Chương 5: Nói ra.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu Nguyệt vội chạy đến bên Thiên Tinh.
" Tinh Nhi. Ko sao chứ"
" tỷ muội ko sao. Muội hình như đột phá tầng thứ 10". Thiên Tinh lập tức ngồi xuống điều khí. Ổn định luồng sức mạnh trong cơ thể.
" được rồi. Mọi người ai bị thương thì đi trị thương. Ai còn khỏe thì giúp tỷ muội đã ngã xuống an táng thật tốt". Yêu Nguyệt ngửa mặt lên trời che giấu hơi nước vừa dâng lên trong mắt. Di Hoa Cung là 1 đại gia đình. Mọi người đều là người thân của nàng. Các hoa nô nhìn thấy cảnh này đều ko kiềm được nước mắt. Ai nói cung chủ lạnh lùng.ai nói cung chủ độc ác. Nhưng họ đâu biết rằng cung chủ tốt hơn họ ngàn vạn lần.
" dạ cung chủ".
Nàng cùng mọi người kiểm tra nhân số. 1/3 hoa nô hy sinh. Yêu Nguyệt vuốt mắt cho từng người một. Sau đó nàng quay đi. Nước mắt đã ko thể che giấu. Sau đó nàng liền phun ra một ngụm máu đen. Thân thể cũng ngã xuống. Nàng đã chịu đựng đến cực hạn. Thiên Tinh điều khí xong đến nơi thấy một màn này liền hốt hoảng ôm lấy nàng. " Nguyệt Nhi. Bé con. ...". Cầm tay nàng bắt mạch thấy khí huyết hỗn loạn liền bế ngang nàng lao về Tinh các. Các hoa nô thở dài nhìn nhau. Hy vọng cung chủ ko sao.
_______

Thiên Tinh đặt nhẹ  Yêu Nguyệt lên giường. Lập tức giúp nàng điều khí bức độc. Đừng nghĩ cô là bác sỹ thì sẽ ko tin vào  nhưng  điều này. Chuyện cô xuyên qua còn có thể xảy ra thì vận công bức độc là chuyện rất bình thường. Qua 1 canh giờ máu từ miệng Yêu Nguyệt phun ra đã chuyển sang màu đỏ. Hắc khí giữa trán cũng tan đi. Chỉ có điều nàng mất máu quá nhiều. Sức khỏe suy yếu. Cần tịnh dưỡng ít  nhất 1 tháng. Ko có thuốc tây. Thiên Tinh chỉ có thể kê đơn thuốc Đông y rồi sai Hoa nô đi sắc thuốc.
Y phục Yêu Nguyệt đầy máu. Thiên Tinh cũng chẳng khá hơn. Cô dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa lại vội vàng đem.nước ấm vào lau cho Yêu Nguyệt vẫn hôn mê. Đến khi thay đồ đắp chăn cho nàng. Cô mới thấy tim mình bình ổn lại. Cô sợ. Rất sợ Yêu Nguyệt cứ như vậy mà rời đi. Giờ khắc này cô nhận ra mình yêu nàng như thế nào. Cô sẽ ko trốn tránh nữa. Sẽ đối mặt với tình  yêu này. Cô sẽ cùng nàng bày tỏ. Dù nàng có đối xử với cô ra sao cô cũng quyết bên nàng ko rời.
Đầu giờ Mão Yêu Nguyệt dần tỉnh lại. Toàn thân ko có hơi sức. Cảm giác tay mình bị nắm chặt cô liền động 1 chút. Cảm thấy người trên giường cử động Thiên Tinh liền tỉnh giấc
" nguyệt nhi. Bé con nàng tỉnh rôi". Thiên Tinh mừng rỡ ko kềm lòng được cúi xuống hôn lên trán nàng
" Tinh Nhi. Muội gọi ta..." Yêu Nguyệt kinh hỷ nhìn Thiên Tinh
" Nguyệt Nhi. Nghe ta nói. Ta ko phải Liên Tinh. Nhưng ta cũng ko phải kẻ thù của Di Hoa cung. Bây giờ nàng yếu lắm. Uống thuốc xong ta sẽ nói hết cho nàng nghe. " Thiên Tình cầm chén thuốc trên bàn dùng nội lực làm ấm thật cẩn thận đút cho Yêu Nguyệt. Uống xong chén thuốc lại cẩn thận đỡ nàng nằm xuống sợ nàng mệt
" ta tên thật là Hoa Thiên Tinh 26 tuổi. Là 1 người đến từ 1 nơi rất xa. Ta gặp tai nạn ngoài ý muốn. Khi đó ta nghĩ mình đã chết nhưng ko hiểu sao ta lại gặp Liên Tinh. Cô ấy truyền hết voz công và trí nhớ cho ta. Nhờ ta chăm sóc nàng. Sau đó thì nàng đã biết rồi.".
Yêu Nguyệt nhíu mày. Nàng nhớ bộ y phục kỳ quái của Liên Tinh khi được cứu. Nhưng lúc đó nàng cũng bị nội thương nên liền bỏ qua. Hít một hơi Thiên Tinh nói tiếp
" Ta.... ta thật sự yêu nàng. Nàng biết ko. Ta thích nữ nhân. Ở nơi ta sống chuyện này rất bình thường. Nhưng ta biết nàng khó chấp nhận. Ta sẽ ko ép nàng..chỉ xin nàng cho ta ở bên cạnh nàng. Chăm sóc nàng.". Thiên Tinh nói xong liền cầm lấy tay Yêu Nguyệt.
" Ta...."Yêu Nguyệt cúi đầu nữa ngày vẫn ko nói 1 lời.
" được rồi. Nàng nghỉ đi. Ta ra ngoài. Ngoan. Ngủ thật ngon". Nói xong thở dài buông màn xuống cho nàng rồi đi ra ngoài.
Yêu Nguyệt vẫn nằm im. Nàng nhìn đỉnh màn suy nghĩ. Thiên Tinh nói cô ấy ko có ý xấu. Nếu thật sự có ý xấu thì ko biết Yêu Nguyệt đã chết ko biết bao nhiêu lần. Nàng tin cô ấy. Vì cô ấy biết chuyện khi xưa của tỷ muội nàng. Còn yêu?. Yêu Nguyệt chưa từng yêu. 21 tuổi nàng chưa hề biết yêu đương. Chưa từng có cảm giác được chăm sóc chở che như khi bên cạnh Thiên Tinh. Bây giờ nàng mới nhận ra nàng đã quen với sự hiện diện của cô ấy bên cạnh. Quen với bờ vai vững chắc nàng vẫn tựa vào khi ngủ. Quen cảm giác Thiên Tinh cằn nhằn nàng ko biết tự chăm sóc. Bất giác nàng nở nụ cười nhẹ. Dù sao Thiên Tinh chỉ mặc nam trang, lại anh tuấn, uy phong như vậy. Nếu đã quen thì cứ bên nhau. Nàng ko biết có là yêu chưa. Nhưng nàng biết Thiên Tinh liều mạng thổ lộ cũng đa  dự liệu đến bước đường bị nàng xa lánh, vậy mà vẫn sống thực với con người mình. Vậy thì cứ bên nhau đi. Nghĩ xong nàng cười nhẹ chìm vào.giấc ngủ.Yêu Nguyệt nàng lâu nay có khi nào lại xem trọng thế tục. Người mang cho nàng ấm áp  mang cho nàng sự an tâm thì nàng nỡ nào buông tay.
"Thiên Tinh muội sẽ thử. Yêu Nguyệt xưa nay ko xem trọng thế tục. Miễn là trong Thiên Tinh có ta. Trong lòng ta có Thiên Tinh. Thiên hạ này  nào có đáng gì".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro