Chương 276 - 279

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 276:

Tân Vĩ Đồng còn chưa kịp gọi cho Thẩm Giáng Niên thì Thẩm Giáng Niên đã vào thang máy, cô nhanh chóng đi qua cổng kiểm soát ra vào, nhưng vẫn không đuổi kịp thang máy.

Tất cả thang máy đều đang đi lên, Tân Vĩ Đồng không còn cách nào khác là phải chờ. Nhưng Tân Vĩ Đồng lại sốt ruột, đi đến chỗ thang thoát hiểm, kéo cửa nhưng cửa không mở, tưởng đâu bản thân kéo lực còn yếu nên lại dùng thêm sức để mở, nhưng cửa vẫn không mở ra.

Bất lực, Tân Vĩ Đồng không còn cách nào khác đành phải quay lại cửa thang máy và tiếp tục chờ.

Lúc Tân Vĩ Đồng bước vào thang máy, Thẩm Giáng Niên đã lên tầng trên cùng, vào phòng nhân sự. Thẩm Giáng Niên vốn tưởng đến sớm thì ký được sớm nhưng không ngờ, máy in bị kẹt giấy, hợp đồng của cô phải đợi một hồi mới in xong.

Bộ phận nhân sự không chỉ có một nhân viên, có nhân viên khác đã tiếp Tân Vĩ Đồng đã dẫn cô vào một phòng họp khác. Tân Vĩ Đồng không ngừng suy nghĩ về Thẩm Giáng Niên và mất tập trung nhiều lần, HR hỏi cô: "Nhà cô ở đây à?" Sau khi hỏi cô ba lần liên tiếp, Tân Vĩ Đồng nói xin lỗi: "Tôi là người địa phương."

"Được rồi, vậy thì trợ cấp sẽ căn cứ theo tiêu chuẩn thông thường của thành phố." HR tốt bụng nói.

"Được." Tân Vĩ Đồng quay người nhìn về phía tấm kính phía sau, xuyên qua các sọc, cô có thể nhìn thấy một bóng người, nhưng lại không nhìn ra được đó là ai.

Trong khi HR đang viết, Tân Vĩ Đồng đã gửi tin nhắn cho Thẩm Giáng Niên: [Giáng Niên, em đang làm gì vậy ~

Thẩm Giáng Niên: [Làm việc ở bên ngoài.]

Câu này cũng quá chung chung, Tân Vĩ Đồng không thể trực tiếp hỏi đang làm gì. Tân Vĩ Đồng: [Bên ngoài là chỗ nào thế? Nói xem chúng ta có thể đụng mặt không.]

Thẩm Giáng Niên không muốn ngẫu nhiên đụng mặt, trả lời: [Cô đang ở đâu?]

...Được rồi, bị hỏi ngược lại

Tân Vĩ Đồng: Gần Nhã Nại.

Tân Vĩ Đồng suýt chút nữa đã trả lời Lãng Phù Ni, nhưng lo lắng bản thân nói thế sẽ ảnh hưởng đến câu trả lời của Thẩm Giáng Niên, đáng lý là phải nói thật, nhưng nếu nói Lãng Phù Ni, e là Thẩm Giáng Niên sợ đụng mặt cô nên đành sửa lời.

Tân Vĩ Đồng biết nói dối là không tốt, nhưng cô luôn cảm thấy Thẩm Giáng Niên luôn cố ý tránh mặt cô, cho dù tối nay có mời đi ăn, đoán chừng cũng là muốn trả nợ ân tình.

Thẩm Giáng Niên suy nghĩ một hồi, Lãng Phù Ni và Nhã Nại cách xa nhau, chắc không tình cờ gặp được nhau đâu ha, nên nói thật: [Tôi ở gần Lãng Phù Ni.]

Chà, Tiểu Niên còn rất thành thật, Tân Vĩ Đồng hối hận vì đã nói dối Thẩm Giáng Niên. Tân Vĩ Đồng: [Nhưng tôi đang di chuyển đến Lãng Phù Ni.]

Thẩm Giáng Niên: [? ? ?Không phải chiều này cô mới nhận việc à?]

Thẩm Giáng Niên cũng sợ hãi, đừng vô tình gặp nhau, cô ngẩng đầu nhìn HR đang chậm rãi đóng dấu, thúc giục: "Xin lỗi, tôi có việc gấp, cô nhanh lên được không?"

"Được." HR vui vẻ đáp lại, "Bởi vì Lãng tổng đã đích thân giải thích, nên tôi sẽ không hỏi cô từng cái một, cô xem qua đi nếu không có gì thì có thể ký tên là xong." Thẩm Giáng Niên đọc lướt, mau chóng xem xong, "Ok."

Tân Vĩ Đồng: [Tôi không nói nhất định phải là buổi chiều, nếu có thời gian thì buổi sáng qua đó cũng được.]

Mẹ nó, này rất có khả năng sẽ đụng mặt, có một số lời, một khi đã nói ra thì không thể quay đầu, có quỳ cũng phải đi tiếp, Thẩm Giáng Niên: [A, thế giờ cô tới đâu rồi?]

Tân Vĩ Đồng thực sự có cảm giác Thẩm Giáng Niên không muốn gặp cô, giọng điệu của có ý tránh né cô. Tân Vĩ Đồng: [Sắp đến rồi, biết đâu mình lại đụng mặt nhau á~]

Tân Vĩ Đồng nửa đùa nửa thật, Thẩm Giáng Niên: [A, thế à~]

Gửi tin nhắn này xong, Thẩm Giáng Niên nhanh chóng cầm lấy sổ tay người mới của công ty, đứng dậy đi ra ngoài. Thẩm Giáng Niên vội vàng, Tân Vĩ Đồng cũng vội vàng thúc giục HR nhanh lên. Thẩm Giáng Niên muốn đi thang máy xuống, lại sợ đụng phải Tân Vĩ Đồng nên đi cầu thang bộ. Trên thực tế, sau khi đi được vài tầng, Thẩm Giáng Niên đã hối hận, tất cả đèn cảm ứng đều bị hỏng, pin điện thoại di động của cô không đủ để hỗ trợ đèn pin, cô đi cả đường trong bóng tối.

Tân Vĩ Đồng ký xong hợp đồng, cô đi thang máy xuống tầng dưới, muốn trốn vào trong góc nhìn Thẩm Giáng Niên. Đôi khi nhớ một người nhiều đến mức chỉ cần nhìn người ấy cũng cảm thấy thỏa mãn, Thẩm Giáng Niên càng từ chối cô thì cô lại càng muốn lại gần, có lẽ người nào cũng sẽ thấy thế đi. Thang máy hầu như ở mỗi tầng đều dừng lại, bên ngoài thường xuyên không có người, Tân Vĩ Đồng chán nản, không đi thang máy, ấn cái gì mà ấn, làm tốn thời gian của người khác.

Không ngừng tăng tốc độ, Thẩm Giáng Niên đi đến cầu thang, thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa ra, cô trợn mắt há hốc mồm, cửa giống như đã bị khóa.

Ông trời à, sao đến giờ này mà ông cũng còn báo tôi quá vậy? Trả báo cho tôi vì tôi nói dối cũng không đến mức thế chứ! Thẩm Giáng Niên chạm vào chốt cửa thì thấy có một sợi dây xích, dọc đường đi cô đã thích ứng với bóng tối, mơ hồ có thể nhìn thấy khóa cửa không khóa, chỉ treo sợi dây xích. Thẩm Giáng Niên dùng một chút lực, các mắt xích được mở ra, chỉ cần đẩy cửa là có thể mở được.

Vừa bước ra khỏi cầu thang, cô đã nhìn thấy Tân Vĩ Đồng xách túi đi ra ngoài, cô sợ hãi lùi lại. Một giây tiếp theo, cô chợt nhận ra, chờ đã, Tân Vĩ Đồng đang đi ra ngoài, chẳng lẽ?

Có người đang đi về phía cầu thang, Thẩm Giáng Niên giật mình, sợ bị phát hiện, vội vàng khóa cửa từ bên trong lại. Sau khi khóa cửa lại, Thẩm Giáng Niên dựa người vào trong cùng lấy điện thoại di động ra.

Thẩm Giáng Niên: [Đến chưa?]

Tân Vĩ Đồng: [Rồi.]

Phải chăng là mình đang suy nghĩ quá nhiều? Tân Vĩ Đồng có thể vừa mới đến.

Thẩm Giáng Niên: [Ký hợp đồng à?]

Tân Vĩ Đồng: [Ừ, đã ký xong rồi.]

Một lúc sau, Thẩm Giáng Niên lại gửi một tin nhắn khác: Từ nay trở đi, cô là người có địa vị rồi, chức vị của cô là gì thế?]

Tân Vĩ Đồng: [Chức vị thì chưa có, mới có mã nhân viên thôi.]

Thẩm Giáng Niên nhớ tới trên hợp đồng có ghi mã số, liền hỏi: [Mã số nhân viên? 9527?]

Thẩm Giáng Niên trêu chọc hỏi, Tân Vĩ Đồng cười đáp: [Đây là một con số tốt lành]

Thẩm Giáng Niên: [A?]

Tân Vĩ Đồng: 7724.

Thẩm Giáng Niên: [Tôi tưởng là 6666, 8888...]

Tân Vĩ Đồng: [Ngày 24 tháng 7, sinh nhật của em.]

Muốn nói Tân Vĩ Đồng không có hứng thú với cô, đánh chết Thẩm Giáng Niên cũng không tin.

Đương nhiên, hiện tại những thứ này đều không có gì quan trọng, Thẩm Giáng Niên lấy ra hợp đồng của mình, nhìn kỹ, mã số nhân viên ghi: 7725.

Các cô kế sát nhau, hơn nữa Tân Vĩ Đồng còn trước cô, dù cô có lừa Tân Vĩ Đồng thì Thẩm Giáng Niên vẫn rất khó chịu khi bị Tân Vĩ Đồng lừa một lần nữa. Tân Vĩ Đồng liên tục gửi mấy tin nhắn nhưng cô không trả lời, tuy nhiên, nghĩ rằng mình cũng lừa người ta, Thẩm Giáng Niên thở dài trả lời: [Lâu rồi tôi không về nhà, giờ về nhà một chuyến, cô bận trước đi.]

Sau đó cô không trả lời tin nhắn của Tân Vĩ Đồng nữa, thực ra con người cô rất nhỏ mọn, đối với Tân Vĩ Đồng cũng thế, lúc trước cũng quan tâm quá nhiều, cho nên với những gút mắt cô còn nhớ rất rõ.

Cũng giống như mối quan hệ giữa cô và Thẩm Thanh Hoà, nó in đậm trong tâm trí cô, cho dù cô muốn quên cũng không thể quên được.

Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, rất nhẹ nhưng rất nhanh, Thẩm Giáng Niên đang muốn rời đi, lại nghe có người nói: "Chà, đèn cầu thang hỏng lâu ngày chưa sửa chữa, mọi người ai cũng sợ tối không ai đi vào đâu, không sao đâu, mau lên~"

"Sao cứ vội vàng thế, nói nhỏ thôi."

"Là hai cô gái, một người có giọng nói rất trong trẻo, một người có giọng hơi khàn, giọng nói đầy khói nghe có chút gợi cảm.

"Có chắc camera ở tầng này bị hỏng không?"

"Chắc mà, cả mấy tầng chỉ có chỗ này bị hỏng thôi, tới nào~"

"Đừng nóng vội, trước đi xem cửa phía dưới có đóng hay không."

Hai người này đang làm gì vậy... Thẩm Giáng Niên không có ý tò mò, nhưng bây giờ cửa đã khóa... Nếu cô mở khóa mà rời đi, cô sẽ bị phát hiện.

"Đừng lo ~ Biết hôm nay chị đến, nên em đã dùng dây xích cài cửa bên trong trước rồi, người bên ngoài không vào được đâu, phía trên cũng không có ai đi xuống. Mọi người đều tưởng em mang chị đến nhà kho trên tầng hai để lấy đồ, này~ mau lên nào~" Giọng điệu nũng nịu rõ ràng đến mức Thẩm Giáng Niên nghe thấy liền run lên, tiếp theo là tiếng cơ thể nặng nề va vào tường, "Nhẹ nhàng một chút, hơi đau ~"

"Nhớ chị muốn chết~ ngày nào cũng phải nằm mơ mới hôn được chị, lần trước khó khăn lắm mới gặp nhau, chị còn không cho em hôn ~"

"Ai bảo em chọc chị giận~"

"Em sai rồi~"

"Em nói mà không làm được, còn trách chị hả~"

"Ừa, ừa, là em không tốt ~ chẳng phải là do em yêu chị quá thôi sao~ ưm... Chị không biết người ta phải chịu đựng khó khăn đến thế nào đâu, à~ đừng sờ vào đó~"

Thẩm Giáng Niên nghe được lời này mặt đỏ bừng, chẳng lẽ hai người này đang ở chỗ này làm tình?

"Phải phạt em thoả đáng mới được~"

"Ừm ~ a ~" Cô gái thở hổn hển... thật ra cũng dễ nghe lắm, Thẩm Giáng Niên đứng một chỗ mệt mỏi nên lặng lẽ quay người lại, dựa vào tường tiếp tục "nghe lén" trong khi nghẹn thở, "Lâu quá không gặp, kỹ năng của chị càng tốt hơn ~ Cảm giác chạm vào em thật tuyệt ~ Em muốn ~"

"Bây giờ không cho đâu~" Ý trêu đùa quá rõ.

"Cho em đi mà~"

"Là ai nói ngươi tin chị? Những lời này đã nhét vào bụng chó rồi hả?"

"A~ha~chỉ do yêu nhiều quá thôi~ thấy chị quá thân thiết với người khác~ah~ah~"

"Đúng lúc phải diễn thôi, biết chưa? Mấy người đó ghê lắm! Không diễn thật, làm sao họ tin được?"

Tâm trạng của Thẩm Giáng Niên lúc này có chút kỳ quái. Từ tin tưởng, hình như có ai đó từng nói với cô nhiều lần. Chưa kịp nghĩ nhiều, lại nghe một tiếng rên, giống như thoải mái mà cũng giống như khó chịu, da đầu Thẩm Giáng Niên có chút tê dại, "A~~~" Run rẩy hỏi: "Nhỡ lần này họ thua, có phải chị sẽ được quay lại không?"

"Không biết, còn tùy vào sự sắp xếp của lãnh đạo~"

"A~ nhẹ thôi~ chỗ đó rất~ ah~ ha~"

"Em thật ra, ướt nhanh quá ~ Cố chịu đựng đi, sau này sẽ cho em hết ~"

"Sau này chị có thể giữ khoảng cách với những người đó được không~ a~"

"Giỏi lắm giờ biết quản chị luôn."

"A~"

"Được rồi, em có chừng có mực."

"Hừ, nói sắp giải quyết xong rồi, chuyện này vì sao lại gác lại?"

"Bởi vì sếp lớn không có ở đó."

"Không phải họ Tưởng vẫn luôn ở đó sao?"

"Em nghĩ gì thế?"

"Tưởng trên danh nghĩa là chính, nhưng thực ra chỉ là cấp phó; Thẩm mới là chính, tất cả đều do người này quyết định."

Tim Thẩm Giáng Niên đập thình thịch, chẳng lẽ bọn họ đang nói đến Nhã Nại sao?

====---====

Chương 277:

Ngoài miệng thì nói không cho, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn nghe được âm thanh cơ thể người kia lên đỉnh hai lần trong vòng 15 phút. Ở một khía cạnh nào đó, phụ nữ cũng rất hư, trêu chọc lẫn nhau, cũng là một thú vui.

Hai người ở tầng hai tuy không thể hưởng thụ như ý muốn nhưng cũng phần nào xoa dịu được nỗi nhớ tương tư. Nỗi nhớ tương tư giảm bớt kia có lẽ trực tiếp truyền lên người Thẩm Giáng Niên, cô chưa bao giờ nhớ Thẩm Thanh Hoà nhiều như vậy. Đây là lần đầu tiên ở "nơi công cộng" Thẩm Giáng Niên nghe được tiếng súng lên nòng được bắn ra, chịu không ít kích thích.

Đặc biệt là nghe đối phương nói phải tin tưởng, cô lập tức nghĩ ngay đến Thẩm Thanh Hòa, thông qua bản giao hưởng giữa hai người, tâm trí cô bắt đầu không tự chủ được mà sống lại ký ức đã từng thân mật với Thẩm Thanh Hoà. Đã từng vui sướng, bây giờ lại đau đớn, đầu lúc tỉnh lúc mơ, Thẩm Giáng Niên cảm thấy khó chịu không thể tả, không thể nghĩ sang chuyện khác.

Sau khi hai người trên lầu rời đi, Thẩm Giáng Niên ngồi xổm ở tầng một tối tăm, ở đó rất lâu. Thể xác lẫn tinh thần hơi ổn lại. Vốn định muốn mở cửa tầng dưới và rời đi, nhưng làm thế lại khiến người ta sinh nghi, nên Thẩm Giáng Niên từ từ leo lên cầu thang trong bóng tối.

Khi lên đến tầng trên cùng, cô vô tình đụng phải HR đã ký hợp đồng với mình, ngạc nhiên nói: "Cô vẫn chưa đi à?"

"Đi bây giờ." Thẩm Giáng Niên mỉm cười đi thang máy xuống.

Vốn dĩ là lấy cớ về nhà, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy cô đơn khó chịu, Thẩm Giáng Niên không có nơi nào để đi, cho nên cô thực sự về nhà. Lục Mạn Vân vui vẻ nói: "Mẹ còn có tiết dạy, lát nữa sẽ về, chắc ba con có ở nhà."

"Không sao ạ, con về nhà trước." Thẩm Giáng Niên về nhà, không phải vì cô muốn về nhà, khi cô cảm thấy không thoải mái, cô cần một nơi có thể hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, cởi bỏ lớp ngụy trang, làm chính bản thân cô, như vậy mới tốt.

"Tiểu Niên?" Thẩm Vạn Thành rất kinh ngạc, tưởng đâu con gái lại có chuyện, quan sát cả buổi thế mà bị con gái ghét bỏ, "Gì thế ba, đến cả con gái cưng cũng không quen nữa hả?"

"Gần đây, con không có việc gì chứ?" Thẩm Vạn Thành bình thường không hỏi nhiều, đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Thẩm Giáng Niên thích ba hơn. "Không ạ, con về nhà chơi một lát."

"Ừ." Thẩm Vạn Thành ừ một tiếng, có tiếng tin nhắn WeChat vang lên, "Mẹ con nói trưa sẽ về nhà, vừa hay cả nhà cùng ăn cơm trưa."

"Vâng, vậy con về phòng trước nha ba." Thẩm Giáng Niên vẫn muốn ở một mình. Sau khi trở về phòng, Thẩm Giáng Niên đi tắm trước. Làn nước ấm dường như là một cái chạm nhẹ nhàng, đánh thức cảm xúc trong ký ức của cô, cô nhớ, đã từng có bàn tay ấm áp để lại cho cô những kỷ ức sâu sắc nhất. Hiện tại cô chỉ có thể tự an ủi chính mình. Thẩm Giang Niên khẽ hừ một tiếng, mặc dù hận người một nghìn lần, trách vạn lần, nhưng lúc này khao khát là thật.

Chỉ là so với những lần buông thả trước đây, lần này cô đã học được cách kiềm chế, cô biết mình còn thiếu sót quá nhiều trong việc kiềm chế ham muốn của mình, nhưng nếu biết nhịn sẽ luôn tốt hơn. Nếu lúc đầu cô có thể kiềm chế ham muốn của mình thì cô và Thẩm Thanh Hòa đã không có ngày hôm nay.

Thẩm Giáng Niên nhanh chóng tắm rửa xong, toàn thân sảng khoái, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cô đang nằm thoải mái trên giường thì có tiếng gõ cửa: "Tiểu Niên, Vĩ Đồng đến nhà." Thẩm Giáng Niên giật mình một cái, trước khi đi ra khỏi phòng, còn mở điện thoại ra xem, bởi vì lúc ở trong lối cầu thang tối, sợ bị phát hiện nên cô để điện thoại ở chế độ im lặng, không thấy tin nhắn của Tân Vĩ Đồng.

"Tôi từ Lãng Phù Ni ra, không có việc gì nên ghé qua gặp em." Tân Vĩ Đồng đứng dậy, "Vừa rồi, tôi có nói với chú, mời gia đình em ăn trưa."

"Đừng mời, khách sáo gì chứ, trưa nay ở lại đây ăn đi." Thẩm Vạn Thành cười nói.

Thẩm Giáng Niên không thích ghé thăm đột ngột này, mặc dù cô ấy đã nhắn tin hỏi bên WeChat, nhưng mà dù sao cô vẫn chưa trả lời mà đúng không? Có phải gần đây hai người liên lạc quá nhiều, khiến Tân Vĩ Đồng cảm thấy, mối quan hệ của hai người tốt? Trong lòng Thẩm Giáng Niên không đồng ý, nhưng người này vẫn tới, nửa đùa nửa thật nói: "Tôi còn tưởng đâu bản thân nhớ nhầm thời gian, rõ ràng hẹn là tối nay, giờ cô lại đến."

Tân Vĩ Đồng đỏ mặt, cảm thấy có chút mất tự nhiên, "....Ừ, là tôi tới sớm, nếu em không tiện thì tối nay lại hẹn, tôi, tôi đi trước." Tân Vĩ Đồng quay người nhanh chóng rời đi, cái này Thẩm Giáng Niên khó chịu cảm thấy mình hơi quá, "Vĩ Đồng!" Cô gọi Tân Vĩ Đồng, "Đến cũng đã đến rồi, ngồi chơi tí nữa."

"A~ Không sao, không cần," Tân Vĩ Đồng cười ngượng, rồi nhớ tới gì đó, "Phải rồi, thật ra tôi tới đây để đưa em cái này." Tân Vĩ Đồng từ trong túi móc ra một con gấu bông nhỏ, "Lúc trước ở nước ngoài, tình cờ thấy nó rồi mua, trông cũng khá đẹp." Là một tiểu sư tử, so với kiểu ngây thơ và dễ thương, con sư tử nhỏ này được làm trông khá uy nghiêm, rất giống Simba trong <<Vua sư tử>>, "... Cảm ơn." Thật ra Thẩm Giáng Niên không muốn lấy, nhưng người ta cũng bị cô đuổi, còn không lấy thì càng quá đáng hơn, sao con đường giữa cô và Tân Vĩ Đồng lại trở thành càng ngày càng lạ?

Thẩm Vạn Thành và Thẩm Giáng Niên cũng không có khuyên Tân Vĩ Đồng ở lại, vừa mở cửa, Lục Mạn Vân đã về tới cửa nhà, không nói nhiều, bảo Tân Vĩ Đồng ở lại ăn cơm.

Lục Mạn Vân thở dài: "Tiểu Niên không chịu tìm đối tượng, sao đến cháu cũng không tìm thế, xu hướng bây giờ là độc thân hả?"

"Chuyện tình cảm không nên vội vàng ạ, cứ để từ từ đến." Tân Vĩ Đồng nhìn Thẩm Giáng Niên một cái, cúi đầu ăn cơm.

"Vừa hay, Tiểu Niên thích chơi một mình, cháu sau này nhớ đi chơi với Tiểu Niên nhiều hơn nha."

"Vâng, cháu cũng thích chơi với Tiển Niên." Tân Vĩ Đồng cười nhìn Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên chỉ có thể nhếch môi, nhưng trong lòng đang nghĩ: 'Mẹ à, lúc trước mẹ nhìn ra được quan hệ giữa con và Thẩm Thanh Hoà hay lắm mà, sao giờ không nhìn thấy được Tân Vĩ Đồng cũng có hứng thú với con gái mẹ thế?'

Còn bảo chơi cùng nhau, chờ đến khi thực sự chơi đến cùng, sợ giáo sư Lục hối hận cũng đã muộn. Lục Mạn Vân về nhà, sẽ không thiếu màn dặn dò này nọ, Thẩm Giáng Niên sợ bị cằn nhằn làm phiền: "Mẹ, tối nay con ăn tối với Vĩ Đồng, chiều sẽ ra ngoài sớm."

Tân Vĩ Đồng và Thẩm Giáng Niên cùng nhau đi ra ngoài, hai người đang đi trên đường, thoạt nhìn giống như một cặp đôi đang hẹn hò. Tân Vĩ Đồng đi ở bên ngoài, bên đường có ô tô chạy qua, Thẩm Giáng Niên thỉnh thoảng được nhắc nhở cẩn thận, Thẩm Giáng Niên cảm thấy khó chịu khó hiểu, nhưng cô biết mình không thể phát tiết được.

Hai người song song đi bộ một đoạn đường dài, mệt mỏi liền đến trước cửa trung tâm mua sắm, "Hay là đi xem phim đi?" Thẩm Giáng Niên đề nghị, từ chiều đến tối cô đều đi cùng với Tân Vĩ Đồng, phải kiếm gì đó làm tiêu bớt thời gian mới được.

"Ok." Tân Vĩ Đồng vui vẻ đồng ý.

Ngồi trong rạp tối, chiếu cái gì cũng không quan trọng, Thẩm Giáng Niên cũng không có ý định xem. Kỳ thực từ khi sáng nay vô tình nghe được cuộc trò chuyện đó, trong lòng cô vẫn chưa yên, trước đây vì thân thể khó chịu, cô chỉ nghĩ đến việc kiềm chế ham muốn của mình, bây giờ cô bắt đầu cẩn thận suy ngẫm những gì hai người đã nói.

Không khó để đưa ra kết luận: nếu suy đoán của cô là chính xác, Nhã Nại có gián điệp, hơn nữa là người đảm nhiệm một vị trí quan trọng.

Thời gian của Thẩm Giáng Niên ở Nhã Nại quá ngắn, khi cô cẩn thận nhớ lại từng người Nhã Nại mà cô từng gặp, không có ai nói chuyện thều thào. Là vì ​​người này chưa xuất hiện ở Nhã Nại, hay là vì chưa có cơ hội gặp mặt ở Nhã Nại? Thẩm Giáng Niên không biết.

Không biết, thực ra cũng không sao cả, không phải sao?

Nhưng tại sao cô lại mơ hồ lo lắng, thậm chí còn thắc mắc, Thẩm Thanh Hoà có biết về sự tồn tại của tên gián điệp này không?

Cô thật sự đang lừa dối chính mình, tuy bản thân thương tích đầy mình nhưng cô vẫn lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Thanh Hoà. Đúng là cô hận Thẩm Thanh Hoà, nhưng cô cũng không muốn Thẩm Thanh Hoà sẽ bị người khác ngoài mình làm tổn thương, đây thực sự là một suy nghĩ kỳ lạ của con người.

Một bộ phim, 90 phút, Thẩm Giáng Niên đã làm ra quyết định.

"Tôi xem chưa đủ, có thể xem thêm một bộ nữa được không?" Vừa rời khỏi rạp chiếu phim, Thẩm Giáng Niên nhìn đồng hồ, vẫn còn quá sớm, Tân Vĩ Đồng ậm ừ, "Em muốn xem gì?"

"Lần này chọn bộ cô thích đi." Thẩm Giáng Niên cười nói.

Hai người ra ngoài đi dạo giữa chừng rồi quay lại rạp chiếu phim.

Đôi mắt của Tân Vĩ Đồng di chuyển vô số lần, cô nhìn khuôn mặt kia từ khóe mắt, thật sắc nét không chỗ nào chê được, cô ấy dường như đang tập trung, nhưng thật ra đang lơ đãng. Vì biểu cảm của cô ấy gần như giống nhau từ đầu đến cuối, dù phim đến đoạn vui hay buồn, đều không gây ảnh hưởng gì đến cô ấy. Bộ phim trước đó gần như tất cả khán giả đều khóc, cô cảm động nhưng Thẩm Giáng Niên lại không có phản ứng gì, lần này vẫn thế... Thẩm Giáng Niên, trong đầu em đang nghĩ gì vậy?

Thẩm Giáng Niên nắm chặt điện thoại trong túi, nghĩ nghĩ: Thẩm Thanh Hoà, làm sao nói cho người một chuyện mà không rút dây động rừng?

====----====

Chương 278:

Thẩm Giáng Niên hy vọng suy đoán của mình là sai, nhưng dựa theo mối quan hệ cạnh tranh giữa Lãng Phù Ni và Nhã Nại, việc bố trí gián điệp không phải là không thể. Hơn nữa, nhìn các công ty trong nước, công ty mà cô biết có sếp họ Thẩm và họ Tưởng, nếu xét về chức vụ, Tưởng là chính, Thẩm là phó, thì tạm thời cô chỉ biết có Nhã Nại.

Chuyện liên quan đến Nhã Nại, thật ra cô cũng có thể chọn nói cho Tưởng Duy Nhĩ biết.

Ở giữa lựa chọn nói cho Thẩm Thanh Hoà hay Tưởng Duy Nhĩ, Thẩm Giáng Niên không cần nghĩ nhiều đã chọn Thẩm Thanh Hoà. Mấy lần trước, thông qua Tưởng Duy Nhĩ liên lạc với Thẩm Thanh Hoà không được suôn sẻ, để tránh tiếp xúc với Thẩm Thanh Hoà, cô nhiều lần làm phiền Tưởng Duy Nhĩ, cô vẫn còn thiếu người ta ân tình.

Bây giờ đã quyết định không trốn tránh, thì đối mặt trực tiếp với Thẩm Thanh Hoà, còn có thể làm gì nữa? Thẩm Thanh Hoà cũng không có ba đầu sáu tay. Thẩm Giáng Niên, người đã không yêu Thẩm Thanh Hoà nữa, có thể rất tàn nhẫn, còn Thẩm Giáng Niên có thể tàn nhẫn đến mức nào, bản thân Thẩm Giáng Niên cũng không thể ước tính được.

Điều quan trọng nhất là dù cô có tự tin đến đâu thì sự việc cuối cùng cũng nhất định không phân được trắng đen, lỡ đâu trong đó có ẩn tình, cô cũng khó mà giải thích với Tưởng Duy Nhĩ, mắc công lại cho rằng cô có động cơ thầm kín, đặc biệt là bây giờ cô đã gia nhập Lãng Phù Ni, việc này sẽ được xử lý khiêm tốn, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ được công bố ra ngoài ... An toàn nhất là cô có thể tìm người trung gian và gián tiếp nói cho Thẩm Thanh Hoà.

Hiện tại Thẩm Giáng Niên chỉ nghĩ đến một người có thể liên lạc với Thẩm Thanh Hoà, là người trung gian thích hợp hơn, đó là Lục Chi Dao.

Đối với Lục Chi Dao, nếu không có mối quan hệ với Thẩm Thanh Hoà, thì có khi đâu đó tình cờ gặp nhau, biết đâu sẽ trở thành bạn tốt. Nhưng ở trên đời này không có nếu như, đối với Lục Chi Dao, Thẩm Giáng Niên không có cách nào thích được.

Dù không thích như cũng phải tiếp xúc, cũng phải đi nói chuyện, ngoài trẻ con ra, còn ai có thể làm những việc chỉ dựa trên sở thích của mình?

Bộ phim này kéo dài ba tiếng, khi rời rạp thì trời đã tối.

"Cô muốn ăn gì?" Thẩm Giáng Niên hỏi Tân Vĩ Đồng.

Tân Vĩ Đồng vẫn im lặng, đi cạnh cô, Thẩm Giáng Niên quay đầu nhìn, tưởng cô ấy không nghe thấy nên muốn hỏi lại, Tân Vĩ Đồng đột nhiên gọi cô: "Giáng Niên."

"Hả."

"Xin lỗi."

"?" Thẩm Giáng Niên không hiểu vì sao đột nhiên xin lỗi.

"Bởi vì sự ngây thơ của tôi hồi đó."

"..."

"Tôi biết hành vi năm đó của tôi làm cho em khó chịu, em ghét tôi cũng phải." Bước chân Tân Vĩ Đồng chậm lại, Thẩm Giáng Niên cũng dần dần chậm lại, Tân Vĩ Đồng hơi cúi đầu nói: "Nhưng mà, cũng đã qua lâu rồi, tôi cũng biết lỗi, em có thể tha thứ cho tôi được không?"

"Sao đột nhiên nói cái này?" Thẩm Giáng Niên khó chịu quay mặt đi, nhìn những chiếc đèn đủ màu sắc trong đêm khiến cô lóa mắt, "Tất cả đã là chuyện quá khứ, sao lại nhắc đến?"

"Phải, chuyện cũng đã qua rồi, nhưng tôi biết, trong lòng em không bỏ qua."

"....." Biểu hiện nhỏ mọn của cô rõ ràng lắm hả?

"Em luôn nghiêm khắc với người mình quan tâm, càng quan tâm nhiều thì càng như vậy." Tân Vĩ Đồng chậm rãi đi về phía trước, "Nói thật, lúc đầu em còn tính toán với tôi, thật ra tôi cũng vui lắm, đặc biệt là lúc mới về nước, nhìn thấy em lúng túng khó chịu, này đủ để tôi thấy, ở trong lòng em tôi vẫn còn một vị trí."

".... Rốt cuộc là cô muốn nói gì?" Thẩm Giáng Niên không thích nói vòng vo.

"Không có gì, tôi chỉ muốn nói cho em biết..." Tân Vĩ Đồng trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Tôi thực sự biết lỗi rồi, xin lỗi em."

"Cái đó không cần thiết, tôi không nhớ nữa." Thẩm Giáng Niên khẩu thị tâm phi nói, "Trước kia tôi cũng trẻ con, sau này thì vẫn như vậy, là bạn tốt." Cô nhấn mạnh chữ "bạn tốt".

Tân Vĩ Đồng nghe rõ ràng, nhưng cũng không phản bác: "Được rồi, chúng ta bắt đầu từ bạn bè nhé." Cô thở phào nhẹ nhõm nói: "Tôi vẫn luôn muốn nói xin lỗi với em, đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy bản thân khi đó quá ngây thơ."

"Được rồi được rồi, bàn đến chuyện ăn gì đi, tôi đói rồi." Thẩm Giáng Niên đổi chủ đề.

"Tôi muốn uống rượu, được chứ?" Tân Vĩ Đồng ngồi vào bàn ăn hỏi.

"Muốn uống thì uống đi, nhưng giờ tôi không muốn uống." Thẩm Giáng Niên tuyệt đối không phải loại người sẽ để bản thân chịu ấm ức. "Cô uống đi, lát nữa tôi gọi tài xế lái thay cho cô." Tài xế lái thay... Ừ, Tân Vĩ Đồng không nói gì, "Tôi uống chút ít à."

Những người hay nói uống ít, một khi đã uống thì không ngừng lại được, mà nói chuyện thì cũng thế.

"Em không biết tôi vui mừng biết bao nhiêu khi gặp lại em."

"Ngày nào tôi cũng quanh quẩn ở khu em ở, chỉ để tìm cơ hội được gặp em."

"Em và Thẩm Thanh Hoà không hợp nhau, quá khứ của cô ấy quá dơ bẩn."

"Nếu một ngày nào đó Thẩm Thanh Hoà xảy ra chuyện gì, em sẽ bị liên lụy. em biết không, cô gái ngốc?"

"Có thể cô ấy đang lợi dụng em đó..."

......

"Đừng uống nữa, cô đã uống nhiều rồi." Thẩm Giáng Niên giật lấy ly rượu từ tay Tân Vĩ Đồng, Tân Vĩ Đồng muốn lấy lại. Thẩm Giáng Niên cao giọng với vẻ nghiêm trọng, "Tân Vĩ Đồng, tôi nói đủ rồi!" Tân Vĩ Đồng sửng sốt, giật mình, sau đó cười nói: "Được, tôi nghe em."

"Tôi đưa cô về nhà." Thẩm Giáng Niên đứng dậy, đi giúp Tân Vĩ Đồng.

"Không sao đâu, gọi tài xế lái thay cho tôi đi."

"Có thể ngoan ngoãn nghe lời được không?" Thẩm Giáng Niên bất đắc dĩ, bữa tiệc cảm ơn tốt đẹp rốt cuộc biến thành gì thế này? Tại sao lại nhắc Thẩm Thanh Hoà với cô? Tại sao lại nói điều gì đó không tốt về Thẩm Thanh Hoà? Người tôi không thích, cũng không đến lượt cô nói bậy, biết chưa hả? Nếu không phải Thẩm Giáng Niên thấy Tân Vĩ Đồng uống nhiều, thì chắc chắn cô đã tức giận.

"Đừng tức giận, tôi sẽ nghe lời em ~" Tân Vĩ Đồng say rượu rất mềm, "Em không biết, hồi đại học tôi sợ nhìn thấy em tức giận, sợ em bực tức sẽ hung dữ, làm tôi không biết phải làm sao."

"Tôi hung dữ với cô lúc nào."

"Có mà, có mà." Tân Vĩ Đồng ấm ức, "Lần trước vì gặp Lục Chi Dao cũng thế, hung dữ làm tôi không biết phải nên làm gì."

"..." Mặc dù lần này không trực tiếp nhắc tên Thẩm Thanh Hoà, nhưng lại nhắc Lục Chi Dao, Thẩm Giáng Niên thở dài.

Thẩm Giáng Niên căn bản không biết Tân Vĩ Đồng ở nơi nào, chỉ có thể trước tiên đưa người này trở lại CBD, ném người lên giường, Thẩm Giáng Niên đi tắm trước. Đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm lại chảy xuống, có lẽ đã là đêm khuya, con người càng trở nên mong manh và nhạy cảm hơn, Thẩm Giáng Niên rất nhớ Thẩm Thanh Hoà.

Càng nhớ, lại càng oán giận.

Nỗi khao khát quá sâu sắc và sự oán giận trở thành không thuần tuý.

Không thể phủ nhận, cô vẫn muốn Thẩm Thanh Hoà, nói chính xác là muốn chiếm hữu người này, khiến người này đầu hàng chính mình, nghe theo mệnh lệnh của cô, tốt nhất là nên ép buộc, như vậy có thể giảm bớt các loại u sầu trong nàng lúc này .

Sáng hôm sau, Tân Vĩ Đồng thức dậy, phải mất một lúc lâu mới nhớ lại chuyện gì đang xảy ra.

Trong phòng khách có một hộp cơm được đặt giao hàng đến, đi kèm lại một tờ giấy ghi chú của Thẩm Giáng Niên: [Đặt một phần cháo cho cô, ăn xong rồi hãy đi, sau này bớt uống rượu lại.]

Tân Vĩ Đồng xoa xoa lông mày, tối qua sau khi xem phim, cô thật sự muốn tỏ tình... nhưng cuối cùng lại không đủ dũng khí để nói ra, nhất là khi Thẩm Giáng Niên nhấn mạnh từ "bạn tốt", xem ra thời cơ chưa thích hợp.

Thẩm Giáng Niên dậy sớm, thực ra đến thư viện xem qua thông tin người mới mà Lãng Phù Ni gửi cho cô. Công việc dịch thuật và phiên dịch nhiều năm đã giúp cô đọc nhanh hơn nhiều so với người bình thường, chỉ trong vòng chưa đầy một buổi sáng, cô đã đọc hết một chồng dày, bao gồm cả quy định.

Thu hoạch của buổi sáng nay là: Lãng Phù Ni dường như được tạo ra để cạnh tranh với Nhã Nại. Cả hai đều khởi nghiệp trong lĩnh vực bất động sản và hiện đang tham gia vào các ngành công nghiệp sản xuất giống nhau. Ngay cả định vị thị trường ở Bắc Kinh là ô tô và tài chính mới.

Thẩm Giáng Niên chưa tìm được tốt vị trí công việc của mình, Lãng Tư Duệ muốn tìm vị trí giúp cô, Thẩm Giáng Niên cũng không ngại, sẽ có người hướng dẫn cô từ góc độ chuyên môn, vốn dĩ cô đã để lại cơ hội này cho Thẩm Thanh Hoà, mong Thẩm Thanh Hoà sẽ dùng cả đời để hướng dẫn cô, nhưng giờ xem ra phải dựa vào bản thân rồi, dựa vào người khác cũng vô ích.

Vị trí tuy chưa xác định nhưng Thẩm Giáng Niên đã nghĩ tới phương hướng chính, cô vẫn muốn tham gia vào công việc liên quan đến tài chính. Vì vậy, trước khi rời thư viện, Thẩm Giáng Niên mượn hai cuốn sách, đều liên quan đến tài chính.

Khi đăng ký mượn sách, quản lý thư viện yêu cầu cô ký tên, Thẩm Giáng Niên đột nhiên hỏi: "Hôm nay là ngày mấy vậy?"

"Ngày 28."

Ngày 28 tháng 11? Trong vô thức, tháng 11 sắp kết thúc, Thẩm Giáng Niên trong lúc ngây người dưới sự thúc giục của người quản lý ký tên đại khi rời khỏi thư viện đã là chiều tối.

Tân Vĩ Đồng chắc đi khỏi nhà cô rồi nhỉ? Thẩm Giáng Niên nghĩ vậy, nhìn điện thoại, không có tin nhắn từ Tân Vĩ Đồng.

Đường về nhà kẹt xe, khi đến trước cửa nhà thì đèn nơi công cộng đều được bật lên. Thẩm Giáng Niên không muốn gọi đồ ăn giao đến nhà, nên giải quyết bữa tối ở ngoài. Trên đường đi, Thẩm Giáng Niên đang nghĩ cách nói cho Thẩm Thanh Hoà biết về khả năng tồn tại gián điệp của Nhã Nại. Mặc dù thông qua Lục Chi Dao cũng là một cách, nhưng cô vẫn không yên tâm, chi tiết về con người Lục Chi Dao, cô vẫn không hiểu biết hết.

Ngồi một mình gần cửa sổ tiệm mì thủ công, trong khi chờ mì bò kho mang lên, Thẩm Giáng Niên lấy máy tính bảng ra tìm kiếm thông tin của Lục Chỉ Dao.

Cô hơi bất ngờ trước chức vị đầu tiên của Lục Chi Dao, là Phó chủ tịch Lux.

.... Dựa theo lời của Tưởng Duy Nhĩ, Thẩm Giáng Niên nhớ rõ Nhã Nại sẽ hợp tác hơn nữa với Lux, và Thẩm Thanh Hoà vẫn chịu trách nhiệm về dự án này. Hay quá ha ~ Thẩm Thanh Hòa và Lục Chi Dao đang hợp tác, dự định hợp lực? Ha, Thẩm Giáng Niên cười lạnh một tiếng.

Thẩm Giáng Niên cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình, đột nhiên, một cái bóng từ phía sau khúc xạ, rơi xuống trên máy tính bảng, cô quay người lại, không biết nên nói gì vào lúc này.

"Thông qua công cụ tìm kiếm, tìm kiếm thông tin của tôi, có khả năng không đúng đâu." Nụ cười của Lục Chi Dao, luôn dịu nhẹ và cạn, khiến người ta không có sức chống cự, thậm chí không có cách nào sinh ra ác ý, "Tôi có thể ngồi xuống được không?"

"Nếu cô có thể nói cho tôi biết Lục Chi Dao là người như thế nào, vậy mời ngồi xuống." Thẩm Giáng Niên đẩy máy tính bảng ra, ngồi thẳng dậy.

Lục Chi Dao ngồi xuống, "Có gì mà không thể, không có ai hiểu rõ cô ấy bằng tôi đâu."

====---====

Chương 279:

Thẩm Giáng Niên vốn muốn tìm cơ hội liên lạc với Lục Chi Dao, nhưng không ngờ ông trời lại chủ động phái người đến gặp cô.

"Tôi đúng là phó tổng giám đốc của Lux, nhưng cũng không hoàn toàn chính xác," Lục Chi Diêu nói, "Tôi chỉ là một trong các phó tổng khác mà thôi."

"Ừ." Thẩm Giáng Niên nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu, liền chuyển chủ đề hỏi: "Cô muốn ăn gì? Nếu không phiền, tối nay tôi mời cô."

"Vậy tôi không khách sáo." Lục Chi Dao thực sự bắt đầu gọi món, trông khá thoải mái, Thẩm Giáng Niên nhìn đầu ngón tay kia lướt qua menu, cẩn thận xác nhận với nhân viên, trong lòng có chút bực, tại sao Thẩm Thanh Hoà lại không học hỏi sự thẳng thắn của Lục Chỉ Dao?

"Cô có ăn kiêng gì không?" Lục Chi Dao hỏi.

"Không có."

"Cay thì sao?"

"Bình thường."

"Vậy bỏ mấy món này đi." Lục Chi Dao nói, Thẩm Giáng Niên nghe vậy liền nói: "Cô thích thì có thể gọi, tôi không ăn nhưng cô vẫn có thể ăn."

"Tôi ăn cay cũng không giỏi lắm, thỉnh thoảng muốn thử, nhưng lần nào tôi cũng hối hận." Lục Chi Dao cười nhẹ, giống như hai người là bạn lâu năm vậy.

Nhìn nét mặt của Lục Chi Dao, cô không khỏi nghĩ tới Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà đang ở đâu, đang làm gì? Có đôi khi cô cũng muốn biết, nhưng lại không muốn chủ động hỏi.

"Lần trước, định tìm cô tâm sự, nhưng lúc nào cũng bận không có thời gian." Lục Chi Dao nói lại một câu, Thẩm Giáng Niên không thể thoát ra khỏi suy nghĩ, liền tiếp tục nói: "Đúng vậy, sau khi tôi đi rồi, hai người ổn chứ nhỉ?" Khi Thẩm Giáng Niên hỏi câu này, lồng ngực cô rung lên, đau nhói.

"Hai người?" Lục Chi Dao nhướng mày, sau đó tựa hồ hiểu được, cười nói: "Tôi thì không sao, về phần cô ấy, sau này cô có thể tự mình hỏi cô ấy."

.... Tự hỏi, thôi khỏi đi, Thẩm Giáng Niên cũng cười, giọng điệu thản nhiên nói: "Chỉ lịch sự hỏi thăm vậy thôi, chứ ổn hay không ổn thì không liên quan đến tôi lắm."

"A~" Lục Chi Dao cười nói, "Hôm nay cô muốn hỏi gì thì hỏi, cái nào tôi trả lời được sẽ trả lời cho cô biết, chắc chắn là nói thật, còn không nói được thì sẽ trực tiếp nói thẳng với cô là không được." Tốt lắm, đây chính là phong thái Thẩm Thanh Hoà. Càng tiếp xúc với Lục Chi Dao, cô càng thấy được hình ảnh Thẩm Thanh Hòa trước kia mà cô từng thấy.

"Cô là phó tổng của Lux, vậy gọi cô Lục tổng chắc có thể nhỉ?"

"Giữa hai ta, cô muốn gọi thế nào cũng được hết." Lục Chi Dao rất dễ tính.

Nói xong, Thẩm Giáng Niên lúc này chợt nhận ra, Lục Chi Dao có cùng họ với mẹ cô, Lục Mạn Vân! Đầu Thẩm Giáng Niên tựa hồ bị một công tắc nào đó bật lên, cô nhớ tới lời mẹ nói, một cây bút không viết được hai chữ "Lục", "Quê quán của Lục tổng ở đâu?"

"Tôi à, Bắc Kinh."

Quả nhiên, cô ấy và Thẩm Thanh Hoà là người cùng một nơi, không biết mẹ cô có biết Lục Chi Dao không. Thẩm Giáng Niên thầm nghĩ, chết tiệt! Trên thực tế, có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng hầu hết đều liên quan đến Thẩm Thanh Hoà. Chỉ đành nói không liên quan đến cô ấy, tốt nhất tránh xa chủ đề này ra." Ngoài việc là họa sĩ, phó tổng Lux, cố vấn kinh tế đặc biệt, Lục tổng còn có chức vụ gì nữa không? Tôi xem trên mạng viết cũng không ít."

"Chúng chỉ là những chức danh thôi. Nếu thực sự muốn tính kỹ thì chắc chỉ mỗi cái phó tổng của Lux, hoạ sĩ thì cũng không hẳn, chẳng qua đó là sở thích cá nhân của tôi, còn cố vấn kinh tế đặc biệt à." Lục Chi Dao dừng một chút, sau khi dừng lại, cười dịu dàng nói: "Tạm thời thực sự chỉ là một chức danh mà thôi."

Thẩm Giáng Niên rất tò mò, thân là phó tổng Lux, người này có biết dự án Thẩm Thanh Hoà sắp khởi động không? "Trong mắt người ngoài, không chỉ là chức danh, mà đó cho thấy Lục tổng rất xuất sắc." Thẩm Giáng Niên thăm dò: "Lux Là một công ty sản xuất ô tô nổi tiếng, có bao giờ nghĩ đến việc hợp tác với các thương hiệu lớn trong nước để phát triển thị trường tốt hơn không?"

"Muốn cùng tôi nói chuyện công việc hả?" Lục Chi Dao cười hỏi.

"Nếu không tiện thì không cần nói, nghĩ tới đâu thì nói hỏi tới đó thôi."

"Không có gì không tiện. Thật ra, tôi tưởng đâu hôm nay cô sẽ hỏi về chuyện cá nhân của tôi, hoặc là...." Lục Chi Dao ngập ngừng, "... Liên quan đến Thẩm Thanh Hoà."

...Thẩm Thanh Hòa, đúng vậy, cô rất muốn biết.

"Thẩm Thanh Hòa đã không còn quan hệ gì với tôi, cho nên, chuyện của cô ấy, tôi không có hứng." Phụ nữ là thế đó, vì lòng tự tôn kiêu ngạo của mình mà có thể nói dối bất cứ điều gì. "Hơn nữa, nếu tôi hỏi quá nhiều về Thẩm Thanh Hoà, chẳng phải cô sẽ ghen à?"

Lục Chi Dao bật cười, khóe miệng cong lên, ánh mắt dịu dàng, thở dài: "Cô đó ~" Ngay cả giọng điệu cưng chiều cũng giống hệt Thẩm Thanh Hoà, "Tôi và Thẩm Thanh Hoà không phải loại quan hệ như cô nói."

"Loại quan hệ gì?"

"Loại mà cô đang nghĩ đến."

"Cô biết tôi đang nghĩ gì à?"

"A~"

Ngay cả cười cũng như vậy, nhìn thấu mà không nói ra thẳng ra, cảm giác này thực sự rất khó chịu.

"Tôi và cô ấy không phải thế, sau này, cũng không phải." Lục Chi Dao nói rất chắc chắn.

"Lục tổng nhấn mạnh như thế, giống như giấu đầu lòi đuôi quá ha." Thẩm Giáng Niên cố ý vặn vẹo, "Không sao đâu, tôi sẽ giữ bí mật cho cô."

"Nếu vậy, phải cảm ơn Giáng Niên rồi." Lục Chi Dao cũng theo Thẩm Giáng Niên nói đùa, Thẩm Giáng Niên hít sâu một hơi nói: "Không có gì." Dùng đũa chọc vào một miếng bụng cá, cắn vào trọng miệng, giống như đang nhai sáp.

Dù là Thẩm Thanh Hoà hay Lục Chi Dao, Thẩm Giáng Niên luôn có cảm giác chưa đấu đã thua. Cái này đã được kiểm chứng rất nhiều lần, lần nào cô cũng cảm xúc dạt dào, mà biểu cảm của Lục Chi Dao lại rất thản nhiên, thậm chí còn hơi thở cũng rất nhẹ nhàng. Đây là trạng thái mà Thẩm Giáng Niên muốn, để che giấu những dao động trong nội tâm của mình, nhưng để đạt được trình độ như vậy, cô còn kém xa lắm.

Sợi mì đã được ngâm lâu và có mùi vị rất tệ nên Thẩm Giáng Niên đành bỏ.

"Trước đây tôi nghe nói Giáng Niên sẽ hợp tác với Nhã Nại."

"Ai nói vậy?" Thẩm Giáng Niên ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng.

"Là Thẩm Thanh Hoà nói, phải không?"

Lục Chi Dao mím môi nói: "Là tôi hỏi cô ấy."

Haha, Thẩm Giáng Niên cười lạnh, trêu đùa: "Đến cả chuyện này mà cô ấy cũng nói, vậy cô ấy có chia sẻ với cô chuyện giường chiếu của tôi với cô ấy không?" Lục Chi Dao sửng sốt một chút, tựa hồ không ngờ Thẩm Giáng Niên lại dám nói thẳng như thế, nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt kia, Thẩm Giáng Niên lại có cảm giác vui sướng thôi rồi, giễu cợt: "Mà cũng phải, bạn giường của Thẩm Thanh Hoà nhiều lắm, nợ đào hoa quá nhiều, đoán chừng bản thân còn không phân biệt rõ được." Lúc nói câu này, tim rất đau.

Lục Chi Dao cúi đầu, uống một ngụm canh, không ngẩng đầu lên nói: "Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe người khác nói về cô ấy, hóa ra trong lòng cô cũng nhìn cô ấy như vậy." Nghe như là than thở nhưng thực ra giống trách móc hơn, đây là trách cô vu khống Thẩm Thanh Hoà à?

"Người khác thì tôi không biết. Mà tôi không hiểu biết về Thẩm Thanh Hoà, có lời nói ra có lẽ là sai, nhưng mà đành chịu thôi, hiểu biết của tôi về người ta chỉ có tới đó." Thẩm Giáng Niên cười hừ một tiếng, "Tôi đâu có giống Lục tổng, biết người ta tận tường."

"Cũng phải." Lục Chi Dao nhẹ nhàng thở dài, "Tính cô ấy vậy đó, ở phần này luôn chịu thiệt." Lục Chi Dao ngẩng đầu, cười nhẹ, "Nhưng mà, không người có câu nói, đường dài mới biết ngựa hay, lâu dài mới hiểu lòng người ra sao, nếu cô không gấp, thì nên dành nhiều thời gian hơn để hiểu cô ấy."

"Không có hứng."

"Ừ, nếu cô không có hứng thì thôi." Lục Chi Dao cụp mắt xuống nói: "Tôi vốn là muốn nói thêm mấy câu."

"..." Thẩm Giáng Niên nhịn mấy giây, "Muốn nói gì cứ nói đi, nếu đã là tâm sự, muốn nói gì thì nói thẳng, chứ nếu không, tôi sao lại không biết ngại mà hỏi cô suốt."

"Vậy nói lại chuyện trước đó đi, chuyện cô định làm ở Nhã Nại, là tôi hỏi cô ấy, không phải cô ấy chủ động nói ra."

"Ừm.:

"Đúng là cô ấy có nhắc đến cô nhiều lần với tôi, nhưng cũng có nói thẳng đó là cô."

".... Ừm."

"Là tôi sau này tự đoán được."

"Phải không?" Thẩm Giáng Niên ra vẻ như không quan tâm, nhưng mà trong lòng lại rất muốn biết Thẩm Thanh Hòa đã nói gì với Lục Chi Dao về cô.

"Ừ." Lục Chi Dao dường như đã đọc được suy nghĩ của cô, đưa mắt ra ngoài cửa sổ, để lại nét mặt nghiêng nghiêng thanh tú với những đường nét cực kỳ mềm mại để Thẩm Giáng Niên nhìn, "Tôi vẫn nhớ giọng điệu của cô ấy khi lần đầu tiên nhắc đến cô. "

Lục Chi Dao tựa hồ đang hồi tưởng lại, hồi lâu không nói chuyện, Thẩm Giáng Niên cũng không lên tiếng, ánh mắt chạm đến, nhìn thấy khóe miệng Lục Chi Dao đột nhiên cong lên, nhẹ nhàng nói. Giọng dịu dàng vô cùng: "Lúc ấy cô ấy có hơi say, trong giọng nói tràn đầy trân trọng và cảm kích khó tả, cô ấy nói..." Lục Chi Dao dừng lại một lúc lâu, "A Dao, đêm đó vậy mà tôi ngủ được rồi, đã lâu lắm rồi không ngủ, đã quên cảm giác ngủ là như thế nào, tôi thực sự nghĩ bản thân sẽ sống trong cơn ác mộng hết cả đời, nhưng có lẽ ông trời đã ưu ái tôi và không nỡ nhìn thấy tôi bị bao vây bởi một nhóm ác quỷ, nên đã gửi cho tôi một thiên thần."

Thiên thần, Thẩm Thanh Hoà có từng hình dung cô như thế sao? Qua gương cửa sổ, Thẩm Giáng Niên mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt mờ mịt của mình, khi ở bên Thẩm Thanh Hoà, nụ cười má lúm đồng tiền, giờ tràn ngập trong bi thương, từ khi nào đôi mắt cô bắt đầu trở nên sâu thẳm khó dò.

Tim Thẩm Giáng Niên chợt chùng xuống, thiên thần đang biến thành ác quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro