Đệ 23 chương: Lúc này không động bao giờ động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đệ 23 chương: Lúc này không động bao giờ động



Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.


Khúc Thủy Hề chỉ bất quá nói một câu, Đường Tĩnh Tĩnh đã cảm thấy dường như mình vừa chiếm được thế giới, cả quá trình đi du kích nàng giống như chích máu gà, hệt một chiến sĩ muốn liều mạng đánh nhau để được về nhà với vợ.


Thật ra nếu nói đến công bằng, trên chuyện tình cảm làm gì có chuyện công bằng để nói, con người chung quy không thể vì nỗ lực không được mà đe dọa người khác hồi đáp để duy trì cái gọi là công bằng.


Giữa khoảng thời gian yêu đơn phương này, ở trước mặt Khúc Thủy Hề nàng vẫn sợ sệt như trước, quen biết đến nay vẫn không dám yêu cầu Khúc Thủy Hề có hồi đáp gì, quan hệ giữa hai người dường như chỉ một bên cam tâm tình nguyện cố gắng, một người lẽ thẳng khí hùng tiếp thu.


Đường Tĩnh Tĩnh rất rõ ràng, thân là bên cố gắng đó ở trong mắt bạn bè nàng chính là một tên bại não viết trong ngoặc kép, nhưng nàng lại thập phần hứng thú với hành vi bại não không có hồi đáp này, thậm chí thích thú.


Sở dĩ nàng làm không biết mệt mỏi như vậy, chính là vì cảm thấy những cố gắng của mình có thể từng chút từng chút thay đổi tình cảm Khúc Thủy Hề giành cho mình, không chừng một ngày nào đó, thật sự có thể làm cho Khúc Thủy Hề chân chân chính chính không rời xa nàng. . . nhưng mà rất hiển nhiên, đây chỉ là một loại ảo tưởng không thực tế của người yêu đơn phương giành cho đối tượng mình thầm mến.


Dưới sự ảo tưởng này, mỗi câu nói mỗi hành động của Khúc Thủy Hề đều có thể đơn giảm chạm đến nơi nhạy cảm nhất trong lòng nàng.


Cho nên từ khi Khúc Thủy Hề đề cập đến hai chữ công bằng kia, lòng của nàng bắt đầu mơ hồ xao động.


Nàng thấy trên weibo những fan của ngôi sao nào đó thường hay nói nếu như đời này không thể chung giường với thần tượng, sống còn có ý nghĩa gì, cảm thấy rất có đạo lý —— nếu như cả đời cũng không chung giường với nữ thần, sống còn có ý nghĩa gì?


Vì vậy mỗi ngày một lần nàng thầm riêng tư ghi lại ở nơi [ chỉ bản thân nàng thấy được ] về căn bệnh hết thuốc chữa của mình: Ngày hôm nay đã chung giường với nữ thần chưa? Tạm thời chưa.


Thời gian truy sát của Phi Hoa Trục Nguyệt vẫn còn duy trì liên tục, đột hot của chuyện này đã sớm rơi xuống đáy trên diễn đàn, trận xé khoai quy mô lớn mà quần chúng hóng hớt cũng không có thật sự xuất hiện.


Tình thế hôm nay dường như không có tệ như trong tưởng tượng của bọn họ, ít nhất Bị Lá Che Mắt cũng không có vì giúp Giết Người Không Đền Tội và Dạ Ngưng Tử giành lấy mặt mũi mà tiến hành các thể loại chèn ép kéo dài không dứt.


Tuy mỗi ngày ba lần càn quét ảnh hưởng đến chất lượng của các thành viên trong công tác thất, nhưng trên các phương diện khác chưa từng vì chuyện này mà xuất hiện tình huống không thể vận hành, tuy có tổn thất, nhưng tổn thất như vậy đã ít hơn dự liệu rất nhiều.


Trận trường kỳ kháng chiến này, bị truy sát liên tục mười ngày, tài chính của bang hội vào chẳng bằng ra, kim khố của chủ bang thành công "Không phụ sự mong đợi của mọi người" mà giảm béo thành công.


Vào thời kỳ này đương nhiên phải khởi động phương án bất đắc dĩ nhất, Tam Tô Ngư cau mày quên đi sổ sách hai ngày nay, khẽ cắn môi tuyên bố trong khoảng thời gian ngắn tiền lương của toàn bộ thành viên giảm 20%, những thành viên sống dựa vào số tiền lương này lập tức bùng nổ, hỏa lực mạnh mẽ.


Ngày nào đó, kênh trò chuyện riêng của Đường Tĩnh Tĩnh thiếu chút nữa bị những nhân viên quen mắt hoặc không quen mắt này oanh tạc, có lẽ những quản lý khác cũng bị oanh tạc như vậy.


Dưới áp lực đó, Đường Tĩnh Tĩnh kiên trì quấy rầy Quỷ Thủ Hàn Đặc và Kiếm Hoa Hàn Ảnh mỗi ngày một lần.


Tuy Trảm Vân Các bị vây và bị động trong hoàn cảnh xấu, nhưng không chút nào phát huy bộ mặt hay e ngại của thương nhân mà còn cường lực hữu lực du kích giết trả, quang minh chính đại bức Phi Hoa Trục Nguyệt ăn không ít thiệt thòi.


Theo thế cục dần dần thay đổi, từ kiên quyết không muốn ra tay cuối cùng Quỷ Thủ Hàn Đặc và Kiếm Hoa Hàn Ảnh cũng mềm miệng —— thời cơ tốt để đả kích Phi Hoa Trục Nguyệt ở ngay trước mắt, chỉ kém một lý do ra tay.


Người ra điều kiện trước tiên là Quỷ Thủ Hàn Đặc, điều kiện của hắn thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng trên thực tế lại trắc trở mười phần —— "Muốn ra tay cũng không phải không được, nhưng em biết đó, ra tay một cái là có thể kết thù với Phi Hoa, không có đồng bọn thực lực cao thì không dám a, hay là, bên Mặc Nhiễm ra tay thì anh ra tay, bên kia ra bao nhiêu sức, anh ra bấy nhiêu sức, em thấy thế nào?"


Thấy câu trả lời này nháy mắt Đường Tĩnh Tĩnh liền đau đầu, dường như nàng có thể dự kiến được Kiếm Hoa Hàn Ảnh cũng sẽ nói ra câu cực kỳ tương tự, quả nhiên, khi nàng đem lời của Quỷ Thủ Hàn Đặc chuyền đạt cho Kiếm Hoa Hàn Ảnh, hắn thập phần bình tĩnh đáp một câu: "Vậy coi tính nhẫn nại của ai tốt."


Trước lợi ích được mất, người người đều ích kỷ, hai đại bang sẽ không quan tâm phần nhẫn nại này có thể mang đến tổn thất lớn hơn nữa cho Trảm Vân Các hay không. Nhưng sự thật cũng xác thực rằng, chỉ cần bọn họ chịu ra tay, là có thể thay đổi thế khó khăn hôm nay, cho nên mặc kệ phải đợi bao lâu, Trảm Vân Các cũng chỉ có thể cầm tiểu tâm can trông mong thời cơ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đội ơn nhận lấy giúp đỡ.


Tính nhẫn nại của Phi Hoa Trục Nguyệt và Trảm Vân Các cũng rất mạnh, giữa lúc truy sát và bị truy sát, du kích và bị du kích không ngờ trở thành một loại cùng nhau vui đùa hằng ngày.


Hai bên giằng co đến một tháng khiến cho người của hai bang sản sinh một loại cảm giác thân thiết khó hiểu với bên còn lại, gặp được ai cũng cảm thấy quen mắt.


Từ ban đầu ngẫu nhiên gặp nhau thì nghiến răng nghiến lợi không ai nhường nhịn ai, cho đến bây giờ cũng tập thành thói quen, tâm tình đánh chửi nhau của mọi người đã sớm trở thành "Tâm tình không tốt thì đánh một chút, tâm tình tốt thì coi như không phát hiện."


Đến sau này, thậm chí còn xuất hiện một hiện tượng rất là vi diệu: Nhân vật A trong quá trình bị càn quét vì một câu "Cầu buông tha" mà kết bạn với nhân vật B trong bang địch, nhân vật C trong quá trình đánh du kích gặp nhân vật D bang địch trông vô cùng quen mắt mà trở nên thân thiết, vì vậy một bên đánh nhau, một bên ngồi xuống trò chuyện.


Đương nhiên, thói quen này cũng không trở thành lý do để mọi người chấp nhận việc bị giảm lương, tiền lương trong công tác thất lãnh mỗi tuần, khi thanh toán tiền lương thì phần hận ý tiêu tan kia sẽ một lần nữa quay trở về, độ phản kích cũng mạnh mẽ hơn mấy phần so với những ngày bình thường.


Vì vậy, bang chúng Trảm Vân Các mỗi cuối tuần luôn là ngày đặc biệt cáu kỉnh, cáu kỉnh khoa trương đến như cả trai lẫn gái bang bọn họ mỗi tháng đều có dì cả đến thăm bốn lần.


Mọi người bên Phi Hoa Trục Nguyệt chẳng biết nội tình, tất nhiên trăm điều khó giải với sự việc này, chỉ có thể quy kết thành một hiện tượng sinh lý kỳ quái, đặt cho mệnh danh là "Tới Tuần", đến kỳ là lúc phải áp dụng hành vi tự bảo vệ bản thân.


Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến Đông Chí.


Khúc Thủy Hề nói năm nay muốn ăn lẩu thịt dê với cha, vì thế mà làm Đường Tĩnh Tĩnh thèm mấy ngày trời, lúc bạn cùng phòng đang làm sủi cảo thì nàng lầm bầm trong miệng: "Sao chúng ta không ăn lẩu thịt dê chứ?"


Lúc đó Tô Lâm ngồi một bên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đường Tĩnh Tĩnh, nói: "Chê thì đừng ăn, dù sao người mua vỏ bánh và làm nhân không phải tôi."


Từ Hiểu Mộc - mua vỏ bánh và làm nhân - bĩu môi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Cô học trò này, em không thích ăn sủi cảo hả?"


Triệu Anh Nam nghe vậy, lập tức kích động ra mặt: "Dám không thích, em và Tam Nhi liên thủ đánh nó giúp chị!"


Đường Tĩnh Tĩnh thấy Triệu Anh Nam thiếu chút nữa làm rớt nhân thịt trên đũa, dở khóc dở cười lắc đầu, nói: "Thích chứ, sủi cảo ăn ngon mà, em chỉ thuận miệng nói thôi, mọi người không thấy ăn lẩu náo nhiệt hơn sao?"


"Bốn người muốn náo nhiệt cái gì?"


"Nữ thần với cha chị ấy có hai người thôi mà cũng ăn lẩu kìa."


Từ Hiểu Mộc có chút đăm chiêu nhìn Đường Tĩnh Tĩnh, nói: "Thôi đi, chờ đến lúc em ăn được lẩu, em sẽ phát hiện, người ăn lẩu bên cạnh em không phải người mà lòng em nhung nhớ."


"Người gì mà vô tâm, đúng là thói đời nóng lạnh a, dưới một mái hiên với bạn cùng phòng mà trái tim lại chạy mất ra ngoài." Triệu Anh Nam khinh thường, làm ra vẻ mặt ưu thương. Tô Lâm ở bên cạnh cười đẩy nàng một cái, nói: "Thật phục hai người, không thể làm nhiều sủi cảo một chút sao, ít vậy ai ăn ai nhịn?"


"Tam Nhi yêu dấu à, khi nào tiền lương mới tăng lại a. . ."


"Làm sủi cảo!"


"Tam Nhi yêu dấu à, khi nào tiền lương. . ."


"Gói sủi cảo của cô đi!"


"Tam Nhi yêu dấu à~~~ khi nào. . ."


"Yên lặng! Câm miệng! Gói sủi cảo của cô đi!"


Nhất thời Đường Tĩnh Tĩnh thất thần, chiếc đũa trong tay không động đậy, tiếng vui đùa của Triệu Anh Nam và Tô Lâm cũng từ từ trôi xa, chớp mắt đó, tư tự của nàng như bôn ba qua thiên sơn vạn thủy, chỉ vì muốn nhìn thấy nụ cười như gió xuân của người phương xa kia.


Ăn xong sủi cảo, Đường Tĩnh Tĩnh vừa online liền gặp Khúc Thủy Hề đứng ở một bên, cười mỉm chi nhìn nàng, không khỏi cảm thấy mừng rỡ.


"Sao chị ở đây canh em a?"


"Hôm nay chị online sớm hơn em một chút, bình thường đều là em canh chị ở điểm offline, hôm nay chị đến canh em." Khúc Thủy Hề đáp, đưa hai tay ra sau lưng, cười nói: "Thế nào, hôm nay Đông Chí, em có ăn gì không?"


"Sủi cảo, ăn với Tam Nhi và mọi người."


"Ngoan, ăn sủi cảo, mùa đông này sẽ không lạnh."


Khúc Thủy Hề nhìn chiếc trảo thứ trong tay Đường Tĩnh Tĩnh một chút, nói: "Chị thấy trong bang đang thảo luận, hình như đêm nay có boss a."


"Ế?" Đường Tĩnh Tĩnh mở kênh bang hội ra xem, phát hiện quả nhiên mọi người đang hăng hái thảo luận boss dã ngoại.


【 bang hội 】[ Tứ Quý Ngư ]: Boss ở đâu?


【 bang hội 】[ Kha Nhiễm ]: Thanh Linh Đảo


【 bang hội 】[ Tứ Quý Ngư ]: Vậy chẳng phải là con boss dã ngoại cấp 60 kia sao? Chúng ta làm gì đoạt được.


Hiện tại trong Không Tang Thành người chơi đứng đầu bảng xếp hạng cấp độ cũng chỉ mới 59, dù bị khóa cấp độ nhưng giết quái cũng có thể gặp được boss, nếu muốn áp chế vô thanh vô tức giết chết boss cũng không phải không có khả năng, chỉ khi nào dẫn người chạy đến, khó tránh khỏi bại lộ vị trí của boss, khiến cho con boss không ai phát hiện trở thành khối thịt béo bở người người dòm ngó.


Với tình cảnh hôm nay của Trảm Vân Các, loại boss này làm gì đến phiên bọn họ đoạt được?


【 bang hội 】[ Rau Câu Vị Đào ]: Chúng ta không cướp được, nhưng có người cướp được a, bạn của em ở Phi Hoa nói hôm nay bọn họ không tổ chức đoàn càn quét chúng ta, mọi người bị kéo ra Thanh Linh Đảo hết rồi.


【 bang hội 】[ Tứ Quý Ngư ]: Vậy hiện tại tình huống bên kia như thế nào?


【 bang hội 】[ Giang Hột ]: Tình huống cướp boss bình thường.


【 bang hội 】[ Rau Câu Vị Đào ]: Tam đại bang hội cùng thủ một boss, mở to mắt trừng nhau a, ai cũng không dám ra tay trước 23333


【 bang hội 】[ Nhị Nam Ngư ]: Cho nên đêm nay có thể tự do hoạt động hả!


【 bang hội 】[ Hoảng Hoảng Hốt Hốt ]: Hẳn là vậy.


【 bang hội 】[ Tứ Quý Ngư ]: Chờ một chút, Nhất Túy, sao Trảm Vân không onl?


【 bang hội 】[ Thừa Nhất Túy ]: Đi thượng đại hào* rồi, một lát sẽ quay lại.

*Đi toilet


【 bang hội 】[ Tứ Quý Ngư ]: Vào lúc như vậy sao lại cho anh ấy đi thải cớt a? Mọi người thật sự không định làm gì hết sao?


【 bang hội 】[ Tứ Quý Ngư ]: Kẻ địch sớm chiều ở chung với chúng ta đang tranh boss với đồng minh tương lai của chúng ta, vào lúc này sao chúng ta có thể thờ ơ, vậy là không phúc hậu!


【 bang hội 】[ Tứ Quý Ngư ]: Vào lúc như thế này không ra tay, còn muốn chờ lúc nào mới ra tay?


【 bang hội 】[ Tứ Quý Ngư ]: Lúc nào cũng có thể sợ, thế nhưng để tiền lương quay trở về, đêm nay mời khô máu một trận có được không!


Sau khi Đường Tĩnh Tĩnh dõng dạc gửi xong đoạn thoại này liếc mắt qua nhìn kênh hệ thống, phát hiện Nghịch Phong Trảm Vân đã online, nhất thời trong lòng thầm cầu khẩn hắn đừng thấy câu oán giận ở trước, nhưng mà. . .


【 bang hội 】[ Nghịch Phong Trảm Vân ]: Em nói rất có lý, anh tán thành đánh nhau. Thế nhưng con người đều có ba cái gấp, anh đi WC cũng có tội sao [ bye-bye ]


Nhất thời Đường Tĩnh Tĩnh chẳng biết trả lời làm sao, trong nội tâm có thể nói là thập phần xấu hổ. . .


Khúc Thủy Hề nhìn ra Đường Tĩnh Tĩnh xấu hổ, đôi mắt chuyển một vòng, gõ xuống một câu.


【 bang hội 】[ Khúc Thủy Hề ]: Ừm, niệm tình khanh trở về đúng lúc, xá khanh vô tội.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro