Chương bốn mươi mốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Dịch - JinYan
Beta - Lý Gia An》
==========❤️==========

Lý Ninh Ngọc kéo Cố Hiểu Mộng lên xe, không biết là vui vẻ vì cuối cùng Lý Ninh Ngọc cũng về nhà với nàng nên buông lỏng, hay là thân thể thực sự không chống đỡ được nữa, dù sao, Lý Ninh Ngọc cũng cảm thấy trọng lượng cả người Cố Hiểu Mộng đều đang đặt hết lên người mình. Cho dù Lý Ninh Ngọc có nhiều ý kiến với Cố Hiểu Mộng hơn nữa thì giờ phút này cũng vô cùng lo lắng: "Hiểu Mộng..."

Cơ thể của Cố Hiểu Mộng nóng hổi. Cô thực sự rất tò mò rốt cuộc sao nàng có thể đến được chỗ này?

"Về nhà..." Cố Hiểu Mộng vô cùng bướng bỉnh, nắm tay Lý Ninh Ngọc không chịu buông. Sắc mặt có hơi ửng hồng, mí mắt sụp xuống, xem ra đầu óc đã mơ màng.

"Ừm, về nhà..." Lý Ninh Ngọc cũng hết cách, chỉ có thể dỗ dành Cố Hiểu Mộng. Vừa nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy bản thân thực sự không có tiền đồ, mới tức giận chưa được bao lâu, đúng là vô dụng mà.

"Em ấy đã như thế này rồi, sao mấy cậu lại đưa em ấy đến đây?" Tâm trạng của Lý Ninh Ngọc rất tệ, không kìm lòng được lên tiếng trách cứ Lục Tử đang lái xe.

"..." Lục Tử cũng không nói gì. Chuyện này... tính tình của tiểu thư nhà họ như thế nào, chẳng lẽ Lý thượng tá còn không rõ sao? Haiz, ai có thể làm chủ cho cậu ta đây?

"..." Lý Ninh Ngọc thấy Lục Tử không quan tâm, cũng biết không thể trách Lục Tử được, dù sao cũng không có ai ngăn cản được Cố Hiểu Mộng. Đừng thấy Cố Hiểu Mộng nghe lời Lý Ninh Ngọc răm rắp, bạn xem, có lần nào mà không phải Lý Ninh Ngọc thỏa hiệp chứ? Cố đại thiên kim chiếm hết tiện nghi, lại còn giả vờ uất ức.

"Em ấy bị sốt từ khi nào vậy?" Lý Ninh Ngọc đặt đầu của Cố Hiểu Mộng nằm lên đùi mình, muốn cho nàng thoải mái một chút.

"Trúng đạn hôn mê một ngày, tỉnh lại thì lập tức chạy về Hàng Châu. Lúc tôi phát hiện chị ấy sốt hình như là ngày thứ ba sau khi quay lại Hàng Châu. Cụ thể bao lâu thì tôi không nhớ rõ lắm..." Dù sao Lục Tử cũng là đàn ông. Anh ta không thể nào luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Cố Hiểu Mộng.

"Ngày thứ ba sau khi quay về?" Lý Ninh Ngọc hoảng sợ: "Ý cậu là em ấy đã sốt gần một tuần lễ rồi sao..." Cái này e rằng sốt muốn cháy khét luôn rồi!

"Kêu lão tiên sinh đến biệt viện nhà họ Cố..." Lý Ninh Ngọc nói với Lục Tử. Lão Vu là bác sĩ chuyên dụng của nhà họ Cố, cũng là người bạn già của Cố Minh Chương. Trên cơ bản, tất cả tình huống đặc biệt của nhà họ Cố đều do ông ấy săn sóc, nhưng phần lớn thời gian, ông ấy đều ở Thượng Hải, nhưng mà bắt đầu từ lần trước Lý Ninh Ngọc trúng đạn, lão Vu đã ở trong nhà họ Cố ở Hàng Châu.

"Đã thông báo rồi, nói là đang đợi ở biệt viện nhà họ Cố..."

Lần này, Lý Ninh Ngọc thực sự có chút lo lắng cho Cố Hiểu Mộng, cũng là Cố Hiểu Mộng lần nào cũng thấy sức khỏe của mình ra để nhận sự đồng cảm của Lý Ninh Ngọc. Cái câu chuyện cậu bé chăn cừu này cũng không có tác dụng lắm. Ai ngờ lần này Cố Hiểu Mộng thực sự liều mạng rồi. Có ai lại hành hạ thân thể của mình như vậy chứ? Thực sự giống như người bên ngoài nhìn thấy, nàng vô cùng điên cuồng, cũng không hề tha cho chính mình.

"Haiz..." Nhẹ nhàng sờ lên trán Cố Hiểu Mộng. Bàn tay có chút lạnh của Lý Ninh Ngọc giúp Cố Hiểu Mộng dễ chịu hơn một chút.

Biệt viện nhà họ Cố

"Mạng của nó không đáng tiền như vậy à?" Lão Vu ở một bên nổi trận lôi đình: "Bệnh này tôi không trị được..."

"Vu tiên sinh, nghiêm trọng lắm sao?" Lý Ninh Ngọc nhìn người nằm trên giường, vô cùng khó chịu.

"Nghiêm trọng? Lý thượng tá, hình như cô nghĩ nó là con mèo nhỉ?"

"Mèo?"

"Mèo có chín cái mạng! Chết thì còn có..."

"Vu tiên sinh..." Lần đầu tiên trong giọng nói của cô có chút trầm thấp. Ông ấy là bác sĩ, sao có thể nói Cố Hiểu Mộng như vậy chứ?

"Ha ha..." Lão Vu xốc áo Cố Hiểu Mộng lên, lộ ra vết thương ngay phần bụng: "Nhìn đây, nơi này là vết thương mấy tháng trước bị đâm một dao, nhớ kỹ nhé! Đây là vết thương bị đạn bắn mới đây. Hai vết thương gần như chồng lên nhau! Cô xem thử một chút đi... Con nhóc này không xem cái mạng của mình là mạng. Tôi nói nó nghĩ mình là mèo thì có chỗ nào sai sao?" 

Lão Vu cũng vô cùng tức giận. Chuyện khiến cho người làm bác sĩ như ông ta thấy chướng mắt nhất là người khác không trân trọng mạng sống của mình. Hơn nữa, ông ấy nhìn thấy Cố Hiểu Mộng trưởng thành, lúc này sợ rằng muốn trách lây cả Lý Ninh Ngọc rồi.

"Ý của Vu tiên sinh là hai vết thương cùng một vị trí sao?" Lý Ninh Ngọc thực sự hoảng rồi, đâu còn cái dáng vẻ khí thế như ở trước mặt Cố Hiểu Mộng lúc nãy.

"Tôi nói hai vết thương cùng một vị trí lúc nào vậy?" Lão Vu tức giận, liếc mắt một cái.

"Vu tiên sinh, ông giận tôi, trách tôi đều được, nhưng có thể nói chuyện rõ ràng một chút không?!" Trái tim của Lý Ninh Ngọc vẫn luôn treo lơ lửng, nhưng lão Vu này lại là một người không nói lý lẽ, cảm giác ông ta giống như một vị bác sĩ luôn có một bụng lửa giận nhưng vẫn phải cứu người vậy.

"Vị trí của vết dao lúc trước khá lớn, nhưng phẫu thuật xử lý kịp thời, thật ra cũng không có để lại di chứng gì. Vết đạn bắn lần này tuy nói vị trí ở gần, nhưng cũng không phải cùng một vị trí. Vốn dĩ đạn đã được lấy ra rồi, tu dưỡng cẩn thận một chút thì sẽ không sao, nhưng cô xem, phần thịt xung quanh chỗ này của nó đều đã thối rữa hết rồi, có lẽ vẫn còn đang bị nhiễm trùng. Đây cũng chính là lí do nó sốt cao không dứt. Có lẽ đứa nhóc này biết lâu rồi, nhưng lại không tìm tôi đến chữa trị. Bây giờ, thịt đã thành ra thế này rồi, sợ là muốn khử trùng cũng khử không nổi nữa..." Lão Vu nghiêm túc hiếm thấy, cũng biết tình hình của Cố Hiểu Mộng đã quá nghiêm trọng.

"Vu tiên sinh, nguy hiểm lắm sao?" Lý Ninh Ngọc kéo tay lão Vu, trong đôi mắt dịu dàng tràn đầy lo lắng, nếu Cố Hiểu Mộng trông thấy, e rằng sẽ cười đến mức tỉnh lại. Chị Ngọc của nàng quan tâm nàng như vậy.

"Ừ, nhất định phải xử lý ngay..."

"Vậy theo ông nên xử lý như thế nào?" Lý Ninh Ngọc biết, nếu như có thể ra tay xử lý ngay thì lão Vu cũng sẽ không nói nhiều với cô như vậy. Bây giờ đang giải thích, chính là hỏi ý kiến của cô.

"Cắt hết vùng thịt bị hoại tử này, sau đó khử khuẩn, sau đó ngồi đợi phản ứng. Nếu như chứng viêm có thể giảm thì sẽ hết sốt, có lẽ sẽ không có vấn đề gì..."

"Cắt...?" Lý Ninh Ngọc run rẩy. Tay không thể tự chủ, run lên cầm cập, ngay cả bờ môi cũng trắng bệch. Cô hối hận rồi, thực sự hối hận đã giận dỗi với Cố Hiểu Mộng. Ngay khi Cố Hiểu Mộng đi vào thành Hàng Châu thì cô nên thỏa hiệp mới đúng. Nàng còn sống trở về không phải là chuyện tốt nhất sao, tội gì phải gánh chịu những thứ lúc này.

"Có thể không cắt được không?!" Chuyện này đau nhức đến cỡ nào? Trái tim Lý Ninh Ngọc nhói đau.

"Cắt rồi thì cũng phải nhìn xem nó có chịu đựng được hay không. Còn nếu không cắt thì tôi cũng không cứu được." Chuyện này, ông ta không thể làm chủ được, nhưng lão Vu biết Lý Ninh Ngọc có thể. Chỉ cần là người của nhà họ Cố, có ai lại không biết Lý Ninh Ngọc là người Cố Hiểu Mộng quan tâm nhất.

"Ninh Ngọc..." Miss Triệu cũng không nghĩ ra được gì: "Hay là hỏi tiên sinh một chút?"

"Cắt." Lý Ninh Ngọc rít từ kẽ răng ra một chữ này: "Làm phiền bác sĩ Vu!" Lý Ninh Ngọc hơi khom người trước lão Vu.

"Còn một chuyện nữa..." Lão Vu nhận lấy lòng biết ơn của Lý Ninh Ngọc.

"Chuyện gì?"

"Không có đủ thuốc giảm đau."

"Có ý gì? Sao nhà họ Cố lại không có đủ thuốc giảm đau chứ?" Nhà họ Cố là gia đình có tiền nhất ở Hàng Châu, sao có thể không đủ thuốc.

"Lúc tiểu thư ra khỏi thành đã thu gom một lượng lớn vật dụng và thuốc đem ra khỏi thành rồi. Vốn dĩ quân lương và dược phẩm đều sẽ được đưa đến tiền tuyến kháng chiến, sao có thể nghĩ đến chuyện tiểu thư sẽ bị thương chứ." Lục Tử có chút gian nan, nói.

"Không có thuốc dự phòng sao? Không chừa lại một chút nào sao?" Lý Ninh Ngọc cũng sốt ruột. Khi cắt thịt sẽ rất đau nhức, phải khoét rất sâu, nếu như không tiêm thuốc giảm đau, không biết là muốn lấy mạng của Cố Hiểu Mộng hay là muốn mạng của Lý Ninh Ngọc đây. Cô không tin, chẳng lẽ cả cái thành Hàng Châu lớn như vậy mà họ sẽ chết vì không có thuốc giảm đau sao.

"Vốn dĩ có chừa lại, nhưng mấy ngày nay Hiểu Mộng đều tự tiêm..." Miss Triệu thở dài một hơi: "Mấy ngày nay, Cố Hiểu Mộng căn bản không hề nghỉ ngơi. Vết thương đau đớn, khó chìm vào giấc ngủ, đều phải tiêm thuốc giảm đau mới ngủ được, nhưng bây giờ đâu có nhiều thuốc giảm đau như vậy để thực hiện cuộc phẫu thuật này chứ."

"Vậy thì đi mua, thu gom hết thuốc ở Hàng Châu. Bây giờ, ngay lập tức..." Lý Ninh Ngọc cảm giác đầu của mình có chút đau nhức khó khống chế, hô hấp cũng nhanh hơn rất nhiều.

"Nhanh nhất cũng phải một ngày, e rằng sẽ không kịp." Lục Tử cũng sốt ruột.

"..." Lý Ninh Ngọc có chút đứng không vững, nhìn Cố Hiểu Mộng, hơi tức giận: "Cố Hiểu Mộng, em không thèm buông tha cho bản thân như vậy, ngay cả cơ hội để tôi cứu em mà em cũng không cho."

"Tôi biết ở đâu có thuốc."

"Ở đâu?"

"Bộ Tư lệnh hoặc là chỗ của người Nhật Bản có lẽ sẽ có." Bây giờ, hai nơi này chính là hai thế lực lớn nhất Hàng Châu. Hơn nữa, binh lính của họ cũng rất đông, chắc chắn sẽ có những loại thuốc này. Nếu không phải Cố Hiểu Mộng đưa thuốc của nhà họ Cố đến tiền tuyến thì có lẽ cũng sẽ không thiếu thốn đến mức này.

"Bọn họ sẽ không cho đâu." Lý Ninh Ngọc có chút tuyệt vọng. Cố Hiểu Mộng vừa mới cướp mình từ chỗ của Takahashi Reiko, lại còn giết người. Cô ta chỉ ước Cố Hiểu Mộng đau chết thôi. Cùng một đạo lý, Tống Lăng bị ép cho Cố Hiểu Mộng mượn binh lính, bây giờ, hận không thể giẫm thêm một cái, sao có thể cho thuốc?

Nhưng mà, nếu không cho thì Cố Hiểu Mộng phải làm sao?

Lý Ninh Ngọc hơi lảo đảo, hít sâu một hơi đi đến trước điện thoại, gọi điện thoại cho Tống Lăng.

"A lô."

"Lý Ninh Ngọc."

"Hừ... Cô muốn gì?" Tống Lăng biết Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng là cùng một giuộc, không thèm cho Lý Ninh Ngọc sắc mặt tốt.

"Tôi muốn một ít thuốc giảm đau."

"Hả? Cô cần làm gì?"

"Có cho hay không?"

"Lý Ninh Ngọc, cô dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ cho cô. Cô muốn học theo Cố Hiểu Mộng, uy hiếp tôi sao?" Tống Lăng cảm thấy Lý Ninh Ngọc vô cùng nực cười.

"Tống tư lệnh, chúng tôi không có ý đối địch với anh. Tình thế cấp bách, dù sao chúng ta đều là người của Bộ Tư lệnh, vẫn xin hãy giúp đỡ một chút." Cho dù Lý Ninh Ngọc đang tức giận, nhưng cô vẫn phải khống chế. Bàn tay cầm điện thoại run rẩy không ngừng. Lý Ninh Ngọc biết bản thân không thể khống chế được, dùng tay trái cầm thật chặt tay phải.

"Ai dùng? Cô à? Hay là Cố Hiểu Mộng?" Anh ta nghĩ có lẽ là Cố Hiểu Mộng rồi. Nếu như Lý Ninh Ngọc cần dùng thì Cố Hiểu Mộng chắc chắn sẽ đến tận cửa để cướp, sao có thể để cho Lý Ninh Ngọc chịu uất ức như vậy.

"..." Lý Ninh Ngọc không trả lời. Cô không chắc sau khi cô nói xong thì Tống Lăng có cho hay không.

"Tôi không cho..."

"Người đứng sau không phải là Lý Đàm." Lý Ninh Ngọc hít sâu một hơi.

"Cái gì?"

"Bởi vì người xuất hiện ở biệt viện nhà họ Cố là người Nhật Bản." Lý Ninh Ngọc nói ra một quả bom. Mặc dù người đàn ông kia từ đầu đến cuối đều nói tiếng Trung rất lưu loát, cũng không có gì bất thường, nhưng thói quen sinh hoạt từ nhỏ của một người thì mãi mãi cũng không thay đổi được. Thói quen khi ngồi của gã hoàn toàn khác với người Trung Quốc, thậm chí uống trà cũng có chỗ không giống. Những chi tiết này, dù lúc đó đang bị uy hiếp nhưng Lý Ninh Ngọc vẫn tinh tế phát hiện được. Cô thực sự cũng không muốn nói ra, bởi vì cô không dám chắc người đứng phía sau có liên quan đến Takahashi Reiko hay không, nhưng lúc này, Lý Ninh Ngọc cũng không lo được nhiều như vậy.

"Cái gì..." Tống Lăng kinh hãi. Người Nhật Bản? Vậy là người anh ta bảo vệ đã bị người Nhật Bản phát hiện rồi. Bọn họ đang thử thăm dò mình, hay là hoàn toàn không tin tưởng mình? Tống Lăng bỗng chốc có chút đoán không ra. Người Nhật Bản? Vậy rốt cuộc là người nào? Mitsui hay là Takahashi Reiko, hoặc là một người khác?

"Lý Ninh Ngọc, cô cho rằng cô nói những chuyện này thì tôi sẽ đưa thuốc cho cô sao?"

"Bây giờ, tất cả chúng ta đều đã rơi vào ván cờ này, chẳng lẽ anh không muốn biết ai là người đang tính kế chúng ta sao? Cố Hiểu Mộng chết đối với anh có ích lợi gì? Thiếu đi nhà họ Cố, anh cảm thấy thành Hàng Châu có thể an toàn được à? Hay là nói, anh có thể tự giải quyết tất cả mọi chuyện. Đạo lý môi hở răng lạnh này có lẽ anh hiểu rõ nhỉ, Tống tư lệnh?!"

"Khi nào cô cần?" Môi hở răng lạnh... Phải! Đạo lý này anh ta hiểu rất rõ.

"Bây giờ! Ngay lập tức!" Lý Ninh Ngọc có chút vội vã.

"Được, chuẩn bị một rương vàng thỏi. Có lẽ Cố Hiểu Mộng xứng với cái giá này..."

"Được."

Khi Lục Tử vội vã đem thuốc về đến, Lý Ninh Ngọc cảm thấy người trước mặt như mang theo ánh sáng. Hóa ra, bản thân tức giận cũng phải có điều kiện là Cố Hiểu Mộng còn sống mới được. Đúng là oan gia mà.

"Đưa vào đi." Lý Ninh Ngọc đứng trước cửa phòng. Thuốc được đưa vào, Lý Ninh Ngọc có chút bất an. Cô muốn đi vào xem thử, nhưng Vu tiên sinh không chịu. Lý Ninh Ngọc cũng chỉ đành từ bỏ, đợi ngoài cửa.

"A...a..." Trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng kêu thảm thiết, dọa cho ba người phía bên ngoài giật nảy mình.

"Lục Tử..." Lão Vu ở bên trong quát lên. Ba người chạy vọt vào.

"Thuốc giảm đau bị pha loãng rồi... M* nó! Đây là chuyện người làm sao?!!" Lão Vu chửi ầm lên.

"Hiểu Mộng..." Trán của Lý Ninh Ngọc vì sốt ruột nên đổ đầy mồ hôi: "Bác sĩ Vu..."

"Lục Tử, trói lại... Đừng để cho nó cử động... Tiểu Triệu, đưa Lý Ninh Ngọc ra ngoài cho tôi."

"Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc cảm thấy cả người như sắp mất đi tri giác.

"Ninh Ngọc." Miss Triệu kéo Lý Ninh Ngọc ra ngoài. 

Lý Ninh Ngọc hối hận. Cô thực sự hối hận rồi. Tiếng hét thảm thiết của Cố Hiểu Mộng ở bên trong khiến cho cả người cô như chết lặng. Sao cô lại đi tin Tống Lăng chứ? Sao cô lại tin tưởng Tống Lăng chứ? Hạng người như vậy sao bản thân lại tin tưởng anh ta chứ?

"Miss Triệu." Tiểu Niên chạy đến: "Tống Lăng gọi điện thoại đến."

"Cái gì?" Hai mắt Lý Ninh Ngọc đỏ bừng: "Anh ta nói cái gì?" Nghe thấy tiếng hét thất thanh của Cố Hiểu Mộng đã khiến cho Lý Ninh Ngọc hoàn toàn mất đi lý trí.

"Thuốc không giả, đau đớn cô ta chịu cũng không lỗ, thanh toán sòng phẳng với Cố Hiểu Mộng." Tiểu Niên nói xong cũng rất tức giận: "M* nó chứ, ông đây lật tung Bộ Tư lệnh của anh ta."

"Quay lại." Giọng nói của Lý Ninh Ngọc có chút khàn, nhưng lại kiên định lạ thường. Tiểu Niên trong nháy mắt không dám động đậy. Bây giờ, ngoài Cố Hiểu Mộng ra, cậu ta sợ nhất là Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc run rẩy lấy ra một hộp thuốc. Tay run rẩy không thể kiềm lại được, cô không thể khống chế được cơ thể của mình, cơ thể của cô cũng sắp gục ngã rồi. Uống thuốc ngay trước mặt của miss Triệu và Tiểu Niên chính là thể hiện sự yếu ớt của mình ở trước mặt người khác, nhưng so với những gì Cố Hiểu Mộng phải chịu đựng ở bên trong, bản thân cô chẳng tính là gì cả. Đây thực sự là tự hành hạ lẫn nhau mà. Trong nháy mắt, thuốc vương vãi ra khắp sàn, từng viên thuốc màu trắng rơi hết xuống đết. Lý Ninh Ngọc không thể đứng vững được nữa.

"Lý thượng tá."

"Ninh Ngọc."

"Làm sao đây??? Làm sao đây???" Lý Ninh Ngọc hoàn toàn hoảng loạn. Đây không phải đang lấy mạng của Cố Hiểu Mộng. Cô lắng nghe tiếng kêu của Cố Hiểu Mộng, rõ ràng là đang lấy mạng của Lý Ninh Ngọc cô.

"Không sao, sẽ không có chuyện gì đâu..." Miss Triệu đỡ Lý Ninh Ngọc. 

Tiểu Niên ngồi xuống, nhặt một viên thuốc lên cho Lý Ninh Ngọc.

"Lý thượng tá, tôi có lỗi với chị." Tiểu Niên quỳ gối trước mặt Lý Ninh Ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro