Chương 6 + Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6

Mưa to.... Trên núi.....

"Chúng ta không trở về được" Hiếu Mẫn vuốt mái tóc ướt sũng của mình nói

"A, đúng là điên mà. Thế nào lại mưa chứ!" Trí Nghiên nhìn chỗ trú mưa mà hai người trong lúc vội vàng tìm được

"Em có lạnh không?" Hiếu Mẫn lo lắng nhìn Trí Nghiên, đưa tay lau đi những giọt nước trên mặt Trí Nghiên

"Em không sao, chị có lạnh không? Môi chị cũng tái nhợt..." Trí Nghiên có chút hốt hảng, thân thể Hiếu Mẫn vốn yếu đuối

"Chị ổn, a Nghiên Nhi" Hiếu Mẫn nhìn chằm chằm căn nhà phía trước "Chúng ta đi thôi, nơi đó hẳn có người sống. Chúng ta đi tới đó nói với họ, xin ở lại đó một đêm"

Hai cô gái, tay trong tay, chạy trốn trong màn mưa. Bùn đất văng lên dính xung quanh đôi chân trắng noãn. Cười đùa. Cảm tạ trận mưa này, để cho chúng ta đơn độc cùng nhau chung một chỗ lâu hơn một chút

Hiếu Mẫn nói rằng có một cặp vợ chồng sống trong ngôi nhà này. Bởi vì con trai và con gái ra ngoài làm ăn nên có sẵn hai gian trống

"Không cần làm phiền! Chúng ta ở cùng một gian!" Trí Nghiên lập tức mở miệng, sau đó nghịch ngợm hướng Hiếu Mẫn lè lưỡi, Hiếu Mẫn mỉm cười nhìn Trí Nghiên. Hai vợ chồng cũng bèn nhìn nhau cười, đứng dậy chuẩn bị cơm tối

Ăn no uống đủ. Trí Nghiên tắm xong trước ngồi xếp bằng trên sàn nhà, chờ Hiếu Mẫn

"Chị cảm giác thế nào? Có thoải mái không?" Hiếu Mẫn khoát áo choàng tắm mới từ phòng tắm bước ra, Trí Nghiên liền lo lắng hỏi 

"Chị rất tốt" Hiếu Mẫn quỳ gối xuống trước mặt Trí Nghiên, đưa ngon tay ra nhẹ nhàng nhéo mũi nó một chút. Sau đó lại xoay người, dùng khăn lông lau tóc

Trí Nghiên ngơ ngác nhìn Hiếu Mẫn. Tim đập nhanh hơn. Chậm rãi đứng dậy, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy chiếc eo thon nhỏ ở bên trong chiếc áo choàng phùng phình kia

"Chị, trên người chị thế nào thơm như vậy?" Chóp mũi Trí Nghiên theo cổ Hiếu Mẫn từ từ trượt xuống

Hiếu Mẫn một trận tê dại. Trong tay khăn lông rớt xuống mặt đất. Hiếu Mẫn cầm lấy đôi tay đang đặt ở ngang hông mình, nhắm mắt lại, cảm thụ hơi thở của Trí Nghiên, một tấc tấc hạ dời

Trí Nghiên dừng lại

"Đây là cái gì?" 

Trên vai trái trắng mịn của Hiếu Mẫn, lại có một hình xăm màu đen. EJ 

Hiếu Mẫn mở mắt ra, nuốt nước miếng một cái, sau đó xoay người lại, nhìn cặp mắt như cũ luôn trong suốt của Trí Nghiên, hai tay giữ lấy gương mặt ngây thơ kia "Trí Nghiên, em yêu chị đúng không. Nói, em yêu chị"

Trí Nghiên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó, đem môi mình dán lên môi của Hiếu Mẫn 

"Chị à, EJ là có ý gì?" Hai chữ kia ở trong đầu Trí Nghiên đuổi nó cũng không đi

"Trí Nghiên, em không phải đã nói, em chỉ quan tâm chị bây giờ thôi sao? Trước kia Hiếu Mẫn, không phải là Hiếu Mẫn. Bây giờ Hiếu Mẫn, mới là Hiếu Mẫn, Hiếu Mẫn chỉ yêu mình Phác Trí Nghiên. Đem Phác Trí Nghiên, làm thành sinh mệnh Hiếu Mẫn" Hiếu Mẫn nhìn kia khuôn mặt để cho mình làm thế nào cũng nhìn ngắm không đủ nhung nhớ ngày đêm

"Mẫn, em yêu chị, ngàn ngàn vạn vạn lần yêu chị..."

7

"Tôi muốn xem dùng thuốc ghi chép của chị Hiếu Mẫn" Chân trái Trí Nghiên khoác lên đùi phải, nhìn chằm chằm viện trưởng ngồi ở bàn làm việc đối diện

"Hồ sơ bệnh lý của bệnh nhân không thể tùy tiện cho người khác xem, đây là bệnh nhân lý lịch...." Viện trưởng đầy đầy mắt kính ở trên sóng mũi

"Phác Hiếu Mẫn không phải là bệnh nhân" thân thể Trí Nghiên nghiêng về phía trước "Chị ấy chẳng qua đến bệnh viện để tư vấn! Các ngươi kê thuốc cho chị ấy cũng là chuyện rất không bình thường rồi, bây giờ còn không để cho ta xem dùng thuốc ghi chép của chị ấy sao?!" Trí Nghiên đề cao âm lượng

"Đối với vấn đề dùng thuốc, cô không nên đến tìm tôi. Cô bé, cô hẳn đi tìm bác sĩ của Phác Hiếu Mẫn, Hàm Ân Tĩnh. Hơn nữa, theo như tôi được biết, để cho cô ta lần nữa trở lại bệnh viện để tư vấn, phải là ý của cô"

"Là tôi để cho chị Hiếu Mẫn trở lại bệnh viện để tư vấn tâm lý, nhưng là tôi không để cho các người đối với chị ấy kê thuốc! Trong này nhất định có mờ ám! Các người là hung thủ! Hàm Ân Tĩnh là hung thủ!" Trí Nghiên cắn chặt đôi môi, cố gắng không để cho nước mắt chảy xuống, cường ngạnh, là thứ vũ khí tốt nhất

"Viện trưởng, ông tìm tôi" Cửa mở ra, thanh âm quen thuộc từ phía sau lưng vang lên. 

"Hàm Ân Tĩnh" Trí Nghiên quay đầu lại, nhìn chòng chọc vào người Ân Tĩnh. Ân Tĩnh nhìn nó một cái, liền dời đi ánh mắt 

"Phác Hiếu Mẫn là bệnh nhân của cô. Cô hãy đi xử lý" Viện trưởng phất tay một cái, ý bảo Ân Tĩnh đi ra ngoài

"Em, đi theo tôi" Ân Tĩnh liếc nhìn Trí Nghiên 

Trước khi ra ngoài, Trí Nghiên nhìn thấy xuyên qua mắt kính khe hở viện trưởng cùng Hàm Ân Tĩnh ánh mắt nhìn nhau

"Em còn nghi ngờ cái gì? Cô bé, em đừng náo loạn nữa" Ân Tĩnh đóng lại cửa phòng làm việc 

"Nếu như trong lòng các người không có quỷ, tại sao lại sợ tôi tiếp tục điều tra xuống?" 

"Phác Trí Nghiên, em không nên cuốn vào trong chuyện này. Em không nên tiếp tục điều tra, chuyện này đối với em chỗ tốt một chút cũng không có!" Tựa hồ trong ánh mắt Ân Tĩnh có chút đồ gì loang loáng muốn xông ra ngoài 

"Buồn cười, cô sẽ lại vì tôi mà suy nghĩ. Ban đầu nếu không phải cô nói cô vì tôi suy nghĩ, tôi cũng sẽ không cùng chị Hiếu Mẫn tách ra. Chị Hiếu Mẫn cũng không chết!" Trí Nghiên hét lớn

Ân Tĩnh nuốt nước miếng, thở hổn hển một hơi, nói "Em muốn biết cái gì?"

"Tất cả mọi thứ! Tại sao chị ấy lại dùng thuốc? Còn có, chị ấy đã từng nói qua, tuyệt đối có một chuyện không thể để tôi biết, đó là chuyện gì?" 

"Chị chỉ có thể nói cho em biết, sở dĩ Hiếu Mẫn lại dùng thuốc là do chính em ấy yêu cầu" Ân Tĩnh hai tay cuộn lại

"Với vẩn!"

"Chuyện này dù em tin hay không tin, thì đều là sự thật. Về phần chị Hiếu Mẫn của em trong miệng nói, không để cho em biết chuyện, xin lỗi, chị không thể trả lời!"

"Cái gì!"

"Đây là vì muốn tốt cho em" Ân Tĩnh cũng đề cao giọng

"Đừng có nói là vì muốn tốt cho tôi nữa! Trừ chị Hiếu Mẫn, sẽ không có một ai bởi vì ta mà suy nghĩ, nhất là cô, Hàm Ân Tĩnh!"

"Đây chính là chị Hiếu Mẫn của em trước khi chết nói! Em ấy nói cho chị biết, tuyệt đối không thể để cho em biết, em ấy để cho chị bảo vệ em, để cho em không muốn tham gia chuyện này!" Nước mắt của Hàm Ân Tĩnh, vỡ tan trên sàn nhà

"Chị Hiếu Mẫn trước khi chết....... Nói như vậy, cô là người cuối cùng thấy chị Hiếu Mẫn! Hàm Ân Tĩnh, thừa nhận đi, là cô đã giết chị Hiếu Mẫn!" Trí Nghiên hai tay nắm chặt, xương cốt đè ép 'rắc rắc' vang lên

Ân Tĩnh thẩn thờ. Quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ

"Khi tên xăm ở trên da, có thể chứng minh, chẳng qua đó là nhớ. Khi tên xăm vào trong lòng, chứng minh, đó là tình yêu thật sự...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro