Chương 3 + Chương 4 + Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Không dám nói yêu ngươi
Bởi vì ta sợ khi ta chết đi liền không có ai giống ta như vậy yêu ngươi
Không dám nói không yêu ngươi
Bời vì nói dối ngươi là chuyện với so chết còn khó chịu hơn

"Các bạn thân mến, ta biết các bạn rất bi thương, nhưng là xin các bạn hãy nhớ, nếu Thượng Đế gọi cô ấy đi, đó là vì Thượng Đế cần cô ấy cho thiên sứ của người ăn mặc...." Cha sứ nói những gì, Trí Nghiên đã không nghe được, trước mắt thổi qua, tất cả đều là Hiếu Mẫn

Hiếu Mẫn ăn cơm, Hiếu Mẫn ngủ nướng, Hiếu Mẫn đi dạo phố, Hiếu Mẫn uống nước, còn có trong đôi mắt Hiếu Mẫn tràn ngập sương mù

"Chị, em sẽ tìm được người kia"

Tố Nghiên nhìn gương mặt vô biểu tình của Trí Nghiên, thở dài một tiếng. Sau khi xảy ra chuyện đó, Trí Nghiên đã hoàn toàn thay đổi thành người khác, từ không ăn không ngủ, đến bây giờ là không có chút nào tình cảm, rung động

Tố Nghiên ôm lấy Trí Nghiên ở trên con đường tràn ngập lá rụng. Tang lễ của Hiếu Mẫn rất nhỏ, người tới đều là người thân của cô. Trừ mẹ của Hiếu Mẫn, hai người ai đều cũng không quen biết

Trí Nghiên đột nhiên dừng bước

"Thế nào?" Tố Nghiên lo lắng hỏi

Trí Nghiên không lên tiếng, chẳng qua là cau mày, quay đầu nhìn lại người mới vừa bước qua bên cạnh hai người

"Người kia...." 

"Nơi này sẽ không có chúng ta người quen biết mà" Tố Nghiên cũng quay đầu lại nhìn

Một nữ nhân trưởng thành tóc cắt ngắn, mặc chiếc áo khoác màu trắng đi trên chiếc giày cao gót. Tấm lưng kia, coi như hóa thành tro Trí Nghiên cũng nhận ra được

"Trí Nghiên em làm gì vậy!" Tố Nghiên còn chưa lấy lại tinh thần, Trí Nghiên đã hướng người nữ nhân kia chạy nhanh tới

"Cô, cuối cùng tôi cũng tìm được cô" Trí Nghiên ở phía sau nữ nhân kia mấy bước dừng lại "Hàm Ân Tĩnh" 

Nữ nhân dừng bước lại, không có lập tức quay đầu lại nhìn

Không khí im lặng đang ở giữa hai người tăng lên

"Trí Nghiên..." Tố Nghiên đuổi tới, kéo cánh tay Trí Nghiên, lại xem một chút nữ nhân mặc áo khoác trắng

"Không nghĩ tới" Nữ nhân quay đầu lại "Em sẽ đến tham gia tang lễ" 

"Tôi cũng không nghĩ tới cô sẽ đến. Tôi đã nói với cảnh sát truy bắt cô, cô còn dám ung dung xuất hiện ở đây"

"Chị tại sao không thể xuất hiện ở đây? Cảnh sát sao lại tới tìm chị?" Ân Tĩnh giọng nói như đang tán gẫu, mỉm cười gượng gạo tháo xuống kính mát, đem tóc chỉnh ra phía sau

"Đừng giả bộ ngu" Trí Nghiên đề cao âm lượng "Chị Hiếu Mẫn, là do cô giết, đúng không? Là cô đã hại chết chị ấy!" 

Tố Nghiên ôm chặt lấy đang mất khống chế Trí Nghiên "Trí Nghiên, em tĩnh táo một chút" 

"Phác Trí Nghiên chị không hiểu em ở đây là đang nói cái gì, chị Tố Nghiên, chị đem em ấy tới bệnh viện khám một chút đi" Hàm Ân Tĩnh đeo kính mát lên, chuẩn bị xoay người rời đi

"Đem chị Hiếu Mẫn của tôi trả lại cho tôi đi!" Trí Nghiên gào khóc rước lấy xung quanh mọi người ánh mắt

Hàm Ân Tĩnh dừng bước, trầm mặc một hồi rồi, nói "Không có Hiếu Mẫn liền sống không nổi, cũng không phải chỉ có một mình em" 

"Không được đi! Chị hai, bắt cô ta lại!" 

Không hề nữa tiếp tục nghe Trí Nghiên kêu quái quỷ gì, Hàm Ân Tĩnh rời đi

Tố Nghiên ôm chặt lấy đang ngồi chồm hổm dưới đất Trí Nghiên "Bằng chứng đâu? Muốn bắt cô ta em phải có bằng chứng! Cảnh sát không phải cũng nói như vậy với em rồi sao.... Em bình tĩnh một chút, một ngày nào đó chân tướng sẽ rõ ràng" 

4

Hiếu Mẫn nhìn trời 

"Chị, chị tại sao luôn nhìn lên trời?" Trí Nghiên rúc vào bên người Hiếu Mẫn 

"Bởi vì, ở trên trời có em a"

"Bầu trời tại sao lại có em?" Trí Nghiên cười nói

"Ở trên trời có thiên sứ, mà em, là thiên sứ của chị..." Hiếu Mẫn lời nói cưng chìu để cho trên mặt của Trí Nghiên nở ra một nụ cười tươi như hoa

Kể từ sau khi cùng Trí Nghiên quen biết, trong đôi mắt kia của Hiếu Mẫn cả ngày tràn ngập sương mù liền biến mất hết. Cô không dưới một lần từng hỏi bản thân, tại sao phải yêu Phác Trí Nghiên, nhưng là luôn không chiếm được đáp án. Giống như Trí Nghiên đã nói qua, cứ như vậy yêu, không có biện pháp gì. Hiếu Mẫn mỗi lần nghĩ đến Trí Nghiên, sẽ mỉm cười. Từng cho là, mình vĩnh viễn sẽ không yêu thêm bất luận kẻ nào nữa, nhưng là, cứ như vậy yêu, không có biện pháp nào

"Chị, chị có biết thời điểm em lần đầu tiên ở nhà chị nhìn thấy chị, thì trong óc xuất hiện vấn đề gì không?" Trí Nghiên tựa vào bả vai của Hiếu Mẫn

"Cái gì a"

"Em đang suy nghĩ, cái này chị gái có cần đi toa lét hay không a?" Trí Nghiên nghiêm trang, ngón trỏ tay phải gãi gãi cằm mình 

"Tại sao?!" Hiếu Mẫn dở khóc dở cười, bả vai run lên một cái

"Bởi vì chị thoạt nhìn tựa như không phải là người của thế gian, cứ như vậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chị hình như là có thế giới của mình...."

"Ừ...." Hiếu Mẫn mỉm cười, hình như là có trở lại trong miệng Trí Nghiên cái đó, thế giới của mình

"Xem đi xem đi, cứ như vậy ngẩn người. Chị, trong thế giới của chị rốt cuộc có chút cái gì vậy?"

Nhìn ánh mắt trong suốt của Trí Nghiên, Hiếu Mẫn cười, nói "Trong thế giới của chị sao.....Ừm....... Thế giới của chị có ba thứ" 

"Thứ gì?"

"Trước kia Phác Trí Nghiên, bây giờ Phác Trí Nghiên, tương lai Phác Trí Nghiên"

"Sao~~~" Trí Nghiên híp mắt, thoạt nhìn đối với câu trả lời của Hiếu Mẫn rất hài lòng "Vậy trong thế giới của em chỉ có một thứ!" 

"Là cái gì a?"

"Bây giờ Phác Hiếu Mẫn" Trí Nghiên giơ lên một ngón tay

"Thế nào chỉ có bây giờ Phác Hiếu Mẫn đây?"

"Bởi vì, trước kia Phác Hiếu Mẫn là đục thủy tinh, trong đôi mắt luôn là sương mù" Trí Nghiên linh hoạt tránh né bàn tay Hiếu Mẫn bay tới "Về phần tương lai.... Chị à, chị chính là tương lai của em..." 

Hiếu Mẫn đỏ mặt.

5

"Trí Nghiên, những ngày qua em chạy đi đâu? Thế nào y phục lại bẩn như vậy?" Tố Nghiên cầm đống y phục dơ bẩn đẩy ra cửa phòng Trí Nghiên, phát hiện nó vẫn còn nằm ở trên giường "Nhanh lên một chút, đã nhanh đến buổi trưa" Tố Nghiên vừa nói vừa mở ra rèm cửa

Ánh mặt trời đong đưa làm đau mắt Trí Nghiên 

"Làm em nên làm chuyện" Trí Nghiên từ từ bò dậy, không để ý chị gái, trực tiếp đi đến phòng khách 

"Trí Nghiên em nên buông tha đi, đây là làm chuyện không có kết quả, ngay cả dì cũng nói, Hiếu Mẫn là em ấy tự sát...."

Tim của Trí Nghiên chập lại một nhịp, dừng lại động tác uống nước "Không có đơn giản như vậy, chị ấy sẽ không tự sát. Chị ấy từng nói, muốn cùng em chung một chỗ, chỉ sẽ không cứ như vậy bỏ lại em. Em mỗi ngày đều nhìn thấy chị Hiếu Mẫn, chỉ nói với em, chỉ không muốn chết, chỉ muốn được ở bên em" trí Nghiên lau đi nước mắt, đem ly nước uống hết

"Coi như chúng ta được chân tướng thì thế nào?"

"Giết Hàm Ân Tĩnh" Trí Nghiên đem ly nước để lên bàn

"Trí Nghiên, em đừng tiếp tục làm chuyện ngu, được không? Chị chỉ có em một người em gái, em nếu có chuyện bất trắc, em bảo chị một người phải sống như thế nào....."

Trí Nghiên xoay người, ôm lấy chị gái đang khóc thút thít

"Chị hai, đừng khóc, em sẽ mềm lòng" Trí Nghiên đem đầu vùi sâu vào cổ Tố Nghiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro