Chương 1- Lão sư dẫn dắt mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mặc gia tới! Mặc gia tới! Nhanh nhanh nhanh!"

Tám giờ sáng, cánh cửa phòng trực ban của các bác sĩ Khoa Ngoại Lồng Ngực bị đẩy mạnh vào, một nam bác sĩ còn trẻ tuổi hoang mang hoảng loạn chạy tới, anh như lính gác chịu trách nhiệm bầy Meerkat, gân cổ lên lo lắng thông báo tin tức nguy hiểm này cho đồng nghiệp.

Một số bác sĩ điều trị chính đang ngồi trong phòng lập tức buông điện thoại xuống, luống cuống tay chân dọn dẹp lại mặt bàn. Ngay cả người mới vừa trực ca đêm xong cũng gắng gượng căng mí mắt, thẳng lưng ngồi trước máy tính, ngụy trang thành vẻ chăm chú nghiên cứu bệnh án.

Vốn dĩ Mẫn Nguyệt đang ghi chép giao ca nhưng nghe anh bác sĩ kia nói vậy thì dừng bút lại, sửng sốt hai giây mới phản ứng được – Chị... chị ấy tới rồi!

Mẫn Nguyệt kích động đứng bật dậy, ngay sau đó lại bị một người đè ngồi xuống. Người chịu trách nhiệm dẫn dắt Mẫn Nguyệt là Trần Tư Điềm nôn nóng vỗ bàn thúc giục: "Viết nhanh lên viết nhanh lên, nếu như Mặc gia phát hiện em còn chưa viết xong thì hôm nay hai chúng ta sẽ chết rất 'dễ' nhìn đó!"

Sau một đêm trực bác sĩ ca đêm phải ghi nhớ trọng điểm những tình huống khám và chữa bệnh của bệnh nhân xem có thay đổi gì hay không, chờ đến lúc bàn giao việc thì báo cáo lại tất cả cho bác sĩ nhận ca sáng hôm sau.

Thời gian giao ca của Khoa Ngoại Lồng Ngực là tám giờ rưỡi, Mẫn Nguyệt đã làm việc ở đây được hơn hai tháng, từ trước đến giờ bản ghi chép giao ca nàng đều hoàn thành rất tốt, chỉ có lần này là lần đầu tiên nàng bị yêu cầu phải viết xong trước nửa tiếng, Mẫn Nguyệt không khỏi nhắc nhở: "Sư tỷ, còn chưa tới giờ mà."

Trần Tư Điềm phát điên đến bức tóc, cô nói: "Em không hiểu đâu! Trong tiêu chuẩn của Mặc gia, bảy giờ là phải viết xong, tiếp đó cùng nhau đi kiểm tra phòng bệnh thăm hỏi bệnh nhân! Aaa! Không còn kịp rồi! Tiêu rồi!"

Mẫn Nguyệt không thể cảm nhận được áp lực của Trần Tư Điềm, thấy cô ấy sụp đổ như vậy không biết nên an ủi như thế nào. Ngược lại là mấy bác sĩ khác trêu ghẹo nói: "Đừng đấu tranh nữa, cứ mặc sức mà trải nghiệm cơn lốc xoáy đi qua Thái Bình Dương đi, hahahaha"

Mọi người cười nói được nửa chừng, dư quang liếc thấy cửa phòng trực bị đẩy vào một khe hở thì lập tức thay đổi sắc mặt giống như Kinh kịch, vù một cái đổi thành biểu cảm cẩn thận nghiêm túc.

Trong nháy mắt, cả phòng trực như bị đông đá, sáu bác sĩ điều trị ngồi câm như hến.

Bọn họ sợ hãi rụt rè không dám nhìn về cánh cửa đang mở rộng kia, nhưng trong đó có người hoàn toàn ngược lại, đó chính là Mẫn Nguyệt. Nàng nhìn thẳng về phía cửa, trong ánh mắt lóe lên chờ mong.

Trong thời gian là nghiên cứu sinh, Mẫn Nguyệt đã vô số lần nghe qua cái tên kia, cũng được đọc qua luận văn của người đó, biết được đối phương là nhân vật truyền kỳ ở trường cũ và cũng là một người vô cùng thần bí.

Sau khi tốt nghiệp, Mẫn Nguyệt mài đầu chen chân vào bệnh viện duy nhất trực thuộc của trường cũ, sau đó may mắn được chọn vào Khoa Ngoại Lồng Ngực của người ấy, lúc đó nàng cho rằng mình đã có thể nhìn thấy được người thật, nhưng không ngờ mấy tháng trước đối phương được nhà nước cử đi nước ngoài bồi dưỡng rồi.

Mẫn Nguyệt đợi rồi đợi, cuối cùng đợi được đối phương trở về.

Mẫn Nguyệt kích động không biết nên làm thế nào mới phải, tim đập như đánh trống khiến nàng siết chặt lấy bút máy trong tay.

Sau khi cánh cửa bị đẩy vào thì xuất hiện một thân ảnh màu trắng, Mẫn Nguyệt cảm nhận được trái tim mình đập như muốn bay ra khỏi lồng ngực, nàng vừa vội vàng đè ngực lại vừa chăm chú nhìn, sau đó phát hiện người đi vào là Phó Chủ nhiệm của khoa.

Các bác sĩ Phó Chủ nhiệm theo sau lần lượt đi vào. Đoàn người đứng chen ở cửa, chật kín không gian nhỏ này. Mẫn Nguyệt mở lớn đôi mắt tìm kiếm trong nhóm người, nàng rất sợ không thấy được người mà nàng tâm tâm niệm niệm kia.

Bỗng nhiên một đế giày màu trắng mềm mại từ ngoài cửa bước vào, nhẹ nhàng dừng lại trên sàn gạch sạch sẽ.

Bờ vai nhỏ hẹp, chiếc cổ thon dài, một vài sợi tóc rũ xuống bên tai.

Là chị ấy!

Bỗng nhiên Mẫn Nguyệt đứng lên.

Chân ghế dịch chuyển cạ xuống đất phát ra tạp âm chói tai, ánh mắt mọi người đều bị động tĩnh này hấp dẫn nhìn qua.

Đường nhìn Hứa Mạch cũng nhẹ nhàng bay qua, con ngươi trong suốt hiện lên nghi hoặc.

Hứa Mạch không nhận ra mình...

Mẫn Nguyệt kiềm xuống sự mất mát trong lòng, khẩn trương tự giới thiệu: "Em, em tên Mẫn Nguyệt.... Là bác sĩ...."

Một câu nói đơn giản lại nói cứ đứt đoạn, còn thiếu điều muốn cắn luôn đầu lưỡi.

Thấy nàng khẩn trương quá mức như vậy, Phó chủ nhiệm Lý lên tiếng giải vây: "Đây là người mới vừa đến khoa chúng ta, tên Mẫn Nguyệt, là nghiên cứu sinh đại học F, là bạn học của cháu đó."

Ông quay đầu đối mặt với Mẫn Nguyệt, cười ha hả nói: "Đây là Phó Chủ nhiệm Hứa của khoa chúng ta, mới từ Mỹ trở về, tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn. Mẫn Nguyệt, có nhiều chuyện phải thỉnh giáo sư tỷ của cháu, nhất định sẽ học được rất nhiều."

Lần đầu nhìn thấy Hứa Mạch, Mẫn Nguyệt khẩn trương đến mức tay cũng không biết nên để chỗ nào, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, nói không nên một lời khách sáo, nàng không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt nắm tay lại, lo lắng, gật đầu.

Sau khi giới thiệu xong, Phó chủ nhiệm Lý tiếp tục nói: "Hứa Mạch trở về rồi, Khoa Ngoại Lồng Ngực chúng ta cũng hoàn chỉnh. Vì Chủ nhiệm Trịnh và Phó chủ nhiệm Trương sáng nay phải làm việc ở phòng khám, như vậy thì để bác đại diện bọn họ nhiệt liệt hoan nghênh Hứa Mạch!"

Vừa nói xong ông dẫn đầu đoàn người vỗ tay, những người khác nghe vậy cũng vỗ tay thăm hỏi theo.

Phó chủ nhiệm Lý còn nói: "Lần này Hứa Mạch do nhà nước cử đi bồi dưỡng, xem như là một lời khẳng định chắc chắn với năng lực cá nhân của Hứa Mạch, đây là vinh dự của Khoa Ngoại Lồng Ngực chúng ta. Hi vọng Hứa Mạch có thể chia sẻ những kinh nghiệm học tập tâm đắc cho các đồng nghiệp đang ngồi ở đây, để cùng nhau tiến bộ."

Phó Chủ nhiệm Lý đã trên năm mươi, ông đã làm Phó Chủ nhiệm vài chục năm nay nên lời khách sáo ông đầy một bụng, căn bản không cần bản nháp. Hứa Mạch thì ngoài ba mươi, dù sao tuổi cũng còn trẻ, với tư cách là tiền bối, tất nhiên cô sẽ chỉ điểm người mới nhiều hơn.

Ông nói rất nhiều, mà Mẫn Nguyệt nghe như nước đổ đầu vịt, hoàn toàn không đặt trong lòng. Nàng vẫn luôn đờ người ra, nhưng tầm mắt không tự chủ được, cứ trôi về hướng người là trung tâm của đề tài kia.

Ngày đầu tiên Mẫn Nguyệt đến bệnh viện chợt nghe nói, trong bệnh viện Hứa Mạch nổi tiếng là mỹ nhân. Trên hành làng phòng bệnh còn có poster tuyên truyền giới thiệu vắn tắt về bác sĩ, Mẫn Nguyệt mỗi ngày đi ngang qua vô số lần, nhìn vô số lần, nhưng đến khi thấy được người thật, lại không ngừng kinh ngạc cảm thán --

Thật sự là mỹ nhân.

Lúc Hứa Mạch đứng giữa một nhóm nam bác sĩ hói đầu béo phì đầy mỡ, cô giống như đóa hoa tuyết treo cao giữa rừng cây già nua, cành khô lá héo.

Ánh mặt trời sáng sớm không nhiễm một hạt bụi xuyên qua cửa sổ thủy tinh, phản chiếu lên áo blouse trắng làm cả người cô lấp lánh tinh thần sáng sủa.

Mẫn Nguyệt nhìn đến không thể dời mắt, cũng dần dần mất đi tiêu điểm. Khẩu độ của mắt như bị chỉnh đến lớn nhất, nhân vật bên trong bối cảnh ẩn hiện như khói, chỉ có cặp con ngươi dịu dàng như nước kia là yên tĩnh trong vắt chiếu vào đáy lòng nàng.

"Em viết xong chưa?"

Trong lúc hoảng hốt, Mẫn Nguyệt nghe có người nói chuyện.

Trần Tư Điềm thấy Mẫn Nguyệt không có phản ứng thì âm thầm chọt nàng một cái. Mẫn Nguyệt lấy lại tinh thần, phát hiện không biết Hứa Mạch đi đến bên cạnh mình từ lúc nào, đôi mắt trong trẻo của cô chăm chú nhìn thẳng vào nàng.

Hứa Mạch không có nhận được câu trả lời, đầu ngón tay gõ gõ lên bản ghi chép, hỏi lại: "Em viết xong chưa?"

Trần Tư Điềm đứng phía sau Hứa Mạch nháy mắt ra hiệu với Mẫn Nguyệt, nhưng mà dưới ánh mắt áp lực của Hứa Mạch, Mẫn Nguyệt căn bản không nâng đầu lên nổi.

Thật giống với lúc còn học trung học, khi bị chủ nhiệm kiểm tra xem đã làm xong bài tập chưa, nàng thật sự rất áp lực, khó trách vừa rồi Trần sư tỷ luống cuống như vậy.

Tuy là rất sợ nhưng Mẫn Nguyệt vẫn luôn là học sinh ngoan không dám nói dối: "Còn một chút nữa ạ..."

Trong nháy mắt mặt Trần Tư Điềm xám như tro tàn.

Hứa Mạch nhẹ nhàng xoay người nhìn Trần Tư Điềm: "Cô là người dẫn dắt em ấy sao?"

Trần Tư Điềm tuyệt vọng gật đầu, cũng tự mình kiểm điểm: "Sau này tôi nhất định chú ý."

Hứa Mạch lại không cho nàng cơ hội làm người một lần nữa: "Không cần, từ hôm nay trở đi, cô không phải dẫn dắt em ấy nữa."

Trần Tư Điềm khiếp sợ, cô thế mà lại bị trực tiếp hủy bỏ tư cách dẫn dắt rồi sao!?

Quy tắc đánh giá chi tiết của "Biện pháp quản lý giáo viên dẫn dắt" của bệnh viện đã chỉ ra rõ ràng, nếu như giáo viên dẫn dắt không thích hợp bình chức thì hủy bỏ tư cách giáo viên chỉ đạo, thời gian bình chức và bổ nhiệm sẽ lùi lại một năm.

Nói như vậy thì cơ hội thăng chức trong năm nay của Trần Tư Điềm đã đem ngâm nước sôi rồi, xong đời, hết đùa nổi rồi.

Các bác sĩ điều trị khác cũng hoảng sợ, không ngờ chỉ nửa năm không gặp mà uy thế của Mặc gia trở nên đáng sợ như vậy. Họ chỉ nghĩ là giáo huấn miệng thôi, không ngờ trực tiếp hủy bỏ tư cách thăng chức của Trần Tư Điềm luôn.

Thật là đáng sợ!

Mọi người vừa lạnh run vừa khẩn cầu chính mình đừng bị chọn làm giáo viên dẫn dắt mới, bằng không làm sai một chút sẽ lập tức bị hủy bỏ tư cách thăng chức, thôi cứ làm chính mình là được rồi.

Phó chủ nhiệm Lý từ chối cho ý kiến với kết quả xử lý của Hứa Mạch, ông chỉ hỏi: "Vậy người dẫn dắt mới, cháu chuẩn bị chọn người nào?"

Ánh mắt suy tính của Hứa Mach xẹt qua đám bác sĩ, người phía sau liều mạng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, hận không thể vùi đầu vào ngực.

Hứa Mạch nhìn một vòng, nói: "Cháu làm."

"Cháu bận rộn đến mức có thể đến đây sao? Ngoại trừ chuyện bên phòng thí nghiệm kia, Viện trưởng còn dự định tháng này để cháu đi tham gia giao lưu hội học thuật nữa." Phó chủ nhiệm Lý bỏ đi cảm giác lo lắng, thanh niên có khả năng là chuyện tốt, nhưng mà không thể để bản thân mệt mỏi như vậy.

Hứa Mạch lại không hề lo nghĩ nói: "Cháu làm được."

"Vậy thôi được. Mẫn Nguyệt à, sau này cháu đi theo sư tỷ đi, phải cố gắng học tập đó." Phó chủ nhiệm Lý vỗ vai Mẫn Nguyệt, dặn dò khuyên câu chân thành.

"Cháu hiểu rồi." Mẫn Nguyệt khéo léo nhấc ghế ngồi lên đi tới bên cạnh bàn làm việc của Hứa Mạch, quy củ đứng yên chuẩn bị chào hỏi với giáo viên dẫn dắt mới của mình: "Sư..."

Từ sư tỷ này kiểu gì cũng không kêu ra được.

Hứa Mạch giống như vầng trăng sáng treo ở đỉnh Thái Sơn không thể chạm tới, mà nàng chỉ là một gốc cây cỏ sinh trưởng ở chân núi. Với sự chênh lệch thật lớn này, nàng chỉ có thể cung kính, rất sợ sẽ xuất hiện những điều không ổn nho nhỏ nào đó.

Do dự xong, Mẫn Nguyệt đổi giọng nói: "Chào sư phụ, sau này làm phiền sư phụ dạy dỗ em, em sẽ chịu khó học tập."

"Phụt......" Trần Tư Điềm đang uống nước không kiềm được phun ra.

Lông mi Hứa Mạch không hề nhước lên, cô lạnh lùng tiếp nhận xưng hô không bình thường này, ngược lại nói: "Theo tôi đi kiểm tra phòng bệnh."

Cô dẫn đầu đi ra khỏi phòng trực ban, các bác sĩ điều trị đang ngồi cũng nhanh chân đuổi theo sau, mà Mẫn Nguyệt ôm lấy bản ghi chép giao ca trên tay rồi cũng đi theo.

Điện thoại để trong túi của nàng rung lên liên tục, Mẫn Nguyệt vốn không muốn để ý tới, nhưng sợ là có việc gấp nên lặng lẽ lấy ra xem.

Nàng mở khóa màn hình điện thoại, trên thanh thông báo biểu hiện wechat có tin nhắn mới. Mẫn Nguyệt nhìn kỹ lại, "Nhóm dự báo thời thiết Khoa Ngoại Lồng Ngực", đây là cái gì?

Trong nhóm có người đang nói chuyện--

Lão a di âm thầm muốn ăn bánh ngọt: [Sắc mặt Mặc gia hôm nay, âm]

Phía dưới là liên tiếp hình ảnh búp bê cầu nắng (*).

(*)Búp bê cầu nắng: búp bê Teru teru bouzu

Mẫn Nguyệt không hiểu lắm nhét điện thoại về túi áo, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Trần Tư Điềm đang nháy mắt rồi chỉ chỉ vào điện thoại của nàng, sau đó chỉ sang Hứa Mạch đang đứng trước mặt.

Mẫn Nguyệt hiểu rồi, cái nhóm này hóa ra là nơi để bọn họ lặng lẽ nói sau lưng Hứa Mạch. Bọn họ cảm thấy nàng nhận Hứa Mạch làm sư phụ, chính là té mình xuống mương. Nếu là chiến hữu cùng một mương, vậy thì kéo vào trong nhóm sưởi ấm cho nhau.

Có thể làm học trò của Hứa Mạch, tất nhiên là rất vinh hạnh, nhưng nhìn sơ cũng thấy tương đối khó khăn.

Mẫn Nguyệt nhìn về thời gian dẫn dắt hai năm sắp tới, bắt đầu thấp thỏm không yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro