Bởi vì ngươi ( Quyền Du Lợi )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nửa đêm, bởi vì cảm thấy hơi lạnh, tôi từ trong mộng tỉnh giấc.

Nhìn đến cái chăn vốn ở trên người mình lại bị người bên cạnh đang ôm chặt mình cuốn lấy hết, tôi thoáng lùi về sau, tách em ra khỏi người một chút, nhẹ nhàng lôi cái chăn ra, phủ lại lên trên cả hai người, rồi một lần nữa lại ôm lấy em.

Thầm nghĩ, này chắc chắn là do tôi khiến Lâm Duẫn Nhi tạo thành thói quen rồi!

Chuyện là một lần tôi xem phim kinh dị khiến em làm ầm ĩ lên không dám ngủ một mình, rồi không thèm để ý tới phản ứng của tôi, trực tiếp nhảy lên ngủ trên giường của tôi luôn. Bắt đầu từ ngày đó, giường của tôi biến thành "giường của chúng ta", tôi tiện thể cũng biến thành gối ôm của em khi đi ngủ.

"Duẫn à! Sao em không về giường của mình mà ngủ ấy!" Tôi từng cố ý làm như vô tình hỏi em như vậy.

Mà em chính là cứ thế trả lời: "Ngủ ở bên cạnh chị sẽ không lo gặp ác mộng."

Sau đó, mọi thứ coi như đã được định đoạt.

Thực ra mà nói, tôi không thích lắm cảnh nằm trên giường chật chội, cũng chẳng thích đi ngủ mà có người ôm ấp nóng nực. Chính là bởi vì đối phương là Lâm Duẫn Nhi, đáng lẽ không thích thú gì, lại như bắt đầu chậm rãi nghĩ khác đi.

Chăm chú nhìn khuôn mặt khi ngủ của em, trong lòng nhịn không được mà thở dài.

Quả nhiên là gương mặt đại diện của chúng tôi, làn da mịn màng như sữa cùng ngũ quan hoàn mỹ, tôi nghĩ dù bất cứ lứa tuổi nào cũng bị em hấp dẫn.

Nhưng là mọi người cũng đều biết, gương mặt xinh đẹp này lại rất ưa làm trò, luôn luôn dùng giọng trẻ con, làm mặt quỷ đi chọc các thành viên khác.

Nghĩ đến cái tên hỗn đản này từng như một con gà, nửa đêm dựng tôi dậy cùng em nói chuyện phiếm, tôi nhịn không được nhẹ nhéo mũi nàng coi như phục thù.

"Ưmm. . . . . ."

Như là cảm giác được có người hạ thủ trên đầu mũi em, tiểu quỷ nhíu mày, chép miệng, khuôn mặt tròn đáng yêu càng áp sát vào người tôi.

Ai nha! Vậy cũng được hả?

Bởi vì quá gần, mùi hương tự nhiên trên người em lan tỏa làm tôi bối rối.

"Duẫn a! Em không có chút phòng bị nào với chị sao?" Trong lòng nhẹ nhàng thở dài một hơi, tôi lẩm bẩm tự hỏi.

Sở dĩ không có phòng bị, là bởi vì đối với mối quan hệ này chúng ta dùng thái độ khác nhau mà đối xử với đối phương đi! 』 ngay sau đó, tôi có chút bi quan từ trong lòng rút ra cái kết luận này.

Trong lòng em, tôi chắc chắn chỉ là một người chị gái thường chăm sóc em, cùng em chơi đùa thân thiết.

Làm nũng đối với chị gái, vốn chính là chuyện hết sức bình thường. Hoặc có lẽ đối với em, tôi cùng với Tú Nghiên, Mỹ Anh cũng chỉ là các chị gái yêu thích của em.

Được rồi! Thôi cứ để tôi kiêu ngạo ở điểm này đi, tự bản thân coi như cảm thấy hài lòng với cái danh chị gái này! Cái địa vị "chị gái" này, so với các thành viên khác trong nhóm xem như cũng "cao cấp" hơn rồi.

Dù sao cũng là bạn cùng phòng, khoảng thời gian nói chuyện phiếm với nhau, chính là so với bất cứ ai cũng nhiều hơn nhé!

Mặc dù gần đây không biết vì nguyên nhân gì, em đột nhiên cùng Hiếu Uyên trở nên thân thiết, thậm chí còn để tôi lại một mình mà đi ăn sáng cùng Hiếu Uyên. Mặc dù sau đó em không quên mang lại một phần bánh sandwich trở về, nhưng cảm giác sau khi tỉnh giấc mà bên cạnh trống trải vẫn cảm thấy thật sự không tốt lắm.

Cho nên lần đó tôi cảm thấy rất bực bội, liền đem chỗ bánh em đưa tôi một miếng đều không ăn mà trực tiếp mang cho Tú Anh.

Hành động trẻ con và im lặng ấy biểu đạt cho sự phải đối của tôi.

Kỳ thật, Lâm Duẫn Nhi luôn bám theo tôi, thật sự luôn bám dính lấy tôi luôn ấy.

Này không phải tự tôi nói đâu, mà là tất cả mọi người đều công nhận như thế.

Ngay trước cả khi nhóm ra mắt, em chính là cứ một câu "Du Lợi tỷ tỷ", hai câu "Du Lợi tỷ tỷ" lôi kéo tôi mà làm nũng...

Cùng nhau tranh giành việc đi mua bánh kem, cùng nhau luyện tập hay trêu chọc các thực tập sinh, ở khoảng thời gian khó khăn nhất liền an ủi động viên, cổ vũ lẫn nhau...

Khi đã bắt đầu "xuất đạo" rồi, mặc dù không ở chung phòng, nhưng mỗi đêm em đều chạy đến phòng của tôi cùng Thuận Khuê nói chuyện phiếm.

Số lần như vậy tăng cao, thời gian ngày càng kéo dài, liền mỗi lần đều tới tận nửa đêm khiến ngay cả Thuận Khuê cũng cảm thấy không thể chịu nổi.

Bởi vậy, vào lúc phải đổi ký túc xá, Thuận Khuê liền kiến nghị tôi cùng Lâm Duẫn Nhi ở chung phòng đi.

"Ya! ! ! ! Em bây giờ là bạn cùng phòng của chị rồi." Ngay khi biết chúng tôi trở thành bạn chung phòng, em vui vẻ ôm chầm lấy tôi mà xoay vòng vòng, nhìn em hạnh phúc đến như vậy, tôi cũng vui lây, theo em mà ngây ngô cười.

Sau đó, mỗi ngày trôi qua cùng nhau sinh hoạt, liền phát hiện chính mình tựa như không thể khống chế bản thân... thoải mái vui cười cùng cô em gái này được nữa...

Nguyên bản vốn bắt đầu coi em là em gái nhỏ, lại trở nên giống như không chỉ còn coi là em gái nữa rồi.

Khi tôi nhìn thấy em cùng nụ cười cá sấu đặc trưng, ở một bên tôi cũng tự nhiên mà bật cười theo.

Khi em định trêu chọc bắt nạt các thành viên khác, tôi nhất định sẽ biến thành tay chân đắc lực nhất của em.

Khi em cảm thấy buồn chán, cho dù là nửa đêm, tôi cũng cố căng mắt đã muốn díp hết lại của mình lên, ngồi nói chuyện phiếm giải sầu cùng em.

Khi đám antifan trên mạng không ngừng công kích chúng tôi, tôi liền ôm em an ủi đồng thời cũng tự nhủ với bản thân: "Tôi sẽ bảo vệ Lâm Duẫn Nhi."

Khi áp lực diễn xuất cùng ca hát nặng nề khiến em muốn gục ngã, tôi mỗi đêm đều tự mình pha chén trà dược thảo, buộc em uống hết.

Bởi vì em, tôi cảm nhận được cảm giác thế nào là đặt hết ánh nhìn lên một người, quan tâm một người, bảo vệ một người.

Lại nói, Lâm Duẫn Nhi cũng rất biết làm tôi vui vẻ!

Nếu em có đi đâu, nhất định khi trở về đều mang đồ ăn chia sẻ cùng tôi.

Biết tôi thích nến, chỉ cần nhìn thấy cây nến xinh đẹp nào, nhất định khi trở về sẽ mua tặng tôi.

Phát hiện thói quen uống hán dược của tôi, nhất định sẽ để kẹo ngọt trên bàn cho tôi, để giải tỏa vị đắng chát trong miệng tôi.

Mỗi ngày theo tôi tán gẫu đông tây... Cho dù sáng sớm hôm sau có lịch trình, vẫn vui vẻ cùng tôi nói chuyện phiếm.

Nhìn lại mọi chuyện, tôi nghĩ, Lâm Duẫn Nhi chắc chắn có thích tôi.

Thích người "chị gái" này.

Chỉ là, em không biết chị gái đây tình cảm đối với em không chỉ đơn thuần như vậy, ha hả.

"Lâm Duẫn Nhi, chị thích em." Ánh mắt hoàn toàn không thể rời đi khuôn mặt khi ngủ tựa thiên sứ này, tôi nhỏ giọng thì thầm câu tỏ tình không biết đã luyện tập bao nhiêu lần trong lòng.

Sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán em.

"Hmm. . . . . .Ngứa quá!"

Đột nhiên, em đang nằm yên trong lòng tôi chợt cử động, một tay dụi dụi mắt mình.

Không phải chứ! Đánh thức em ấy rồi ?

Tôi hoảng hồn nhìn em, sợ em có thể bất cứ lúc nào sẽ tỉnh giấc, nhớ đến hành động kìm lòng không đậu vừa rồi, đó sẽ là cái tình huống hỗn loạn như thế nào chứ... Nhưng là, ngay trước khi Lâm Duẫn Nhi sắp mở mắt ra, tôi nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, giả vờ là đang ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro