Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời ban cho Vũ Lâm Hanh một cô con dâu nuôi từ bé, ôm về nhà tiểu bảo bối nho nhỏ mềm mại ấm áp, thanh khiết như đóa bạch liên hoa, nàng hết mực sủng ở trong tay, bảo bối đáng yêu không ngừng cọ ở trong ngực nàng, có ngờ đâu sau một đêm, đóa bạch liên hoa bung nở hóa thân thành một nữ tử trưởng thành, xinh đẹp đến cực hạn. Nhìn dáng vẻ nữ tử này lạnh lùng phúc hắc, mỗi câu nói ra đều chọc người phát điên, Vũ Lâm Hanh đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.

Âm Ca: Lâm Hanh tỷ, nếu nửa đêm chị còn mộng du đi nhầm vào phòng em, đừng trách em không hạ thủ lưu tình.

Vũ Lâm Hanh: bảo bối, em đành lòng ra tay với chị sao, rõ ràng trước đây đêm nào em cũng chạy vào phòng đòi ngủ chung với chị!

Âm Ca: nghĩa là hiện tại chị vẫn muốn như vậy sao?

Vũ Lâm Hanh: em là một tay chị nuôi từ bé, em ăn của chị, mặc của chị, chị không thể ngủ chung với em sao?

Âm Ca: vâng, em ăn của chị....nên chị có thể đến ngủ cùng em. Cách nói này cũng là có đạo lý.

Vũ Lâm Hanh cảm thấy trong lời nói của Âm Ca có chút nguy hiểm. Cho đến đêm đó, bị người áp dưới thân không cách nào trốn thoát, nữ tử xấu xa kia đem nàng trêu chọc lượn quanh đến đầu váng mắt hoa, khiến nàng vừa chửi ầm lên vừa không ngừng khóc xin tha thứ, Vũ đại tiểu thư, tổng tư lệnh của "Tổ chức vạn năm thụ không thể trở mình" mới cảm thấy mình sai rồi, lẽ ra, ngay từ đầu nàng nên trả hàng lại cho hai lão bánh chưng kia! Hiện tại biết được, đã quá muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt