Chương ba mươi bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Dịch - JinYan
Beta - Lý Gia An》
==========❤️==========

"Mời miss Triệu lên lầu." Người đàn ông nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha. Hai cô gái đặt Lý Ninh Ngọc lên ghế sô pha, dọn dẹp một xung quanh một chút.

"Rốt cuộc các người là ai!" Người này nếu như nói là người do Cố Hiểu Mộng tới thì chắc chắn cô ấy sẽ không tin.

"Hà?" Người đàn ông mời miss Triệu lên lầu. Lúc này, cửa lại đột nhiên mở ra. Ba người bỗng chốc trở nên lo lắng, nhìn người vừa đến.

"Tình hình gì đây?" Tiểu Niên nhíu mày.

"Miss Triệu không chấp nhận phối hợp. Chúng tôi mời cô ấy lên lầu!" Người đàn ông đứng dậy, cười làm lành, nói.

"Ấy! Các người nhẹ tay một chút. Lý thượng tá đâu?" Tiểu Niên nhìn thoáng qua miss Triệu, có chút bất đắc dĩ. Cậu ta là một người đàn ông, nếu như thực sự hai người phụ nữ miss Triệu và Lý Ninh Ngọc làm loạn cũng chưa chắc đã chống đỡ được. Bây giờ, chỉ có thể nhốt hai người họ lại.

"Trên ghế sô pha!"

"À, các anh tuyệt đối đừng làm Lý thượng tá bị thương..." Tiểu Niên nhìn Lý Ninh Ngọc nằm ngủ yên ổn trên ghế sô pha, trái tim cũng buông lỏng, nhìn người đàn ông trước mặt: "Không được phép vào phòng của Lý thượng tá, hiểu không?"

"Biết rồi!" Người đàn ông cúi đầu, tỏ ý thuận theo: "Hay là anh đến xem thử Lý thượng tá đi?"

"À... được rồi! Lão đại đã cho anh đến thì anh cứ làm đi! Tôi trông coi bên ngoài..." Tiểu Niên suy ngẫm lại ánh mắt kia của Lý thượng tá, trong phút chốc lại đau đầu. Cậu ta vẫn thích hợp canh chừng bên ngoài hơn.

"Vậy... lúc nãy Lý thượng đã làm loạn rất dữ. Anh nhìn tôi..." Người đàn ông ra vẻ rất đắn đo.

"Anh cứ yên tâm. Lý thượng tá thông minh, lắm mưu nhiều kế. Nếu như lão đại đã mời anh đến, dĩ nhiên có đạo lý của chị ấy. Anh cứ ra tay đi!" Tiểu Niên nhìn thoáng qua Lý Ninh Ngọc: "Lão đại ở bên ngoài không biết sống chết. Chúng ta còn phải ở đây trông chừng những người khác. Haiz!" Nếu không phải Lý Ninh Ngọc đối xử thật lòng với Cố Hiểu Mộng, e rằng Tiểu Niên sẽ không chịu ở lại đây.

"Được rồi..." Người đàn ông vui vẻ tiễn Tiểu Niên ra ngoài, quay người liền đổi mặt: "Ngu xuẩn..."

"Đưa Lý Ninh Ngọc về phòng!"

Đêm khuya, biệt viện nhà họ Cố yên tĩnh khác thường. Đột nhiên, trong phòng của Lý Ninh Ngọc truyền ra tiếng dương cầm ưu mỹ. Tiểu Niên nhìn thoáng qua căn phòng, có một cục tức lên không được, xuống không xong. Phụ nữ luôn già mồm... Nghĩ lại thì lão đại của mình cũng là phụ nữ, có chút bất đắc dĩ.

"Lý thượng tả tỉnh rồi?"

"..." Dưới tình huống xa lạ, Lý Ninh Ngọc luôn luôn vô cùng tỉnh táo, nhưng cả người lại không có chút sức lực, cũng khiến cho cô có chút lo lắng. Đèn trong căn phòng vẫn chưa được mở. Khúc dương cầm du dương lộ ra sự châm chọc.

"Lý thượng tá không định nói chuyện với tôi à?" Người đàn ông ngồi cạnh giường, nhìn Lý Ninh Ngọc. Khó trách có nhiều người thích cô như vậy. Lúc này, sắc mặt của Lý Ninh Ngọc tái nhợt, ánh trăng chiếu xuống, mang đến vẻ đẹp dị thường. Mặc dù đang nhíu mày, tựa lưng vào đầu giường, nhưng vẻ đẹp mang theo nét ốm yếu lại khiến cho đám đàn ông không kiềm lòng được phải nuốt nước miếng. Lý Ninh Ngọc vô cùng cảnh giác nhìn người trước mặt.

"Sao vậy, cô sợ lắm à?"

"Rốt cuộc anh là ai?" Giọng nói của Lý Ninh Ngọc có chút yếu ớt, dường như cơn hen suyễn lại tái phác, không có chút sức lực.

"Tôi... Là người Cố thủ trưởng cố ý mời đến để chăm sóc cho cô." Người đàn ông đắc ý, bởi vì chuyện này đã làm rất đẹp mắt.

"Không thể nào!" Cố Hiểu Mộng tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

"Cô thực sự quá tự tin rồi! Cố hiểu Cố thủ trưởng được bao nhiêu?"

"Nhiều hơn anh."

"Lý Ninh Ngọc, cô có biết trong thành Hàng Châu này có bao nhiêu người muốn cô chết không?" Người đàn ông cũng không muốn giải thích, đột nhiên tiến đến trước mặt Lý Ninh Ngọc: "Nhưng lại không có đủ quyền đủ thế như người muốn bảo vệ cô!"

"Anh muốn làm gì?" Đột nhiên bị xâm phạm lãnh thổ, khiến cho Lý Ninh Ngọc có chút bối rối, thân thể không tự chủ lùi về sau.

"Làm gì! Người đẹp trong lòng, cô nói xem sẽ làm gì?" Người đàn ông cố tình thăm dò Lý Ninh Ngọc. Gã cảm nhận được Lý Ninh Ngọc đang lùi lại, là một kẻ tra tấn, gã rất hài lòng với sự bối rối này của Lý Ninh Ngọc.

"Anh..." Lý Ninh Ngọc không quen biết người trước mặt, không biết gã là người của ai, cũng không biết ý đồ của gã, hơn nữa, tình hình lúc này, cô không có sức lực ngăn cản.

"Sao vậy, gả nhiều lần như vậy rồi, lẽ nào quên mất bản tính của đàn ông rồi sao?" Người đàn ông nói tiếp: "Phụ nữ giống như cô, tôi còn cảm thấy bị lỗ nữa là khác!" Người đàn ông châm chọc, gã muốn đả kích nội tâm của Lý Ninh Ngọc. Thiên tài mà người người hâm mộ, lúc này còn không phải đang nằm trong tay gã sao, mặc cho gã chà đạp lòng tự tôn. Chẳng hiểu sao, trong lòng người đàn ông có chút sảng khoái.

"..." Lý Ninh Ngọc quay đầu, mặc kệ gã. Bản thân càng thể hiện ra sự kích động thì e rằng càng đúng với ý gã.

"Lý thượng tá, tối nay..." Người đàn ông thấy Lý Ninh Ngọc không muốn quan tâm, cũng không tức giận, giơ tay muốn sờ lên gương mặt của Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc tức giận, hất tay gã đàn ông ra, dùng hết sức đẩy người trước mặt, nhưng hoàn toàn không đẩy được. Giờ phút này, Lý Ninh Ngọc không có chút sức lực. Người đàn ông đẩy kính mắt, giơ tay bóp cổ Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc yếu ớt giãy dụa, nhưng lúc này, người đàn ông đâu còn dáng vẻ nhã nhặn như vừa rồi: "Bây giờ, không có ai đến cứu cô đâu! Chuyện này đối với Lý Ninh Ngọc cô mà nói chính là tử cục."

"Khụ khụ khụ..." Lý Ninh Ngọc có chút không thở được. Cô thực sự rất muốn người trước mặt cứ thế bóp chết mình. Rơi vào tay tiểu nhân để chịu nhục, chi bằng chết thống khoái sớm một chút. Sống chết vốn chỉ trong chớp mắt, đâu cần ở đây chịu khổ, nhưng vừa nghĩ đến Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc thực sự không đành lòng cứ bỏ đi như vậy.

"Lý thượng tá, thực sự khiến cho người ta không kiềm chế được muốn hủy hoại cô!" Lời người đàn ông nói là sự thật. Chẳng biết tại sao dáng vẻ cứng cỏi này của Lý Ninh Ngọc, một người phụ nữ như vậy luôn có thể khơi dậy dục vọng của đàn ông, giống như một người cao cao tại thượng, đột nhiên lại cúi đầu trước mặt gã. Đó là chuyện khiến cho người ta kiêu ngạo cỡ nào.

Người đàn ông nghĩ đến mục đích chuyến đi lần này của mình, phất phất tay, chỉ thấy tiếng đàn dương cầm lại vang lên. Cô gái phía sau đưa đến một chiếc hộp. Người đàn ông mở hộp ra, bên trong có ba ống tiêm: "Đè cô ta lại..."

Lý Ninh Ngọc giãy dụa, trông thấy người đàn ông tiến đến, vén ống tay áo lên, chất lỏng trong ống tiêm chậm rãi chảy vào người Lý Ninh Ngọc, tựa như tất cả các nốt nhạc đồng thời nở rộ. Lý Ninh Ngọc chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, không còn suy nghĩ được gì, cơn đau đớn từ tứ chi lan ra khắp toàn thân, không thể suy nghĩ, thân thể không kiềm chế được mà co rút lại.

"Cô ta?" Cô gái có chút lo lắng: "Không biết tác dụng của thuốc như thế nào!"

Người đàn ông tiến đến bên tai Lý Ninh Ngọc: "Loại thuốc mới nhất, mới xứng với thiên tài của chúng ta."

Đôi mắt của Lý Ninh Ngọc vì đau đớn mà trở nên đỏ bừng. Giờ phút này, cô chẳng còn suy nghĩ được gì, không biết lấy sức lực từ chỗ nào, đẩy người trước mặt ra.

"Cút..." Giọng nói của Lý Ninh Ngọc không còn dịu dàng, chầm chậm. Cô thở hổn hển, giống như khó thở. Đáng sợ nhất là, lần đầu tiên cô cảm nhận được từng tế bào trong cơ thể đang nhảy bần bật. Đầu như muốn nổ tung.

"Lý Ninh Ngọc, không phải cô muốn biết ai phái tôi đến sao? Tôi nói cho cố biết." Nhìn thấy Lý Ninh Ngọc đứng cũng đứng không vững, người đàn ông có chút đắc ý. Gã không ngừng kích động Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc lắc đầu. Bởi vì cô có chút không nhìn rõ được người trước mặt, nhưng cô vẫn nghe được lời gã nói: "Ai?"

"Người nào không muốn cô và Cố Hiểu Mộng ở bên nhau nhất?"

"..." Lý Ninh Ngọc thở hổn hển. Người nào không muốn để cho cô và Cố Hiểu Mộng ở bên nhau nhất?

"Người nào sẽ sắp xếp một người đàn ông đến hủy hoại cô?"

"Không phải Takahashi Reiko, không phải Tống Lăng, không phải.... Là ai?" Lý Ninh Ngọc nhanh chóng suy luận, thậm chí cảm nhận được cơ thể đang vỡ vụn. Lý Ninh Ngọc ôm đầu, đau khổ khó kiềm chế.

"Là Cố Minh Chương đó, ha ha ha..." Người đàn ông đắc ý cười lớn.

"Cố Minh Chương? Không phải... không thể nào." Trong mắt Lý Ninh Ngọc tràn đầy khó tin: "Không thể nào... anh nói dối!"

"Tôi nói dối? Là do Lý Ninh Ngọc cô ngây thơ thôi. Có người làm cha nào lại hi vọng con gái của mình ở chung với một người phụ nữ chứ?" Người đàn ông kề sát tai Lý Ninh Ngọc, nói một cách chậm rãi, giống như đang mê hoặc: "Người nào có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ của nhà họ Cố, đưa tôi đến bên cạnh cô..."

"Không phải..." Lý Ninh Ngọc không thể tiếp nhận được chuyện này, trong nháy mắt không còn chút sức lực, ngối sụp xuống đất: "Không đâu! Không thể nào, không thể nào là Cố..." Minh Chương. Cô không tin.

"Lý Ninh Ngọc, sao cô lại không tin chứ? Dù sao Cố Hiểu Mộng chỉ là một người phụ nữ, chẳng lẽ cô ta thực sự có thể..." Bàn tay của người đàn ông muốn cởi áo của Lý Ninh Ngọc, chỉ nhìn thấy trên xương quai xanh của Lý Ninh Ngọc có dấu hôn rất đậm. Con ngươi của người đàn ông co rụt lại: "Cô thực sự lên giường với Cố Hiểu Mộng rồi?" Người đàn ông có chút phẫn nộ.

"Bốp..."

Một bạt tay tát thẳng vào mặt Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc bị đánh, lỗ tai vang tiếng ong ong, nhưng trong nháy mắt cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Mặc kệ gã đã tiêm thuốc gì cho mình, chắc chắn không phải là chuyện tốt! Nhưng sự tỉnh táo lúc này đã khiến cho Lý Ninh Ngọc thông suốt hơn một chút.

"Chết tiệt..." Người đàn ông có chút không muốn chạm vào Lý Ninh Ngọc!

"Đàn bà như cô, dựa vào đâu muốn tôi đụng vào cô!" Trên người gã đàn ông đầy sự bạo ngược: "Đáng đời cô..."

"Lý Ninh Ngọc, cô xong đời rồi." Người đàn ông nhìn biểu cảm lạnh lùng của Lý Ninh Ngọc. Gã vô cùng không thích dáng vẻ không chút phản ứng này của Lý Ninh Ngọc.

"Sau khi tiêm xong ba mũi, cô sẽ tàn phế. Cố tiên sinh nói không muốn để cho cô chết." Người đàn ông tiếp tục công kích Lý Ninh Ngọc: "Nhưng cũng không muốn cô lảng vảng làm ông ta chướng mắt."

"..." Lý Ninh Ngọc không tin là do Cố Minh Chương làm. Một người tình nguyện dùng tính mạng của con gái mình để đổi lấy mạng sống của cô, không thể nào làm ra chuyện tổn thương cô.

"Cô nói chuyện đi!" Người đàn ông hoàn toàn bị Lý Ninh Ngọc chọc giận, bóp cổ Lý Ninh Ngọc, hung tợn cắn một cái lên tay Lý Ninh Ngọc.

"Anh nóng ruột rồi! Bởi vì tôi hoàn toàn không tin..." Lý Ninh Ngọc nói đứt quãng: "Tôi... không... tin..."

"Hừ..." Người đàn ông do dự có muốn Lý Ninh Ngọc hay không. Nhìn thấy gương mặt nghẹn đỏ và dáng vẻ chật vật của cô, khiến cho gã không còn chút hào hứng. Chẳng biết tại sao, suốt cả buổi tối, gã chưa từng chiếm thế thượng phong. Mặc dù gã không ngừng kích thích Lý Ninh Ngọc, nhưng Lý Ninh Ngọc vẫn như cũ cứng mềm đều không ăn. Dày vò hơn nửa đêm, người đàn ông cũng đã có chút mệt mỏi.

"Lý thượng tá, hôm nay coi như xong. Ngày mai chúng ta lại tiếp tục." Người đàn ông phủi phủi quần áo trên người, vừa định đi ra ngoài, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cố ý lễ phép nói: "Tôi là do Cố thủ trưởng mời đến chăm sóc cho cô, hi vọng Lý thượng tá hiểu cho!"

"Anh không phải..." Chẳng hiểu tại sao, Lý Ninh Ngọc lại đột nhiên nổi giận! Rốt cuộc là kẻ nào! Kẻ nào đã đổ hết chuyện này lên đầu Cố Hiểu Mộng. Nếu như Cố Hiểu Mộng biết những chuyện đang xảy ra lúc này, chắc chắn sẽ rất đau lòng. Gã không phải là người của Cố Hiểu Mộng, không phải. Cũng không thể nào là...

"Ha ha..." Quả nhiên Cố Hiểu Mộng mới là ngòi nổ của Lý Ninh Ngọc.

"Lý thượng tá cũng đừng nghĩ đến chuyện tự sát! Tôi từng nghe Cố thủ trưởng nói cô đã hứa với cô ta sẽ không bỏ lại một mình cô ta trên thế giới này... Cô đã hứa rồi mà!"

Lý Ninh Ngọc nghe những lời người đàn ông nói. Tuyệt vọng... Cô không thể phân biệt được nữa rồi... Bên ngoài là Tiểu Niên - vệ sĩ mà Cố Hiểu Mộng tin tưởng nhất. Miss Triệu bỏ thuốc cô. Người này lại nói ra những lời cô từng hứa với Cố Hiểu Mộng. Hơn nữa, gã không ngừng nói với Lý Ninh Ngọc, là Cố Minh Chương, là Cố tiên sinh mà cô kính trọng nhất.

Từng chuyện từng chuyện, nếu như nói không liên quan thì cô thực sự không tin nổi. Đây là tử cục. Một tử cục khiến cho Lý Ninh Ngọc muốn chết cũng không được. Cô không muốn đối diện với những chuyện này. Cô không muốn đau khổ như vậy, tay của Lý Ninh Ngọc không kiềm chế được mà run rẩy. Cô nghĩ có lẽ mình không muốn sống nữa rồi, nhưng cô lại không thể chết được...

"Cố... Hiểu... Mộng..." Rốt cuộc em đang làm gì vậy? Tại sao lại muốn nhốt tôi ở chỗ này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro