7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em cũng có ý nghĩ hệt như vậy.

Chị không nên khiến em không thể nói nên lời, Phác Hiếu Mẫn.

Nếu như em có thể nói chuyện, em nhất định sẽ nói cho chị biết, rằng em yêu chị.

Chuyện sinh viên đại học Phác Trí Nghiên mất tích, ở cả thủ đô cứ huyên náo loạn cả lên.

Theo bạn bè của cô nói buổi tối Phác Trí Nghiên mất tích bọn họ cùng nhau đi bar. Chơi đến rất khuya, mỗi người ai ai cũng say.

Đợi đến lúc bọn họ tỉnh hẳn, Phác Trí Nghiên đã không thấy nữa rồi.

Phụ trách vụ án này là cảnh sát Hàm Ân Tĩnh và trợ thủ Phác Tố Nghiên đau đầu nát óc. Bọn họ mỗi ngày đều ở bên ngoài dò la, hy vọng có thể đụng phải 'nữ sinh mặc đồng phục trung học' từ miệng các bạn Phác Trí Nghiên nói ra. Trừ những bạn bè đó ra thì cô là người cuối cùng gặp Phác Trí Nghiên trước lúc mất tích. Hàm Ân Tĩnh cũng đã đến trường trung học kiểm tra, đi rồi mới biết cái trường đó đã đổi đồng phục, áo quần mà nữ sinh đó mặc là đồng phục học sinh của năm năm trước.

Điều này làm cho Hàm Ân Tĩnh và Phác Tố Nghiên hoàn toàn không lí giải được.

Sau đó một lưu cấp sinh nói cho Hàm Ân Tĩnh, lúc hắn vừa mới gia nhập trường này thì nghe nói một ít chuyện của Phác Trí Nghiên, liên quan đến chuyện Phác Trí Nghiên thế nào lại bỏ rơi Phác Hiếu Mẫn để cùng một nữ sinh khác chung một chỗ.

Đầu mối quan trọng như vậy giúp cho Hàm Ân Tĩnh đột nhiên có lối mở, lập tức đem mục tiêu phong tỏa trên người hai nữ sinh này. Một bên vừa tìm kiếm Phác Hiếu Mẫn 'mặc đồng phục học sinh trung học'. Một bên lại ở một thành phố khác tìm kiếm một nữ sinh khác, nhưng cuối cùng cũng loại trừ người đó, bởi vì từ khi người đó tốt nghiệp trung học thì chưa từng trở lại thủ đô bao giờ.

"Bây giờ căn bản có thể xác định là Phác Hiếu Mẫn bắt cóc Phác Trí Nghiên." Phác Tố Nghiên nói.

"Tại sao nhất định là Phác Hiếu Mẫn? Tại sao nhất định lại là bắt cóc?" Hàm Ân Tĩnh hỏi ngược lại cô.

"Ách... Tôi cảm giác vậy..."

"Làm trong nghề của chúng ta thì có thể dựa vào cảm giác sao?"

"Sorry, madam."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro