8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu một người

Chi li từng chút một

Sau đó lại nở bừng như một đóa hoa



"Chị cùng cái vị bác sĩ Ân Tĩnh kia trước đó có quen biết phải không...." Trí Nghiên cúi đầu hỏi, tay cầm cái muỗng của Hiếu Mẫn dừng ở không trung.

"Chị vốn không muốn đi đến bệnh viện, nhưng sau đó lại ngoan ngoãn mỗi ngày đều đi, là vì cái vị bác sĩ kia đi...." Trí Nghiên vẫn cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.

Hiếu Mẫn buông xuống cái muỗng.

"Chị, cái tên khắc ở trên thân thể chị, còn có cái người khiến cho ngươi muốn tự sát, mới là người chị chân chính yêu, đúng không....." Giọng của Trí Nghiên không có bất kì cảm xúc gì.

"Nghiên Nhi....." Hiếu Mẫn từ trong môi nặn ra hai chữ.

"Chị, em chỉ là một thay thế phẩm thôi đúng không...." Trí Nghiên cố không phát ra tiếng khóc, đôi môi bị cắn nát bật cả máu.

"Trí Nghiên, chị chẳng qua là đang xử lý một số chuyện, không có cùng cô ấy...."

"Chuyện gì?" Trí Nghiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hiện đầy tia máu nhìn chằm chằm về phía gương mặt trắng bệch của Hiếu Mẫn.

Trí Nghiên phát hiện, cái cặp mắt phủ đầy sương mù kia, lại lần nữa trở về trên mặt Hiếu Mẫn.

"Chuyện này không thể nói cho em biết được, đây cũng là vì muốn tốt cho em." Hiếu Mẫn cúi đầu, nói dối Trí Nghiên? Cô không làm được, cho nên chỉ còn cách cự tuyệt.

"Vì tốt cho em.... Hàm Ân Tĩnh cũng nói như vậy. Chị biết khuyết điểm lớn nhất của con người là gì không? Không phải là ích kỷ, không phải là dối trá, không phải là tính tình thất thường. Mà là, cố chấp yêu một người căn bản không yêu mình. Mà em, có lẽ là đã trúng phải loại độc này. Chị, chị chưa từng nói, chị yêu em." Trí Nghiên đứng dậy, quay đầu, rời đi. Để lại một mình Hiếu Mẫn, nhìn cái bóng dáng cô độc đó, dần dần biến mất.

Đây là hai người để lại cho nhau, kí ức cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro