Bởi vì ngươi ( Lâm Duẫn Nhi )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở mắt ra, ánh vào tầm mắt chính là khuôn mặt ngăm đen của chị Du Lợi.

Tôi nheo mắt và mỉm cười, nhích mình tới gần hơn trong lòng chị, ngửi mùi hương quen thuộc và cảm nhận sự ấm áp mang lại cho tôi cảm giác an toàn.

Thực thích, thật sự rất thích chị Du Lợi. Vẫn luôn thích như vậy.

Từ lúc nào tôi đã bắt đầu thích chị ấy nhỉ? Kỳ thực tôi cũng không nhớ nữa.

Chỉ biết là, từ khi bắt đầu làm thực tập sinh, tôi đã rất thích quấn lấy chị ấy không buông.

Chị Du Lợi với dáng vẻ chị đại ngốc nghếch, lại chiếu cố chăm sóc cho tôi vượt ngoài dự kiến.

Chúng tôi luôn vụng trộm mua bánh kem cùng nhau ăn, cùng nhau trêu chọc các thực tập sinh khác.... Khoảng thời gian làm thực tập sinh, trải qua rất nhiều chuyện vui vẻ, nhất định đều có chị ấy chia sẻ cùng với tôi.

Nhưng trừ bỏ những sự tình kia, điều khiến tôi ấn tượng sâu sắc nhất, là có thể dựa vào chị ấy, cho nhau sự cổ vũ ấm áp.

Sự ấm áp kia, mãi tới bây giờ tôi đều chưa từng quên.

Vì để kéo dài sự ấm áp này, khi chúng tôi đổi ký túc xá, tôi liền bất đắc dĩ nói dối chị ấy một chút.

Tôi giả vờ xem phim kinh dị không dám ngủ một mình, rồi sau đó lên kế hoạch chiếm lấy giường của chị ấy.

Chậm rãi, tôi biến "giường của chị" thành "giường của chúng ta", cũng khiến chị quen dần với cảm giác mỗi ngày bị tôi làm thành gối ôm khi đi ngủ.

Tất cả đều là kế hoạch tác chiến để chị ấy quen dần với việc có tôi luôn ở sát bên cạnh.

Sau đó, để kiểm tra xem kế hoạch này đã thành công hay chưa, tôi liền nghĩ ra một kịch bản nhỏ.

Thử xem chị Du Lợi có biết ghen hay không.

Liên tục một tuần liền tôi đều cùng chị Hiếu Uyên đi ăn sáng.

Tôi nghĩ, nếu chị ấy đối với tôi có chút để ý, dần dần quen với việc có tôi bên cạnh thì...

Sáng sớm tỉnh lại không thấy tôi, có hay không thái độ biểu lộ sự trống trải, không quen, khi biết tôi một mình đi ăn sáng cùng chị Hiếu Uyên, sẽ ăn giấm chua mới phải.

Quả nhiên, chị ấy là người không giấu được cảm xúc trong lòng.

Khi tôi nhìn thấy chị Tú Anh ăn bữa sáng tôi mang về, lại nhìn đến khuôn mặt chị ấy không vui vẻ gì, trong lòng tôi trộm nở hoa ăn mừng. Tôi đoán kế hoạch của mình đã thành công rồi!

Thực ra phải biết rằng chị ấy suy nghĩ rất đơn giản, như tôi đã nói rồi đấy, chị ấy là người không giấu được suy nghĩ trong lòng.

Đương nhiên, các tỷ tỷ trong nhóm cũng vẫn chiếu cố đến tôi, nhưng từ trong ánh mắt của chị ấy, có thể nhìn đến sự yêu thương mà chị ấy dành cho tôi khác với thứ tình cảm thông thường.

Tôi nghĩ mình không hề nói sai, bởi vì khi tham gia lớp huấn luyện diễn viên, thầy đã nói rằng: " Ánh mắt là thứ phản ánh trực tiếp nhất tình cảm của một người."

Khi tôi nhìn thẳng vào mắt của chị ấy, tôi có thể cảm nhận được một loại "tình yêu", mãnh liệt cùng sâu sắc.

Tôi cứ nghĩ, chị ấy rất nhanh sẽ tỏ tình với tôi, rồi hai người chúng tôi sẽ cùng nhau trải qua những tháng ngày hạnh phúc.

Nhưng tôi đã quên, chị ấy là quỷ nhát gan. Cho nên tôi chỉ có thể buộc bản thân phải chủ động thôi.

Sự chủ động này, chị ấy chắc chắn có phát hiện ra...

Khi chị ấy ăn đồ ăn vặt tôi mang về, ngoài vui vẻ ra, trên gương mặt còn có cả chút cảm động.

Tôi tặng chị ấy cây nến, chị một chút cũng không nỡ dùng, mà là cẩn thận cất kỹ trong hộp.

Biết thói quen chị ấy mỗi ngày đều uống hán dược, tôi liền mỗi sáng đều đúng giờ để một cục kẹo trên bàn cho chị ấy, để giải tỏa vị đắng của thuốc; nhưng khi trở về phòng, lại phát hiện ra có thêm một cục kẹo đặt trên bàn của tôi, hơn nữa còn dán một mảnh giấy nhớ trên có hình mặt cười.

Đã vậy, không biết có phải do ảo giác hay không, viên kẹo kia, so với kẹo thường luôn ngọt hơn, thơm hơn.

Chính là mọi chuyện không như tôi nghĩ, ngày lại ngày trôi qua, mối quan hệ của hai chúng tôi vẫn dậm chân tại chỗ.

Việc này khiến tôi có chút nản lòng, thậm chí bắt đầu lung lay niềm tin trước đây.

Có lẽ nào, hết thảy đều chính là tự mình đa tình, đối với chị ấy mà nói, Lâm Duẫn Nhi cũng chỉ là em gái thôi sao.

Bởi vì ý nghĩ này, tôi - một Lâm Duẫn Nhi luôn luôn mạnh mẽ tự tin, rơi vào lưỡng lự.

Nếu thật là như vậy, tôi có nắm chắc thu lại tình cảm đã đặt trên người chị ấy không?

Nếu thật là như vậy, tôi liệu có còn tự nhiên mà đối mặt với chị ấy được không?

Thẳng đến vừa rồi. . . . . .

Việc này khiến mọi suy nghĩ trong nháy mắt biến mất, thay thế là sự chờ mong và hưng phấn chưa từng có.

Đúng vậy!

Ngay khi chị ấy nhéo đầu mũi tôi, tôi đã giật mình tỉnh giấc.

Mỗi câu chị ấy nói, tôi đều đã nghe hết.

Trời mới biết tôi đã nỗ lực bao nhiêu, khắc chế khát khao của bản thân không nhảy lên mà hò hét hoan hô.

Thật đáng ăn mừng công ty để tôi tham gia khóa huấn luyện diễn viên, mới có thể hoàn toàn im lặng tựa như không nghe chị ấy tỏ tình, rồi còn cả nụ hôn lên trán ấy nữa.

Mặc dù rất vui khi biết tâm ý của chị ấy, nhưng đồng thời tôi vẫn phải nén giận...

Chọn tình huống tỏ tình này, căn bản là vẫn không dám để tôi biết a!

Thế là, phúc hắc tiểu ác ma trong lòng bắt đầu nhảy nhót, âm thầm vẽ lên một cái kế hoạch xấu xa trong đầu.

Tôi giả vờ bị chị ấy đánh thức, đối với nhận thức của bản thân với chị ấy, hoàn toàn có thể biết được bước tiếp theo chị ấy sẽ làm gì...

Quả nhiên, khi tôi đang chuẩn bị mở mắt, liền nhìn tới chính là chị ấy nhắm chặt hai mắt...

『 Rất táo bạo đấy chị gái. 』Tôi nghĩ thầm. Sau đó nhìn tới gương mặt đỏ lên của chị ấy, liền cười trộm trong lòng.

Cố ý nói đủ để cả hai có thể nghe rõ, tôi giả vờ tự lẩm bẩm: "Má chị ấy thật đỏ, sẽ không phải là do nóng quá đi!"

Trực tiếp đem trán mình áp vào trán chị ấy.

Cảm giác được hô hấp của chị bỗng nhiên trở nên dồn dập, tôi nhịn cười, nghiêm túc nói tiếp: "Nhiệt độ vẫn bình thường mà!"

Lúc này má của chị ấy đã đỏ lựng lên rồi.

Nhịn không được mà cười ra tiếng, tôi nhẹ nhàng ôm lấy đầu chị, hôn lên bờ môi của chị rồi đáp lại câu tỏ tình kia.

"Du Lợi, em cũng rất thích chị!"

HOÀN.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro