Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau 1 năm mình đã trở lại rồi đây!!!
Editor: Quân Lâm Uyên

Đạp đạp! Đạp đạp! Đạp đạp!" Gió tuyết che mắt, một con ngựa đang tiến về phía đông, xuyên qua 1 mảnh tuyết bay trắng xoá.

Thương Thanh Đại liếc mắt nhìn người bé nhỏ trong ngực ngồi gập cong người, cực kỳ giống một con sóc đang núp trong nền tuyết mỏng, thật sự có chút buồn cười, lại đưa mắt nhìn trời đất mênh mông phía trước, đáy lòng rốt cuộc cũng có một chút cảm giác thư thái tự do.


"A Nhược, bộ dạng này của ngươi dù đến được Tảo Đầu thôn, chỉ sợ eo cũng sẽ đau mất mấy ngày."

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng ở bên tai vang lên, Đỗ Nhược đang thất thần lập tức hồi phục thần trí, kinh sợ vội ngồi thẳng lên, "Phu tử, ngươi nói cái gì?"

"Dựa vào một chút!"
Hai tay Thương Thanh Đại đột nhiên dùng sức, chăm chú ôm nàng vào trong ngực.

Nhuyễn ngọc ôn hương...
Trong đầu mỗi người đều hiện lên từ này, lại bối rối tách ra.

Thương Thanh Đại thoáng nhìn tiểu nhân nhi mặt đang đỏ bừng, cố ý nói sang chuyện khác: "Gió tuyết quá lớn, ngươi cúi đầu thấp một chút, cẩn thận bị gió tuyết đông lạnh hỏng mặt."

Thế nhưng giờ phút này Đỗ Nhược không cảm thấy lạnh, ngược lại toàn thân từ trên xuống dưới đều nóng như lửa thiêu.

"Vâng." Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, tâm vô cùng loạn.

Thương Thanh Đại nắm chặt hai tay, lờ mờ nhìn thấy trong gió tuyết phía trước có mấy ngọn đèn lửa, vội vàng thúc ngựa chạy nhanh một chút: "Giá!"

Rốt cuộc cũng đến Tảo Đầu thôn, Thương Thanh Đại đầu tiên nhảy xuống ngựa, "Ngươi đừng vội , trước để ta tìm chỗ buộc ngựa cho tốt rồi sẽ để ngươi xuống."

"Vâng." Đỗ Nhược gật gật đầu.

Thương Thanh Đại dắt ngựa đến cây gỗ khô hướng về Tảo Đầu thôn phía trước vài bước, đem dây cương buộc chặt lên đó, lúc này mới quay người đưa tay về phía Đỗ Nhược, "Xuống ngựa đi."

"Ta... tự xuống." Đỗ Nhược giẫm chắc bàn đạp, liền từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thời điểm chạm chân xuống đất không đứng vững, liền ngã ngồi trên mặt tuyết, đau đến hít vào một hơi.

"Tuổi còn nhỏ đã học cậy mạnh, điểm này rất không tốt." Thương Thanh Đại lạnh lùng nói một câu.

Đỗ Nhược liền vội vàng lắc đầu nói: "Đây không phải là cậy mạnh, mà ta ta cũng nên học cách tự mình xuống ngựa, phu tử không có khả năng mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh ta được."

Thương Thanh Đại sửng sốt một chút, cũng không biết phải làm thế nào với nàng.

Đỗ Nhược cho là mình nói sai, liền gấp giọng: "Phu tử, là lỗi của ta."

Thương Thanh Đại vừa định đáp lời, lại nhịn xuống, nhìn bốn phía thôn trang này, chỉ cảm thấy thật sự là yên tĩnh đến lạ thường— cho dù là đêm khuya gió tuyết, cũng không thể hoàn toàn tĩnh mịch như thế!

"Ngươi đi theo ta."
Thương Thanh Đại lành lạnh nói một câu, liền tiến vào trong thôn.

Đỗ Nhược gật đầu bước nhanh theo, một đường đi qua mấy hộ gia đình, đều rất yên tĩnh, một vòng bất an nổi lên trong lòng, Đỗ Nhược liền bước trước Thương Thanh Đại một bước, gõ cửa gia đình nọ.

"Xin hỏi có người trong đó không?"
"Thùng thùng!"

Thương Thanh Đại cũng có cửa một ngôi nhà khác, thế nhưng kết quả lại như nhau, không có âm thanh trả lời, cũng không có người mở cửa.

Đỗ Nhược cùng Thương Thanh Đại liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy việc này vô cùng kỳ quặc, lại nhất thời nghĩ mãi không rõ nguyên nhân là gì.

Hai người lại đi về phía trước mấy bước, Thương Thanh Đại bỗng dưng dừng bước, hít vào một hơi, kinh ngạ nói: "Ta nghĩ, ta biết bọn họ ở nơi nào."

"Phu tử?"
"Từ đường Tảo Đầu thôn ở nơi nào?" Thương Thanh Đại hướng Đỗ Nhược hỏi.

Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, mấy năm trước từng theo phụ thân đến đây khám bệnh tại nhà, từ đường chính là ở phía Đông Tảo Đầu thôn.

"Phu tử, ở bên kia." Đỗ Nhược chỉ chỉ phương hướng.

Thương Thanh Đại nhìn thoáng qua hướng Đỗ Nhược chỉ, bước chân không dám chậm hơn một chút, chạy nhanh về phía từ đường.

Quả nhiên, bên ngoài từ đường bị một vòng quan sai cầm đuốc canh giữ, đem thôn dân Tảo Đầu Thôn gắt gao vây ở bên trong.

Tiếng ho khan, tiếng rên, tiếng hài tử khóc, tiếng nam nữ cầu xin tha thứ phát ra từ bốn phía từ đường, bình thường từ đường trước mắt là một nơi trang trọng, hiện tại nói nó là địa ngục cũng không phải quá đáng.

"Người đến là người nào?!"
"Vẫn còn bỏ sót!"

Thương Thanh Đại vừa xuất hiện trong tầm mắt quan sai, liền bị mất tên tuần tra ngăn lại.

"Phu tử!" Đỗ Nhược khẩn trương theo sát phía sau, trông thấy mặt quan sai hung thần ác sát, vội vàng đi đến trước người Thương Thanh Đại, cung kính cúi đầu với quan sai: "Chúng ta là đại phu, nghe nói nơi này xuất hiện bệnh thương hàn, liền tới để nhìn xem tình hình bệnh dịch như thế nào."

"Đại phu?" Quan sai nghiền ngẫm nhìn khuôn mặt băng sương của Thương Thanh Đại: "Đã trễ như vậy, cô nương còn tới xem bệnh, không sợ gặp phải người xấu sao? Không bằng... để ca ca đưa ngươi trở về đi..."

Thương Thanh Đại lạnh lùng nhìn quan sai: "Để Kỳ đại nhân của các ngươi tới gặp ta."

"U! Tiểu cô nương khẩu khí thật lớn!"   Quan sai ra vẻ một bộ dạng bị hù doạ, nhưng giọng điệu kia vẫn ngả ngớn vô cùng.

Thương Thanh Đại không muốn cùng loại người này tốn nhiều nước bọt, tay từ trong ngực lấy ra một khối thanh ngọc, bày ra trước mặt quan sai hai chữ Linh Xu, sắc mặt bọn họ nháy mắt trở nên trắng bệch.

"Không biết Thương tiểu thư đến đây, tiểu nhân... tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn..." Còn chưa nói xong, quan sai liền sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

"Ngươi đi, gọi Kỳ đại nhân đến gặp ta." Thương Thanh Đại nhìn về phía quan sai khác cấm thanh bất ngữ (im lặng không nói một chữ), "Thay mặt ta nói với hắn một câu, để Kỳ đại nhân quản giáo những tên chó săn này cho tốt."

"Vâng!"

Tuy nói viện chủ Linh Xu viện không có chức quan, thế nhưng đệ tử bên dưới có mấy trăm, người ở trong cung, người ngoài giang hồ, đều là những người có danh tiếng. Nhất là hai tỷ đệ Tề gia kia, song song được làm tả hữu viện phán của Thái Y viện, nhận được rất nhiều tán tưởng của đương kim thiên tử Yến Thành đế.

Đệ tử trong Bá Lăng thành sau khi thấy qua đại tiểu thư Thương gia, rất nhiều người đối với Thương Thanh Đại nhớ mãi không quên, người người đều biết, tương lai Thương Thanh Đại nhất định được gả vào nhà quan thậm chí là người trong hoàng thất, sao có thể tuỳ tiện đắc tội?

Quan sai tự biết mình gặp phải hoạ lớn, quỳ gối trên đống tuyết, không ngừng dập đầu với Thương Thanh Đại.

Thế nhưng Thương Thanh Đại từ đầu đến cuối không muốn nhìn hắn nhiều thêm một chút.

Nghe nói Thương Thanh Đại xuất hiện ở đây, Kinh triệu doãn Kỳ đại nhân hoảng sợ từ trong trướng bên ngoài từ đường chạy ra, đi đến trước mặt Thương Thanh Đại đá một cước vào người tên quan sai kia: "Con chó không có mắt nhà ngươi, mau cút!"

"Vâng! Vâng! Vâng!"

Thương Thanh Đại mắt lạnh nhìn hành động kia của Kỳ đại nhân, thản nhiên nói: "Linh Xu viện Thương Thanh Đại, gặp qua Kỳ đại nhân."

"Không dám, không dám, nơi này gió tuyết lớn, mời Thương tiểu thư vào trong trướng nói chuyện." Kỳ đại nhân vội vàng cúi người mời Thương Thanh Đại nhập trướng.

Thươngkyf Thanh Đại băng sương nhìn hắn: "Một thân áo lông này của Kỳ đại nhân, chỉ sợ muốn đến ngàn lượng hoàng kim đi?"

Kỳ đại nhân kinh ngạc một chút: "Cái này..."

"Cái này, thôn dân trong từ đường chỉ cần sống không qua nổi tối nay, Kỳ đại nhân liền một châm một mồi lửa đốt sạch sẽ, sau đó có thể viết thư hướng triều đình tranh công đi?" Thương Thanh Đại một câu đâm chọt vào lòng Kỳ đại nhân: "Ngươi một thân đầy máu trên áo lông, nhưng là mặc rất ấm?"

Kỳ đại nhân bị châm chọc đến khó chịu, lúc này mặt xanh mét: "Thương thế kia chính là ác chứng (chứng bệnh quái ác), nếu truyền ra ngoài, Bá Lăng thành có ôn dịch, ta liền rơi đầu."

"Là ác chứng, thế nhưng cũng không phải là bệnh không thể trị." Đỗ Nhược rốt cuộc minh bạch thôn dân Tảo Đầu thôn tại sao lại bị nhốt ở đây, nhịn không được hét lên một tiếng, thân thể nho nhỏ đứng thẳng lên: "Đại nhân, không phải tất cả mọi người đều mắc bệnh thương hàn, ngài làm thế này..."

"Bản quan làm việc, lúc nào đến phiên tiểu nha đầu ngươi đến chỉ trỏ?!" Kỳ đại nhân gầm thét một tiếng.

Đỗ Nhược cắn răng, vừa định tiến lên lý luận, lại bị Thương Thanh Đại lặng lẽ giật giật ống tay áo, ra hiệu nàng không nên vọng động.

Đỗ Nhược thất thần nhìn về phía Thương Thanh Đại, Thương Thanh Đại âm thanh lạnh lùng nói: "Kỳ đại nhân, tiểu nha đầu này là đệ tử của ta, ngài vừa nói câu đó, thế nhưng là đang trách ta chỉ điểm đại nhân làm việc?"

Kỳ đại nhân không vui nói: "Thương tiểu thư, việc này ngươi vẫn không nên quản mới tốt."

Thương Thanh Đại nhíu mày: "Thân là đại phu, không thể không quản, thân là phu tử của A Nhược, càng nên làm gương sáng, ngươi vừa hung dữ với A Nhược, nếu để cho Tống vương điện hạ biết, cho là ngươi hung dữ với ta, đại nhân nghĩ Tống vương điện hạ sẽ nghĩ thế nào về ngươi?"

"Tống vương điện hạ?!" Kỳ đại nhân kinh hãi.

Thương Thanh Đại thản nhiên nói: "Tối nay ta cùng Tống vương điện hạ cùng một chỗ thưởng mai, ngẫu nhiên biết được cái thôn nhỏ này xuất hiện bệnh thương hàn, cho nên ta mới đi đầu, tới đây nhìn một cái, Kỳ đại nhân nếu không tin, hiện tại có thể sai người đi hỏi điện hạ một chút."

Sắc mặt Kỳ đại nhân trở nên vô cùng khó coi, hiện tại Tống vương điện hạ cũng biết việc này, sự tình đốt thôn diệt khẩu, hắn sao có thể làm tiếp?

"Kỳ đại nhân, những thôn dân bên trong kia không phải là không cứu được, đại nhân nếu nguyện ý cho tiểu nữ tử chạy tới xem, ta bảo đảm đại nhân vẫn có thể viết thư tranh công như cũ."

"Nghe Thương tiểu thư phân phó."

"Một, nhanh chóng báo cho người Linh Xu viện. Hai, viết thư cho triều đình báo cáo tình hình bệnh dịch." Thương Thanh Đại nói xong, quay người nhìn Đỗ Nhược một chút, "A Nhược, cùng ta đến từ đường nhìn một cái."

"Vâng..." Đỗ Nhược gật gật đầu, chỉ cảm thấy tối nay Thương Thanh Đại nói chuyện tiến lùi hợp lý, thật sự làm cho người ta nhịn không được âm thầm tán thưởng.

Có sư phụ nhứ thế, may mắn ba đời.

Khoé miệng Đỗ Nhược kìm lòng không được hơi cong một chút, hé ra nụ cười thản nhiên.

Thương Thanh Đại chưa hề nghĩ tới tiểu nha đầu này cười lại nhìn đẹp như vậy, tựa như một dòng thanh tuyền (trong lành, mát mẻ), thấm vào ruột gan, không khỏi giật mình.

"Bên trong phần lớn là bệnh nhân, Thương tiểu thư ngươi..."

Kỳ đại nhân đột nhiên lên tiếng phá vỡ giờ khắc thất thần này, Thương Thanh Đại lấy lại tinh thần, có vài phần ảo não, nàng không muốn nhiều lời với hắn, cúi đầu nhìn tay nhỏ của Đỗ Nhược nằm trong bao tay một chút, nghiêm mặt nói: "A Nhược, căn bệnh kia truyền nhiễm cực mạnh, ngươi tuyệt đối không được tháo bao tay này ra."

"Ân." Đỗ Nhược gật đầu: "Ta sẽ cẩn thận."

Thương Thanh Đại thoả mãn gật gật đầu, bước vào từ đường trước tiên.

Nhìn thấy có người đi vào từ đường, thôn dân kinh hoàng thất thố vội vàng xông tới: "Thả chúng ta ra ngoài, chúng ta không muốn chết ở chỗ này!"

"Làm càn! Toàn bộ ngồi xuống!"

Mấy tên quan sai che mặt đi đến, bảo vệ cạnh Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược hai bên trái phải, giương đao doạ các thôn dân trở về.

"Tiểu thư, mau cứu con ta, nó không có nhiễm bệnh thương hàn, nó vô tội..." Một vị nông phụ chăm chú nắm chặt góc áo Thương Thanh Đại, lệ nóng doanh tròng nhìn nàng, "Van cầu ngươi..."

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ thả muội muội ra ngoài đi, cầu xin tỷ..."

"Van cầu ngươi... Mau cứu ca ca của ta... Hắn còn thở... Hắn là người tốt..."

....

Đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chưa hề nghĩ tới, triều đình sẽ dùng biện pháp như thế này để trừ khử một trận ôn dịch thương hàn căn bản chưa có truyền ra ngoài.

Những người này, bất luận là về phía bệnh nhân, hay là người khoẻ mạnh, đều không nên trở thành vật hi sinh trong đêm tuyết thái bình này.

Thế gian cũng không nên có dạng địa ngục này.

Thương Thanh Đại nhìn gương mặt khiếp sợ của Đỗ Nhược, thản nhiên nói: "A Nhược, ngươi sợ hãi a?"

Đỗ Nhược lắc đầu, thanh tịnh trong mắt là một mảnh sáng tỏ, chắn chắn nói: "phu tử, ta muốn cứu bọn họ, bọn họ không đáng chết!"

"Vậy ta lại hỏi ngươi, bước đầu tiên nên làm như thế nào?"

"Già trẻ tách ra, phân chia nặng nhẹ, cứu chữa từng người."

"Dược liệu, túi châm đâu?"

"Cái này..."

Thương Thanh Đại nhìn về phía Đỗ Nhược đáp không được kia, lạnh lùng nhìn quan sai ở một bên: "Ngươi đi, lấy ngựa khoẻ chạy thật nhanh đến Hành Y đường, nhanh chóng mời đệ tử Linh Xu viện chữa bệnh từ thiện đến Tảo Đầu thôn này xem bệnh."

Quan sai chần chờ nhìn thoáng qua Kỳ đại nhân, Kỳ đại nhân liếc mắt ra ngoài nhìn hắn một cái: "Cứ theo Thương tiểu thư làm."

"Vâng!"

"Kỳ đại nhân, ta cần nước nóng." Thương Thanh Đại phân phó một câu.

Kỳ đại nhân xanh mặt đáp: "Thương tiểu thư đã phân phó, bản quan tự nhiên vui lòng hiệp trợ."

Ánh mắt Thương Thanh Đại lại rơi trên mặt Đỗ Nhược: "Trong thôn này nhất định có hương y hiểu sơ y thuật, ngươi đi tìm một ít túi châm."

"Ân." Đỗ Nhược gật đầu, chạy được mấy bước lại do dự quay đầu nhìn Thương Thanh Đại một chút, sợ nàng sẽ nhiễm phải bệnh thương hàn: "Phu tử ngươi... Cẩn thận."

"Túi châm." Thương Thanh Đại chỉ nhàn nhạt nói lại hai chữ này một lần nữa.

Sợ phu tử không đợi được, Đỗ Nhược không quay đầu lại chạy khỏi từ đường, chạy một vòng Tảo Đầu thôn, cuối cùng tìm được phòng nhỏ hương y, tìm được túi châm, lại chạy thật nhanh trở về."

"Phu tử, cho... Khụ khụ." Đỗ Nhược thở kịch liệt, nhịn không được ho khan vài tiếng.

Thương Thanh Đại quét mắt nhìn nàng một chút: "Ngươi cứ bình tĩnh, nhìn ta hạ châm trước, châm pháp tối nay, chờ ngươi trở lại Linh Xu viện, ta sẽ hỏi từng cái một."

"Vâng..." Đỗ Nhược trịnh trọng gật đầu, không dám chớp mắt nhiều, sợ bỏ qua mỗi một châm pháp Thương Thanh Đại thể hiện.

Tác giả có lời muốn nói: Viết nhiều ~ mắt trái gần đây không được tốt, không quá lâu Trường Ngưng sẽ viết xong cố sự này~ 
Bởi vì ta rất thích cố sự này~

Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158 và Bách gia trang QuanLamUyen_158!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro