Đệ 22 chương: Bây giờ đến lượt chị đợi em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đệ 22 chương: Bây giờ đến lượt chị đợi em



"Tiểu Ngư, em thành thật nói, em thật sự không thích bang chủ?"


"Không có cảm giác." Đường Tĩnh Tĩnh lắc đầu như trống bỏi, hận không thể lắc rụng luôn để chứng minh mình thuần khiết, bởi vì vậy mà bỏ lỡ nỗi mừng rỡ trong phút chốc lướt qua mắt Khúc Thủy Hề.


Khúc Thủy Hề cũng không biết mình mừng rỡ cái gì, thậm chí còn lẽ thẳng khí hùng cho rằng là một con người ích kỷ vốn nên có ham muốn chiếm hữu, loại ham muốn chiếm hữu này thúc giục nàng không kiềm được muốn giữ lấy đóa hoa độc nhất vô nhị kia, bầu bạn bên nó, vỗ tay, khen ngợi, trân quý nó.


Nàng sợ ham muốn chiếm hữu của mình sẽ quấy nhiễu Đường Tĩnh Tĩnh, mới giả vờ làm chuyên gia, nói ra những lời vừa rồi. . . thật ra, nàng đang luyến tiếc.


Phần luyến tiếc này, được Đường Tĩnh Tĩnh phủ nhận nàng liền như trút được gánh nặng: "Vậy là chị nghĩ sai rồi, chị còn tưởng em thích anh ta."


"Không thể nào, em cũng không biết tại sao, chỉ cần anh ấy đang là độc thân, thì lúc nào cũng có người cảm thấy em thích anh ta, có lẽ do quen khá lâu?" Đường Tĩnh Tĩnh nhún vai, nói: "Hơn nữa, anh ấy lớn hơn em 7 tuổi, có chút không ưa. . . ờm, em thích người lớn hơn em 3 đến 5 tuổi."


Tỷ như chị.


Đường Tĩnh Tĩnh chăm chú nhìn Khúc Thủy Hề, lẩm nhẩm trong lòng không dám nói ra khỏi miệng.


Một hồi im lặng ẩn ý, Khúc Thủy Hề cười nói: "Tiểu nha đầu thật đúng là kén chọn."


Đường Tĩnh Tĩnh vẻ mặt đứng đắn đưa tay sờ sờ đầu Khúc Thủy Hề, nói: "Ít hơn nữ thần một chút."


Khúc Thủy Hề trầm mặc ba giây.


Ba giây trôi qua, nàng mạnh vươn tay trái bắt lấy cổ tay Đường Tĩnh Tĩnh.


"Nhóc con, chị lớn hơn em nha! Muốn sờ đầu cũng không tới phiên em sờ chị!" Nàng nói, giơ tay phải lên muốn sờ lại, với tâm lý ăn miếng trả miếng, nhưng lại bị Đường Tĩnh Tĩnh bắt được.


Trước lúc Khúc Thủy Hề xù lông Đường Tĩnh Tĩnh sử dụng đại pháp nói sang chuyện khác: "Ây, chị nhìn vào bang kìa!"


Khúc Thủy Hề nghe vậy nhìn thoáng qua bang hội, đập vào mắt đều là oán giận.


Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã có vài bang chúng bị giết, xem ra sắp tới không còn ngày yên bình để trôi qua nữa.



. . .



Theo góc độ nào đó mà nói, dã tâm của bang hội lớn cùng lợi ích của công tác thất thật ra không có nhiều xung đột, một người vì thế, một người vì tài, giữa hai bên thường xuyên có lợi ích tới lui, giao dịch trên phương diện nào đó theo nhu cầu.


Từng chủ thành đều tồn tại vài công tác thất, khác nhau chỉ ở chỗ quy mô, có ảnh hưởng nhiều ít tới chủ thành.


Bọn họ lũng đoạn thị trường, vì lợi ích mà nâng lên hoặc đè thấp giá hàng, tâm chiếu bất tuyên điều kiện tiên quyết là không tổn hại lợi ích cộng đồng mà tranh đua tài nguyên với mối, nhìn qua thì như khối u ác tính trong chủ thành, trên thực tế lại là một bộ phận không thể thiếu.


Dù sao sức sản xuất của người chơi bình thường thua xa công tác thất, người chơi chịu khó có thể miễn cưỡng tự túc được, người chơi lười cũng có thể lựa chọn mua mua mua. Không chỉ người chơi, đại bộ phận bang hội cũng rất khó tự cung tự cấp, dù sao đa phần người vào chơi game này không phải là để thu thập tài nguyên, cày nguyên liệu, hợp thành vật liệu hay trang bị cao cấp những chuyện thập phần chán nản này.


Không thể nghi ngờ, những việc như cung ứng vật tư, giá hàng bình ổn chỉ có thể dựa vào công tác thất để làm, nếu như một chủ thành chỉ có người chơi bình thường, vậy thì thị trường giao dịch của chủ thành sẽ hỗn loạn vô cùng.


Nguyên nhân chính là như vậy, dưới tình huống không có sự uy hiếp rõ ràng, bang hội lớn sẽ không gây trở ngại cho các công tác thất phát triển, mà công tác thất thức thời cũng biết mà thu liễm, tuyệt đối không làm thực lực của mình đủ lớn để uy hiếp đại bang hội.


Trảm Vân Các nổi danh ở Tê Thiên nhờ quy mô công tác thất, sau khi vào Tê Thiên 2 xây dựng chủ bang ở Không Tang Thành, và còn có không ít bang chi nhánh hoặc to hoặc nhỏ ở những chủ thành khác, thực lực không thể khinh thường.


Trên diễn đàn, bài tuyên chiến của Phi Hoa Trục Nguyệt trực tiếp chỉa mũi kiếm vào Trảm Vân Các, đêm đó lập tức tập họp người dùng vũ lực quét sạch các khu luyện cấp, chắn gần 200 người của Trảm Vân Các ở điểm hồi sinh, một lần chắn như vậy, từ 9 giờ tối đến 2-3 giờ sáng.


Buổi trưa ngày hôm sau, Phi Hoa Trục Nguyệt lại tổ chức một lần đại càn quét, một lần nữa quét sạch hơn trăm người Trảm Vân Các, nhốt ở điểm hồi sinh cả ngày.


Phi Hoa Trục Nguyệt mạnh mẽ công kích làm cho Trảm Vân Các vốn đã không cường thế chẳng có cách nào toàn lực đánh trả, làm cho trận ép bức này nháy mắt trở thành trò hay của năm, đảng nhiều chuyện từ một Không Tang Thành nho nhỏ chuyển đến các chủ thành còn lại, thậm chí còn trở thành chủ đề nóng cho cả trò chơi nói đến.


Nhất thời, các đại quản lý của Trảm Vân Các nhận được rất nhiều lời thăm hỏi từ những người cùng nghề ở chủ thành khác hoặc là khách hàng.


Có người ngoài miệng thì an ủi, trong lòng lại thấy hả hê. Có người nhìn như lòng đầy căm phẫn, kỳ thật lại là khán giả tiêu chuẩn.


Phi Hoa Trục Nguyệt xung đột cùng Trảm Vân Các, đối với song phương mà nói, là một trận tranh chấp không hề có ích nhưng lại muốn ngừng mà không được, đối với những quần chúng này mà nói, đơn giản là thêm chủ đề cho những buổi trà dư tửu hậu, không bao nhiêu ngày liền mất đi cảm giác mới mẻ.


Vô luận những quần chúng vây xem không rõ chân tướng có bình luận gì đối với trận ép bức này, những người chân chính hiểu đều biết Phi Hoa Trục Nguyệt không có đủ thực lực để nhổ tận gốc Trảm Vân Các, Bị Lá Che Mắt cũng không dám thật sự bức tử Trảm Vân Các.


Bài đăng trên diễn đàn chỉ là để kiếm mặt mũi, một bên Bị Lá Che Mắt triển khai truy sát Trảm Vân Các, một bên nom nớp lo sợ đợi người Trảm Vân Các đến giảng hòa, trận ẩu đả này hắn không muốn đánh, chỉ là ngại mặt mũi mà phải đánh, nếu như Trảm Vân Các nguyện ý đầu hàng, có cái gì không thể từ từ nói?


Chỉ là hắn vẫn đợi từ lúc tuyên chiến cho đến tối ngày hôm sau, cả đám quản lý cấp cao của Trảm Vân Các như chết hết rồi, đối với việc bang chúng nhà mình bị vây hãm hoàn toàn coi như không thấy, không cứu viện thì thôi, vậy mà lại ngay cả mội người đàm phán cũng không có.


Buổi tối ngày thứ ba, nội tâm Bị Lá Che Mắt thực sự không yên, hắn rất sợ các thành viên phân chia ở chủ thành phụ cận đều tập hợp về Không Tang Thành liều chết với Phi Hoa, đến lúc đó một trong hai Trung Tâm Khí Liệu hay là Mặc Nhiễm Sơn Hà ở sau lưng nhẹ nhàng đâm Phi Hoa một dao, lúc đó cái được không thể bù cho cái mất.


Mang theo phần lo lắng này, Bị Lá Che Mắt vội vã trò chuyện riêng với Tứ Quý Ngư, trước tiên nói ra suy nghĩ muốn nói chuyện hòa bình, hẹn xong thời gian, tìm một tửu lâu nói chuyện.


Yêu cầu của hắn không cao, chỉ cần Trảm Vân Các công khai nói xin lỗi, việc này có thể coi như chưa từng xảy ra.


Chỉ là yêu cầu của Bị Lá Che Mắt không cao, không có nghĩa là người Trảm Vân Các nên đội ơn mà chấp nhận.


Quản lý cấp cao của Trảm Vân Các đều bày tỏ —— các người giết nhiều bang chúng của tôi như vậy, ngăn ở điểm hồi sinh hai ngày, chúng tôi cũng là người biết cáu, chúng tôi cũng muốn có điều kiện.


Trong đêm đó, tại một phòng ở tửu lâu, Trảm Vân Các đưa ra một yêu cầu Phi Hoa Trục Nguyệt không cách nào làm được.


"Khi nào Dạ Ngưng Tử không còn ở trong bang các người, lúc đó chúng ta hòa giải." Lúc đó Tam Tô Ngư nói như vậy.


Nàng vừa dứt lời, Giết Người Không Đền Tội liền giận dữ đứng dậy, tay phải hung hăng vỗ xuống bàn, lòng bàn tay siết chặt cây chủy thủ sắc bén.


Bị Lá Che Mắt cau mày ấn Giết Người Không Đền Tội ngồi trở về vị trí, nói: "Yêu cầu của quý bang có phải hơi quá phận không? Tình thế hôm nay ai là người có hại nhất, các vị thật sự nhìn không ra sao?"


"Nhìn ra chứ, là có hại với chúng tôi." Tam Tô Ngư thản nhiên cười cười, nói: "Nhưng con người không thể vì yếu thế mà vĩnh viễn lựa chọn cúi đầu, có số việc một khi đã thỏa hiệp rồi, chỉ có thể đánh mất tôn nghiêm gục đầu cho đến chết."


Bị Lá Che Mắt dở khóc dở cười: "Điều này làm sao có thể, cô quá lời rồi."


"Không gì là không thể." Vẫn giữ im lặng bỗng nhiên Nghịch Phong Trảm Vân mở miệng, giọng điệu tràn đầy châm chọc không thể nói rõ ràng: "Trong quá khứ hai bang chúng ta từng có bất cứ xung đột nào sao? Tại sao tháng này lại xung đột liên tiếp, cần tôi phân tích cho không hả?"


"Cả hai lần đều là các người ra tay trước, chẳng lẽ còn cần chúng tôi mang chứng cứ ra cho nữa hả?" Giết Người Không Đền Tội tức giận đến nghiến răng.


Bỗng nhiên Tam Tô Ngư cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Giết Người Không Đền Tội, khóe miệng hơi giơ lên, phun ra hai chữ: "Ocschos."


Trong nháy mắt, mấy người bên Phi Hoa Trục Nguyệt đều nắm chặt vũ khí, chỉ thấy Tam Tô Ngư tiếp tục nói thêm: "Thấy chưa, chỉ hai chữ đã nhịn không được muốn động thủ rồi, trong bang các người có mấy tên tiện miệng lúc nào cũng thao thao bất tuyệt, người ta nói tiên liêu giả tiện, chúng tôi ra tay cũng là chuyện thường tình, sao các người lại bắt đầu ủy khuất?"


"Vì chuyện ly hôn chó m_ của tôi mà huynh đệ trong bang bị các người châm biếm, truy sát, thậm chí chặn ở điểm hồi sinh, dưới tình huống như vậy các người vậy mà lại còn muốn khuyên tôi thỏa hiệp, tha thứ cho các người coi như là một loại khoan dung. . . xin lỗi, tôi làm không được." Nghịch Phong Trảm Vân nói, bất đắc dĩ cười: "Hai bang chúng ta có thể vì mặt mũi mà xung đột, có thể vì lợi ích mà thỏa hiệp, nhưng không thể để loại tình huống này trở thành một vòng tuần hoàn chết. Cậu không có khả năng quản miệng mồm người của mình, cho nên xung đột này vẫn còn có thể liên tục xảy ra, mỗi lần đều phải tìm cách giải quyết, chi bằng thống khoái một chút, trực tiếp diệt tận gốc."


Bị Lá Che Mắt suy nghĩ nhiều lần, rốt cuộc cũng làm ra quyết định nằm trong dự tính của Trảm Vân Các.


Không đá Dạ Ngưng Tử được, trận ẩu đả này phải tiếp tục đánh, chỉ là đánh thì đánh, nhưng đổi phương thức đánh.


Hai ngày đầu càn quét phạm vi lớn cùng chặn ở điểm hồi sinh trôi qua, thế tiến công của Phi Hoa Trục Nguyệt liền dịu dàng không ít.


Bọn họ bỏ công đoạn chặn ở điểm hồi sinh, trực tiếp sắp đặt một ngày ba lần càn quét, giết từng người một —— sáng sớm online, PT hai đoàn tiến hành một lần quét sáng; buổi trưa sau khi ăn cơm xong, PT hai đoàn tiến hành một lần quét trưa; màn đêm buông xuống thì lại tổ chức ba bốn đoàn tiến hành một lần quét lớn mỗi ngày.


Đối với sự kiện này, Trảm Vân Các tập hợp ra mười người không buff không tank không hỗ trợ, một tiểu đội du kích vô cùng cơ động, tiến hành phản kích Phi Hoa Trục Nguyệt.


Cùng lúc đó, thông báo bang hội trực tiếp đổi thành: "Thành viên không phải đội du kích, chết không được trợ cấp. Châm ngôn của bang cũng thu hồi, đã đến lúc chú ý ngụy trang, đừng khô máu, hãy nên sợ!"


Một khi đã chấp nhận đề xuất như vậy, từ từ mọi người đều quen dần với quy luật mỗi ngày ba bữa cơm đã đến giờ thấy sợ.


Chuyện bị truy sát cùng đánh du kích, làm cho Đường Tĩnh Tĩnh thân là trưởng lão phải bận rộn, thời gian rảnh rỗi giảm thiểu rất nhiều.


Nếu như Khúc Thủy Hề online mà Đường Tĩnh Tĩnh không rảnh, nàng sẽ một mình chạy nhiệm vụ hằng ngày thăng cấp, xong xuôi rồi hai người sẽ cùng làm chuyện khác.


Vì thế, Đường Tĩnh Tĩnh cảm thấy rất xấu hổ, rồi lại không thể tránh được: "Thời gian em có thể kéo chị càng ngày càng ít rồi, chơi một mình chị có thấy buồn không? Có muốn em tìm ai đó kéo chị thay em không?"


Khúc Thủy Hề lắc đầu, nói: "Lúc trước mỗi ngày đều là em đợi chị, bây giờ đến lượt chị đợi em, như vậy mới công bằng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro