Chương 189-190

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 189. Hẳn là không vấn đề gì nhỉ?

Mấy ngày kỳ nghỉ Quốc khánh, Thái Anh đều ở tại Quân Duyệt uyển, sớm chiều cùng chung sống với Lạp Lệ Sa. Thái Anh cũng càng ngày càng hiểu rõ người ấy, biết càng nhiều chuyện của người ấy.

Ví dụ như người ấy biết nấu ăn, chủ yếu làm món Tây, rất biết rán bò bít-tết. Lần đầu tiên khi người ấy làm bữa tối cho cô, Thái Anh cũng ngây ngẩn cả.

Mà Lạp Lệ Sa chỉ là nói lờ mờ: "Trước kia khi học tập ở nước ngoài, thường xuyên tự mình nấu ăn."

"Chị không phải dòng họ giàu sang quyền thế ngậm giữ chìa khóa vàng sinh ra sao? Không có quản gia theo chân chị học tập, chăm lo đời sống sinh hoạt hàng ngày của chị à?"

Lạp Lệ Sa thoáng cười nhàn nhạt.

Thái Anh a một tiếng: "Chẳng lẽ bố chị không tốt đối với chị, không xếp đặt quản gia cho chị à?"

Lạp Lệ Sa nói, có hơi bất đắc dĩ: "...... Là tôi không thích người của ông ấy ở bên cạnh tôi."

"À......" Thái Anh cười, thịt bò vừa vào miệng, lập tức kinh ngạc sùng bái đến ánh mắt tỏa sáng, một tiếng ưm: "Ăn ngon!"

Người phụ nữ kia lộ ra chút nét cười, vẫn luôn đang nhìn cô ăn.

"Thật ra em cũng vẫn luôn không quen đồ Tây, có điều đây thật là bò bít-tết ăn ngon nhất mà em từng ăn!" Thái Anh cười híp cả đôi mắt, sau đó thấy Lạp Lệ Sa nhìn cô chăm chú, đôi mắt hơi hơi nheo lại, chống má, rồi cười.

Thái Anh biết người ấy có thói quen tập thể dục, có điều không biết người ấy thích nhất là bơi lội, cũng sở trường bơi lội, còn biết kiếm phương Tây, còn biết một chút cầm nã cận chiến.

Một đêm trước khi kỳ nghỉ kết thúc, các cô ngồi ở trên sofa nói chuyện phiếm, Thái Anh giật mình hỏi: "Cho nên chị thật sự là biết kungfu sao?"

"...... Không phải kungfu, chỉ là thuật phòng thân." Lạp Lệ Sa trả lời cô.

Thái Anh rũ mắt nhìn nhìn cổ tay trắng mịn của người kia, ngón cái phủ lên đến, nhẹ nhàng xoa xoa, lại giương mắt hơi nhìn người kia: "Cho nên đây chính là chị........."

Lạp Lệ Sa chưa nghe rõ: "Hửm?"

Thái Anh khẽ cắn môi, rồi ngồi trên đầu gối của người kia, kề sát vào bên tai người kia, nói: "Cho nên...... đây chính là...... nguyên nhân ở trên giường...... em thường xuyên bị chị đè sao?"

Lạp Lệ Sa im hết một giây, hàng mi dài động đậy, đôi mắt cũng đã nhìn phía cô. Người kia không có trả lời lập tức, chỉ là đã ôm chầm cô qua đến: "Em nghĩ là như vậy?"

"Đúng vậy!" Thái Anh bị ánh mắt của người kia nhìn đến tim đập gia tốc, cô đã quá rõ ràng loại ánh mắt này của người phụ nữ kia được có nghĩa là gì: "...... có bản lĩnh thì chị đừng nhúc nhích."

"...... Ửm?"

"Là thật sự không được cử động, mỗi lần chị đều 'động' hết!" Lời này vốn là đang lên án người kia, Thái Anh nói tiếp đến vô cùng chột dạ. Có điều cô bĩu môi lên với vẻ vẫn còn tức bốc khói, dùng giọng điệu ấm ức mà nói: "Chị toàn không nhường để em!"

Không thể làm tới rõ ràng, phải dùng "mưu kế" mới được, có thể chắc phải vận dụng vào "kỹ thuật diễn xuất", lại còn phải da mặt dày.

Lạp Lệ Sa hơi giật mình: "...... Hả?"

Cô ấy biết Thái Anh nhỏ tuổi rất nhiều so với cô ấy, muốn nhường cô một tí. Khi trước cô ấy cũng có chút áy náy rằng chưa làm tốt, có điều, ở trên giường, cũng phải nhường đấy sao?

Sếp tổng lớn thật sự bị cô nói làm sửng sốt, theo bản năng mà tự xét lại bản thân hết một chớp mắt.

Thái Anh thích nhìn dáng vẻ ngơ ngốc hiếm thấy như vậy của người ấy, đôi tay duỗi qua đến nâng lấy mặt của người ấy, rồi hôn lên tới, hai người đã quấn vào nhau thật mau.

Cô thích mùi hương sau tắm gội của người phụ nữ kia, thích cảm giác hôn môi người ấy. Cảm giác ở cùng một chỗ với người ấy thật quá tốt rồi, đến nỗi đối với thời gian vụt qua nhanh, ngay cả kích động đóng phim của cô cũng chẳng mãnh liệt như vậy nữa.

Chẳng qua lúc này, hẳn là còn có thể dùng đóng phim làm "lý do" để đạt được mục đích của cô.

Thái Anh khẽ thở gấp ở bên tai người ấy: "Lisa, ngày mai em liền phải đi thành phố Giang rồi, chúng ta không thể gặp mặt ba tháng......"

"...... được không, được không......" Cô vừa làm nũng vừa cọ vào người phụ nữ kia, dùng hết thảy bản thân đi dụ dỗ người ấy: "Có được không nào ~"

Nơi chiếc cổ thon dài Lạp Lệ Sa giật giật, ánh mắt đã hơi tối sầm xuống, ấn giữ cô ở trong ngực. Thái Anh lập tức đã liền làm ra phản ứng, né tránh đi cánh tay của người kia, gần như nói thủ thỉ: "...... không, được, nhúc, nhích!"

Người phụ nữ kia cúi người xuống hôn cô, chậm rãi vuốt ve gương mặt, cổ, cùng với xương quai xanh của cô, lại bị Thái Anh tránh thoát, cắn mu bàn tay của người kia, hô hấp đã hơi vội vã: "Đã nói không được nhúc nhích!"

Lạp Lệ Sa nhấp nhấp cánh môi hơi khô, bị động tác của cô dồn ép đến không thể không lui về phía sau, dựa vào đằng sau lưng sofa......

Giữa chừng, có rất nhiều lần cô ấy không nhịn được đến sờ Thái Anh trong lòng, chỉ là mỗi lần đụng chạm đến cô, cô liền hơi hơi xù lông. Rõ ràng mặt đỏ căng rỗng, còn đang hung dữ làm bộ uy thế: "...... chị, chị ngoan một chút cho em......"

"Đêm nay em nhất định phải...... nhất định...... đè chị ở dưới......" Cô đã vượt lên tới, cúi người xuống cắn môi người kia, bỗng nhiên lại ngây ra một cái: "A, em nói như vậy liệu có quá thô tục rồi hay không? Có thể gây mất hứng quá rồi hay không?"

Lạp Lệ Sa dựa vào lưng ghế sofa, hơi ngưỡng mặt nhìn vào cô, ánh ngươi như nước. Đôi tay cô ấy đã nâng lên, dùng cái động tác này biểu lộ rõ ràng đang cho cô cơ hội. Tiếp theo, một bàn tay đã dừng ở bên eo mảnh mai săn chắc của Thái Anh, một bàn tay xoa xoa đỉnh đầu của Thái Anh, giọng nói có một tí khàn đục: "Em không nắm chắc thời gian nữa, tôi muốn đổi ý đấy!"

Da mặt Thái Anh chợt nóng, đâu chịu được trêu chọc như vậy của người kia nữa, đã nhanh chóng túm lấy cơ hội lần này, cúi lên phía trước, rồi hôn lấy môi người phụ nữ kia.

Mới bắt đầu thì cũng không thuận lợi, có điều Thái Anh phát hiện mình đã tích cóp đủ kinh nghiệm mà Lạp Lệ Sa "dạy" cho cô rồi, dần dần chìm ngập vào cảnh đẹp.

Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như cánh hoa bị thấm nước, tràn ngập qua từng li từng tí. Tinh thần và tâm trí cũng dần dần trôi nổi lơ lửng giữa không trung, hơi thở cùng với hô hấp của cô ấy bay biến mà không hay không biết, tan vào trong tóc đen của Thái Anh......

-

Hôm sau, Thái Anh ngồi trên xe đi thành phố Giang, môi vẫn còn vểnh mãi. Cô đã hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ xe dừng ở quầng sáng giữa nơi lá cây, những sợi tóc bị gió thổi lung tung, cô giơ tay gài tóc về sau tai.

Trái tai dường như còn có nhiệt độ Lạp Lệ Sa đã để lại. Đêm qua khi người phụ nữ kia thỏa tình, khẽ run rồi cắn nơi này, giống như là đã đóng con dấu cho cô.

Thái Anh thở dài ra hết một hơi, lần đầu tiên phát hiện nhiệt tình vào đoàn của mình không cao.

Cô có nỗi dự cảm không tốt, cảm giác lần này đóng phim hình như sẽ không thuận lợi lắm......

Buổi chiều lúc ba giờ, trong khách sạn đoàn phim sắp xếp ở lại, cô cũng thu xếp ổn thoả rồi, liền đã nhận được điện thoại của Hà Thần Ảnh, hẹn cô buổi tối cùng Trần Vân Tú, ba người cùng nhau ăn uống.

Thái Anh không có sắp xếp nào khác, vì thế đã đồng ý nhận lời, rồi gửi cái WeChat nói với Lạp Lệ Sa rằng mình đã dọn chỗ ở xong. Rửa mặt một phen xong, nhắm mắt ngủ hết một giấc, sau khi tỉnh lại thì đã thay bộ quần áo, trang điểm nhẹ qua, nhắn nhủ một tiếng cùng Thái Quyển với Điền Điền, rồi liền đi đến bữa hẹn.

Chỗ ăn là nhà hàng cửa hiệu lâu đời rất nổi danh của thành phố Giang —— Cẩm Xuân Viên. Nghe nói là của vua Càn Long đích thân chính tay đề chữ khi tuần tra thị sát phía Nam. Thái Anh do theo gặp phải người ta, dẫn đường, tiến vào được phòng riêng, đã nhìn thấy Hà Thần Ảnh cùng Trần Vân Tú.

Ba người đã hàn huyên vài câu, Thái Anh ngồi xuống bên cạnh Hà Thần Ảnh.

"Còn chưa gọi món ăn đâu, cô thích ăn cái gì, để cô gọi đi?" Trần Vân Tú cười, nói với cô.

"A, tôi đều được, vẫn là đạo diễn Trần cùng chị Thần Ảnh gọi đi." Thái Anh xua tay cười.

"Anh xem mà gọi đi, có cái nào Thái Anh thích thì lại bổ sung." Hà Thần Ảnh nói.

Trần Vân Tú đã lật thực đơn ra, đã gọi trước một cái bánh bao canh xúp gạch cua, cười rồi nói với Hà Thần Ảnh: "Em thích ăn cái này, kêu một cái thịt viên nữa, em cũng thích ăn. Thịt viên nhà này có chỗ đặc sắc, mùi vị nhân đôi, em phải thử một chút. Với lại bánh ngọt rán dầu nhà họ cũng không tồi......"

Thái Anh đã thoáng ngó Trần Vân Tú, âm thầm bật cười. Trong lời ngoài ý đều là "cái mà chị Thần Ảnh thích ăn", này cũng quá rõ ràng rồi.

Ánh mắt Hà Thần Ảnh hơi tránh: "Lại tới thành phố Giang, sao có thể không ăn cơm rang đây? Thái Anh, ý em thế nào?"

Thái Anh uống miếng nước, gật đầu: "Được."

"À, phải, Thái Anh, cô xem thử thực đơn, cô cũng tới gọi đi." Trần Vân Tú hơi đằng hắng, lúc này mới đã chuyển hướng nói chuyện với Thái Anh.

Đồ ăn Hoài Dương, thật hoài niệm!

Trong đầu Thái Anh lóe qua một ít đoạn ngắn hồi ức, rồi hé nở nụ cười: "Vậy em gọi một cái canh đậu phụ cấu tứ đi."

"Được, ôi, món ăn này cũng không tồi!"

Trần Vân Tú đã lại gọi thêm hai ba món ăn, vẫn là Hà Thần Ảnh nhắc nhở ông ta đừng gọi nhiều quá ăn không hết, ông ta mới dừng tay.

Lúc chờ đồ ăn lên, ba người uống trà trò chuyện, chủ yếu là thảo luận phim lặt vặt.

Trần Vân Tú đã nói một ít khó khăn trong chuẩn bị điều kiện trước của phim này, nói cảm khái: "Này nếu đổi qua công ty khác, thì không thể có mức độ tự do lớn như vậy. Có điều, cho dù là như thế, tôi vẫn có tí lo lắng vấn đề giấy phép chiếu."

Hà Thần Ảnh hiểu ý của ông ta: "Là vấn đề chừng mực?"

"Quay thì trái lại có thể quay, người xem cũng sẽ rõ ràng chúng ta đang quay cái gì, vấn đề chính là không thể có cảnh quá thân mật."

Thái Anh hỏi: "Cảnh quá thân mật?"

Hà Thần Ảnh than khẽ: "Đến cái hôn môi cũng không được sao?"

Trần Vân Tú suy tính: "Không thể có cảnh phim 'xác định rõ' quan hệ, bằng không nhất định không qua được xét thẩm."

Một bộ phim, đã tập hợp vô số tâm huyết của người trước đài sau màn, không thể công chiếu thì quá đáng tiếc rồi.

Hà Thần Ảnh đã quá hiểu rõ Trần Vân Tú: "Nhưng anh lại không nghĩ thỏa hiệp đúng không?"

"Đúng vậy!" Trần Vân Tú nhìn cô ấy: "Bởi vì kịch bản Trình Diệc viết đến quá đẹp rồi, anh không cam lòng lắm."

"Ừm. Kịch bản quả thật là hay."

"...... Yên tâm đi, đến lúc đó anh lại xem thử, anh sẽ nghĩ đến biện pháp thôi." Ánh mắt của ông ta nhìn Hà Thần Ảnh hơi sáng, dáng vẻ tựa như đã nhận được khích lệ.

Thái Anh lặng lẽ uống trà, cảm thấy mình giờ phút này cũng quá giống bóng đèn rồi.

Dường như Hà Thần Ảnh có hơi lúng túng, bèn dời đề tài đi: "Đúng rồi, nghề nghiệp của Thẩm Nhuế là bác sĩ khoa xương, tháng trước em đã tìm bạn, đi bệnh viện thực tập hết hai tuần."

"Quả nhiên em có làm tập luyện, thực tập thế nào?" Trần Vân Tú hỏi cô ấy.

"Cũng không tính là thực tập, em chỉ là đang quan sát bác sĩ mà thôi. Đến bệnh viện vài tiếng, thấy được công tác ở bệnh viện là như thế nào, rồi nhìn cô ấy ngồi khám bệnh, tuần tra phòng, còn có, làm sao nói chuyện với bác sĩ thực tập, làm thế nào nói chuyện với người bệnh, cùng với tư thế đi đứng của cô ấy, linh tinh."

Trần Vân Tú liên tục gật đầu: "Tốt quá rồi."

"Khụ, chung quy thì phải diễn bác sĩ, ít nhất ngoài mặt vẫn phải giống ra dáng ra trò như vậy, em còn thuộc được một ít thuật ngữ chuyên nghiệp."

Trần Vân Tú vô cùng dễ chịu, lại hỏi Thái Anh: "Vậy còn Thái Anh?"

Thái Anh xấu hổ, cô thì hoàn toàn chả làm gì để chuẩn bị đến diễn Lâm Lật, cô bận với việc yêu đương......

"Ừm......" Cô có hơi chần chờ, khi đang suy nghĩ trả lời thế nào, thì Hà Thần Ảnh đã cười rồi nói: "Thái Anh đâu cần phải làm chuẩn bị. Lâm Lật là sinh viên đại học, em ấy cũng chưa tốt nghiệp mấy năm, không cần cố tình diễn thì có nét học sinh rồi."

Thái Anh hơi gãi mặt: "...... trước đây khi em đi học cũng từng đi làm thêm ở quán cà phê. Chẳng qua, có thể em làm cà phê thì vẽ bông (hoa văn) không được.

"Hầy, này không sao." Trần Vân Tú an ủi cô: "Cô có chuẩn bị thì tốt rồi. Ngày mai chúng ta lướt xuôi kịch bản một chút."

"Ừm, kịch bản không phải sửa đổi?"

"Không đổi nữa, trước hết quay như vậy đi. Đến lúc đó, cái hôn kia, chúng ta lại bàn bạc quay thế nào," Trần Vân Tú đã nhìn lướt qua các cô một chút: "Mấu chốt ở chỗ hai người các em, hai người không có vấn đề nhỉ? Có vấn đề phải nói ra tới."

Hà Thần Ảnh nghiêng mặt qua đây, đối diện với Thái Anh. Cô ấy cười thoang thoảng: "Em thì lại không có vấn đề. Còn Thái Anh?"

Thái Anh nhìn cô ấy, chợt khựng lại gần như không thể thấy rõ, chỉ có thể nói: "Em cũng không có."

Hẳn, hẳn là không có vấn đề nhỉ?

Thật ra cô cũng không dám xác định.

Chương 190. Tâm trạng thích một người

Ăn xong cơm chiều, Thái Anh cùng hai người khác đã ngồi vào xe Đồng Hoa sắp xếp về tới khách sạn.

Dự toán của đoàn đội quay phim trong công ty phim ảnh Đồng Hoa luôn luôn rất đủ, khách sạn các cô ở là khách sạn năm sao nằm tại ven bờ kênh đào cổ trung tâm thành phố Giang.

Sau khi vào khách sạn rồi, Hà Thần Ảnh vẫn cứ bị Trần Vân Tú lôi kéo nói chuyện, Thái Anh cũng không định gia nhập, liền đã nói một câu đi trước với bọn họ rồi.

Cô đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên quay đầu thoáng nhìn như phần nào cảm giác được, Hà Thần Ảnh hơi hơi xoắn mày, ứng phó Trần Vân Tú với biểu cảm bất đắc dĩ.

Thái Anh khẽ nhíu mày, cũng chỉ là do dự một hai giây rồi liền quay trở lại, nâng giọng hô về phía bọn họ: "Chị Thần Ảnh, chị Thần Ảnh, em có chuyện tìm chị, ôi, đạo diễn Trần......" Sau đó nhìn Trần Vân Tú vẻ hơi ngượng ngùng, chờ phản ứng của ông ta.

Quả nhiên Trần Vân Tú không tiện lại "nhiệt tình" tiếp đối với Hà Thần Ảnh nữa, ông ta thức thời mỉm cười: "Được, vậy hai người trò chuyện đi, tôi về trước đây."

Hà Thần Ảnh đợi ông ta hơi hơi đi xa rồi mới thở phào nhẹ nhõm, đã thoáng nhìn qua Thái Anh vẻ cảm kích. Người kia hơi khẽ mỉm cười với cô ấy, hiểu ánh mắt của cô ấy.

Hai người song song đi tới. Đổi thành người khác, có lẽ hoặc sẽ nhiều chuyện, hay làm nóng không khí tìm đề tài hỏi chuyện của cô ấy cùng Trần Vân Tú, nhưng Thái Anh không có.

Hai người các cô đi được vài bước, ai cũng không có nói chuyện trước. Hà Thần Ảnh nghiêng mặt qua tới, vừa vặn đã đụng phải ánh mắt của Thái Anh, hai người nhìn nhau chợt cười, lại đi thêm vài bước. Hai người vẫn không nói chuyện, lần này sau khi đối diện, rồi các cô đã nở nụ cười.

Hà Thần Ảnh cười: "Chị còn tưởng rằng em sẽ hỏi chuyện của chị với Trần Vân Tú."

"Khụ khụ, em thì muốn hỏi tới đó, nhưng mà em lại không muốn biểu hiện đến nhiều chuyện quá được." Thái Anh thoáng le lưỡi.

Hà Thần Ảnh khẽ lắc đầu: "Không sao, hỏi đi."

"Đạo diễn Trần là đang theo đuổi chị sao?" Thái Anh chớp chớp mắt.

"Anh ấy là muốn tái hợp với chị," Hà Thần Ảnh hơi hơi chợt dừng: "Còn nói rằng anh ấy cũng sẽ chăm sóc tốt Nhiên Nhiên."

Thái Anh lẳng lặng mà nghe.

"Chị cự tuyệt vài lần rồi, anh ấy còn đang kiên trì."

Các cô cứ chầm chậm đi trong vườn cây hoa ở khách sạn, Hà Thần Ảnh hơi hơi thở dài. Có lẽ là gió đêm, có lẽ là đã lâu lắm không nói tới chuyện tình cảm với người khác, có lẽ là Thái Anh bên cạnh có một khuôn mặt làm người ta dốc bầu tâm sự cũng yên tâm. Cô ấy nói: "Chẳng qua, chị cũng phải tự kiểm điểm lại, chị chưa nói chắc chắn. Có lẽ theo như anh ấy thấy, là chị lại cho anh ấy hy vọng đi......"

"......" Thái Anh dừng một chút, muốn nói lại thôi.

Hà Thần Ảnh cười một cái: "Không sao, em nói đi."

Thái Anh vẫn chưa nói ra miệng. Dù sao cũng là tiền bối của mình, nói chuyện vẫn phải chú ý một chút.

Hà Thần Ảnh ngược lại đã cười: "Chị nhớ hồi trước em còn sẽ nói đùa với chị, nói chị lớn tuổi gì gì đó."

Thái Anh thiếu chút nữa thì quỳ rồi, ấy đều là lúc ở đoàn phim 《 Trường dạ 》, khi đó tên phim vẫn là 《 Hoắc 3 》: "Chị à, trí nhớ của chị cũng tốt quá rồi đi?"

Hà Thần Ảnh liếc xéo cô một cái: "Chị rất thù dai đấy."

Thái Anh cười thành tiếng.

"Chị đoán, nếu như em bị người không thích theo đuổi, thì sẽ làm sáng tỏ, trực tiếp tỏ rõ thái độ của em nhỉ?"

Thái Anh ngẫm nghĩ nghiêm túc: "Thế nhưng cũng có rất ít người theo đuổi em, hơn nữa, dường như cũng không cần làm sáng tỏ, cự tuyệt rất trực tiếp, ám chỉ một chút thì bọn họ hết thích em rồi."

Hà Thần Ảnh bị lời của cô chọc cười: "Thế nếu là ám chỉ một chút thì đối phương đã lùi bước, vậy chứng tỏ cũng chẳng thích em nhiều, chỉ là có cảm tình đối với em."

"Vâng, cho nên cũng không cần nói rõ rồi."

"Em nói rất ít người theo đuổi em," Hà Thần Ảnh thoáng chớp mắt: "Sao có thể? Đàn ông đều chả có mắt tinh tường như vậy à?"

Thái Anh hơi đằng hắng: "Có thể trông em quá đẹp rồi đi, dọa đến bọn họ rồi!"

Hà Thần Ảnh chợt khựng, tiếp đó vui vẻ, hai mắt đều cười híp lại, cười ha ha ha hết vài giây, gật đầu: "Chị cảm thấy cũng đúng!"

Thấm thoát, hai người đã đi được một đoạn đường dài, gió đêm của đầu thu thổi nhẹ qua trên người, vô cùng thoải mái.

"Chị Thần Ảnh, thế đạo diễn Trần nói như vậy, liệu có ảnh hưởng công tác của đoàn phim về sau hay không?"

"Hẳn là sẽ không, anh ấy cũng sẽ không mắc sai lầm thời trẻ nữa đâu."

Sai lầm thời trẻ?

Trong hai đoạn hôn nhân mọi người đều biết của Thần Ảnh, không phô trương bằng như với Hoắc Bích Quân, giai đoạn cùng Trần Vân Tú này muốn ngắn ngủi khiêm tốn được hơn.

Nghe nói là bởi vì Trần Vân Tú và diễn viên nữ khác có tin nhắn riêng tư mập mờ, còn chưa chắc chắn thì đã bị cô ấy phát hiện rồi. Cô ấy dứt khoát quyết định ly hôn với ông ta, không cho ông ta bất kì cơ hội giải thích cùng níu kéo gì.

"...... thật ra anh ấy cũng chưa thật sự làm cái gì, dựa theo lời giải thích của lứa trẻ hiện tại, là đang 'chat sex' (trò chuyện khiêu dâm). Khi đó chị tuổi trẻ xốc nổi, trong mắt không nặn được nửa hạt cát, không chấp nhận được trong tình yêu có phút chốc phân tâm."

"Vậy sau này chị hối hận sao?"

"Không," Hà Thần Ảnh thoáng cười nhạt: "Khi nhìn thấy những thông tin đó trong di động của anh ấy, cảm giác của chị đối với anh ấy nháy mắt liền biến mất rồi, cũng có chút khổ sở, nhưng là tức giận càng nhiều! Chị không mong muốn hôn nhân như vậy, hơn nữa cũng xa nhau nhiều năm như vậy rồi, càng thêm không thể nào hợp lại nữa."

"Bởi vì chị cũng hết cảm giác đối với ông ấy rồi?"

"Ừ."

Thái Anh lắng nghe đầy vẻ đăm chiêu, vì thế nói: "Vậy chị hoàn toàn có thể nói thẳng với ông ấy nha!"

Hà Thần Ảnh vào lúc này lại thoáng dừng, biểu cảm thoáng chốc tựa như nhuộm lên một chút cô đơn. Cô ấy lặng im hết trong chốc lát, chỉ là đi tiếp, không nói lời nào.

Thái Anh quan sát đến biểu cảm của cô ấy, đã đi theo cô ấy vài bước, mới mở miệng: "...... có phải em nói sai gì rồi hay không?"

Hà Thần Ảnh đã ngẩng đầu cười chút: "...... không có."

Cô ấy quay mặt qua tới, nhìn Thái Anh một cái: "Em bằng lòng nghe chị nói một vài lời 'nguy cơ trung niên' chứ?"

Thái Anh có hơi ngẩn ngơ, lập tức nghiêm mặt: "Vâng."

Qua một lát sau, cô ấy thở dài ra một hơi, chậm rãi nói: "Nói thật ra, một hai năm gần đây nhất, trạng thái của bản thân chị không tốt lắm, không phải về mặt thân thể, là về mặt tinh thần."

"Khi Nhiên Nhiên ở bên cạnh chị còn tốt, bởi vì chị muốn chăm sóc nhóc, muốn bầu bạn với nhóc. Có thể em vẫn không hiểu rõ, chuyện con nít thật sự rất nhiều," Rồi cô ấy cười: "Cho nên không rảnh nghĩ chuyện khác."

"Lúc rảnh xuống tới thì chị không biết muốn làm cái gì nữa. Nếu đóng phim, nhân vật thích hợp với chị càng ngày càng ít, mà cũng lâu lắm rồi chị chưa thấy được kịch bản làm chị động lòng. Dần dần, hình như là chị cũng không khơi dậy nổi hứng thú......"

"Chị suy nghĩ, có phải rất lâu rồi không hẹn hò hay không, sau đó liền cũng bắt đầu hẹn hò với người ta, nhưng mà......" Hà Thần Ảnh lại thở dài: "Nhưng mà nam tuổi tác xấp xỉ với chị, nếu không quá ngờ nghệch cục mịch thì quá xấu xa khó chịu, còn không thì là...... thích cô gái trẻ!"

Thái Anh chẳng ngờ đến rằng còn thật sự nghe được một đoạn quá trình thay đổi tư tưởng dài, rất cá nhân. Cô hơi ngây ra, nhưng vẫn vắt óc suy nghĩ, gắng sức nghĩ ra một cái ý kiến: "Hình như, những chị gái mà em quen biết, cũng sẽ hẹn hò với nam sinh trẻ tuổi hơn các chị ấy một tí."

Nguyễn Thanh này, Dương Kiều này, Alice Cao càng là vậy.

Hà Thần Ảnh nhìn vào cô rồi cười: "Em cho rằng chị chưa thử qua?"

Thái Anh đã trợn tròn mắt: "A?"

Hà Thần Ảnh với một vẻ biểu cảm rất có kinh nghiệm: "Tuổi nhỏ hơn thì khá tốt, trông bổ mắt, thể lực lại tốt, đáng tiếc...... chính là không thể chuyện trò, đều quá ngây ngô......"

Thái Anh: "......"

Cách đến mấy giây rồi, cô ấn ấn cái trán: "...... Chị à, thật ra cũng có thể không chia sẻ nhiều như vậy với em đâu!"

Lượng thông tin lớn quá rồi, năng lực tiếp nhận của cô quả thật có hạn.

"Cho nên, chị thì chưa từng nghĩ hợp lại với lão Trần, chỉ là tụi chị có khi vẫn nói chuyện tới rất được. Chị nghĩ, chắc là thỉnh thoảng chị sẽ có một chút dựa dẫm vào sự đồng hành của anh ấy."

"Chị thật ích kỷ nhỉ?" Hà Thần Ảnh thoáng nhìn cô một cái.

"Không đâu." Thái Anh lập tức lắc đầu: "Có thể hiểu được"

Hà Thần Ảnh lại cười một cái, tiếp đó "ôi" một tiếng: "Nói một cái thì ngực thoải mái hơn nhiều, những lời này cũng không biết nói cùng ai."

"Bạn bè tầm tuổi với chị, có người không hiểu, có người cảm thấy vấn đề của chị hoàn toàn không phải vấn đề. Ở trước mặt Nhiên Nhiên, chị là mẹ, dẫu sao không thể nói với nhóc —— Nhiên Nhiên, mẹ muốn ôn lại một chút, thích một người là cái cảm giác gì."

"...... đấy quả thật là không nói được những cái này với nhóc."

"Sao lại là đứa con trai đây!" Hà Thần Ảnh hối tiếc: "Nếu là một áo bông nhỏ (con gái) thì tốt hơn rồi!"

"Nếu là áo bông nhỏ, sợ rằng cũng sẽ cảm thấy lượng thông tin của mẹ quá lớn rồi đi......" Thái Anh cũng nửa thật nửa giả thở than, hơi lắc đầu.

Hà Thần Ảnh đã lại bị cô chọc cười, cười ha ha liền vài tiếng rồi, mặt mày đều cười bung hết ra. Cô ấy cười rồi nhìn Thái Anh chăm chú, đột nhiên hỏi: "Còn em?"

"Sao vậy ạ?"

"Chị thấy vừa rồi khi em ăn 'canh đậu phụ cấu tứ' thì cười đến 'gian gian trá trá ', trực giác nói cho chị rằng em có chuyện gì đó!"

Thái Anh cạn lời rồi: "Chị Thần Ảnh, 'gian gian trá trá ' gì ạ!"

Hà Thần Ảnh thấy bộ dáng của cô, trong lòng nhất thời ngứa ngáy đi chọc cô, bèn duỗi tay qua đến véo đôi má hơi hơi phồng lên của cô một cái: "Nói coi, có phải có chuyện gì rồi hay không?"

"Trông ý chị nói, thì chính là em yêu đương rồi sao!"

"À?" Mặt mày Hà Thần Ảnh chợt động đậy: "Là ai ha?"

Đương nhiên Thái Anh không thể nào nói với cô ấy được, hơi lắc đầu: "Được rồi được rồi, chị à, trở về nghỉ ngơi đi."

"Ui, rốt cuộc là ai ta, người chị quen biết sao?"

"...... chị có hơi tám chuyện rồi nhỉ?"

"A? Em thì đỏ mặt rồi sao?"

"...... em phải trở về đi ngủ đây, ngày mai chính là họp đọc kịch bản rồi, bận rất nhiều chuyện đấy."

"Được được được......" Hà Thần Ảnh cố nén cười mà nhìn Thái Anh, mặt đo đỏ còn giả bộ bình tĩnh nói về chuyện công việc để đánh trống lảng, trong lòng vẫn đã có vài phần tò mò, tò mò liệu kiểu người gì sẽ là người trong lòng của Thái Anh.

"Vậy em đi trước đây." Cô gái trẻ quay đầu lại vẫy vẫy tay với cô ấy, sau khi nhận được gật đầu của cô ấy thì lại xoay người rời đi. Cô buộc đuôi ngựa tùy tiện, một cái túm nhỏ thấp thấp, lúc đi lại thì sẽ hơi hơi đung đưa một cái.

Hà Thần Ảnh đứng tại chỗ hết một chốc lát.

Cô ấy nhớ tới trên bàn cơm đêm nay, dáng vẻ Thái Anh nhìn món "canh đậu phụ cấu tứ" kia, khóe môi vểnh cao nho nhỏ, đã mím ra một đoạn nhỏ độ cong ngọt ngào.

Khi yêu đương, tâm tư để lộ ra, cái kiểu bí mật lại cầm lòng không đậu kia, như chim oanh mùa xuân cắp nhẹ cánh hoa, uyển chuyển nhẹ nhàng động lòng người.

"Ôi, yêu đương thật tốt!" Hà Thần Ảnh cảm khái, cô ấy đã quên mình không có cái loại cảm giác này hết bao lâu rồi.

Tâm trạng thích ai đó, nhìn thấy một vài lát cắt cuộc sống liền sẽ nhớ tới người trong lòng kia, mỗi một khoảnh khắc trong lời nói đều cất giấu người nọ, bởi vì loại tâm trạng này mà mọi việc trên đời cũng trở nên vô cùng dịu dàng ấm áp.

Giờ phút này, Hà Thần Ảnh thế mà có hơi hâm mộ Thái Anh, cũng hâm mộ cái người được Thái Anh thích kia.

Cô ấy thở dài ra một hơi, rồi lại cười im ắng. Hy vọng trong bộ phim sắp sửa khởi quay này, cô ấy cũng có thể cảm nhận được cảm giác thích một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro