Chương 7->9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7   Bi kịch

Nhiệm vụ hoàn thành vượt mong đợi, Thước Yến chuẩn bị về nhà, ở một mặt tiền cửa hàng gần cổng chợ mua một bình thủy tinh bốn góc, bình không nặng nên Thước Yến ôm trên tay, nghĩ về việc sẽ trồng loại hoa gì. Hoa lan chắc chắn là không thể thiếu, hai cây hoa sơn trà trong không gian hẳn là có thể đặt vào chậu, còn có vài cọng cây thơm, trồng cùng một chỗ hẳn là rất đẹp, còn có…

“Đứng lại, đừng chạy …” tiếng chạy bộ nặng nề cùng giọng quát to bừng tỉnh Thước Yến đang đắm chìm trong thế giới của mình.

Thước Yến quay đầu lại muốn xem có chuyện gì, vừa mới quay thân liền thấy cái mũi đau đớn nước mắt nước mũi lập tức rơi xuống, tiếp theo một cơn đau nhức làm Thước Yến choáng váng. Choảng…phanh…bình hoa trên tay rớt xuống mặt đất vỡ nát.

Thước Yến thật sự là quá khó tiếp nhận, đau nhức cảm giác đồng thời ập đến, nước mắt không ngừng chảy xuống, Thước Yến cảm giác trên tay mình dính máu, cái mũi bị va chạm hư.

Nhìn không rõ phía trước, Thước Yến chỉ cảm thấy xung quanh lộn xộn. “Thành thật chút.” “Đội trưởng, ngài xem, trong ngực có súng. May mắn hắn không kịp lấy ra.” “Đúng vậy, thật may.”

Thước Yến ngửa đầu, máu không ngừng chảy xuống, trong lòng vô cùng buồn bực, làm sao lại đụng tới chuyện này, thật mất mặt. “Cô nhóc thế nào, xe cứu thương lập tức đến, em chặn máu lại trước đi.” Một thanh âm tinh tế vang lên bên tai Thước Yến, nghe ra là thanh âm của người đội trưởng kia, hừ, ngươi mới là cô nhóc, cả nhà ngươi đều cô nhóc. Trong lòng Thước Yến bực bội, các ngươi bắt người đụng vào ta không nói, còn cô nhóc, đó là cái gì xưng hô a? Hai ánh mắt trừng lớn cho hả giận.

Trình Thanh là đội trưởng đội ba cảnh sát hình sự thành phố, thời gian này đang xử lý vụ án buôn lậu, hôm nay thu lưới không ngờ lúc bắt tội phạm, xảy ra vấn đề, nếu không phải cô phản ứng nhanh người đã chạy mất, có điều nếu kẻ hiềm nghi không có chút bối rối sự việc liền phiền phức, hắn cũng thật xúi quẩy,lúc đang rút súng, thì đụng vào người qua đường, ngay lập tức bị cô bắt được. Súng đã được lên đạn nếu nổ ở chỗ này thì phiền toái lớn. Cho nên nói cô rất biết ơn người qua đường này.

Đem kẻ hiềm nghi khóa kỹ, Trình Thanh đi đến trước mặt vị qua đường kia, áo sơ mi trắng quần bò, nhìn qua thực trẻ tuổi, xem bộ dáng khóc lóc chảy nước mắt hẳn là học sinh đi, chảy không ít máu trông thực thảm, lấy khăn tay từ túi ra “Cô nhóc thế nào, xe cứu thương lập tức đến, em chặn máu lại trước đi.” Trình Thanh nói câu này xong, chợt cảm thấy thân thể lạnh lên, người kia một đôi mắt to đỏ rực ngập nước hung hăng trừng mình. Trình Thanh sờ sờ mũi, được rồi, em ấy có lẽ không phải cô nhóc. Không thể không nói, Trình Thanh vẫn là rất nhạy bén, lại từ ánh mắt Thước Yến nhìn ra nguyên nhân khó chịu của cô (TY).

Thước Yến lấy khăn tay qua trừng người trước mặt, thân cao khoảng 1m75, cao hơn cô một chút, làn da trắng sáng, bộ dạng không phải xinh đẹp mỹ lệ nhưng rất có vị, dáng người chuẩn, cảnh sát sao tư chất thân thể không tồi, thoạt nhìn bộ dáng không đến ba mươi tuổi.

Đánh giá xong, Thước Yến ngẩng đầu lên không để ý đến Trình Thanh, máu mũi hình như không còn chảy, bất quá nóng nóng hẳn là sưng lên, nghĩ đến bộ dạng hiện tại Thước Yến liền hận không thể đem người trước mặt đánh một cái làm cho cô ta nếm thử chút tư vị. Người này mặc dù một bên đang cẩn thận xin lỗi, nhưng là ý cười trong ánh mắt thì không mất.

Trình Thanh đưa khăn tay cho Thước Yến, miệng nói xin lỗi, dù là cô đuổi bắt kẻ bị tình nghi đụng vào Thước Yến, nhưng là đây là việc ngoài ý muốn, ai làm cho tình cờ lại có một vật cản trên mặt đất, nếu Thước Yến không quay đầu cũng không va vào mũi của em ấy, hơn nữa Thước Yến lại vì không nghe thấy tiếng truy đuổi của hai người, ngươi xem người hai bên đường đều né cả ra ngoài. Hây…mặc kệ nói gì cũng là trách nhiệm của cô, cho nên xin lỗi là phải nói, bất quá cô nhóc này thật đúng là thú vị, ánh mắt trừng một chút lực uy hiếp cũng không có.

Xe cứu thương rốt cục đến, đem Thước Yến đến bệnh viện, bác sĩ xem qua, vấn đề không lớn, cái mũi hơi lệch, bác sĩ làm cho thẳng, cẩn thận mấy ngày liền không có di chứng, làm xong tất cả nhanh đến mười giờ, Thước Yến đến nhà vệ sinh rửa máu trên mặt, cái mũi sưng lên, vì để cố định trên mặt dán một khối băng gạc lớn, thoạt nhìn giống như đang diễn hài.

Đi ra nhà vệ sinh thấy Trình Thanh còn đứng ở cửa, “Sao cô còn chưa đi?”

Trình Thanh cười nhẹ, “Dù sao hôm nay cũng là trách nhiệm của tôi, làm sao cũng phải đưa em về nhà. Nói sau tôi còn chưa cảm ơn em, hôm nay nếu không có em cản nói không chừng đã xảy ra nhiều hỗn loạn. Nếu không tôi mời em ăn cơm được chứ?”

Thước Yến nghĩ việc hôm nay cũng không thể trách cô ta, nếu không phải chính mình ngẩn người, hẳn là có thể tránh đi, vả lại dọc đường Trình Thanh đối với cô đều là khuôn mặt tươi cười chào đón, Thước Yến cũng không biết ngượng mà lại tiếp tục nghiêm mặt. “Coi như mình xui xẻo, tôi tự trở về là được rồi, cơm sẽ không ăn. Lúc đó các cô chẳng phải vì bắt người, làm sao còn có đạo lý bắt cô mời khách.”
Trình Thanh nghĩ Thước Yến lúc này có thể không nghĩ đến ra ngoài ăn cơm, sẽ không cưỡng cầu nữa, sau này có cơ hội rồi nói sau.

Trình Thanh vẫn là đưa Thước Yến về nhà, cô không yên tâm để cô một mình về nhà vào lúc đêm khuya. Nhìn thấy Thước Yến đi vào, Trình Thanh nhìn biển số nhà số 72 ngõ nhỏ Lão Hòe, ghi nhớ, lên xe quay về đội, buổi tối còn có rất nhiều việc, chỉ sợ lại là trắng đêm.

Chương 8:

Thước Yến vì cái mũi mà đã vài ngày không ra đường, mỗi ngày ở nhà thật ra cũng không buồn, cá trong không gian nhờ có nước hồ mà lớn lên phi thường tốt, Thước Yến thậm chí thấy trứng cá trong miệng mấy con cá rồng, không nghĩ tới chúng sinh sôi nẩy nở nhanh như vậy. Những con cá rồng này ngắn nhất cũng dài 70cm, tình hình sinh trưởng đặc biệt nhanh. Trừ bỏ cá rồng, cũng có số lớn mảng trứng cá dính ở đáy ao, khoảng một tuần thì vài vạn cá bột nở ra, cá vàng, cá La Hán, cá trích hồng, đếm không hết, cũng may Thước Yến lúc trước tách cá ra nuôi thả, nếu không liền lộn xộn, có lẽ bởi ảnh hưởng của nước hồ mà chất lượng cá vô cùng tốt, cực kì linh lợi. Bởi vì sự sinh sôi nẩy nở của cá, ao đã chứa không nổi, Thước Yến liền đem một phần cá chuyển tới hồ trước trúc lâu, số khác phóng vào sông, số đó đều là cá kiểng, Thước Yến không muốn chúng lại sinh sôi nẩy nở, cũng may nước trong hồ chỉ có thể làm cá phát triển bình thường, sinh sản thì không quá nhanh.

Duy nhất không tăng số lượng là cá chép, bởi vì lúc mua là cá con nên sinh sản cũng chậm, bất quá cá chép làm cho Thước Yến rất kinh hỉ, thân thể kiện mỹ, màu sắc diễm lệ tinh khiết, hình xăm hiện ra hoa văn bất đồng, mỗi con đều là cực phẩm, ít nhất Thước Yến thấy so với con cá hơn hai trăm vạn ở cửa hàng còn tuyệt hơn. Bởi vì chúng chẳng những hình dáng xinh đẹp, mỗi con còn thập phần linh lợi, tựa như có hiểu biết, chỉ cần cậu tiến lên, sẽ tụ lại nổi lên mặt nước, chơi đùa cùng cậu, vì mua số lượng rất nhiều Thước Yến chọn lựa một lần, đem một trăm con tốt nhất lấy ra, còn lại phóng vào hồ.

Thông qua việc nuôi cá Thước Yến nghĩ đến có thể nuôi một số cá dùng để ăn, đến lúc muốn ăn cá gì liền ăn cá đó, nói liền làm, Thước Yến từ trên mạng đặt một cá bột, rất nhiều loại, sau đó bỏ sức đem cá dọn vào không gian nuôi thả trực tiếp trong sông. Lúc bắt đầu cô còn lo lắng những con cá này ăn cái gì, nhưng là dần dần cô mới biết giữa sông và hồ đều có số lượng lớn cỏ cùng vi sinh vật, cá hoàn toàn có thể sinh tồn tốt trong đó. Không gian này cũng có chút kỳ quái, thực vật rất nhiều, tựa hồ tồn tại đã lâu, ở nơi Thước Yến có thể nhìn thấy có rất nhiều, vừa to lại cao. Nhưng là nơi này hoàn toàn không có động vật, ,mà không gian lại không ngăn cản động vật tiến vào, có lẽ tất cả đều vì kim liên là một thực vật đi.

Hiện tại không gian của Thước Yến lấy trúc lâu làm trung tâm, phía trước là hồ, bên phải không xa là ruộng hoa, mặt sau ruộng hoa là vườn trái cây, bên trái là đất trồng rau, phía sau là một con sống lớn lẳng lặng chảy, đối diện sông là ruộng lúa Thước Yến gieo trồng. Bởi vì đất trống rất nhiều nên Thước Yến không có quy hoạch kĩ càng.

Trước khai giảng hai ngày, Thước Yến đem không gian sửa sang lại, rau dưa hoa quả rất nhiều cô phải phân chia lại, cá lớn lên rất thuận lợi, một số con đã có thể ăn, hương vị ngon mềm, ngon đến tất cả mọi người đều khen ngợi. Bất quá trong nhà Thước Yến có rất nhiều, vì cô để lại cho cha mẹ, thừa dịp chưa khai giảng Thước Yến ở trong không gian đào một ao nữa, thả vào một ít nước hồ, lại mua ít giống cua đặt vào bên trong.

Trình Thanh cố ý ở thời gian rảnh mời cô ăn cơm, còn đưa cho cô một bình hoa, thật không ngờ tình huống hỗn loạn như vậy mà Trình Thanh vẫn có thể chú ý tới bình hoa vỡ kia.

Hiện tại Thước Yến đối với những thứ ngoài thực vật đều thiếu hứng thú, tuy phòng bếp còn chưa trang hoàng xong, song phòng bếp bên Lâm thẩm vẫn có thể sử dụng, vừa lúc hôm nay Thước Yến muốn dựng giàn nho ở trước gian nhà chính, gặp dịp đem Trình Thanh bắt thành lao động hỗ trợ Lâm thúc . Gỗ đã có sẵn Thước Yến, Trình Thanh và Lâm thúc ba người cùng nhau dựng giàn, Trình Thanh cùng Lâm thúc thì giống như không có vấn đề gì, Thước Yến thì xem qua không giống người quen lao động. Không một hồi đã bị hai người đuổi đi rồi.

Thước Yến nghĩ một chút liền đi ra ngoài, một lát sau tay trái xách một con gà, tay phải xách một giỏ đồ ăn trở về, đồ ăn đương nhiên là lấy từ không gian, gà là mua.
Trình Thanh đi theo Lâm thúc cùng nhau dựng giàn, hai người làm việc rất thuận tay, lúc xong làm xong, thấy Thước Yến một tay cầm đao một tay xách một con gà đi ra.

Trình Thanh cười ha ha “Thế nào, em định giết ga ̀?

Thước Yến nghe giọng điệu của Trình Thanh, tức giận đến ngứa hàm răng. “Cô tới giết, không giết không được ăn.” Cái người này…

Cảm giác con mèo nhỏ muốn xù lông  nhưng không chấp nhất“ Tôi không biết làm, sao không mua làm sẵn? Này nhiều phiền toái, còn phải làm lông.”

“Được rồi, gà đó đều có thuốc kích thích, ăn không khỏe mạnh, cũng không có vị.'' Cuối cùng người giết gà là Lâm thúc

Buổi tối Thước Yến chuẩn bị gà con hấp nấm, canh cá trích, khổ qua xào trứng, lạp xưởng xiêm ớt, hoa lan tây xào, dưa trộn. Đều là đồ ăn gia đình, trừ bỏ gà và trứng thứ khác đều từ trong không gian, tối quý chính là nấm, cô mới hái một túi nhỏ trong không gian, hôm nay ăn hết, tay nghề của Thước Yến đã rất tốt, thêm nguyên liệu tốt. Trình Thanh ăn mà bụng tròn một khối, “Ai u, mẹ ơi, ta no muốn chết.”

“Đáng đời, có ai cướp đồ ăn của cô. No chết ngươi.” Trên mặt Thước Yến hiện lên ý cười nói.

Trình Thanh dựa vào ghế, “Đây là em trả thù, nghĩ dùng mỹ thực trả thù tôi.” Này lòng dạ hẹp hòi, không phải là ngày đó nhìn đến bộ dạng nhếch nhác cùng cái mũi sưng của em ấy sao? Tới giờ cũng không khách khí với cô. Mọi người coi em ấy cùng Lâm thúc Lâm thẩm nói chuyện nhiều hòa nhã a. Không ngờ cô nhóc này nấu ăn thật ngon, về sau ăn không đến phải làm sao bây giờ.

“Ai hiếm lạ.” Thước Yến cười tủm tìm nhìn cô nói.

Chương 9:

Nhanh đến ngày báo danh tân sinh, sáng ngày báo danh đầu tiên Thước Yến tới sớm, đỡ đến lúc sau lại nhiều người.

Thước Yến trúng tuyển đại học Y Hoa Cảnh, là đại học Y vừa sáp nhập vào không lâu, tuy thành lập mới vài năm nhưng trường là từ ba đại học Y sáp nhập mà thành, các mặt đều rất xuất sắc, thiết bị dạy học tiên tiến, lực lượng giảng viên lớn mạnh, điểm trúng tuyển rất cao, cùng đại học Hoa Bắc đều rất nổi danh. Là đại học Y số một cả nước. Là thiên đường của những người học y.

Song nói đến học y, trường Thước Yến hoàn toàn là do mẫu thân của cô tuyển. Dù cô cũng rất muốn học y, nhưng cô muốn học là trung y, mà mẹ cô báo danh lại là lâm sàng, nói cách khác trong tám năm tiếp theo cô đều phải trải qua trong trường học. Thước Yến thực ra cũng không bài xích ngành y lâm sàng, chẳng qua cô cảm thấy tám năm là quá dài, hơn nữa công việc tương lai rất cực nhọc, không thoải mái bằng trung y. Tuy vậy Thước Yến cũng không có cách nào với mẹ cô, thôi thì cứ vậy đi, có rảnh đi dự thính trung y cũng không tệ.

Làm thủ tục nhập học, Thước Yến được phân đến lớp một khoa lâm sàng, phòng ngủ của cô ở khu C tầng 4 phòng 313, đi vào phòng chưa có bạn học nào đến, đây là một phòng ngủ 4 người, bên trong rất rộng, cô chọn giường tựa vào cửa sổ, phía trên là giường, phía dưới là bàn học ngăn tủ riêng, quét tước phòng ở sạch sẽ, Thước Yến lấy chăn mền dụng cụ trong không gian ra sắp xếp, dù ở Bắc Kinh, nhưng vì là đi học cô cũng có thể thường về nhà. Lại nhìn vào thời khóa biểu, chỉ sợ cô sẽ bận rộn.

Bạn cùng phòng còn chưa đến, Thước Yến đi dạo trong vườn trường, sau đó thấy vô vị mà quay về, nhắm mắt nằm trên giường, tinh thần thể của Thước Yến tiến vào không gian, lúa đã muốn chín, Thước Yến đem chúng thu hoạch, gần đây thường xuyên dùng tinh thần lực, Thước Yến thấy càng ngày mình dùng càng thuận buồm xuôi gió, không đến nửa giờ đã đem tất cả lúa thu hoạch xong. Cân thử, 3700 kg, đủ cho cô ăn thực lâu, bất quá tuốt hạt cũng là một vấn đề phiền toái, có lẽ để một bên trước đi. Cá trong ruộng lúa được cô bỏ nuôi vào trong sông, con cua thì được đặt ở một ao nông, những con cua trưởng thành đã gần hai bàn tay của cô, rất lớn.

Cá trong không gian sinh trưởng không tệ, ngoài trừ cá chép là không có sinh sôi nẩy nở. Hiện tại cô cũng đã nuôi cá chép trong hồ, cá kiểng không cần quá nhiều. Nhìn xem không gian, Thước Yến nghĩ hẳn là nuôi mấy con gà, còn có thỏ, đang nghĩ ngơi, cảm thấy điện thoại rung lên, tinh thần thể của Thước Yến trong không gian có thể cảm giác được bên ngoài, ở trước khi tiến vào không gian Thước Yến đặt di dộng ở trong tay.

Cầm lấy di động, “Alo.” Là Trình Thanh.

“Em đi báo danh ở trường học à?”

“Đúng vậy, không phải tôi đã nói với chị sao? Vụ án kết thúc?” Dạo này người này thực sự rất vội, đã vài ngày không nghỉ ngơi tốt, Thước Yến nghe thanh âm của cô ấy đều có vẻ mệt mỏi.

Kỳ thật Thước Yến trừ bỏ lúc đầu có chút giận chó đánh mèo vì cô thấy việc đáng xấu hổ của mình, ấn tượng đối với Trình Thanh vẫn là không tồi, bất giác hai người đã thân nhau, đương nhiên việc này cùng việc Trình Thanh thường xuyên đến ăn trực vẫn là có liên quan.

“Ai chà, chị còn nghĩ đến chỗ em ăn bữa cơm, không ngờ em đã đi báo danh sớm vậy. Không phải là còn ba ngày sao?” Trình Thanh có chút oán giận, mấy bữa nay ăn mì đến ghê tởm, vô cùng nhớ nhung tay nghề của Thước Yến, không ngờ lại công toi.

Thước Yến cười lạnh “Không ngờ tôi còn là một đầu bếp.”

Trình Thanh căng thẳng “A, em so với đầu bếp còn lợi hại hơn. Làm sao có đầu bếp nào tốt như vậy.” Nói đi nói lại vẫn cứ là đầu bếp.

Thước Yến nghĩ Trình Thanh mấy ngày nay khẳng định không ăn cơm đàng hoàng, tuy nói quen biết không lâu, nhưng Thước Yến cũng rất hiểu cô, làm việc rất liều mạng, ăn cơm ngủ nghỉ đều không quy luật, “Giờ chị đợi trong nhà, một lúc tôi trở về.”

Trình Thanh hơi cảm động, “Không cần, tôi ăn chút gì ở ngoài cũng được.” Trong lòng cũng thấy rất ấm áp.

Thước Yến bỉu môi, “Không được, những thứ đó đầy dầu mỡ, tôi trở về được rồi, không ai tới, ở phòng ngủ cũng rất vô nghĩa.

Phía bên kia Trình Thanh vỗ vỗ đầu, “Em sẽ không quên hôm nay trong nhà đang làm gì đi?”

Thước Yến thoáng sửng sốt “Tôi thực đã quên, hôm nay phòng Lâm thúc Lâm thẩm sửa sang.” Trong nhà không có nơi nấu ăn.

“Bằng không em đến nhà tôi?” Trình Thanh có chút mơ hồ, kỳ thật cô cũng không phải Thước Yến làm cơm thì không được, chính là vài ngày làm việc áp lực lớn, hơn nữa vụ án lần này làm cho người ta rất đau đầu, làm tâm tình của cô cũng không tốt, không biết sao đã nghĩ đến Thước Yến.

Thước Yến nghĩ nghĩ, cũng gần đến giữa trưa, muốn thể nghiệm căn tin trường cũng không chỉ có hôm nay. “Được, nhưng mà không phải là chị ở ký túc xá sao?” Chưa quên người này vẫn là một người phụ nữ độc thân.

Tâm trạng Trình Thanh bỗng trở nên rất tốt, “Đó là vì nhà ở xa đơn vị, không muốn về, em chờ ở cửa tây, tôi đi đón em.”

Thước Yến cúp máy, thay đồ, chuẩn bị một ít thức ăn từ không gian bỏ vào giỏ. Đóng cửa ký túc xá đi ra ngoài.

Lúc gọi điện thoại Trình Thanh cách trường học không xa, đến cửa trường thì Thước Yến còn chưa đến, dựa vào cửa xe đợi một hồi, đột nhiên nhịn không được nở nụ cười, vì đang trong thời gian báo danh, cửa trường người đến người đi, phần lớn là sinh viên theo cha mẹ tới, đều vội vàng, kết quả ở cửa đột nhiên xuất hiện một cái ngoại tộc, đi chậm rãi từ trong ra, không nói đến đi ngược hướng với mọi người, còn có vẻ rất nhàn nhã, trong tay xách một giỏ đồ ăn, giỏ loại cũ dùng cành lá hương bồ đan, đó là Thước Yến tự tay đan, lúc ấy Trình Thanh ở bên cạnh xem, trong giỏ đựng bó rau, bay bay theo gió.

Thước Yến đi đến trước xe “Chưa từng thấy người nào mua đồ ăn à?” Cô cũng biết mình mang theo giỏ đồ ăn đi trong trường có bao nhiêu quái lạ, bất quá liên quan gì đến bọn họ a.

Trình Thanh mở cửa xe, “Là chưa từng thấy mua đồ ăn trong trường, mua từ đâu vậy? Tôi không nhớ là gần trường em có chợ.”

“Chẳng lẽ xung quanh trường tôi chị đều đi hết.” Ngồi trên xe, Thước Yến hỏi “Đơn vị cho chị nghỉ mấy ngày?” Không dây dưa ở đề tài kia, cô làm sao biết chợ ở đâu.

Trình Thanh cũng không để ý “Hai ngày, nhưng nếu có án thì phải đi.” Tính chất công việc này là vậy.

Nhà Trình Thanh ở tiểu khu Hoa phủ, cách trường Thước Yến không xa. Trong tiểu khu môi trường cây xanh rất tốt.

Cô ở khu 3 tây lầu ba, phòng ở có tầng, trang trí đơn giản, dưới lầu là phòng bếp phòng khách nhà ăn, điều kiện gia đình Trình Thanh hẳn là không tồi.

“Vào đi.” Trình Thanh từ tủ bên lấy ra một đôi dép lê, để ở bên chân Thước Yến.

“Rất tốt a. Chị cũng không thường về ở đi.” Phòng ở thực sạch sẽ.

“Uh, nơi này xa đơn vị, chị ở một mình lạnh lẽo, về làm gì.” Phòng càng lớn càng có vẻ cô độc.

“Vậy sao chị không tìm bạn trai b, điều kiện chị không tệ, có phòng có xe lại xinh đẹp.” Thước Yến trêu chọc một chút.

Khúc Phàm nghe Thước Nhạc nói có chút ..., phụ nữ làm nghề như cô rất khó để kết hôn, phụ nữ quá mạnh mẽ đàn ông sẽ không thích, trên cô còn có một anh trai, Trình Thanh cũng không phải người Bắc Kinh, sau này cô đậu đại học công an Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp liền ở lại Bắc Kinh, cha mẹ mua phòng cho, trước kia phụ thân là khai thác quặng mỏ, hiện tại cùng mẫu thân ở tại Thượng Hải, anh trai nuôi, điều kiện của họ không tồi. Cô từng làm người làm công tiền lương tiền thưởng trợ cấp v..v..cũng không đến tám ngàn, cảnh sát thì vì công việc nguy hiểm trợ cấp nhiều hơn chút. Trình Thanh cảm thấy nhiều tiền lương như vậy đã đủ dùng, mỗi tháng còn có thể để dành một ít. Tìm bạn trai bao nhiêu cũng không hợp ý, lúc sau tìm được người điều kiện tương đương, không ngờ là kẻ cuồng công việc, còn vội vã hơn cô. Đương nhiên Trình Thanh biết tật xấu của mình, bình thường không đi làm liền thích ở nhà, không hiểu lãng mạn.

Đương nhiên những thứ này đều là bề ngoài, kỳ thực là không có cảm giác, Trình Thanh không cảm thấy cái ý nghĩ cả đời với những người bạn trai đó.

Thước Yến đi thăm xung quanh, vừa vào cửa chính hướng về phía trước là thang lầu, bên trái là phòng khách lớn, bên phải là nhà ăn phòng bếp, phòng khách có một cái cửa nhỏ, bên ngoài là sân phơi.

Không đi lên lầu, trên đó là phòng ngủ. Phòng ở thực lớn khoảng hai trăm mét vuông, cũng thực cô quạnh.

Đi thăm chấm dứt, Thước Yến đem đồ ăn mang tới đặt trong phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.

Chuẩn bị bữa trưa có lươn kho cà, canh trứng cà chua, rau xào, dưa chua.

Chờ đến lúc dọn đồ ăn lên bàn, Trình Thanh đã tựa vào sô pha ngủ.

Thước Yến đẩy nhẹ, “Đứng lên đi, ăn cơm xong ngủ tiếp.”

Trình Thanh mở mắt ra, hai mắt đầy tơ máu, thật sự là mệt mỏi, “Ha ha, ngủ quên.”

Thước Yến cười, “Đi rửa cái mặt đi. Đồ ăn tôi đều làm xong.”

Lúc hai người ăn cơm cũng không nói chuyện, Trình Thanh không có ăn ngấu nghiến như bình thường, thưởng thức kỹ càng, không khí ấm áp tràn đầy nhà ăn.

Ăn cơm xong Trình Thanh rửa chén, Thước Yến dựa vào bục cùng anh nói chuyện. Trình Thanh có phần hoạt bát, hưng phấn cùng Thước Yến nói những vụ án trước kia. Thước Yến cũng rất có hứng thú đứng nghe.

Dọn dẹp lại phòng bếp, hai người ra phòng khách, Thước Yến gọt một đĩa trái cây, quả táo đào nho, mỗi thứ một ít, chủng loại hoa quả trong không gian rất nhiều, tuy mỗi loại chỉ có ba năm quả nhưng ăn cũng ăn không hết.

“Em thực là biết chọn đồ, hoa quả cũng không tệ.” Trình Thanh đối với việc này không có nghi ngờ lớn, bình thường cô rất ít khi ăn hoa quả, ăn cơm cũng tùy tiện, chính là cô cũng nếm ra vị của những rau dưa hoa quả này so với bình thường ngon hơn.

Dùng nĩa sáp một miếng táo, “ Đương nhiên, tôi chọn còn chọn sai sao.”

Đang nói chuyện Trình Thanh nhận được điện thoại, đơn vị có chuyện cần cô xác nhận, phải đi một chuyến, “Lại có chuyện. Em khoan về trường, chờ tôi về, trên lầu có giường em ngủ chút đi.” Làm gì cũng không thể làm cho người ta nấu cơm xong liền đi về.

Nghĩ đi về cũng không có gì làm, liền đồng ý.

“Phòng ngủ của tôi có sách, em cứ tùy tiện.” Trình Thanh đứng ở cửa mang giày, còn quay lại nói.

“Được rồi, tôi biết rồi, chị đi đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro