Chương 117. Không có nhỏ đi......

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hai người về tới chỗ Lạp Lệ Sa ở thì đều có chút mệt mỏi, từng người đi về phòng rửa mặt súc miệng tắm rửa trước.

Sau khi Lạp Lệ Sa tắm rửa xong ra tới thì nhận được một cuộc điện thoại: "Chuyện gì...... Không phải hạng mục cạnh tranh chính sao?"

Đối phương dự định chuẩn bị kỹ càng tỉ mỉ, muốn giải thích cho cô ấy nghe qua điện thoại, đại khái là vấn đề chi phí đầu tư của bên bỏ vốn ra, then chốt giữa phía phát hành cùng bên phim ảnh, vvv... rất nhiều nhân tố.

Lạp Lệ Sa nghe được vài giây thì đã hiểu sơ lược chỗ căn nguyên, bèn ngắt lời: "Như vậy là hạng mục chiếu triển lãm không tranh giải?"

"Đúng đúng đúng, hiện tại là đã xác định, thật ngại quá sếp Lạp, bên kia cũng mới xác nhận tin tức."

"Được, tôi biết rồi."

Lạp Lệ Sa cúp điện thoại, ở tại chỗ khẽ cau mày. May mà chưa nói, bằng không thì cô sẽ thất vọng, cũng sẽ khó chịu.

Theo sau đó cô ấy đi ra phòng khách, giương mắt nhìn lướt một vòng, xem chừng Thái Anh còn ở trong phòng tắm rửa, cũng chưa ra tới. Lạp Lệ Sa không hề do dự, đẩy cửa phòng cô ra.

Có phải nói cho cô biết bộ phim đã vào hạng mục không tranh giải hay không? Này cũng coi như lần đầu chiếu trên toàn thế giới, là tin tức đáng để vui vẻ nhỉ?

Chỉ có điều, người đầu tiên báo tin tức cho cô biết vẫn không phải là cô ấy.

Cái cảm giác không thoải mái âm ỉ kiểu không nói rõ được này không phải lần đầu tiên xuất hiện.

Vì sao lại có loại cảm giác này chứ?

Cô ấy đang xuất thần, thì từ phòng tắm bên kia truyền đến tiếng la to của Thái Anh.

Nét mặt Lạp Lệ Sa chợt ngưng lại, bước nhanh đi qua, gõ gõ cửa phòng vệ sinh: "Thái Anh?"

"Ôi chao, làm sao đây?" Thái Anh ở bên trong oán hận.

Vừa rồi khi cô tắm rửa thì mới nhớ đến một việc, cúi đầu nhìn nhìn, vẻ mặt ảo não. Ở đoàn phim, khi bắt đầu công việc quay phim thì liền phải mang buộc ngực. Thời tiết lại nóng, hết một ngày thì chỗ trước ngực này cũng bí bức đến đều là mồ hôi.

May rằng mỗi ngày cô về khách sạn thì có chăm sóc, cho nên vẫn sẽ không nổi mẩn hay gì đó.

Mấy ngày đầu thì khó chịu nhiều miễn bàn, sau lại dần dần quen được, có mang buộc ngực thì cô cũng không còn cảm giác nữa. Nhưng qua thời gian dài thì liền thít chặt ra dấu vết lúc nào không hay......

Thái Anh cởi khăn tắm xuống, xoay tới xoay lui về hướng tấm gương bên ngoài quan sát chính mình, hai đường vệt đỏ trên dưới đã 'đóng khung' ngực cô lên. Cô lấy tay sờ sờ, có chỗ còn trầy da sưng đỏ, cũng hơi ngứa......

A!!!

Xấu quá đi!

"Thái Anh?" Đoán chừng Lạp Lệ Sa nghe được tiếng kêu của cô, gõ gõ ở cửa phòng cô.

"À, không sao không sao." Thái Anh đáp lại một tiếng, cô tiếp tục kiểm tra xem xét. Cái này bị thít chặt nhiều ngày như vậy, hình như hơi nhỏ đi so với trước?

Của cô không tính là rất lớn, lúc trước cũng có cỡ 32C, nhưng sao mà càng xem càng cảm thấy nhỏ đi rất nhiều? Có thể đã hết C rồi.

Lần trước quay xong 《 Hoắc 3 》 thì gầy đi thật nhiều, cũng nhỏ lại một chút, lần này khả năng đơn thuần chính là bị siết lại!

Thái Anh hơi bĩu môi, quay phim này xong, ngực càng ngày càng nhỏ đi!

Hu hu hu hu!

"Không sao chứ?" Lạp Lệ Sa lại gõ gõ cửa.

"...... à không sao, em chút nữa ra ngoài liền."

Cô mặc đồ ngủ vào với vẻ mặt đau khổ, chậm rì rì đẩy cửa ra, cúi đầu đi được vài bước, ngước mắt thì nhìn thấy Lạp Lệ Sa đứng ở phía trước, đối diện với ánh mắt hơi mang sự quan tâm của người ấy.

Mặt cô hơi thẹn, cúi đầu: "Em muốn đi uống nước."

Cô đau đầu sầu não mà đi ra ngoài, đi thẳng một đường đến chỗ quầy nước của phòng ăn, rót một ly nước, cũng không có tâm tư uống, theo tiềm thức lại hạ tầm mắt nhìn xuống.

Lạp Lệ Sa đi qua, cách ra một khoảng nhìn Thái Anh chăm chú, để ý nét mặt động tác của cô. Cô ấy hơi hơi nghiêng đầu, nghiền ngẫm.

Sao mà trông có vẻ hơi ngô ngố ngốc nghếch? Đang nhìn nơi đâu?

Thái Anh cảm giác được một ánh mắt dừng trên người mình, cô vừa chuyển tầm mắt thì liền thấy Lạp Lệ Sa dựa vào tường, quần áo ở nhà màu xám nhạt làm nổi bật màu da trắng lạnh của người ấy, trong mắt có một vệt ấm áp.

Cô càng cảm thấy thẹn thùng hơn, uống nước che giấu, liếc nhìn Lạp Lệ Sa một cái qua đuôi khóe mắt, thấy người ấy đã chuẩn bị đi về hướng phòng khách. Cô buông cái ly, theo bản năng liền muốn đi theo người ấy.

Lạp Lệ Sa đi được vài bước thì nghe được tiếng vang phía sau, bèn quay người lại, thiếu chút nữa thì đâm sầm vào với Thái Anh.

Tầm mắt hai người đan xen lẫn nhau giữa không trung, lần này Lạp Lệ Sa mở miệng trước: "Làm sao vậy?"

Thái Anh hơi bĩu môi, "hu" một tiếng, vùi mặt vào hõm vai người phụ nữ kia, một dáng vẻ loài vật nhỏ tủi thân: "Nếu em nói với người rồi, thì người không được cười em."

"Ừ." Người phụ nữ kia ừ nhẹ một tiếng, đôi mắt bởi vì động tác này của cô mà nổi lên gợn sóng: "Cô nói đi."

Gương mặt Thái Anh nóng hổi, tiến đến bên tai Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa cũng hơi hơi cúi xuống để phối hợp, nghe thấy Thái Anh nói úp mở với giọng be bé.

Lạp Lệ Sa nghe xong thì im lặng, vẻ mặt có một tia vi diệu, còn có vài phần khó hiểu.

Thái Anh nói xong thì vội vàng nhìn người ấy một cái, thấy vẻ mặt này của người ấy thì càng thêm khốn đốn, liền xoay người đi, bước vội chạy đến sofa, rút ra một quyển sách làm bộ xem.

Chỉ chốc lát sau, nghe thấy Lạp Lệ Sa đi theo qua tới, giọng nói hơi thấp đã không còn sự lạnh lẽo của bình thường, người ấy nói: "...... càng đóng phim càng nhỏ đi?"

Thái Anh xấu hổ đến mức dùng sách che mặt, dứt khoát nói ra toàn bộ: "Ừm...... khi em diễn Lương Tịch thường hay mang buộc ngực, vừa rồi lúc tắm rửa nhìn qua thì cảm thấy nhỏ đi rất nhiều, trong lòng thật buồn bực, hiện tại thì tốt rồi."

Bây giờ quả thật xấu hổ đến mức ngón chân khoét tung cả sàn nhà lên rồi!

Trong phòng khách thoáng im lặng bất chợt.

Vài giây sau, Thái Anh buông sách xuống, lại trông thấy Lạp Lệ Sa đang nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt sâu thẳm gợi lên một chút xíu ý cười, bên môi cũng giương lên một độ cong nhỏ của nụ cười nhẹ.

Nụ cười mỏng nhạt lại rõ ràng này giống như thời gian vụt trôi qua đã thắp sáng đường nét mặt mũi hơi lạnh lùng của người ấy, sự phong tình nữ tính mê người của người ấy vô tình liền hiển hiện ra.

Thái Anh giật mình, ngực thoáng nhảy lên, vì sao cảm giác thấy hơi giống Chu Ngạc Hoa?

Ý nghĩ này vừa nảy sinh thì đã bị cô dập tắt, kia sao có thể chứ?

Tầm mắt cô dõi theo Lạp Lệ Sa, nhìn người ấy đi qua ngồi bên cạnh mình thì cô mới hoàn hồn, đem sách đặt qua một bên.

"Đã nói không cười em......" Thái Anh nhìn người ấy, nhìn kỹ càng đến thì lại không giống nữa, chỉ là cảm giác trong một chớp mắt, nhưng bất kể thế nào thì bản thân rất thích nhìn người ấy cười.

Ánh mắt khẽ cười nhè nhẹ của người ấy quá hiếm có, cũng hết sức làm cô động lòng rồi!

"Người còn cười......" Bị người ấy nhìn như vậy, Thái Anh cảm thấy không khí có hơi loãng: "Em, em nói thật mà......"

"Thật sự sao?" Lạp Lệ Sa nhìn cô.

Thái Anh nén lại hô hấp, bỗng nhiên liền không biết trả lời như thế nào.

Bầu không khí trở nên giằng co.

......

Ánh mắt của Thái Anh mơ màng thu lại từ đèn rọi trên đỉnh đầu, dừng ở trên vai Lạp Lệ Sa. Cô không biết bản thân vào đến trong lòng ngực Lạp Lệ Sa thế nào, các cô kề đến rất gần, mặt dán mặt.

Thái Anh cắn môi, gương mặt nóng rực, bàn tay người phụ nữ kia dò xét tới lui bên trong đồ ngủ của cô, nhẹ nhàng chậm rãi mà vuốt ve, tựa như cũng đang tiếp xúc với trái tim cứ mãi dập phình phịch của cô.

"Ư......" Cánh môi của Thái Anh run rẩy nhè nhẹ, hơi hổn hển.

"Không có nhỏ lại......" Đôi môi đỏ hơi mỏng của người phụ nữ kia đang khép mở đôi chút trong tầm mắt của cô, có một sự ẩm ướt kiểu cực kỳ mê hoặc.

Cô không nén nhịn được với loại mê hoặc này, đã hôn đến với nỗi khát vọng.

Cái hôn kia dần dần nóng lên, hô hấp hai người dồn dập cùng hòa vào nhau thật tự nhiên, tuy hai mà một.

"Suỵt...... ư......" ngón tay của Lạp Lệ Sa hẳn là đã sờ đến chỗ có dấu vết tương đối thâm, có hơi đau châm chích. Thái Anh khẽ run lên nhè nhẹ, không chỉ là vì cảm xúc đau thoáng qua.

Các cô hơi khẽ tách ra, Lạp Lệ Sa thoáng thở gấp, hỏi quan tâm: "Tôi nhìn xem có nghiêm trọng hay không?"

"Ưm, đừng, không thể xem!" Thái Anh đỏ ửng đầy mặt, thở hổn hển che lại nút cài.

Lạp Lệ Sa nhìn vào cô với đôi mắt hơi sâu xuống: "Không thể?"

"Ưm......" Thái Anh vô thức khẽ liếm đôi môi trở nên khô khốc: "Không nghiêm trọng, đừng nhìn nữa......"

Quá xấu, tuyệt đối không thể để người ấy nhìn được.

Một bàn tay của người phụ nữ kia đỡ lấy vai cô, mặt trong đầu ngón tay của một bàn tay khác vuốt ve tới tới lui lui chiếc cổ của cô.

Thái Anh co rúm lại, nhìn người ấy chăm chú với vẻ long lanh ánh nước: "Ngứa......" Lúc chỗ cổ áo suýt nữa bị vạch ra thì chụp lại tay người ấy, cực lực tổ chức chống chọi với cơn sóng tình trong lòng: "Đừng......"

Lạp Lệ Sa từ trước đến nay đều không cưỡng ép cô, chỉ cần cô nói không muốn, thì người ấy sẽ liền dừng tay. Lần này cũng đúng như vậy, người ấy thu tay về: "Được."

Thái Anh vẫn cứ nửa nằm trong lòng người ấy, hơn một hồi lâu, hai người đều không nói lời nào, chỉ lẳng lặng dựa sát vào nhau.

"Bên này tôi nhận được tin tức, bộ phim cô đóng kia là đã vào hạng mục không tranh giải của liên hoan phim Venice, tham gia chiếu triển lãm." Lạp Lệ Sa thấp giọng, nói.

Thái Anh chớp chớp mắt nhìn người ấy: "Oa!"

"Bộ phim hẳn là sẽ sửa một cái tên khác."

Thái Anh ngẫm lại cũng đúng, rốt cuộc thì cũng vào được liên hoan phim quốc tế loại A, vụ án của phần ba vô cùng nặng nề mà lại có ý nghĩa hiện thực, cũng không thể tiếp tục sử dụng cái tên phim 《 Hồ sơ điều tra án gì gì đó 》 ban đầu có hơi ngớ ngẩn như vậy kia.

"Trước đó ở thành phố Bội, tôi đã xem qua một phiên bản cắt dựng," ngón tay của Lạp Lệ Sa như có như không vỗ về tóc mai của cô: "Không biết có phải phiên bản cuối cùng hay không, chẳng qua thì chất lượng lên thành phim rất không tệ, cô diễn được rất tốt......"

Người ấy vừa dứt lời thì Thái Anh liền sáp qua đến hôn người ấy một miếng: "Đồng Hoa không phải không có đầu tư phim này sao? Sao người lại đi xem bản cắt dựng?"

Khóe mắt Lạp Lệ Sa giãn ra nét cong nụ cười ti tí: "Đồng Hoa là phía phát hành 《 Trường dạ 》 (Đêm dài)."

Thái Anh hiểu ra, cười đến vô cùng xán lạn tươi đẹp: "Cảm ơn người đã nói cho em biết, em rất vui vẻ!" Cô ngẩng mặt lên chủ động hôn đến môi Lạp Lệ Sa.

"Chị Nguyễn Thanh nói với em rằng thời gian kế tiếp sẽ rất bận, nhưng em lại muốn nán lại nơi này của người thêm mấy ngày," Thái Anh khẽ thở gấp lẩm bẩm.

"Tùy cô."

"Sẽ quấy rầy đến người nghỉ ngơi......"

"......"

Hai người dựa vào nhau thân mật, trên thảm in ra bóng dáng các cô triền miên.

Vốn dĩ Thái Anh đêm nay cũng có lòng riêng, nhưng bản thân thật sự đã quá mệt, lòng có thừa mà sức không đủ, cô nghĩ Lạp Lệ Sa cũng giống vậy.

Cho nên cô đỏ mặt nói: "Đêm nay...... thôi đi, chúng ta ngủ sớm một chút vậy."

Quả nhiên Lạp Lệ Sa đã đáp ứng.

Thái Anh sợ bản thân chịu phải cám dỗ càng nhiều hơn hoặc đổi ý, bản thân bèn đứng dậy từ trên đùi người ấy trước.

"Vậy nghỉ ngơi sớm chút đi."

Lạp Lệ Sa vừa muốn đi, Thái Anh trong nháy mắt liền kéo lấy cổ tay người ấy, chớp mắt với người ấy: "A, chẳng lẽ người muốn em ngủ một mình sao?"

Có thể hồi tháng trước các cô thường xuyên video, Thái Anh nhận ra các cô đã tìm được một kiểu hình thức ở chung vô cùng thích hợp.

Dưới kiểu hình thức này, cô liền bắt đầu bất giác nổi lên lòng tham, ở trước mặt Lạp Lệ Sa càng trở nên không phòng bị, biến thành càng lúc càng ưa làm nũng tính trẻ con.

Lạp Lệ Sa khẽ ngừng, quay đầu lại dừng cái nhìn trên mặt cô.

Một giây kia Thái Anh cho rằng người ấy muốn từ chối, nhưng mà người ấy cũng chẳng nói gì, đã ngầm đồng ý, cũng không cự tuyệt cái động tác kéo tay này, cứ từng bước từng bước như vậy đã đi tới phòng người ấy một cách tự nhiên.

- --------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro