Chương ba mươi ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Dịch - JinYan
Beta - Lý Gia An》
==========❤️==========

Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua màn cửa, rơi lên gương mặt của Lý Ninh Ngọc. Cố Hiểu Mộng đã tỉnh lại từ lâu, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lý Ninh Ngọc. Chị Ngọc của nàng thật đẹp. Nàng không kìm lòng được, vươn tay dùng đầu ngón tay sờ lên lông mày, đôi mắt của Lý Ninh Ngọc, lại sợ làm cô tỉnh giấc nên nhẹ nhàng rút tay lại. Thật ra, Cố Hiểu Mộng biết, thời gian này, e rằng Lý Ninh Ngọc sẽ không tỉnh lại. Tối hôm qua, Cố Hiểu Mộng dày vò không nhẹ, lúc đầu còn có chút lo lắng, làm mãi không được, Cố Hiểu Mộng phiền não. Sau đó không chịu buông tha cho Lý Ninh Ngọc, cho dù cô có van xin, Cố Hiểu Mộng cũng không chịu tha cho Lý Ninh Ngọc!

Dù sao Cố Hiểu Mộng cũng không phải là Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc lớn tuổi hơn Cố Hiểu Mộng, cho dù có bị dục vọng ảnh hưởng thì đối đãi với tình yêu luôn lộ ra sự kiềm chế và dịu dàng.

Nhưng Cố Hiểu Mộng lại giống như một con ngựa hoang, không biết như thế nào là kiềm chế. Ánh mắt Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc quá lộ liễu, mang theo tất cả tình cảm của nàng. Cố Hiểu Mộng nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, muốn ôm lấy Lý Ninh Ngọc, lại sợ bản thân khó có thể khống chế. Dù sao tối qua Lý Ninh Ngọc hoàn toàn thuận theo nàng. Cô vốn dĩ chính là như vậy. Lý Ninh Ngọc còn tưởng rằng Cố Hiểu Mộng cũng sẽ đau lòng cho cô! Nhưng nàng không có, ít nhất trên giường không có... Cố Hiểu Mộng hôn lên trán Lý Ninh Ngọc. Ánh mắt nhất thời chuyển động, giống như đã đưa ra quyết định gì đó: "Chị Ngọc, đợi em trở về..."

Cố Hiểu Mộng lựa quần áo cho Lý Ninh Ngọc, đặt trên đầu giường, sau đó ra đi không hề quay đầu.

"Tiểu Niên."

"Lão đại?" Trong sảnh chính xuất hiện một người đàn ông vạm vỡ luôn đi theo sau lưng Cố Hiểu Mộng.

"Lần này, cậu ở lại biệt viện! Không cần đi theo tôi."

"Lão đại, không được. Hành động lần này nguy hiểm như vậy. Chị để cho tôi đi theo đi!"

"Không được, lần này cậu phải ở lại nơi này." Bảo vệ người quan trọng nhất của nàng.

"Nhưng mà..." Tiểu Niên do dự.

"Tiểu Niên, cậu biết tôi chỉ tin tưởng cậu thôi!"

"Lão đại." Tiểu Niên sốt ruột. Đừng nhìn thấy Tiểu Niên lưng dài vai rộng, nhưng cậu ta rất ngốc.

"Tôi giao mạng sống của tôi cho cậu bảo vệ. Cậu nhất định phải bảo vệ chị ấy!"

"Tôi nhất định thề chết bảo vệ cho Lý thượng tá."

"Cậu nhớ kỹ, bắt đầu từ hôm nay trở đi, không cho phép bất cứ người nào ra ngoài, cũng không cho phép bất cứ ai đi vào. Là ai cũng không được! Chỉ cần có người xông vào, cứ nổ súng bắn chết."

"Người Nhật Bản, cũng vậy à?" Tiểu Niên thăm dò.

"Bất cứ ai, dám xông vào thì phải chết! Hiểu không?" Cố Hiểu Mộng lộ ra biểu cảm trước giờ chưa từng nhìn thấy.

"Vậy nếu như cô ấy muốn đi thì sao?" Tiểu Niên sợ rằng không thể cản được Lý Ninh Ngọc.

"Chị ấy sẽ không làm vậy... Nếu như chị ấy muốn xông ra... Thì cứ nhốt chị ấy lại. Nếu thực sự không được nữa thì khóa cửa phòng! Không cho phép chị ấy ra ngoài."

"Hiểu Mộng?' Miss Triệu nghe thấy lời của Cố Hiểu Mộng, có chút khó tin. Đây là Cố Hiểu Mộng sao? Sao nàng có thể đối xử với Lý Ninh Ngọc như vậy được?

"Miss Triệu?" Cố Hiểu Mộng thở dài một hơi.

"Tại sao?"

"Takahashi Reiko kêu con ra khỏi thành đưa lương thực."

"Đưa lương thực? Loại chuyện này sao lại để cho cô làm chứ? Chuyện này không hợp lý."

"Đúng vậy! Không hợp lý..." Nhưng đã xảy ra rồi. Hành động lần này e rằng sẽ có nguy hiểm: "Ai cũng biết, e rằng Takahashi Reiko đang đợi Lý Ninh Ngọc đi cầu xin cô ta... cứu con!" Cố Hiểu Mộng căm hận. Chiêu trò của Takahashi Reiko đều là âm mưu thể hiện rất rõ ràng, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào khác.

"Cô không thể từ chối sao?"

"Cơ hội ra khỏi thành quá hiếm hoi!" Ý của Cố Hiểu mộng, miss Triệu đã hiểu. Mặc dù ra khỏi thành rất nguy hiểm, nhưng Cố Hiểu Mộng ra ngoài sẽ có thể trực tiếp truyền tin tức trong thành Hàng Châu hiện tại! Cuối cùng, Cố Hiểu Mộng đã trở thành người giống như Lý Ninh Ngọc. Họ không thể chỉ nghĩ đến bản thân, họ vẫn như cũ, phấn đấu vì quốc gia này.

"Nhưng cô cũng không thể nhốt Lý Ninh Ngọc. Hơn nữa, cô cảm thấy đám người Tiểu Niên nhốt được Lý Ninh Ngọc sao?" Sự thông minh trước giờ của Lý Ninh Ngọc không thể nào để cho cô bó tay chịu trói.

"Bình thuốc này..." Cố Hiểu Mộng nhét bình thuốc vào tay miss Triệu.

"Không được..." Miss Triệu không đồng ý. Lần này lại còn bỏ thuốc.

"Không có tác dụng phụ! Chỉ là có chút mê man, không biết thời gian. Con sẽ nhanh chóng quay về."

"Cố Hiểu Mộng, cô điên rồi...Cô không chỉ muốn nhốt cô ấy, mà còn muốn bỏ thuốc cô ấy!" Miss Triệu lại nhìn thấy được một Cố Hiểu Mộng lúc rời khỏi Cầu Trang, sau cái chết của Lý Ninh Ngọc. Cô ấy vẫn nghĩ rằng sau khi Lý Ninh Ngọc sống lại, Cố Hiểu Mộng sẽ trở lại thành Cố Hiểu Mộng của lúc trước. Hóa ra, nàng chỉ đang giả vờ, giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Lý Ninh Ngọc, sợ Lý Ninh Ngọc sẽ chán ghét Cố Hiểu Mộng của sau này. Nhưng mà, giả vờ thì đến cuối cùng cũng sẽ bại lộ. Nhưng miss Triệu không ngờ ngay cả Lý Ninh Ngọc mà nàng cũng đối xử như vậy.

"Miss Triệu, một chút nữa thôi. Lần nữa, Lý Ninh Ngọc xém chút nữa đã vì con mà vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ lòng kiêu ngạo của chị ấy! Lần này, con sẽ không để cho Takahashi Reiko có bất cứ cơ hội nào. Con sẽ không để cho Lý Ninh Ngọc vì con, đi cầu xin cô ta... Tuyệt đối không!"

"Có lẽ sẽ không đâu, Lý Ninh Ngọc là thiên tài. Lỡ như cô xảy ra chuyện, cô ấy còn có thể cứu cô."

"Không được, con hiểu rất rõ! Chị ấy vì con, chuyện gì cũng chịu làm, nhưng mà con không đồng ý." Cố Hiểu Mộng hiểu rõ. Một khi tin tức được truyền ra ngoài, vậy thì chắc chắn Lý Ninh Ngọc sẽ cứu Cố Hiểu Mộng, mà cách thức nhanh gọn nhất chính là đi tìm Takahashi Reiko. E rằng dù Lý Ninh Ngọc không đi tìm thì Takahashi Reiko cũng sẽ tìm đến cửa. Vừa nghĩ đến chuyện Takahashi Reiko uy hiếp Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng lại căm hận. Lần này, nàng đã chuẩn bị vẹn toàn.

"Miss Triệu, nếu như cô không chịu, con đã mời đến một người. Cô ta quyết đoán hơn cô nhiều. Nhưng con hi vọng là cô..." Dù sao người đó cũng là chị Ngọc của nàng. Nàng chỉ muốn cho Lý Ninh Ngọc ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường ba ngày. Nàng sẽ cố gắng hết sức nhanh chóng quay lại.

"Hiểu Mộng..."

"Không chịu thì thôi vậy. Tiểu Niên, mời người kia đến đây. Tôi dặn dò cô ta một vài chuyện."

"Dạ."

"Đợi đã, đưa thuốc cho tôi..." Miss Triệu thoải hiệp. Cố Hiểu Mộng không ở đây, sao cô ấy có thể giao Lý Ninh Ngọc cho người ngoài.

"Miss Triệu..." Cố Hiểu Mộng biết cô ấy sẽ không đủ nhẫn tâm.

"Uống mấy viên?"

"Một viên..."

"Hành động lần này có nguy hiểm không?"

"Có, nhưng mà con đã chuẩn bị xong rồi!"

"Sẽ chết chứ?"

"Miss Triệu..."

"Cố Hiểu Mộng!" Miss Triệu tức giận: "Nói cho tôi biết! Cô nắm chắc được bao nhiêu phần?" Cố Minh Chương đã rời khỏi Hàng Châu. Nếu lỡ như Cố Hiểu Mộng xảy ra chuyện, cô ấy sao có thể ăn nói với tiên sinh.

"Ba phần..." Mạng người ở thời đại này như cỏ rác, tan biến rất nhanh. Ba phần, đã là xác suất rất cao rồi...

"Ba phần mà cô lại dám..." Rốt cuộc cô ấy đã hiểu tại sao phải bỏ thuốc Lý Ninh Ngọc rồi. Cố Hiểu Mộng sợ bản thân thực sự không quay về được, Lý Ninh Ngọc sẽ làm ra chuyện gì đó.

"Vì chị ấy, cho dù chỉ có một phần thì con cũng sẽ quay về. Con không phải chị ấy, tuyệt đối sẽ không để cho chị ấy sống một mình. Miss Triệu, cô tin con đi!" Cố Hiểu Mộng hiểu rõ sống một mình gian nan đến mức nào. Nàng ngàn vạn lần sẽ không để cho Lý Ninh Ngọc phải tiếp nhận chuyện này.

"Khi nào trở về?"

"Ba ngày. Trong lúc đó, mặc kệ truyền đến tin tức gì, không được tin... Cho con ba ngày! Ba ngày sau, nếu như con còn chưa quay về, Tiểu Niên sẽ dẫn cô và chị Ngọc về lại nhà họ Cố. Có lẽ lúc đó baba đã quay lại rồi."

"Hiểu Mộng, từ khi nào mà cô lại..." Dáng vẻ như vậy, hệt như Lý Ninh Ngọc, hệt như Cố Minh Chương.

"Chị ấy..." Cố Hiểu Mộng nhìn về của phòng của Lý Ninh Ngọc: "Con muốn bảo vệ chị ấy!"

"Đi sớm về sớm."

"Dạ."

Cố Hiểu Mộng nhìn về phía căn phòng nơi biệt viện nhà họ Cố: "Chị Ngọc, thực sự xin lỗi, chờ em quay lại..."

Nàng cũng không muốn nhốt Lý Ninh Ngọc như thế này. Nhưng nàng cũng không muốn để mặc cho Lý Ninh Ngọc một mình làm loạn trong thành Hàng Châu. Cố Minh Chương không ở Hàng Châu. Cố Hiểu Mộng không hề tin tưởng người nào có thể bảo vệ cho Lý Ninh Ngọc. Bây giờ, chỉ có thể như vậy thôi...

Lúc Lý Ninh Ngọc tỉnh lại đã là giữa trưa. Tối qua, e rằng Cố Hiểu mộng đã điên rồi! Cho dù Lý Ninh Ngọc nói gì với nàng, nàng đều không chịu buông tha cho cô. Dù lúc sau Lý Ninh Ngọc tức giận thì Cố Hiểu Mộn vẫn không chịu bỏ qua cho Lý Ninh Ngọc. Trời ạ! Đây chính là khoảng cách tuổi tác sao? Nếu như lặp lại nhiều lần như vậy, Lý Ninh Ngọc cũng có chút sợ khi phải lên giường với Cố Hiểu Mộng.... Đầu có chút đau nhức, cơ thể cũng không khá hơn chút nào. Nhìn thấy chăn giường bên cạnh đã có chút lạnh lẽo, Hiểu Mộng thức dậy rồi! Có lẽ rất sớm. Lý Ninh Ngọc lại một lần nữa cảm thán thể lực của Cố Hiểu Mộng thực sự tốt hơn cô rất nhiều. Mặc dù có chút thất vọng vì Cố Hiểu Mộng đã rời đi, nhưng nhìn đến chồng quần áo Cố Hiểu Mộng đã chuẩn bị, đặt ở bên cạnh, Lý Ninh Ngọc mỉm cười bất đắc dĩ.

Nhìn thấy trên bàn để lại một tờ giấy: "Đã xin nghỉ phép cho chị rồi. Thể lực chịu không nổi đâu, xin hãy ở nhà nghỉ ngơi đi.... Chị Ngọc, ngoan ngoãn đợi em quay lại!" Lý Ninh Ngọc có chút bật cười. Đồ xấu xa này, còn cười nhạo mình... Nhưng mà, thể lực của cô thực sự không ổn sao?

"Ninh Ngọc..." Miss Triệu đã bưng cơm trưa lên. Cô ấy có chút lo lắng, nhưng trên mặt lại vô cùng bình tĩnh. Nếu như lừa người khác, miss Triệu biết chắc sẽ không có vấn đề gì, nhưng không hiểu tại sao khi lừa gạt Cố Hiểu Mộng hoặc là Lý Ninh Ngọc, luôn sẽ khiến cho cô ấy cảm thấy có chút bất an.

"Miss Triệu, để tôi xuống dưới ăn là được rồi. Cô cần gì đem lên..." Lý Ninh Ngọc vừa mới thay đồ, vẫn chưa rời giường, nhìn thấy miss Triệu đi đến, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng...

"Hiểu Mộng nói tối qua cô có chút... mệt mỏi! Kêu rôi đem lên..." Sao miss Triệu có thể không biết chuyện tối qua của hai người, nhưng vừa nghĩ đến lời dặn của Cố Hiểu Mộng, miss Triệu không kiềm lòng được muốn trêu chọc một chút.

Trời ạ! Cái đứa nhóc oan gia Cố Hiểu Mộng này, rốt cuộc em ấy đã nói cái gì với người ta vậy?

"Ăn đi..."

Lý Ninh Ngọc cũng không nghi ngờ cô ấy, cầm lên ăn ngay. Người này là miss Triệu, Lý Ninh Ngọc không hề nghi ngờ. Lý Ninh Ngọc cảm thấy mùi vị của cháo có chút kỳ lạ, không giống với lúc bình thường, có lẽ do bỏ thêm quả óc chó.

Vừa nghĩ đến việc lát nữa có nên đi tưới nước cho cây ngô đồng sau viện hay không, dù sao hôm nay cũng nghỉ ngơi, rảnh rỗi thì cũng rảnh rỗi rồi. Cố Hiểu Mộng chính là điển hình của kiểu người chỉ biết trồng. Bình thường, tất cả chuyện chăm sóc cây đều do một tay Lý Ninh Ngọc giải quyết. Đi đến trước cửa sổ, Lý Ninh Ngọc đột nhiên nhìn thấy bên ngoài biệt viện nhà họ Cố có rất nhiều người bao vây.

Tình hình gì vậy? Lý Ninh Ngọc nhìn thấy là cấp dưới của Cố Hiểu Mộng. Tại sao lại bao vây biệt viện nhà họ Cố?

"Miss Triệu, đám người Tiểu Niên?"

"À, Hiểu Mộng nói gần đây có nhận được tin tức, nói hình như Tống tư lệnh muốn đến đây cướp người... Sợ cô bị cướp đi, cho nên..."

Miss Triệu nói một câu nửa thật nửa giả. Cố Hiểu Mộng nói, lý do như vậy sẽ khiến cho Lý Ninh Ngọc tin thêm vài phần. Bởi vì trong lòng Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng nàng chính là một người tùy hứng, bá đạo, không biết thu liễm như vậy.

Lý Ninh Ngọc bật cười, cảm thấy Cố Hiểu Mộng cũng quá ấu trĩ rồi: "Em ấy vốn luôn không biết chừng mực như vậy!" Trong lời nói lộ ra ý trách cứ nhưng nghe vào lại giống như cưng chiều: "Nhưng mà số lượng người như vậy cũng quá nhiều rồi..."

"Cô ấy nói nơi này có bảo bối của cô ấy, quá nhiều người muốn cướp..."

"Miss Triệu..." Lý Ninh Ngọc không chống đỡ được những lời nói của Cố Hiểu Mộng được nói ra từ miệng của miss Triệu. Cô đỏ mặt, kêu miss Triệu đi ra ngoài. Miss Triệu vừa bước ra, đứng trước cửa, thở dài một hơi... Đợi tác dụng thuốc của Lý Ninh Ngọc phát tác.

Lý Ninh Ngọc cảm giác có chút mệt mỏi. Quả nhiên, tình yêu sẽ làm tổn thương người ta! Tuy nói thể lực của Lý Ninh Ngọc cô không tốt, nhưng cũng không đến mức vừa thức dậy lại muốn đi ngủ tiếp, đều do Cố Hiểu Mộng không biết kiềm chế. Lần sau nhất định không cho Cố Hiểu Mộng làm nữa, vẫn để bản thân ra tay đi! Đầu của Lý Ninh Ngọc thực sự có chút không thoải mái, nhưng giữa ban ngày ban mặt mà đi ngủ thì cũng không tốt lắm... Nghĩ đến đây, cô úp mặt xuống bàn, ngủ thiếp đi...

Miss Triệu bước vào, trông thấy Lý Ninh Ngọc nằm ngủ trên bàn, nhẹ nhàng đỡ Lý Ninh Ngọc nằm lên giường. Vỗn nghĩ quần áo của Lý Ninh Ngọc không quá thoải mái, nhưng nhìn thấy dấu vết Cố Hiểu Mộng để lại nơi cổ của Lý Ninh Ngọc, miss Triệu có chút đỏ mặt, mở nút cổ áo ra, phát hiện càng nhiều hơn... Được rồi, đứa nhóc Cố Hiểu Mộng này, thật là... Làm loạn mà! Nếu như Lý Ninh Ngọc phát hiện Cố Hiểu Mộng lừa cô, e rằng không dễ kết thúc rồi.

Lý Ninh Ngọc tỉnh lại một lần nữa thì đã là buổi tối... Lý Ninh Ngọc cảm thấy bản thân ngủ rất ngon. Haizz... Lúc nào rồi nhỉ... Miss Triệu lại trùng hợp bước vào.

"Miss Triệu, Hiểu Mộng về chưa?"

"Vẫn chưa... Nhưng mà có gọi điện thoại, nói sẽ về trễ một chút, kêu cô ăn cơm trước đi..."

Hả! Lại ăn???

"Tối rồi à?"

"Ừm..."

"Tôi ngủ suốt một ngày rồi sao?"

Miss Triệu cúi đầu, không nói gì... Lý Ninh Ngọc cũng không tiện nói gì với miss Triệu, nhưng mà khi cháo vào miệng, cứ luôn cảm thấy có chút không đúng. Mùi vị lần này... Mùi vị... Mùi vị...Mùi vị... Hai chữ này không ngừng quanh quẩn trong đầu Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc cảm thấy bản thân có chút khó chịu. Không đúng... Từ trên giường lao thẳng vào nhà vệ sinh: "Ọe..."

Miss Triệu có chút lo lắng. Thuốc này xảy ra vấn đề gì sao? Lý Ninh Ngọc có chút hoảng hốt, không biết do tác dụng thuốc của buổi trưa chưa hết hay là do thuốc lúc nãy phát tác, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhưng vẫn ổn định tâm thần, dùng nước lạnh ụp vào mặt mình.

"Miss Triệu... Tại sao?" Lý Ninh Ngọc bước ra, chụp lấy tay của miss Triệu. Trong đầu giống như lóe lên thứ gì đó, nhưng lại không thể nghĩ ra được. Cô ấy bỏ thuốc? Tại sao...

"Tôi... Tôi... Hiểu Mộng..." Mọi chuyện không biết nên nói như thế nào, nhưng Lý Ninh Ngọc cũng mặc kệ, lập tức đi xuống lầu, muốn xem thử tình hình như thế nào. Miss Triệu cản Lý Ninh Ngọc lại.

"Ninh Ngọc, cô nghe tôi nói..."

"Hiểu Mộng, em ấy muốn làm gì?"

"Cô ấy... cô ấy ra khỏi thành rồi..."

"Ra khỏi thành? Gặp nguy hiểm rồi?"

"Ừm..."

"Cái đứa chết tiệt này!" Lý Ninh Ngọc tức giận, muốn đi ra ngoài. Bỏ thuốc, vậy mà lại học được cách bỏ thuốc mình!

"Ầm..." Cừa bị mở ra từ bên ngoài. Một gã đàn ông đi đến, mặc đồ Tây, đeo một chiếc mắt kính, trông qua vô cùng nhã nhặn, bên cạnh dẫn theo hai cô gái, trông tuổi tác cũng không quá lớn. Lý Ninh Ngọc và miss Triệu cũng không nhận ra họ là ai.

"Mấy người vào bằng cách nào?"

"Cố thủ trưởng biết miss Triệu không nỡ ra tay, có lẽ sẽ không thực hiện được chuyện mà cô ấy dặn dò, cho nên trong ba ngày này sẽ do chúng tôi tiếp quản!"

"Tiếp quản?" Tiếp quản thế nào?

"Lý thượng tá, ngoan ngoãn uống thuốc đi. Tốt cho cô, tốt cho tôi, tốt cho tất cả mọi người..."

Miss Triệu có chút cảnh giác nhìn ba người trước mặt. Tuy Cố Hiểu Mộng có nói đã mời người đến, nhưng sự xuất hiện của họ, chứng tỏ Cố Hiểu Mộng không tin miss Triệu. Cố Hiểu Mộng thực sự sẽ làm ra chuyện này?

"Anh là ai? Hiểu Mộng mời anh à?" Không thể nào. Một người đàn ông. Với tính cách của Cố Hiểu Mộng, không thể nào để cho một người đàn ông đến gần Lý Ninh Ngọc được.

"Cút..."

"Lý thượng tá! Đừng làm khó dễ tôi... Uống đi! Ngoan ngoãn nghỉ ngơi ba ngày là được..."

"Tôi không uống..." Lý Ninh Ngọc vốn đã nghi ngờ người trước mặt, sao có thể uống thuốc của gã.

"Đổ vào..." Người đàn ông cũng không hề tức giận, đẩy đẩy mắt kính của mình.

"Anh dám..." Miss Triệu tiến đến. Người đàn ông đẩy miss Triệu ra, đá một cú vào bụng cô ấy. Lần này, Lý Ninh Ngọc và miss Triệu không còn nghi ngờ gã không phải người của Cố Hiểu Mộng nữa, mà là chắc chắn.

"Đổ vào..." Hai cô gái ra tay. Cho dù không muốn, nhưng Lý Ninh Ngọc vẫn bị đổ thuốc vào miệng...

Lý Ninh Ngọc cảm giác không nhìn rõ được người trước mặt. Ý thức dần dần mơ hồ... Bọn họ không phải người của Cố Hiểu Mộng...

"Lý thượng tá, hưởng thụ cho tốt ba ngày này đi. Cô là món quà Cố thủ trưởng tự tay dâng đến trước cửa đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro