Sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự thật đã chứng minh, trước khi ngủ mà nghĩ quá nhiều cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Phác Trí Nghiên mơ thấy rất nhiều giấc mộng, trong giấc mơ có Phác Hiếu Mẫn đầy đủ các loại, phóng khoáng có, nghiêm chỉnh có, ôn nhu có, còn có...gợi cảm nữa. Trong lúc mơ Phác Trí Nghiên tự liếm đôi môi có chút khô khốc của mình.

Sau khi tỉnh lại thì đầu cứ đau liên tục.

Mở hộp thuốc trị đau , lấy một viên để uống, Phác Hiếu Mẫn ở bên cạnh lo lắng hỏi " Em sao vậy? Có chỗ nào khó chịu à?"

"Ngủ không ngon, lại nhức đầu, có thể là bị lạnh" – Nó cẩn thận nói dối, Phác Trí Nghiên ở trong lòng lặng lẽ le lưỡi. Cũng không thể nói bởi vì lúc tối nằm mơ thấy chị rồi suy nghĩ lung tung mà ngủ không được. Nhưng bất luận thế nào thì cũng không thể tính đây là giấc mộng không tốt được, trừ việc sau khi tỉnh lại thì người nó lại cảm thấy khó chịu, Phác Trí Nghiên cũng không bài xích như vậy.

"Em có bị cảm không?" – Phác Hiếu Mẫn vẫn không yên tâm, ngón tay đặt lên trán của Phác Trí Nghiên, nhẹ nhàng mát xa.

Cảm giác kỳ lạ đó lại lần nữa trào dậy, Phác Trí Nghiên liếm liếm môi giống như lúc nằm mơ, đầu nó không tự chủ được mà hiện lên nụ hôn ngày hôm qua.

"Không có" – Nó nghiêng người về phía Phác Hiếu Mẫn, lại cố gắng ngửi cái mùi hương của Hiếu Mẫn, ánh mắt lại có chút mơ hồ.

"Em thấy thoải mái hơn chưa?"

Nó bị âm thanh của Phác Hiếu Mẫn kéo trở lại, gật đầu "Ừm"

"Vậy thì đi thôi"


Là một show tạp kỹ.

Thuốc giảm đau chẳng có chút tác dụng gì, đầu càng lúc càng đau, nhưng nó vẫn phải cố gượng cười, Phác Trí Nghiên thở dài trong lòng. Bên phải là Hàm Ân Tĩnh, bên trái là Phác Hiếu Mẫn, cho nên máy quay phim không ngừng từ bên này quét tới, muốn lười biếng một chút cũng rất khó.

Ánh sáng chiếu vào làm Trí Nghiên có chút chóng mặt, nó lấy tay chọt nhẹ sau lưng Hàm Ân Tĩnh, Ân Tĩnh nhẹ quay đầu.

Đùa giỡn một chút làm tinh thần của Phác Trí Nghiên cũng đỡ hơn, góc nhìn của máy quay lại tiến đến gần, nó ngay lập tức ngồi thẳng người, miệng trở về với vòng cong bình thường.

Nhưng mà đầu nó vẫn thực sự rất đau, cho dù là Phác Hiếu Mẫn có đưa cặp đùi hoa hoa trắng nõn của cô trước mặt nó, cũng khó có thể chú ý được.

Giả vờ như chỉnh lại mái tóc nhưng thực ra là nhè nhẹ bóp trán, cảm giác đau đầu vừa giảm bớt trong nháy mắt, trong nháy mắt lại quay về.

"Đau lắm sao?" – Hiếu Mẫn vừa cười trong khi vỗ tay vừa dùng tiếng bụng để hỏi thăm.

Vì vậy nó lập tức muốn nũng nịu "Đau ~", còn cố ý kéo dài âm ra, nhíu mi mắt lại biểu lộ rằng mình thực sự rất khó chịu.

Vừa hay MC hình như nói cái gì đó, cả trường quay cười lớn, Phác Trí Nghiên cũng hùa theo mở to miệng, cười vui vẻ không thôi, tìm cơ hội để dựa vào người Phác Hiếu Mẫn.

Vẫn là lúc dựa vào có cái gì đó rất thoải mái.

Phác Hiếu Mẫn giả vờ đánh vào mặt nó, nhẹ nhàng xoa bóp đầu giúp nó "Lát nữa hãy ngủ thêm ở trên xe", lúc nói chuyện hơi thở của cô phà vào mặt của Phác Trí Nghiên.

Rõ ràng trường quay rất ồn ào, tiếng cười của khánh mời, tiếng MC cứ nói không ngừng. Nhưng hết lần này tới lần khác, những câu đó đều bị chấn ở tai của Phác Trí Nghiên, hòa lẫn với hơi thở của Phác Hiếu Mẫn, làm tim nó càng đập nhanh hơn.

Chị hình như đã thay đổi rồi, mang theo chút ma lực gì đó.

Tay nó tự nhiên rũ xuống, đặt đúng trên đùi của Phác Hiếu Mẫn, không tự chủ được mà gãi gãi.

Rồi một đôi tay đặt lên vai để giữ người nó, tay còn ma sát lên da của nó, ý bảo muốn nó ngoan một chút.

Vì vậy miệng lại nở nụ cười, lại chỉnh quần áo và đầu tóc, ngoan ngoãn ngồi yên.

Phác Hiếu Mẫn có chút sâu xa nhìn Phác Trí Nghiên một cái, cái vừa nãy rõ ràng là mang chút trêu đùa, những ngón tay lạnh đặt trên đùi cô, làm cho cô không cẩn thận mà có chút run rẩy.

Trong lòng cũng không biết rõ là vui hay buồn, hoặc là nó trộn lẫn với nhau, nổi lên chút rung động.


Thông báo cho nhau là đã cực khổ rồi, Phác Trí Nghiên liền dựa vào người Phác Hiếu Mẫn không chịu động đậy.

Hàm Ân Tĩnh thấy thế liền kéo Trí Nghiên vào người mình, hôm qua Phác Hiếu Mẫn trở về muộn nhất, nghỉ ngơi cũng ít nhất, e rằng cô cũng mệt mỏi tới mức chịu không được.

Phác Hiếu Mẫn vốn dĩ đang rất vui, cứ như vậy lại không muốn phụ lòng tốt của Hàm Ân Tĩnh, chỉ có thể đưa thuốc giảm đau cho Trí Nghiên, nhìn nó uống thuốc, sau đó dựa vào ghế ngồi làm vẻ như đang ngủ.

"Hiếu Mẫn thật rất cưng chiều Trí Nghiên đấy" – Hàm Ân Tĩnh ở bên cạnh vô tình nói.

Phác Trí Nghiên trầm mặc được một lúc, sau đó mỉm cười lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, sau đó cũng nhắm mắt lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro