Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Editor: ThanhPhong158

Trước Hành Y đường, đèn lồng bị gió tuyết thổi lung la lung lay, dường như lúc nào cũng có thể bị thổi rơi.

Đệ tử Linh Xu viện chữa bệnh từ thiện trong lều vải, mọi người đều rất bận rộn, một khắc cũng không ngừng.

Không nghĩ tới Bá Lăng thành lại có nhiều bệnh nhân như vậy, những đệ tử này một mặt cảm khái, một mặt lại cúi đầu làm việc, chưa nhận ra đã ở nơi này chữa bệnh ba ngày liên tiếp.

"Xuy-----"

Gã sai vặt ghìm ngựa dừng xe, quay đầu lại nói: "Điện hạ, Thương tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi."

"Làm phiền điện hạ rồi." Thương Thanh Đại phúc thân thi lễ với Yến Vân Thâm, nhấc mép váy lập tức xuống xe.

Yến Vân Thâm cười đưa mắt nhìn Thương Thanh Đại xuống xe ngựa, "Thương tiểu thư, tái kiến."

"Ân."

"Đi, hồi phủ." Yến Vân Thâm buông màn xe, lệnh gã sai vặt đánh xe đi nhanh về hướng Tống Vương phủ.

Thương Thanh Đại hít một hơi thật sâu, chuyện hôm nay không tính là xấu, chí ít, Tống Vương đối với nàng cũng không có hứng thú.

Chỉ là Tống Vương không hứng thú với nàng, nhưng còn các vương công quý tộc khác thì sao?

Năm nay nàng đã mười chín tuổi, sớm đã quá tuổi xuất giá của nữ tử Bá Lăng thành. Phụ thân Thương Đông Nho một lòng muốn tìm cho nàng một mối hôn nhân tốt, tốt nhất là quan viên trọng yếu trong triều đình, tránh được một Tống Vương, kế tiếp sẽ là ai đây?

"Thương phu tử! Sao người lại tới đây?!" Một đệ tử kích động nhận ra Thương Thanh Đại, liền vội vàng tiến đến chắp tay thi lễ với nàng, cười nói: "Các đồng học đều ở đây tập trung chữa bệnh từ thiện, Thương phu tử, mời qua bên này."

"Ân." Thương Thanh Đại lên tiếng, nhìn quanh lều vải vài lần, "Đỗ Nhược ở nơi nào?"

"Vừa rồi Đỗ cô nương phát hiện một bệnh nhân ngã ở ven đường, hẳn là đang ở bên kia chẩn trị đi." Đệ tử chi chỉ phương hướng cho nàng.

Thương Thanh Đại khẽ gật đầu, liền đi về hướng vừa được chỉ.

"Không tốt!"

Ở xa nhìn thấy Đỗ Nhược kinh hô một tiếng, dưới chân Thương Thanh Đại không tự chủ bước nhanh hơn một chút.

Chỉ thấy Đỗ Nhược bỗng đứng lên, vội vàng xoay người quơ lấy tuyết đọng ven đường, ở trên tay xoa xoa, hô gấp: "Mọi người đừng tới đây, người này chính là mắc phải bệnh thương hàn!"

Bước chân Thương Thanh Đại trì trệ, lập tức nghiêm mặt quay đầu hướng về phía đệ tử Linh Xu viện nói: "Nhanh chóng chuẩn bị dược liệu trị bệnh thương hàn! Có một tất có hai, bệnh này truyền nhiễm cực nhanh, các ngươi làm đại phu cần phải cẩn thận."

Đỗ Nhược nghe được thanh âm Thương Thanh Đại, ngạc nhiên xoay người qua-- dưới ánh đèn mờ nhạt, tuyết bay nhẹ nhàng, dáng người lạnh lùng đứng thẳng trong gió, thật giống như một cỗ Bạch Ngọc Quan Âm, cảm giác nhìn có chút không chân thực.

"Thương... Tiểu thư, ngươi... Ngươi đừng qua đây, này chính là bệnh thương hàn." Đỗ Nhược vốn muốn hỏi một câu vì sao nàng lại tới nơi này, lại ý thức được Thương Thanh Đại đang muốn tiến tới đây, gấp giọng ngăn cản Thương Thanh Đại đến gần.

"Đến bây giờ, ngươi vẫn gọi ta là Thương tiểu thư? Ngươi đừng quên, hôm nay ngươi đã thông qua khảo nghiệm tiến vào Linh Xu viện." Thương Thanh Đại đi tới bên người Đỗ Nhược, cúi người nhìn qua bệnh nhân nằm thoi thóp trên nền đất tuyết, thanh âm trong trẻo lạnh lùng trước sau như một: "Người này đã dương hư, ác hàn quấn thân, A Nhược, ngươi nói xem, nên dùng thuốc gì?"

Đỗ Nhược lấy lại bình tĩnh, nói: "Nhân sâm một lượng, bạch truật hai lượng, phụ tử năm tiền, toan táo nhân năm tiền..."

"Canh tham truật phụ táo." Thương Thanh Đại gật gật đầu, "Có thể dùng, ngươi đi chuẩn bị thuốc a."

"Nhưng mà ở đây..." Đỗ Nhược có chút không yên lòng.

"Chuẩn bị thuốc." Thương Thanh Đại lạnh lùng nói một câu, đột nhiên quay mặt qua nhìn nàng, "Nhớ kỹ trở về Dược đường rửa tay cẩn thận, chớ để nhiễm bệnh thương hàn, thể chất ngươi vốn gầy yếu, nếu dính phải, Biển Thước có tại thế cũng không cứu nổi ngươi."

(Biển Thước: (扁鵲), tên thật là Tần Việt Nhân (秦越人), lại có thuyết tên Tần Hoãn (秦緩), hiệu Lư Y (卢医), là một  trứ danh thời  và được xem là một trong những danh y đầu tiên được ghi chép sớm nhất trong các thư tịch của lịch sử Trung Quốc.)

Tương truyền ông chính là người khai sinh ra phương pháp bắt mạch , là người đặt tiền đề quan trọng cho Đông y . Do tiếng tăm và các điển tích thần kỳ, về sau Biển Thước cùng Hoa Đà , Trương Trọng Cảnh và Lý Thời Trân được hậu thế xưng tụng Trung Quốc cổ đại Tứ đại danh y. )

"Tạ ơn Thương tiểu..."

"Ngươi gọi ta là gì?"

"Thương... phu tử."

"Đi đi."

Đỗ Nhược nén lại nội tâm đang cuồng loạn, một đường chạy về Hành Y đường, gấp giọng nói với Đỗ Như Phong, " Phụ thân, bên ngoài có một bệnh nhân nhiễm bệnh thương hàn, nhưng con nghĩ không chỉ có người đó nhiễm bệnh, cho nên mấy ngày này chẩn bệnh, phụ thân nên cẩn thận một chút."

"Bệnh thương hàn?!" Đỗ Như Phong mặt tái xanh đứng dậy, "Ngươi mau mau đi rửa tay thay y phục." Nói xong, hắn nhìn tuyết bay mang mang bên ngoài, tim không hiểu nhảy dựng lên đập nhanh một trận, "Hi vọng mùa đông năm nay sẽ yên bình một chút, tuyệt đối không nên vì tuyết dày sương lạnh dẫn đến một trận ôn dịch thương hàn."

Mạc thị đi tới, đỡ Đỗ Như Phong, "Ta đi xem dược liệu trị thương hàn còn đủ hay không, nếu không đủ, ta cùng Trọng nhi lại đi vào lấy dược liệu."

"Ân." Đỗ Như Phong gật gật đầu.

Cùng lúc đó, Thương Thanh Đại xoay người nhìn khí sắc bệnh nhân kia, lập tức lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn lụa, đặt trên cổ tay bệnh nhân, duỗi ngón dò xét mạch đập của hắn, mi tâm không khỏi nhăn lại, luôn miệng nói: "Người tới!"

"Thương phu tử!" Một tên đệ tử chạy tới, "Có việc phân phó?"

"Ngân châm, rượu mạnh." Thương Thanh Đại suy nghĩ một chút, lại nói: "Ngươi tìm vài đệ tử đêm nay lập tức trở về Linh Xu viện, lấy thêm chút dược liệu mang tới đây, nhất là mấy vị thuốc trị bệnh thương hàn kia."

"Dạ, Thương phu tử."

Nhìn đệ tử đã chạy xa, Thương Thanh Đại cúi đầu nhỏ giọng nói với bệnh nhân: "Ngươi không có việc gì, chống đỡ mấy canh giờ sau sẽ khá hơn."

"Cứu... cứu... Nương tử... Nương tử..."

Nghe thấy người nọ nói mớ, tâm Thương Thanh Đại không hỏi thắt chặt, quả nhiên, bệnh này không chỉ có một người nhiễm phải! Chắc hẳn hán tử này là liều mạng đạp tuyết chạy đi tìm y quán, nên trước đó mới ngã xuống ven đường.

Nghĩ tới đây, Thương Thanh Đại đưa mắt nhìn xuống quần của hắn, đã tràn đầy chất bẩn, ẩn ẩn còn mang theo vết máu, lường trước được thê tử trong nhà hắn chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn.

"Nhà của ngươi ở nơi nào?"

"Nam... Nam ngoại ô... Tảo Đầu... Thôn..."

Đệ tử kia vội vã chạy tới, đem rượu mạnh cùng ngân châm đưa cho Thương Thanh Đại.

Thương Thanh Đại nhận lấy, đem ngân chân đều ném vào trong rượu mạnh, nơi này gió tuyết quá lớn, thật sự là không có cách nào hơ lửa cây kim, chỉ có thể ngâm trong rượu mạnh, gạt bỏ vi khuẩn bụi bẩn bám vào.

"Ngựa của các ngươi đang được giữ ở nơi nào?" Thương Thanh Đại từ trong vò rượu kẹp tay lấy ngân châm, đầu ngón tay nắn vuốt, hướng về phía đệ tử nọ hỏi.

"Đỗ đại phu sửa sang lại hậu viện, để cho chúng ta đem ngựa buộc ở nơi đó."

"Ân."

Thương Thanh Đại lướt qua tay bệnh nhân, gọi đệ tử đứng một bên, "Ngươi đến, kéo tay đỡ hắn, để hắn đứng lên một chút."

"Việc này... Đây là bệnh thương hàn..." Tên đệ tử có chút chần chừ.

"Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì đây?" Thương Thanh Đại lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Đệ tử Linh Xu viện ta, từ khi nào lại sợ bị lây bệnh thương hàn rồi?"

"Để ta." Đỗ Nhược đã đổi một thân y phục mới, đeo bao tay trực tiếp đi tới, hai tay đỡ lấy hán tử kia, cố hết sức nâng thân thể hắn lên một chút, không quên nói một câu, "Canh thuốc đang sắc, còn cần chờ một lát."

Khóe miệng Thương Thanh Đại nhếch lên một chút ý cười, nắm lấy khăn lụa phủ lên áo vùng bụng, bỗng nhiên vạch xiêm y của hắn, lộ ra phần bụng bên trong lớp áo.

"Thương phu tử, cái này nam nữ hữu biệt, người..." Đệ tử nhịn không được khuyên một tiếng.

"Phu tử, hạ châm a." Đỗ Nhược mở miệng cướp lời, "Nếu không sớm làm hắn ngừng tiêu chảy, chỉ sợ không dùng được thuốc."

Thương Thanh Đại gật gật đầu, ngân châm trong tay chuẩn xác hạ xuống vùng yếu huyệt gần rốn của hán tử kia-- nàng hạ châm tinh chuẩn, thuật châm cứu này Đỗ Nhược thấy được liền âm thầm tán thưởng.

"Đỡ xuống đi." Thương Thanh Đại nói xong, Đỗ Nhược thuận theo đặt bệnh nhân xuống như cũ, nàng đột nhiên giương mắt nhìn về phía Đỗ Nhược, "Châm pháp vừa rồi đã nhớ kỹ chưa?"

"A?" Đỗ Nhược hoảng hốt.

Thương Thanh Đại mím môi cười nhạt nói: "Ngày đầu tiên đến Linh Xu viện, ta nhưng là có chuyện muốn hỏi."

"Ta..."

"Đi theo ta."

"Phu tử... Ta... "

"Tiểu nha đầu, ngươi khúm núm như vậy, nếu sau này ta ở Linh Xu viện mà nhìn thấy, nhất định phạt gậy ngươi." Thương Thanh Đại lạnh lùng nói, nhìn thoáng qua sắc trời, "A Nhược, đi cùng ta một chuyến tới Tảo Đầu thôn."

"Vâng." Đỗ Nhược cung kính gật đầu.

Thương Thanh Đại nhìn thoáng qua đệ tử đang xấu hổ, "Các ngươi cố gắng chiếu cố bệnh nhân này, ngày mai trở lại, ta không hi vọng nhìn thấy hắn vẫn là cái dạng này."

"Dạ, Thương phu tử."

Thương Thanh Đại không nhìn hắn, ánh mắt rơi trên người Đỗ Nhược, "Đi, chúng ta cưỡi ngựa đi."

"Đợi một chút! Ta... Ta không biết cưỡi ngựa..."

"Đi! Nếu đã là phu tử của ngươi rồi, dạy ngươi nhiều thứ một chút, cũng là việc nên làm."

Không cho Đỗ Nhược cơ hội do dự, Thương Thanh Đại níu lấy góc áo của nàng trực tiếp đi tới hậu viện.

Tim, nhảy nhót mãnh liệt, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không tự chủ được nhuộm đầy vệt đỏ như ráng chiều.

Đỗ Nhược không dám nhìn Thương Thanh Đại, chỉ đành cúi đầu trầm lặng, sợ bị nàng thấy nàng thất lễ.

Thương Thanh Đại một đường lôi kéo nàng đi về hậu viện Hành Y đường, thời điểm đi ngang qua tiền đường, Thương Thanh Đại chỉ nhàn nhạt nói một câu với Đỗ Như Phong cùng Mạc thị: "Tối nay ta mang A Nhược đi chữa bệnh tại nhà, thỉnh hai vị yên tâm."

Thương Đại tiểu thư tự mình mang Đỗ Nhược đi chẩn bệnh, , nhất định có thể học được không ít, Đỗ Như Phong cùng Mạc thị sao có thể lo lắng đây?

Nhưng là đối với Đỗ Nhược mà nói, luôn cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao lại cảm thấy giống như là bị trói lại đây?

Thương Thanh Đại đột nhiên buông nàng ra, cởi dây cương, dắt một con ngựa qua đây, nhìn về phía Đỗ Nhược: "Lên ngựa."

"Vâng..." Tiểu nhân nhi thật sự là có chút nhỏ nhắn xinh xắn, giẫm lên bàn đạp nhiều lần, đều không thể ổn định.

Thương Thanh Đại bất động thanh sắc đi tới phía sau nàng, đột nhiên nâng eo nàng, lành lạnh nói một câu: "Giẫm ổn."

"Vâng..." Hai gò má như bị thiêu đốt ửng đỏ đến lợi hại, Đỗ Nhược cuối cùng cũng giẫm ổn định bàn đạp, xoay người ngồi trên lưng ngựa, tay chân lại luống cuống không biết bước tiếp theo nên làm gì?

Còn chưa chờ nàng định thần lại, Thương Thanh Đại đã xoay người ngồi ở phía sau nàng, hai tay đặt cạnh xương sườn vòng lấy nàng, nắm thật chặt dây cương, "Ngồi cẩn thận, chúng ta liền đi ngay."

"Vâng..." Đỗ Nhược uốn éo người, giật mình cảm nhận sau lưng một mảnh mềm mại, thân thể giống như bị sét đánh đông cứng tại chỗ, âm thầm tự mắng chửi mình không nên có loại ý niệm này.

Cũng không biết Thương Thanh Đại có phát hiện điều khác thường của tiểu nhân nhi trong ngực hay không, Đỗ Nhược chỉ cảm thấy người phía sau càng phát ra mềm mại cùng ấm áp, đầu óc nháy mắt trống rỗng, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm Thương Thanh Đại: "Dựa sát một chút."

"A?!" Đỗ Nhược kinh hô một tiếng, lập lức quay lại nhìn Thương Thanh Đại, hai gò má đỏ bừng nóng bỏng.

"Giá!"

Thương Thanh Đại bỗng nhiên ghìm ngựa quay đầu, không đợi Đỗ Nhược kịp phản ứng, liền cùng nhau xông ra hậu viện, "A Nhược, Tảo Đầu thôn ta kia không biết, ngươi chỉ đường đi."

"Hướng... Hướng bên kia..." Đỗ Nhược chỉ phương hướng cho nàng, rụt tay lại, chỉ cảm thấy ngồi trên lưng ngựa xóc nảy kịch liệt, sau lưng luôn luôn vô tình hoặc là cố ý đụng phải phiến mềm mại kia, nàng chỉ biết trong đêm tuyết này, có thứ gì đó không biết tên lặng lẽ mọc rễ trong lòng nàng.


Tác giả có lời muốn nói: =.= viết xong có chút nóng... Đúng là... cũng có nảy sinh ít ý đồ~~

PS: Văn phong có xuất hiện đơn thuốc cùng huyệt vị châm cứu này nọ, đều là Trường Ngưng vừa viết vừa tìm hiểu trên Baidu, cho nên tuyệt đối đừng áp dụng thực tế a. Còn có một ý tư liệu về Trung y, muốn cảm tạ Mạch Mạch bằng hữu, một trong những muội tử học y chỉ điểm cho. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~


Editor: Chin chào các bạn nhỏ ~~~~ gần 1 năm không gặp, mình đã trở lại rồi đây *tung hoa tung hoa*, mong mọi người nhiệt liệt bình chọn cùng đề cử nhaaaaaaaaaaa. Xin chân thành cảm ơn ~


Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158 và Bách gia trang QuanLamUyen_158!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro