . một tiếng, cửa bị mở ra, những người khác cùng phòng ở bên ngoài đã về, vừa rồi mọi người đi ăn cơm chiều, Thước Yến không đi cùng mọi người, Thước Yến nghĩ bạn cùng phòng có thể hơi không bằng lòng về cô, ai làm cho vừa đến lúc ăn cơm thì cô đã không thấy tăm hơi đâu, chính là cô thực sự không thích đồ ăn ở căn tin.

“A, đây là ngươi khắc à Thước Yến?” Phương Linh nhìn thấy ống đựng bút trên bàn ngạc nhiên hỏi.

“Khắc đẹp quá.” Vương Diễm cũng tiến lên xem.

Nghe hai người bên cạnh không ngừng khen ngợi, Thước Yến hơi ngượng ngùng, cô thật sự cảm thấy chính mình điêu khắc không đẹp, đó là bởi cô yêu cầu quá cao.

Phanh . . .cửa lại bị đẩy ra, “Ai, ta nói tối hôm cuối tuần mở tiệc đón người mới, lớp 1 lâm sàng chúng ta xuất ra tiết mục, các ngươi xem ai có kĩ năng a. Đều thể hiện ra, Còn có ngươi tiểu Thước Yến, cũng không thể thoát ly quần thể, ngươi cũng chuẩn bị tiết mục. Sáng mai tại phòng đa chức năng số 3. À, đừng quên.” Phanh . . . lớp trưởng Khương Tân hấp tấp đến lại hấp tấp đi, nói một hơi thế nhưng không ai có thể cắt ngang. Hơn nữa cửa phòng ngủ của bọn họ có lẽ phải sửa.

Bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, “Tiểu Thước Yến, khúc khích . . . lớp trưởng thật giỏi. Ha ha . . .” Phương Linh nhái lại lời nói của lớp trưởng, tất cả mọi người nhịn không được nở nụ cười.

Thước Yến có chút dở khóc dở cười (nửa cười nửa mếu…) vốn cô đã có một gương mặt búp bê, thoạt nhìn nhỏ hơn tuổi rất nhiều, mọi người ở phòng ngủ rất săn sóc cô, nhưng thực tế cô còn lớn hơn Vương Diễm hai tháng. Tiêu rồi, cái tên tiểu Thước Yến này ngày mai khẳng định truyền khắp lớp 1 lâm sàng .

“Được rồi khoan cười, nghĩ lại có tiết mục gì đi, lớp 1 chúng ta…gần…mười bảy người, có lẽ ngày mai mỗi người đều phải biểu diễn một lần.”

Vừa nghe câu này Vương Diễm nhảy dựng từ trên ghế xuống, “Xuất ra tiết mục, ta thành thạo a, thời trung học ta chính là trùm ca hát ở lớp. Các ngươi nghe a, . . .chết cũng phải yêu . . .” Thước Yến chỉ cảm thấy đầu ông một tiếng, tuyệt đối có lực xuyên thấu.

Phương Linh nhấc chân đá mạnh một cái, “Được rồi đừng hát nữa. Bài này đã sớm lỗi thời.”

Vương Diễm bị Phương Linh đá đến trên ghế, “Ai ai, ngươi đừng động chân a, ta còn có bài khác.”

Khương Nhu nhìn thấy hai người ở bên kia làm trò quay đầu nói với Thước Yến, “Ngươi chuẩn bị tiết mục gì, lớp trưởng có điểm danh.” Hai người bên kia cũng tiến lại.

Thước Yến hơi khó xử, Thước Yến, nói như thế nào nhỉ, cái gì cũng tốt, sau khi có tinh thần lưc trên cơ bản muốn học cái gì cũng có thể giỏi, chính là có một thứ, cậu làm gì cũng không được, đó là ca hát, thanh âm của Thước Yến rất hay, có điều cô không biết hát, nhịp điệu có thể chạy xa tám mét, thời trung học cùng bạn học tụ tập đi ca hát, chỉ hát một bài toàn bộ đều im lặng, từ đó về sau Thước Yến không hát nữa.

Đương nhiên Thước Yến cũng không phải không có tiết mục có thể diễn, Thước Yến biết vài lại nhạc cụ, như đàn nhị hồ, tỳ bà, đàn tranh, sáo, tiêu, cô đều biết, hơn nữa rất tinh thông, trước đây ông ngoại đến nhà Thước Yến, vừa lúc mẹ Thước Yến muốn Thước Yến học piano, ông ngoại Thước Yến không vui, dù sao đồ của chính nước mình còn chưa học giỏi, còn học cái gì của nước ngoài. Sau đó tự mình mang Thước Yến đi bái sư, mà Thước Yến tuy rằng ca hát lạc nhạc, nhưng tập nhạc cụ lại tốt lắm, giáo viên dạy cậu đều nói Thước Yến đối với nhạc cụ dân tộc rất có thiên phú, cứ thế Thước Yến học vài loại nhạc cụ. Mà còn kiên trì học đến trung học.

Nhưng từ lớp 11 Thước Yến bắt đầu không diễn tấu trước mặt người khác. Sau khi tinh thần lực của Thước Yến tăng lên năm giác quan rất linh mẫn, khả năng phối hợp của cơ thể rất mạnh, mà khả năng điều khiển nhạc cụ ít người có thể vượt qua, thêm vào lúc cậu diễn tấu tinh thần lực sẽ tản ra, đưa tâm tình của cậu truyền ra ngoài. Một lần vì tâm trạng không tốt Thước Yến gảy đàn tranh một lúc, kết quả làm cho vài vị lớn tuổi thiếu nữa vào bệnh viện, từ đó về sau Thước Yến liền không diễn tấu trước mặt người khác.

Hát không được, nhạc cụ cũng không được, biểu diễn cái gì đây, Thước Yến thực bối rối, đột nhiên trước mắt sáng ngời, cô biết chính mình diễn cái gì, “Từ từ ta muốn nghĩ chút.” Cầm sổ tay, Thước Yến trèo lên giường trên “Ngươi tránh ra, ta phải chuẩn bị một chút, ngày mai ngươi sẽ biết.” Đẩy ra Vương Diễm đang tiến tới.

“Thế nào còn muốn giữ bí mật với bọn ta, thực không biết suy nghĩ.” Khương Nhu trêu chọc nói.

Thước Yến mở máy tính, “Ngày mai xem không phải sẽ có bất ngờ sao? Lại nói ta cũng chưa chuẩn bị. Chờ ta chuẩn bị tốt nói sau.”

Ba người nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô cũng không đi quấy rầy, ở một bên tiếp tục thảo luận nên hát bài gì.

Chương 15

Vì Thước Yến không biết nên diễn cái gì, nên đem tất cả những tiết mục có thể biểu diễn trên sân khấu đều thử một lần, ca hát, nhạc cụ, tấu thanh (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt), tiểu phẩm, nhảy múa đều bị bác bỏ, tiếp đó cô lại nghĩ tới ảo thuật, song cũng bác bỏ, mặc dù cô sử dụng không gian, biểu diễn ảo thuật nhất định sẽ không bị người khác phát hiện, đồng thời có thể có hiệu quả tốt, nhưng lúc sau liền có vấn đề, cái khác không nói bạn học khẳng định sẽ hỏi cô, ngươi biểu diễn thế nào, dạy ta đi, đạo cụ kia có tác dụng gì, làm cho ta xem thử, tuy bạn học cường quấn lấy có thể không tính lớn, nhưng không dạy không tốt, dạy thì lộ. Cho nên ảo thuật là trăm triệu không thể diễn, không thể vì một bữa tiệc đón người mới đem bí mật của cô bại lộ.

Tiếp theo Thước Yến nghĩ tới xiếc, nói thật hiểu biết về xiếc của Thước Yến chỉ giới hạn ở mấy tiết mục xem vào cuối xuân, thế nhưng, Thước Yến xem qua nâng bát, tiết mục đẳng cấp cao, cô cảm thấy mình cũng làm được, khả năng điều chỉnh của Thước Yến đặc biệt tốt, khả năng thăng bằng cũng không tệ, thêm vào đó mỗi lần cô tập trung tinh thần, cơ thể đối với bên ngoài cực kỳ mẫn cảm, tựa như lần trước bị bắt cóc, sau khi tinh thần của cô tập trung tình trạng cả tên cướp đều hiện ra trong đầu, nên cô cảm thấy mình có thể làm được.

Nghĩ đến liền làm, thời gian còn lại của cô cũng không nhiều, lên mạng xem vài tiết mục xiếc. Thật là nhiều, Thước Yến tìm tiết mục nâng bát xem một chút, nâng bát đều cùng nhu thuật hòa hợp một chỗ, cơ thể cô rất mềm mại nhưng cũng không thể bằng người ta từ nhỏ đã luyện, người ta biểu diễn đều là nữ.

Nói với bạn cùng phòng Thước Yến đi cửa hàng mua mấy cái bát. Sau đó về tứ hợp viện. Trở lại phòng Thước Yến vào không gian, trên giường lưu lại một đóa hoa sen, chính là Thước Yến không biết bên cạnh lại nở ra một đóa hoa sen nhỏ, cánh hoa đã gần nở rộ.

Đi vào không gian, Thước Yến trước thử dùng đầu hứng bát, quả thực rất dễ dàng với cô, tiếp theo nâng lên một chân, rất nhanh nắm cách giữ thăng bằng cơ thể, làm vài động tác đều thực thuận lợi, có điều lúc cô muốn đem bát đặt lên, xảy ra vấn đề, điểm rơi của bát rất chuẩn xác, nhưng độ mạnh yếu không thích hợp, hai cái bát đầu đều nứt, dùng lực nhỏ lại, lại không xong, cậu chỉ có thể từ từ mò mẫm tập luyện, cũng may cơ thể của cô nhớ nhanh, chỉ cần thành công một lần sau đó là có thể làm tốt.

Thước Yến tiến bộ rất nhanh, chính cô cũng thán phục, vì cho tới giờ cũng không quá chú ý cơ thể của mình, nên cô chưa bao giờ biết cơ thể của cô được cải tạo thành như vậy, một ít động tác cần tập vài năm cô đều có thể dễ dàng làm được, như nâng chân lên đỉnh đầu cũng không thấy khó chịu, không có cảm giác cơ thể bị tổn thương.

Tập một buổi tối, sau khi làm vỡ một tá bát, Thước Yến rốt cục có thể nắm giữ cân bằng tốt, bát sẽ không lại rơi. Đồng thời cô cũng phát hiện ứng dụng của tinh thần lực, tinh thần lực của cô có thể chạy ở bên ngoài cơ thể, giúp cô đối với hoàn cảnh xung quanh rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa Thước Yến còn phát hiện dùng tinh thần lực bọc lấy bát, không còn…lo nó rớt, tinh thần lực có thể cố định bát ở đó, mà sau khi dùng tinh thần lực bọc lại Thước Yến dùng nhiều lực cũng không sẽ làm bát vỡ.

Vì tác dụng của tinh thần lực, Thước Yến đối với chuyện biểu diễn của mình đã không còn lo lắng, nghĩ đến trong trường cũng không có ai diễn xiếc, mọi người yêu cầu đối với mình sẽ không quá cao. Hơn nữa Thước Yến bắt đầu nghiêm túc tự hỏi về việc Trình Thanh đề nghị cô học võ. Có lẽ học cũng không sao.

Sáng hôm sau Thước Yến xách bát vào trường, phòng đa chức năng, sinh viên lâm sàng 1 đều đã tới, Thước Yến nhìn qua, chính mình là trễ nhất.

Đến vị trí phòng ngủ của mình “Sao giờ ngươi mới tới, chuẩn bị thế nào.” Khương Nhu hỏi, nhìn nhìn túi Thước Yến mang đến, nhìn không ra là cái gì.

“Uhm, hơi kẹt xe, chuẩn bị cũng tạm rồi.”

Biểu diễn bắt đầu, đừng thấy trong lớp chỉ có mười bảy người, nhưng là các sinh viên đúng là đa tài đa nghệ, kỳ thật lớp bọn họ ít người chỉ cần hai tiết mục là tốt rồi, đêm đó là khoa tổ chức, chỉ sợ cuối cùng chọn đa số là tiết mục của người cũ.

Dù vậy mọi người lớp bọn họ đều rất tích cực, đây coi như là một lần cả lớp họ hoạt động chung, vốn đã ít người, cho nên càng cần đoàn kết, vả lại bọn họ còn phải ở cùng một chỗ tám năm.

Sinh viên ca hát có vẻ nhiều, ngay cả hát lạc điệu đều đi lên hát hai câu, được vỗ tay càng nhiều.

Lớp trưởng Khương Tân là một học sinh rất nhiệt tình, cậu cũng biết nâng không khí, nói là chọn lựa tiết mục nhưng cậu biết cuối cùng có thể lưu lại rất ít người, bất quá nhờ cơ hội này làm cho mọi người hiểu biết nhau.

Khương Tân cười nhìn Lý Duy Gia hát lạc nhạc một cách nhiệt tình, hơn nữa còn tự thấy rất tốt. Quay đầu đột nhiên thấy Thước Yến phòng 313, miệng cười, Khương Tân rất chú ý tới Thước Nhạc, lúc huấn luyện quân sự Thước Yến để lại ấn tượng khắc sâu với bọn họ, hơn nữa lớp có sáu nữ sinh, ở một phòng, thời điểm giao lưu với nhau, làm cái gì khác người, có mấy lần bạn cùng phòng kéo Thước Yến đến căn tin, kết quả cô thấy đồ ăn của cô nhóc này cũng không được động đến. Ai, có thể ở nhà được nuông chiều từ bé, xem dáng vẻ của ngươi taa cũng biết, mười tám tuổi không biết còn nghĩ là mười lăm. Dĩ nhiên vì vẻ lừa tình bên ngoài của Thước Yến, bạn cùng lớp đều rất săn sóc, không được, Thước Yến nhất định phải biểu diễn, bằng không thời gian dài sẽ thoát ly quần thể.

Lý Duy Gia hát xong, Khương Tân nhìn Thước Yến nói “Tiểu Thước Yến, tới ngươi biểu diễn, phòng ngươi đều diễn xong rồi.” Nhìn thấy Thước Yến có chút tức giận mà trừng mắt, cho ngươi thoát ly quần thể cho ngươi muốn khác người, ta thì gọi ngươi tiểu Thước Yến, trong lòng vui vẻ.

Thước Yến cảm thấy chính mình tức giận không chỗ trút, vừa rồi bạn cùng lớp nói chuyện với cô đều gọi cô tiểu Thước Yến, thấy lớp trưởng gọi cô như vậy, cũng không ai thấy nhạc nhiên, vả lại cô nhìn qua nhỏ như vậy sao? Nói thế nào cô cũng cao một mét bảy.

Liếc nhìn Khương Tân một cái, Thước Yến lấy bát từ trong túi ra, bát sứ trắng được lấy ra nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người, chẳng lẽ chuẩn bị ăn cơm.

Thước Yến đi lên giữa sân khấu, nhìn các học sinh ở dưới, dù lần đầu lên sân khấu biểu diễn nhưng Thước Yến không hề sợ hãi, diễn không tốt cũng chỉ là làm cho mọi người cười thôi.

Cười cười, “Ta biểu diễn cho mọi người xem xiếc nâng bát.”

Thước Yến biểu diễn khẳng định không giỏi bằng diễn viên chuyên nghiệp, nhưng hơn ở chỗ mới mẻ, cho nên phía dưới ồn áo một hồi thì im lặng.

Thước Yến giống diễn viên xiếc đầu tiên nhảy một đoạn vân vân, cô cầm mấy cái bát sứ ném vào không trung từng cái từng cái xoay tròn, đây là hôm qua luyện tập nhờ sự hỗ trợ của tinh thần lực cô có thể quay năm cái, xoay một hồi bát sứ đều dừng tại tay trái của cậu, bát sứ va vào nhau phát ra thanh âm leng keng thanh thúy, rơi từ trên xuống vậy mà không vỡ. Để làm cho đồ sứ va nhau phát ra thanh âm thanh thúy, Thước Yến thử rất nhiều lần. Như thế mới có thể làm cho người ta ấn tượng.

Đem mấy cái bát đặt ở mặt đất, Thước Yến dùng chân hất lên, dừng chính xác trên đầu, một cái hai cái, tổng cộng mười hai cái bát toàn bộ đúng chỗ, vững vàng.

Đương lúc Thước Yến nhìn mọi người cười, các học sinh đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Sau đó Thước Yến nâng chân lên, đem bát phóng tới trên chân, các học sinh đều ngừng thở sợ quấy rầy đến cô, chân sau chấm đất thân thể ngữa về phía sau, tiếp theo hai tay chạm đất nâng chân lên, Thước Yến hoàn thành một cái lật người, đồng thời bát sứ đặt trên chân cũng không nhúc nhích.

Thước Yến chỉ làm mấy động tác, thì biểu diễn xong, dù sao thời gian chuẩn bị của cô ít. Bất quá chỉ vậy vẫn dành được sự ủng hộ của mọi người.

Khương Tân vỗ vai Thước Yến nói “Được a, thâm tàng bất lộ a, ta quyết định, biểu diễn lần này của khoa ngươi đại biểu lớp 1 lâm sàng chúng ta.”

Cứ thế quyết định, Thước Yến biểu diễn nâng bát,  và năm nữ sinh trong lớp biểu diễn múa. Học sinh lớp 1 lâm sàng thật ra đều thích ca hát, đáng tiếc đều lạc nhạc một cách lợi hại, mười bảy người mà không có một cái hát đúng, lại đều siêu thích hát, chọn lựa xong một đám còn thấy chưa đã hứng mà tiếp tục hát, học sinh đi ngang qua đều nghe tiếng gào khóc thảm thiết bên trong.

Vì buổi duyệt được xếp vào sáng chủ nhật, nên Thước Yến tận dụng thời gian luyện tập, cô không thể chỉ làm mấy động tác như vậy, kết quả toàn bộ bạn cùng lớp đều đưa ra ý tưởng, thậm chí Lâm Phỉ Phỉ cũng không tập múa mà giúp cô luyện tập, có điều những động tác đó Thước Nhạc điều biết làm.

Hơn tám giờ tối Thước Yến mới được giải thoát ra, bạn học quá nhiệt tình, rốt cục chuẩn bị tốt tiết mục, Thước Yến thật sự hơi mệt mỏi, đi tắm rửa, muốn nói người ta làm thích nhất ở đại học y chính là hệ thống vệ sinh rất tốt, phòng ngủ của bọn họ có phòng tắm, mỗi tầng đều có, lại là phòng đơn, tắm rất tiện lợi.

Vừa nằm lên giường, Trình Thanh gọi điện tới, ngày mai cô nghỉ, ở nhà làm vằn thắn hỏi Thước Yến có muốn qua ăn, đương nhiên trong lời nói cũng có ý muốn đồ ăn của Thước Yến. Đáng tiếc, Thước Yến khẳng định không có thời gian. Trình Thanh vừa nghe Thước Yến phải tham gia tiệc đón người mới của khoa, còn có biểu diễn thì cũng muốn đến, Thước Yến nghĩ một chút, tiệc tối của khoa cử hành ở đại sảnh, sinh viên trong khoa là có thể tùy tiện đến, người khác thì cần vé, bất quá chỗ lớp trưởng hẳn là có vé, muốn lấy có lẽ không khó. Liền hẹn thời gian với Trình Thanh, ngày mai gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro