Chương 287 - 290

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 287:

Máy bay hạ cánh trễ, khi Thẩm Giáng Niên đến sân bay, Lãng Tư Duệ vẫn chưa xuống máy bay. Đám người Thẩm Giáng Niên cũng không nhàn rỗi, tiếp tục xem thông tin tư liệu hội nghị, đồng thời để ý xem hôm nay có cơ quan truyền thông chính thức nào đưa tin về hội nghị hay không.

Mười phút sau, điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên vang lên.

"Lãng tổng."

"Giáng Niên, cứ làm theo ý của cô, đăng bài viết đi, đồng thời gửi một bản qua cho Chu tổng, bảo cô ấy làm việc với bộ phận PR, thông qua các kênh chính thức của Lãng Phù Ni đăng bài lên."

"Vâng." Thẩm Giáng Niên sốt ruột, trực tiếp gọi cho Chu Phương Văn, nhưng người này không nghe điện thoại. Lúc Thẩm Giáng Niên định gọi lại lần nữa, thì Lãng Tư Duệ đã đi ra, trên người mặc bộ đồ vest công sở, toát lên khí chất của người tài giỏi, vừa gặp mặt đã hỏi: "Sao rồi?"

"Chu tổng không nghe điện thoại." Thẩm Giáng Niên cũng cạn lời, não người này bị mất rồi à?

Lãng Tư Duệ cau mày, trực tiếp gọi điện, "Phương Văn, bài viết hôm nay Nhã Nại đến thăm bệnh mau cho đăng lên đi, bài viết Giáng Niên đã soạn xong rồi, cô liên hệ với bên PR, đồng thời đăng bài lên."

Lên xe, Thẩm Giáng Niên ngồi cạnh Lãng Tư Duệ, im lặng nghe Lãng Tư Duệ nói chuyện điện thoại: "Nếu bên cô đã chuẩn bị bài viết xong thì gửi cho tôi, nếu chưa xong thì dùng của Giáng Niên, việc này không thể chờ, chờ đến ngày mai Nhã Nãi cho đăng tải bài viết, thì chúng ta mới đăng, độ tuyên truyền cũng giảm đi một nửa."

....

"Đã gửi bài viết qua cho Chu tổng chưa?"

"Đã gửi qua WeChat rồi."

"Ừ." Lãng Tư Duệ cúi đầu nghịch điện thoại, nói: "Có video hiện trường của hôm nay không?"

"Có ạ." Thẩm Giáng Niên cảm thấy may mắn, vì Viên Liễu đã gửi cho cô.

"Đưa tôi xem." Lãng Tư Duệ xem từ đầu đến cuối, "Lần đầu tiên làm cũng khá tốt, nhưng mà vẫn còn non lắm, nhìn Thẩm tổng đi, đây là tấm gương mà cô cần học, đối mặt với ống kính, không được hoảng." Lãng Tư Duệ lại xem video lần nữa, cơ bản là nói những điểm Thẩm Giáng Niên cần cải thiện, Thẩm Giáng Niên ghi âm lại, đó là thói quen nghề nghiệp cố hữu của cô.

"Biết quay video xem lại để cải thiện bản thân, khá lắm." Câu cuối của Lãng Tư Duệ khiến mặt Thẩm Giáng đỏ ửng, tương đương với ngượng ngùng.

Đến khách sạn Sheraton, "Trả phòng bên kia chưa?"

"Vẫn chưa kịp trả, chiều rồi trả cũng được."

"Đi trả phòng trước đi, chiều đến phòng tôi, cùng nhau xem timeline của hội nghị." Lãng Tư Duệ đi đến thang máy, hỏi: "Tài liệu của hội nghị xem được bao nhiêu rồi?"

"Chỉ còn phần giới thiệu của 10 công ty nữa." Thẩm Giáng Niên kéo hành lý của Lãng Tư Duệ.

"Những thứ khác đều xem xong rồi à?" Lãng Tư Duệ có chút ngạc nhiên, thông tin trong đó rất nhiều.

"Vâng, tranh thủ mấy lúc rảnh thì tôi đọc, nên cũng nhanh."

"Ừ." Lãng Tư Duệ không nói nhiều, nhưng biểu cảm lại rất vui vẻ.

Vào trong thang máy, Thẩm Giáng Niên trực tiếp ấn nút tầng 3. Ở tầng 3, Thẩm Giáng Niên đi ở phía trước dẫn đường, dừng lại trước cửa số 3021, lấy thẻ ra mở cửa. Sau khi vào cửa, Thẩm Giáng Niên nhét thẻ vào công tắc, sau đó đặt một tấm thẻ khác lên bàn: "Lãng tổng, khoá phòng tôi để trên bàn."

Lãng Tư Duệ theo dõi toàn bộ quá trình, lúc cởi áo khoác ra, Thẩm Giáng Niên tự nhiên nhận lấy, Lãng Tư Duệ cong khóe miệng, "Sao biết tôi ở phòng này?" Thẩm Giáng Niên xoay người đi treo áo lên, vuốt phẳng nếp nhăn trên vai, cổ áo và cổ tay áo, "Trong thông tin hội nghị có viết ở tầng 3, tôi cũng có xác nhận với lễ tân." Đúng là người thông minh, Lãng Tư Duệ ngồi xuống, từ 1 tiếng, "Báo cáo lại với tôi việc sắp xếp trong hội trường hôm qua."

Lãng Tư Duệ đã nói trước, Thẩm Giáng Niên cũng đã có chuẩn bị, ngoại trừ nói rõ vấn đề ra, cô cũng đã suy nghĩ rất lâu về Chu Phương Văn, cô mới vào công ty làm, vẫn đang trong giai đoạn thử việc, vẫn không nên gây thù chuốc oán sớm, "Chu tổng làm việc có phân công rõ ràng, tôi chịu trách nhiệm giải quyết, còn cô ấy lo phần sắp xếp bảng quảng cáo, toàn bộ quá trình diễn ra rất thuận lợi." Lãng Tư Duệ đặt cánh tay lên bàn, ưu nhã chống cằm, trong tay còn đang cầm điện thoại lướt lướt, trông giống như là đang không nghe, "Kết quả là, mỗi bên 1 ngày rưỡi, Lãng Phù Ni trước, Nhã Nại sau."

"Ừ." Lãng Tư Duệ ngước mắt lên, đột nhiên hỏi: "Sau khi gặp Chu tổng, ấn tượng đối với cô ấy thế nào?"

...Lãng Tư Duệ rất thích đặt câu hỏi, Thẩm Giáng Niên lựa lời: "Mới vừa vào công ty, tôi còn chưa hiểu biết nhiều, nên khó mà đưa ra bất cứ nhận xét nào, tôi sẽ cố gắng hợp tác, cố gắng phù hợp." Sau đó, Thẩm Giáng Niên nói thêm, "Nếu Chu tổng đủ tiêu chuẩn làm giám đốc Marketing của Lãng Phù Ni, đương nhiên không thể sai được." Lãng Tư Duệ cười, không lên tiếng, hít sâu một cái rồi nói: "Được rồi, tôi nghỉ ngơi, cô đi trả phòng bên kia đi."

Thẩm Giáng Niên đứng lên, Lãng Tư Duệ lại nói thêm: "Cô ở phòng kế tôi đi, có việc gì gọi cũng tiện." Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài, thở ra một hơi, không biết vừa rồi nói thế, có gì không ổn không, nhưng mà cô cũng đã ráng nói trong phạm vi có thể, nói thật cô rất bất mãn về người tên Chu Phương Văn này.

Bài viết đã được trên trang báo chính thức, Thẩm Giáng Niên gửi link mà người bạn gửi cho cô qua WeChat cho Lãng Tư Duệ. Thẩm Giáng Niên: [Lãng tổng, Chinatimes đã đăng bài.]

Lãng Tư Duệ: [Ok.]

Lãng Tư Duệ trả lời Thẩm Giáng Niên xong, lập tức gọi cho Chu Phương Văn, "Cô đang ở đâu?"

Chu Phương Văn vội nói: "Ở tầng 1 Sheraton."

"Lên tầng 3, đến phòng tôi."

Chu Phương Văn lập tức đi lên, Lãng Tư Duệ chỉ vào chiếc ghế đối diện, bảo Chu Phương Văn ngồi xuống: "Đã đăng bài viết chưa?"

"Vừa mới xác nhận đang đăng."

"Ừ." Lãng Tư Duệ hỏi, "Thấy Thẩm Giáng Niên thế nào?"

"Khá tốt." Chu Phương Văn vừa cười vừa chơi chữ nói: "Trợ lý đặc biệt xử lý việc khá giỏi." Lãng Tư Duệ lật xem tài liệu hội nghị, Chu Phương Văn nịnh nọt: "Người mà Lãng tổng chọn, đương nhiên không sai vào đâu được." Lãng Tư Duệ cười cười, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Ai nói là tôi tự chọn?"

"A?" Chu Phương Văn ngoài ý muốn, "Tôi tưởng..."

Lãng Tư Duệ ngắt lời: "Tôi chọn hay không không quan trọng, hiện tại cô ấy vẫn chưa được tuyển chính thức, cuối cùng chưa chắc là trợ lý đặc biệt của tôi, cho nên không cần nể mặt tôi, cần làm thế nào thì làm thế đấy." Giọng của Lãng Tư Duệ rất bình đạm, Chu Phương Văn a một tiếng, nói: "Tôi biết rồi." Trong đầu thắc mắc, ý Lãng tổng là sao đây?

"Tôi không thường xuyên ở công ty, cô ấy cũng có thể không phải lúc nào cũng ở bên cạnh tôi. Với tư cách là giám đốc cấp cao của Lãng Phù Ni, nếu biểu hiện của cô ấy trong công ty không phù hợp, cô có thể xử lý thích hợp và báo cáo cho tôi khi cần thiết." Lãng Tư Duệ sau khi giải thích, Chu Phương Văn liền đồng ý.

"Thông tin tài liệu xem đến đâu rồi?" Lãng Tư Duệ hỏi.

"Tôi ở bên này bận quá, vẫn xem chưa được bao nhiêu, tôi sẽ tranh thủ."

Lãng Tư Duệ sắc mặt ngưng trọng, "Tranh thủ xem đi." Chu Phương Văn nói vâng rồi đi ra ngoài trước.

Chu Phương Văn vừa đi vừa suy nghĩ, hóa ra Lãng tổng vẫn chưa tin tưởng Thẩm Giáng Niên, nếu vẫn còn chưa làm chính thức, đang trong thời gian thử việc, biết đâu không vượt qua được thời gian thử việc, cuốn gói chạy lấy người thì sao?

Nếu bảo cô ta nói thì phải nói là chướng mắt cái người tên Thẩm Giáng Niên này, ra vẻ thật, đặc biệt là hôm nay lúc gặp bên Nhã Nại, để Thẩm Giáng Niên tham gia cùng làm hỏng chuyện. Nghĩ lại, dù là ở hiện trường hay việc đăng bài viết, đều làm Chu Phương Văn khó chịu, cái người Thẩm Giáng Niên này làm khách mà át cả chủ, còn không phải ỷ bản thân là trợ lý đặc biệt à? Giờ xem ý Lãng tổng, thì cũng chẳng có gì ghê gớm, sau này để xem sao.

Thẩm Giáng Niên trả phòng, vào Sheraton ở. Trước khi đến phòng Lãng Tư Duệ, thì nhắn tin WeChat hỏi thăm, Thẩm Giáng Niên: [Lãng tổng đã ăn trưa chưa? Có cần tôi mang đồ ăn qua cho Lãng tổng không?]

Lãng Tư Duệ vừa mới tỉnh dậy, trả lời: [Cũng được, nửa tiếng sau cô có thể đến.]

Thời gian ngủ nướng của Lãng Tư Duệ có thời hạn, 5 phút sau, đứng dậy chuẩn bị đi tắm thì có người gõ cửa. Thẩm Giáng Niên đến sớm vậy? Lãng Tư Duệ khoác áo ngủ rồi đi ra mở cửa, sửng sốt một lúc khi nhìn thấy ai đến.

"Tiền tổng?"

"Lãng tổng đúng thật là ở phòng này." Tiền Thư Văn cười nói.

"..." Lãng Tư Duệ trợn mắt, "Có việc thì nói đi."

"Không có gì, đến đây nhìn cô một cái thôi."

"Nhìn rồi thì đi đi."

"Này này~" Tiền tổng chặn cửa, u sầu nói: "Lâu rồi không gặp, nỡ đối xử với tôi vậy à."

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Lãng Tư Duệ tuy sắc mặt lạnh lùng nhưng vẫn buông cửa đi vào phòng. Tiền Thư Văn theo sau đi vào, nhìn chằm chằm đôi chân xinh đẹp dưới váy ngủ của cô, trong đầu lơ đãng: "Có chứ."

"Tốt nhất là có việc."

"Lần trước không phải nhờ tôi điều tra người à, bây giờ có thời gian, nên hỏi chi tiết." Tiền Thư Văn ngồi ở đối diện Lãng Tư Duệ, tầm mắt rũ xuống mấy tấc, Lãng Tư Duệ kéo vạt váy xuống, lạnh lùng nói; "Nhìn chỗ nào?" Tiền Thư Văn cười, thu hồi ánh mắt thèm muốn lại, "Ngày càng đẹp."

Lãng Tư Duệ không trả lời, nhìn đồng hồ, "Người muốn điều tra, chẳng phải đã gửi qua điện thoại rồi à? Còn có gì để hỏi. Sau này không có việc thì đứng chạy đến chỗ tôi, đặc biệt là khi có hội nghị, có rất nhiều tai mắt."

"Này nói vậy, giống như chúng ta làm chuyện gì mà không dám để người khác nhìn." Tiền Thư Văn đùa giỡn, Lãng Tư Duệ liếc xéo một cái, Tiền Thư Văn mới nghiêm túc, "Được rồi được rồi, lần nào nói được vài câu cũng trở mặt, cô bảo tôi điều tra người nào là tôi điều tra người đó, nhưng lần này cô lại bảo tôi điều tra Thẩm Thanh Hoà."

"Điều tra cô ấy thì sao?"

"Đã báo lên trên chưa?"

"Tại sao phải báo?"

"....." Tiền Thư Văn nghẹn họng, "Lỡ bị phía trên phát hiện, coi chứ ăn không hết gói đem đi đấy."

"Trừ khi làm chuyện xấu mới phải thế, nếu điều tra ra được thông tin cần, người ăn không hết gói đem đi không phải là tôi với cô đâu."

"Điều tra Thẩm Thanh Hoà chẳng phải là chuyện giữa phụ nữ và phụ nữ à? Này có ý nghĩa gì?" Tiền Thư Văn không quan tâm, "Tôi còn lên giường với đủ loại phụ nữ đây, đều là người lớn hết rồi, cũng phải cho thân thể thoải mái chút chứ, cô tình tôi nguyện có gì sai."

Lãng Tư Duệ hừ một tiếng, mỉa mai: "Cô còn ngồi đó tự hào ha."

"..."

"Cô tưởng Thẩm Thanh Hoà giống cô à?" Lãng Tư Duệ khẳng định, "Lúc trước, Thẩm Thanh Hào cũng có tiếng tăm gì đâu, leo lên được tới vị trí hôm nay, cô cho rằng cô ấy đi lên bằng thực lực à?" Lãng Tư Duệ dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm avatar WeChat Thẩm Thanh Hoà, sau đó bật cười nói, "Sắp đến tổng tuyển cử nhiệm kỳ mới của Lãng Phù Ni, có bao nhiêu người đang nghía chỗ tôi đấy, tôi không ra chút thành tích sao có thể giữ được vị trí hiện tại?"

"Ừ, trận đấu sắp tới, cô thắng là được." Tiền Thư Văn miệng lưỡi nói, "Tôi tin cô có thể."

"Tin tôi có thể? Có thể gì?" Lãng Tư Duệ ấn đầu ngón tay lên bức chân dung tinh xảo.

"Có thể đánh bại Thẩm Thanh Hoà." Tiền Thư Văn cười nói.

=====----====

Chương 288:

Thẩm Giáng Niên vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi khói thuốc, nghi hoặc hỏi: "Lãng tổng, cô hút thuốc à?"

"..." Đều là Tiền Thư Văn, Lãng Tư Duệ giải thích, "Tôi không hút thuốc, vừa rồi mở cửa cho thoáng, chắc ai đó hút thuốc đi ngang qua bay vào."

Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, "Lãng tổng dùng bữa trước đi." Thẩm Giáng Niên sợ Lãng Tư Duệ mới ngủ dậy không có muốn ăn gì nặng bụng, nên chỉ gọi mấy món nhẹ với canh. Lãng Tư Duệ mặc áo ngủ, tóc dài xõa ngang vai, lúc này trông càng thêm thanh tú và nữ tính.

"Cô đã ăn gì chưa?" Lãng Tư Duệ ngồi xuống, Thẩm Giáng Niên mở từng cái đĩa ra, "Tôi đã ăn rồi."

"Ngồi xuống ăn chút gì với tôi." Lãng Tư Duệ đưa đũa cho cô, Thẩm Giáng Niên cảm ơn, nói: "Nhã Nại cũng cho đăng báo rồi, là báo của City Express đã ra mắt." Lãng Tư Duệ vừa mới ăn miếng canh, "Vậy à? Gửi tôi xem."

Thẩm Giáng Niên gửi cho Lãng Tư Duệ, Lãng Tư Duệ đặt đũa xuống, đọc báo. Bài báo của Nhã Nại, hoàn toàn trái ngược, viết sơ bộ về hội nghị, nhắc đến chuyện đi thăm bệnh, trọng tâm viết là về Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Giáng Niên. Trong bài viết, đem quan hệ của hai người tựa như Nhã Nại và Lãng Phù Ni, mặc dù có cạnh tranh, nhưng đều tán thưởng lẫn nhau. Đặc biệt là lúc Thẩm Thanh Hoà chủ động trả lời thay Thẩm Giáng Niên khi phóng viên đặt câu hỏi, mà Thẩm Giáng Niên đã bổ sung hoàn hảo cho phần kết, cả hai tương tự nhưng bổ sung cho nhau.

City Express đính kèm một bức ảnh, hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt nhìn nhau, tuy cả hai chỉ có góc nghiêng mặt nhưng có thể thấy biểu cảm của Thẩm Thanh Hoà rất dịu dàng, khóe miệng nở một nụ cười. Ngược lại, vẻ mặt của Thẩm Giáng Niên có chút căng thẳng, nhưng vừa nhìn vào ảnh thì thấy, dáng vẻ co rúm của cô ấy càng được nhấn mạnh.

"Còn phải học nhiều từ Thẩm tổng." Lãng Tư Duệ nói, Thẩm Giáng Niên cũng tự nghĩ lại bản thân, cũng không nói gì khác chỉ, "Vâng."

"Ăn mặc cũng đẹp đấy." Lãng Tư Duệ đặt điện thoại xuống cười nói, Thẩm Giáng Niên cũng cười, "Sợ phối hợp không tốt sẽ làm mất đi đẳng cấp của Lãng Phù Ni." Lãng Tư Duệ Tiếp tục ăn canh, gắp một cái sủi cảo tôm, chậm rãi nhai nuốt, gật đầu, "Tôm rất tươi."

"Ừm, đều sử dụng tôm tươi nấu." Thẩm Giáng Niên cầm hộp giấm lên, "Lãng tổng có chấm nước chấm không?" Lãng Tư Duệ lắc đầu, "Chấm sẽ mất đi vị ngon nguyên chất của tôm." Thẩm Giáng Niên ngược lại rất thích chấm, cho nên rót vào chén của mình, rót giấm xong lại rót nước tương, Lãng Tư Duệ nhìn vậy đùa: "Có muốn cho tỏi băm vào luôn không?"

"Thôi, vị nồng lắm." Hai má Thẩm Giáng Niên hơi đỏ lên.

"Khẩu vị của cô khá giống người miền Bắc."

"Ừm." Thẩm Giáng Niên ăn sủi cảo, thật ra thì cô thích chấm với tương tỏi hơn.

"Cũng là người miền Bắc, nhưng Thẩm tổng lại không thích ăn tương tỏi." Lãng Tư Duệ thản nhiên nói.

"Thẩm tổng?" Động tác gắp sủi cảo của Thẩm Giáng Niên hơi khựng, "Thẩm tổng nào thế?" Cô biết rõ nhưng cố ý hỏi.

"Chính là Thẩm tổng cô vừa gặp đấy." Lãng Tư Duệ làm như không phát hiện, nghiêm túc nói, "Khẩu vị của Thẩm tổng khá thanh đạm, lần trước ăn cơm với cô ấy, mới biết cô ấy không thích khẩu vị nặng."

"À." Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn chỉ à một tiếng, sau đó tiếp tục gắp sủi cảo tôm, cắn một cái, quả nhiên rất ngon. Nhưng mà không ngon bằng dinh thự Thẩm.... Nhưng mà tại sao người nào cũng nhắc Thẩm Thanh Hoà với cô hết vậy?

"Tôi nhớ lần trước cô có hợp tác với Nhã Nại?" Lãng Tư Duệ dường như đột nhiên nhớ ra.

"Đúng vậy, lần đó tôi làm phiên dịch hiện trường cho họp báo của Nhã Nại ở Bắc Kinh."

"A, phải rồi." Lãng Tư Duệ trả lời, "Hôm đó, cô thể hiện rất xuất sắc."

Thẩm Giáng Niên phối hợp cười một cái, sau đó nói sang chủ đề khác, "Lãng tổng, thử nhân gạch cua này đi, cũng ngon không kém." Lãng Tư Duệ ừ một cái, tiếp tục nói, "Chắc cô là người duy nhất đều làm việc ở cả hai công ty."

"Thật sao?" Thẩm Giáng Niên không muốn nhắc đến Nhã Nại, chủ yếu là vì nó có liên quan đến Thẩm Thanh Hoà.

"Ừ." Lãng Tư Duệ tựa hồ rất có hứng thú, "Cũng may, cô không phải là nhân viên chính thức của Nhã Nại, chứ nếu không sẽ không vào Lãng Phù Ni làm việc được."

"Tại sao chứ?" Thẩm Giáng Niên không còn muốn ăn sủi cảo tôm nữa, bắt đầu chán ăn.

"Đợi đến lúc cô ký hợp đồng chính thức với Lãng Phù Ni sẽ biết." Lời mở đầu của Lãng Tư Duệ, Thẩm Giáng Niên nghĩ rằng cô ấy định úp úp mở mở. Không ngờ, Lãng Tư Duệ lại nói thẳng: "Trong thỏa thuận cạnh tranh của Lãng Phù Ni, có quy định các nhân viên từ Lãng Phù Ni không thể làm việc cùng ngành như Nhã Nại trong một khoảng thời gian nhất định, đặc biệt là các công ty có tiếng ".

"..." Này cũng quá bá quyền quá rồi? Thẩm Giáng Niên thầm nghĩ.

"Tất nhiên, Nhã Nại cũng có quy định này." Lãng Tư Duệ cười bất đắc dĩ, "Cho nên, giữa hai công ty cơ bản là không tồn tại chuyện săn đầu người, bởi vì biết quy tắc của nhau, nếu lỡ thực sự săn đầu người, coi như là dính vào kiện tụng, người bình thường chẳng ai dám làm."

"Vậy à." Thẩm Giáng Niên thở dài, "Vậy kiểu là thời vụ như tôi chắc cũng không tính đâu ha."

"Tôi không biết chi tiết quy định của Nhã Nại, nhưng đối với Lãng Phù Ni mà nói thì, thời vụ cũng thế." Lãng Tư Duệ múc một muỗng canh, nói: "Nhưng mà thấy cô xử lý thủ tục công việc ở Nhã Nại cũng thuận lợi, chắc bên đó không nghiêm khắc như công ty chúng ta."

"Vậy có nghĩa là sau này tôi không thể làm việc ở công ty có cùng ngành với Lãng Phù Ni à?"

"Nói đúng hơn là, cùng ngành cùng vị trí làm việc." Lãng Tư Duệ ngước mắt, cố tình làm vẻ mặt nghiêm túc, "Gì đây? Còn chưa thành nhân viên chính thức, đã muốn đi ăn máng khác rồi à?"

"Không phải." Thẩm Giáng Niên cười phủ nhận: "Tôi vốn là người tự do, không biết quy tắc này, chỉ là muốn học thôi." Thẩm Giáng Niên đang nghĩ tới nội dung bản thân đã nghe lén ở tầng 1 Lãng Phù Ni, nếu người kia là gián điệp, chắc là do Lãng Tư Duệ gài vào? Đây không phải là làm việc ở hai công ty à? Không vi phạm thỏa thuận cạnh tranh sao?

"Đừng lo, lúc cô chính thức nhận việc sẽ có người nói với cô." Lãng Tư Duệ đặt đũa xuống, "Mặc dù, cô là trợ lý đặc biệt của tôi, nhưng không cần phải luôn đi với tôi, lúc không có việc thì đến công ty, để làm quen môi trường cách thức hoạt động của công ty, sau đó giúp tôi làm một số việc thường ngày, kỹ năng viết và phân tích của cô chắc cũng khá ổn nhỉ?"

"Không cần chuyên nghiệp thì coi như cũng có thể." Thẩm Giáng Niên đưa khăn giấy ra, "Nếu có yêu cầu gì thì cứ nói, tôi sẽ cố gắng hoàn thành."

"Ừ." Lãng Tư Duệ lau khóe môi, "Tôi nghĩ bây giờ cô đã lên báo, chắc không cần phải giấu nữa đâu ha."

"..." Đúng vậy, Thẩm Giáng Niên chỉ thở dài trước tốc độ lộ diện này.

"Vậy đừng đến chi nhánh nữa, đến tổng công ty đi."

"Vâng." Thẩm Giáng Niên vẫn đang suy nghĩ nên giải thích thế nào với Tân Vĩ Đồng, lúc này, chẳng phải ngày nào cũng chạm mặt sao.

"Sao, thấy cô không vui mấy?" Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Giáng Niên, Lãng Tư Duệ hiểu lầm.

"Không có."

"Cô không cô đơn đâu, cô có người bạn, cũng làm việc ở Lãng Phù Ni."

"..." Thẩm Giáng Niên không cần đoán cũng biết đó là Tân Vĩ Đồng, nhưng cô vẫn giả vờ hợp tác: "Là ai vậy?"

"Tân Vĩ Đồng."

"A ~ tôi có nghe cô ấy nói." Thẩm Giáng Niên thấy sầu.

"Nhưng mà, tạm thời hai người chưa gặp nhau đâu, tạm thời được cử ra ngoài đi học."

Hai mắt Thẩm Giáng Niên sáng lên, có chuyện tốt thế à? Lãng Tư Duệ buồn cười nói: "Cô thú vị thật đó, biết cô ấy đi học gì không? Tò mò thế à." Lại lần nữa bị hiểu lầm, Thẩm Giáng Niên cũng không muốn giải thích, "Thế cử cô ấy đi đâu vậy?" Tốt nhất là ở nước ngoài.

"Mỹ."

Quả thực rất hay ho, bỏ lỡ hay ho, "A, phải không? Thế đi bao lâu? Đã đi chưa?"

"Ngắn thì hai tháng, lâu thì nửa năm, mà vẫn chưa đi, nhưng sắp rồi." Lãng Tư Duệ chỉ vào tài liệu trên bàn đối diện, "Giáng Niên, lấy ít tài liệu hội nghị mang đến đây cho tôi."

"Việc cô ấy ra nước ngoài là thông tin bảo mật, cô nghe biết là đủ nhé." Lãng Tư Duệ lật tài liệu xem, Thẩm Giáng Niên nghe xong sửng sốt, bảo mật mà còn nói cho cô nghe là sao?

====----====

Chương 289:

Lãng Tư Duệ thậm chí không ngẩng đầu lên, nhưng dường như biết Thẩm Giáng Niên đang nghĩ gì, "Tôi sợ cô cô đơn, nên mới nói cô ấy cũng vào làm việc, nhưng lỡ không thấy người, thì cô lại tò mò cho nên nói cho cô biết, để cô yên tâm làm việc ở đây, không bao lâu thì hai người có thể làm việc cùng với nhau."

Thẩm Giáng Niên cũng không giải thích nhiều, cùng Lãng Tư Duệ xem lại tài liệu hội nghị, "Tôi đã sửa ở đây, cô cũng nên sửa lại." Lãng Tư Duệ dùng đầu bút khoanh tròn timeline, sau đó hỏi lại: "Tất cả khách mời tham gia đều nhớ kỹ rồi, phải không?" Thẩm Giáng Niên nghiêm túc nói: "Đúng vậy."

"Suốt hội nghị, cô đi theo tôi là được."

"Vâng."

"Ngoại trừ bài phát biểu của tôi, diễn đàn và lễ ký kết của Lãng Phù Ni, điểm mấu chốt là..." Lãng Tư Duệ dừng lại, Thẩm Giáng Niên chăm chú nhìn cô, "Bữa tiệc tối." Thẩm Giáng Niên gật đầu, ra hiệu cô đang nghe, "Bữa tiệc tối rất quan trọng. Không chỉ có các doanh nhân địa phương nổi tiếng ở Thượng Hải, mà còn có những người từ nơi khác đến, quan trọng nhất...." Lãng Tư Duệ lật sang trang của bữa tối, "Lần này, nghe nói sẽ có vị khách quý đến tham dự, nhưng giờ vẫn chưa công bố." Lãng Tư Duệ rầu nói, "Bởi vì chưa công bố, nên đến giờ tôi còn chưa nghĩ ra được phải chuẩn bị thế nào."

"Có manh mối nào không?"

"Không có chút manh mối nào." Lãng Tư Duệ xoa xoa lông mày, "Chắc cô không biết, mỗi lần Hội nghị thương mại Thượng Hải tổ chức đều sẽ có một vị khách bí ẩn, lần đầu tiên tổ chức là cựu lãnh đạo quan trọng của nước kia, còn lần thứ hai thì mời lãnh đạo đang nhiệm kỳ đến, dựa theo hai lần mời trước, chắc nhân vật được mời đến lần này, cũng là một vị có máu mặt." Sau lời nói chung của Lãng Tư Duệ, Thẩm Giáng Niên biết được, vị khách bí ẩn này sẽ xuất hiện ở ngay diễn đàn, dựa vào số ghế để chọn một người ngẫu nhiên cùng ăn tối, "Hai lần trước, đều chọn 1 người, trong bữa ăn đó nói gì, làm gì sẽ không công khai ra bên ngoài, nhưng mà hai công ty lần trước được chọn, rất nhanh đã có được dự án rất có giá trị." Lãng Tư Duệ kết luận, "Nói vậy thì bữa ăn này chắc chắn rất đáng giá."

"Phần này thì sao?" Thẩm Giáng Niên không biết mình có thể chuẩn bị những gì.

"Cứ tham gia bình thường đi, bên chúng ta thêm một người coi như tăng thêm một cơ hội trúng."

"Vâng."

"Nghe nói lần này Nhã Nại có 7 người tham gia, bên đó có ít nhất 7 cơ hội." Lãng Tư Duệ trầm ngâm, "Bên chúng ta, tính tôi, cô, Phương Văn, tổng cộng chỉ có 3 cơ hội." Sau đó than thở một tiếng, "Đành chịu, lần này Nhã Nại bung tiền nhiều nhất." Thẩm Giáng Niên phân tâm, Nhã Nại có 7 người, không biết trong đó có Thẩm Thanh Hoà hay không.

Khi hai người sắp xếp xong tài liệu họp thì trời đã tối, Thẩm Giáng Niên trở về phòng tắm rửa rồi đi ngủ sớm.

Ngày mai là ngày khai mạc hội nghị nên phải dậy sớm.

Sáng sớm, Thẩm Giáng Niên dậy sớm gửi tin nhắn hỏi Lãng Tư Duệ trên WeChat, Lãng Tư Duệ nhanh chóng trả lời: [Cùng nhau đi ăn sáng đi, đi thôi.]

Ở cửa hội nghị, Chu Phương Văn đã chờ sẵn.

Nhã Nại và Lãng Phù Ni đều ngồi gần phía trước nên Thẩm Giáng Niên không khỏi chú ý tới, bên Nhã Nại do Tưởng Duy Nhĩ dẫn đầu, đến... 6 người.

Lãng Tư Duệ cũng chú ý tới, lẩm bẩm: "Hội nghị quan trọng vậy, mà Thẩm tổng cũng vắng mặt." Cô đứng dậy đi qua, nói đôi câu với Tưởng Duy Nhĩ rồi quay lại chỗ, Thẩm Giáng Niên không đi qua chào hỏi.

Quy trình của tất cả các hội nghị đều giống nhau một cách đáng kinh ngạc, Thẩm Giáng Niên không chỉ làm tốt công việc của mình mà còn ghi lại một số ý tưởng mà cô cho là hay. Chu Phương Văn thấy Thẩm Giáng Niên không có việc gì thì bắt đầu viết, lúc Lãng Tư Duệ tiến lên nói thì đặc biệt liếc nhìn, khoảng cách có chút xa, mơ hồ nhìn ra được có liên quan đến hội nghị nên mất hứng thú.

Đến phần diễn đàn, lúc bật mí khách mời ẩn danh thì đầy rẫy những mánh lới quảng cáo.

Khi bắt đầu phần tương tác MC kéo dài 10 phút, người MC liên tục đưa ra manh mối để những người có mặt đoán.

"Ngài ấy là người Bắc Kinh."

"Ngài ấy là hậu duệ của người Mãn Châu."

"Ngài ấy là Chính Hoàng Kỳ chính tông."

"Ngài ấy đã ba lần lọt vào Danh sách người giàu Hồ Nhuận."

"Ngài ấy cũng đã ba lần lọt vào danh sách người giàu của Forbes."

"Không chỉ vậy, ngài ấy còn hai lần đứng đầu thế giới trong danh sách lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, đồng thời giành vị trí thứ nhất trong Danh sách người phụ nữ giàu của Hồ Nhuận trong một năm."

"Ngài ấy à, là người đứng thứ 7 trong danh sách những người phụ nữ quyền lực nhất thế giới của Forbes".

......

Thẩm Giáng Niên nghe được... nên nói cái gì bây giờ? Cảm thán, đều là phụ nữ, sao người ta lại lợi hại đến thế? Quan trọng là, người lợi hại vậy mà cô đoán không ra, lén nhìn Lãng Tư Duệ, vẻ mặt nghiêm túc, giống như còn đang đoán.

"Ngài ấy bắt đầu kinh doanh từ vàng bạc đá quý, sau đó chuyển sang làm bất động sản. Hiện nay ở Bắc Kinh và Thượng Hải, có mấy tập đoàn bất động sản nổi tiếng, chắc chúng ta ai cũng biết...." MC dừng lại, "Câu lạc bộ tư nhân nổi tiếng quốc tế Bạch Quả....." Câu này vừa được nói ra, Thẩm Giáng Niên liền nghe được Lãng Tư Duệ thốt ra, "Không thể nào?!" Câu kia đầy ngạc nhiên, còn Thẩm Giáng Niên vẫn là vẻ mặt nghi hoặc, "Lãng tổng đoán được là ai à?"

"Ở Thượng Hải có chung cư đẳng cấp dành cho giới doanh nhân...." MC chưa nói xong, Lãng Tư Duệ quả quyết nói, "Là chủ tịch tập đoàn Quốc Tế Hoa Dương, Trần Cẩm Tô." Còn ở trên sân khấu MC nhiệt tình nói: "Xin tất cả mọi người nhiệt liệt vỗ tay chào mừng chủ tịch tập đoàn Quốc Tế Hoa Dương, Trần Cẩm Tô."

Khoé môi Thẩm Giáng Niên khóe môi giật giật, trời má! Người này không phải chỉ sống trong truyền thuyết thôi sao?

Dưới những tràng pháo tay như sấm, Trần Cầm Tô, mặc một bộ váy đơn giản và thanh lịch, bước chân chậm rãi đi đến giữa sân khấu, sau đó khom người chào. Khoảng cách đủ gần để Thẩm Giáng Niên có thể nhìn rõ người sống trong truyền thuyết, người thực ở ngoài đẹp hơn những bức ảnh cô từng xem trên mạng trước đó, toát ra vẻ tao nhã và quý phái tự nhiên, mỗi động tác đều theo một tiêu chuẩn.

"Hội nghị lần này đỉnh thật đó."

"Đúng vậy, thế mà mời được bà ấy."

"Không biết ai sẽ có cơ hội ăn tối với bà ấy đây."

"Có thể được rút thăm trúng, còn ngon hơn cả trúng số mấy trăm vạn."

"Hiển nhiên rồi, bây giờ Trần tổng cơ bản không gặp gỡ giới truyền thông và hiếm khi xuất hiện trước công chúng. Lần này thực sự rất hiếm có."

......

Có người khẽ thì thầm với nhau, Thẩm Giáng Niên loáng thoáng nghe được.

Cô không phải là người trong giới kinh doanh, nên cũng không có kích động như mấy người khác, nhưng mà có thể thấy được nhân vật trong truyền thuyết thì Thẩm Giáng Niên vẫn có chút xúc động, còn than thở, đều là người hết, mà giá trị của người ta hàng ngàn tỷ, nhìn lại bản thân thì kém quá kém.

Trong lúc diễn thuyết, Tưởng Duy Nhĩ và Lãng Tư Duệ đều có mặt, trước khi Lãng Tư Duệ lên sân khấu dặn dò Thẩm Giáng Niên: "Ghi âm toàn bộ." Thẩm Giáng Niên vâng một tiếng, "Vẫn còn ghi âm đây." Đồng thời Lãng Tư Duệ dặn dò Chu Phương Văn chụp hình cho tốt.

Về "Internet + N", Trần Cẩm Tô cũng tin đó là xu hướng chung và cũng tuyên bố Quốc Tế Hoa Dương cũng đã có kế hoạch tương ứng, đến cuối diễn thuyết, Trần Cẩm Tô nói: "Thời đại ngày nay đã không còn là thời đại đơn lập nữa, đến cả internet cũng được coi là một phần cuộc sống của chúng ta, thế nên Quốc tế Hoa Dương nhân cơ hội này, sẵn sàng kết bạn mới, cùng nhau khám phá thị trường mới." Cuối cùng, Trần Cẩm Tô còn tạo không khí hồi hộp cho hội nghị, "Tiệc tối năm nay, tôi thay mặt Quốc Tế Hoa Dương tặng hai món quà, bất kể là công ty nào được chọn, tôi tin chắc hai món quà này sẽ rất được hoan nghênh."

Khán đài vỗ tay không ngớt, bày tỏ đầy mong chờ.

Thẩm Giáng Niên vì sự xuất hiện của Trần Cẩm Tô nên không dám đi vệ sinh, khi diễn thuyết kết thúc, cô nói với Lãng Tư Tuệ một tiếng là cần đi vệ sinh.

"Đi nhanh về nhanh, Trần Cẩm Tô sắp rút thăm chọn người đi ăn tối, nếu trong 5 giây không đáp lại, sẽ bị huỷ bỏ tư cách." Lãng Tư Duệ nói vậy, làm Thẩm Giáng Niên có cảm giác bản thân giống như bị rút trúng.

Thẩm Giáng Niên không thích những hội nghị như thế này, dài dòng và nhàm chán... Nhưng đành chịu, là cô tự chọn con đường này. Thẩm Giáng Niên vừa đi ra ngoài, hít một hơi thật sâu, cảm giác thoải mái hơn nhiều. Vừa ngước mắt lên, nhìn thấy bảng trưng bày Lãng Phù Ni sắp xếp đối diện, không khỏi cau mày, nhìn như một bức tranh tuyệt đẹp nhưng lại không có tiêu điểm, khi đến gần nhìn kỹ hơn, mới nhận ra trọng tâm của bảng trưng bày là quảng cáo các mẫu mã mới.

Về thẩm mỹ của Chu Phương Văn, Thẩm Giáng Niên không dám gật đầu khen đẹp, cô lắc đầu rồi đi về phía nhà vệ sinh. Thẩm Giáng Niên đi vào trong, sẵn tiện nhìn đồng hồ, đã 11h30, hội nghị buổi sáng sắp kết thúc, trong lòng chợt nhẹ nhõm.

Ở bên ngoài, có tiếng cửa nhà vệ sinh đóng lại, chẳng mấy chốc, có tiếng nước chảy, tiếng nước trong giây lát liền dừng lại. Thẩm Giáng Niên không dám lãng phí thời gian, liền dùng tốc độ nhanh nhất đi ra, đi thẳng tới bồn rửa mặt, liếc mắt liền nhìn thấy người đứng cạnh bồn rửa mặt.

Thế giới thật nhỏ bé, Thẩm Thanh Hoà đang đứng trước gương, soi gương và đeo khuyên tai. Khi ánh mắt chạm nhau trong gương, nhịp tim của Thẩm Giáng Niên đập nhanh hơn một chút, cô vẫn là đứa thiếu nghị lực thế đó, bắt đầu khẩn trương.

====---====
Chương 290:
Là Thẩm Thanh Hoà nhếch lên khóe môi lên cười trước, Thẩm Giáng Niên vô thức cũng cong khoé môi lên cười. Thẩm Giáng Niên mím môi, không chủ động mở miệng, đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, vặn vòi nước bắt đầu rửa tay.

Tuy không có công khai nhìn chính diện nhưng khoé mắt thì chưa từng rời đi, mẫu váy đen nữ mới nhất của Chanel, làm cho Thẩm Thanh Hoà đoan trang hơn ngày thường, hơi nghiêng người về phế cô, tóc mai xoã xuống che đi nửa vành tai, cô ấy đeo thử khuyên tai vài lần nhưng đều không thành công.

Tay, rửa sạch một lần.

Tay, lại rửa sạch lần nữa.

Tay, trong tay là nước rửa tay, lần nữa rửa.

Tay, liên tục xoa nắn, bọt xà bông rửa tay vỡ vụn, giống như một khung cảnh quen thuộc trong ký ức của cô, giống như giấc mơ của cô đã bị dập tắt.

Trong phòng vệ sinh yên tĩnh, điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên đặt sát người cô, đột nhiên rung lên, a~ Cô ra ngoài lâu quá, Lãng Tư Duệ nhất định là đang tìm cô.

Người bên cạnh lại không đeo khuyên tai thành công, có vẻ mệt mỏi, Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng thở ra, buông tay đang cầm khuyên tai xuống.

Kẻ ngốc!

Thẩm Giáng Niên mở lòng bàn tay ướt đẫm ra trước mặt Thẩm Thanh Hoà, những giọt nước nhỏ giọt giữa các ngón tay của cô.

Thẩm Thanh Hoà yên lặng nhìn Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên cố gắng hết sức che giấu mới khiến bản thân bình tĩnh. Đôi mắt này vẫn lộng lẫy, như có thể nhìn thấu trái tim cô.

Khoảnh khắc Thẩm Giáng Niên cụp mắt xuống, đôi bông tai ngọc trai xoắn màu bạc của Yves Saint Laurent rơi vào tay cô.

Thẩm Thanh Hoà vén lọn tóc lên bên tai, Thẩm Giáng Niên nhích lên, có lẽ hành động vừa rồi khiến Thẩm Thanh Hoà mệt mỏi, gương mặt hơi đỏ lên, trông như ngượng ngùng. Khoảng cách quá gần, Thẩm Thanh Hoà hơi cụp mắt xuống, hàng mi dài thẳng tắp khẽ run lên, khiến trái tim Thẩm Giáng Niên cũng theo đó run lên.

Không thể tránh khỏi, đầu ngón tay chạm vào vành tai mềm mại đỏ ửng, khiến Thẩm Giáng Niên nhớ đến những quả đào chín mọng, mọng nước và hương vị tuyệt hảo. Đầu ngón tay cọ cọ, phát ra một tiếng "ừm" nhỏ, Thẩm Thanh Hoà hơi quay đầu đi, gò má ửng hồng càng đậm, giống như đang thẹn thùng.

Lấy đầu ngón tay xoa xoa vành tau, thoáng liếc nhìn trong gương, thấy người kia khẽ cắn môi, Thẩm Giáng Niên nhướng mày, thời điểm hai ánh mắt chạm nhau, Thẩm Giáng Niên nhếch môi cười, quay đầu trực tiếp đi ra ngoài.

Trong lòng Thẩm Giáng Niên dâng lên một cỗ vui sướng, a ha... Hoá ra tai là chỗ nhạy cảm của Thẩm Thanh Hoà, trước kia cô không để ý. Cô thừa nhận vừa rồi sờ sờ nhéo nhéo vành tai kia là cố ý, bước chân nhẹ nhàng đi vào hội trường, rất nhanh phía sau cũng vang lên tiếng giày cao gót, chắc Thẩm Thanh Hoà cũng đi theo đến.

Ngay lúc mở của ra, phát hiện trong phòng hội nghị chỉ còn đèn tường và đèn trên sân khấu, toàn bộ hội trường khá tối. Thẩm Giáng Niên vừa mới bước chân đi vào, đã nghe con số quen thuộc, số 24, là số ghế ngồi của cô hôm nay.

Đúng lúc đó, điện thoại di động của cô reo lên. Không có thời gian suy nghĩ, Thẩm Giáng Niên giơ tay lên nói: "Ở đây!" Không mất quá 5 giây phải không?

Giọng nói này đặc biệt lớn trong hội trường yên tĩnh. Nhiều đèn tròn cùng nhau được chiếu sáng: "Trước tiên chúng ta hãy chúc mừng vị khách số 24, mời cô lên sân khấu". Người dẫn chương trình nhiệt tình gửi lời mời.

Điện thoại di động trong túi Thẩm Giáng Niên ngừng rung khi cô hô lên "ở đây". Thẩm Giáng Niên vội vàng bước lên sân khấu, đi về phía sân khấu, cả người cũng bắt đầu khẩn trương, cô sắp tiếp cận người trong truyền thuyết à? Ánh đèn di chuyển theo Thẩm Giáng Niên, khiến cô có cảm giác như đang ở trong một giấc mơ.



Trần Cẩm Tô chủ động đi tới, Thẩm Giáng Niên vội vàng đưa tay ra, hơi cúi đầu khi bắt tay với Trần Cẩm Tô. Khi nhìn nhau, thấy Trần Cẩm Tô khẽ cười, còn Thẩm Giáng Niên vẫn giữ nụ cười lịch sự tiêu chuẩn thường ngày. Dù ở khoảng cách gần hơn, vẫn có thể nhìn thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt, hóa ra thời gian chưa bao giờ tử tế với bất cứ ai.

Đứng trên sân khấu, có lẽ mắt cô đã thích ứng với bóng tối nên lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đứng ở cuối đại sảnh, không cần nhìn kỹ cũng có thể nhận ra, chính là Thẩm Thanh Hoà, cô ấy đang giơ điện thoại di động lên giống như đang chụp ảnh.

"Chào cô, xin hãy giới thiệu bản thân với mọi người trước."

"Xin kính chào các khách quý." Thẩm Giáng Niên cúi đầu thật sâu rồi lại đứng dậy, Thẩm Thanh Hoà vẫn đứng ở tư thế cũ, vẫn cầm điện thoại di động, có lẽ đang quay phim. Thẩm Giáng Niên không dám phân tâm, thu hồi tầm mắt, "Tôi là Thẩm Giáng Niên của Lãng Phù Ni." Nói xong, lại cúi đầu thật sâu.

"Là đại diện công ty đầu tiên cùng Trần tổng tham dự tiệc, hiện tại cảm giác Giáng Niên thế nào?"

Thẩm Giáng Niên nhận micro từ MC, vẫn còn chút khẩn trương, cô hít sâu một hơi, "Trước hết, tôi thực sự thấy rất vinh dự khi ăn tối với Trần tổng; tiếp theo, đến giờ vẫn còn khẩn trương; cuối cùng, muốn cảm ơn tổng giám đốc Lãng Tư Duệ của Lãng Phù Ni chúng tôi, nếu hôm nay cô ấy không đưa tôi đến hội nghị hôm nay, tôi sẽ không có cơ hội ăn tối cùng Trần tổng." Người ngồi ở khán đài phía dưới bật cười, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm. Cái cuối cùng là cô nhất thời nghĩ ra, coi như không thêm không bớt.

"Được rồi, Giáng Niên đứng ở một bên sân khấu chờ một lát, chúng ta sẽ bốc thăm vị trí thứ hai của hôm nay, cũng là một người cùng ăn tối với Trần tổng." Khi người dẫn chương trình giới thiệu, Thẩm Giáng Niên nhìn về phía sau hội trường. Thẩm Thanh Hoà không biết đã đi từ lúc nào, đang ngồi ở hàng ghế đầu. Lúc này người dẫn chương trình sau đó gọi số thứ hai, số 11.

Mọi người nhìn về phía hàng ghế đầu, người dẫn chương trình tự nhiên nhìn thấy: "Hôm nay thật trùng hợp, đều là số nhỏ, chúng ta đều thấy được, vị trí số 11 là..."  Thẩm Giáng Niên cũng nhìn thấy, số 11 chính là Thẩm Thanh Hoà.

Thế giới, có đôi khi, trùng hợp đến đáng sợ.

Trần Cẩm Tô, Thẩm Thanh Hoà và cô cùng nhau ăn tối.

Ông trời à, ông có thể nào cho trùng hợp hơn thế nữa không?

Ánh đèn sân khấu chiếu vào Thẩm Thanh Hoà, cô chậm rãi đứng dậy, đi về phía giữa sân khấu.

Biểu cảm trên mặt Thẩm Thanh Hoà rất thản nhiên, động tác bắt tay với Trần Cẩm Tô khá chậm, trông giống như là Trần Cẩm Tô vươn tay ra trước, Thẩm Thanh Hoà nắm một cái rồi buông ra ngay.

"Tôi tin chắc, đối với vị khách này, dù không giới thiệu thì cũng có rất nhiều người biết cô ấy, nhưng mà vẫn theo quy trình thôi, Thẩm tổng." MC hào phóng cười nói.

Lời mở đầu của Thẩm Thanh Hoà bắt đầu bằng lời của lãnh đạo thành phố và kết thúc bằng "Kính chào các vị khách quý, tôi là Thẩm Thanh Hoà của tập đoàn Nhã Nại." Lúc hỏi về cảm nhận, giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà rất nhẹ nhàng, hai chữ, "Khá ổn."

MC vội vàng tới ứng cứu, "Dù sao đây cũng là Thẩm tổng, kinh nghiệm đầy mình, có trường hợp nào mà chưa từng thấy, nên khá bình tĩnh." Thẩm Giáng Niên đứng một bên nghe nói thế, lập tức nói thầm trong bụng, người MC này có biết nói chuyện không, cô cũng là người trường hợp nào mà chưa thấy, nhưng cũng chưa đến mức đem ra để nói.

Sau khi chụp ảnh riêng rồi chụp chung, cả ba bước xuống sân khấu.

Thẩm Giáng Niên vừa ngồi xuống, Lãng Tư Duệ liền mỉm cười, trông tâm trạng khá tốt. Chu Phương Văn ngồi ở bên cạnh, chỉ có thể mím môi thở dài, vận khí người này tốt thật.

Hội nghị buổi sáng nhanh chóng kết thúc, Lãng Tư Duệ bảo Thẩm Giáng Niên nhanh chóng rời đi, về chuẩn bị cho bữa tối nay. Khi đi đến phòng khách sạn, Lãng Tư Duệ vô cùng vui mừng, "Cô có lẽ là ngôi sao may mắn của Lãng Phù Ni, từ lúc cô vào Lãng Phù Ni, chuyện tốt không ngừng đến." Thẩm Giáng Niên cũng không hề khoa trương, vốn dĩ được ăn tối với Trần Cẩm Tô cũng có chút hào hứng, nhưng khi biết người cùng ăn tối là Thẩm Thanh Hoà... tâm trạng có chút vi diệu.

Cần phải lên mạng tìm hiểu trước thông tin của Trần Cẩm Tô, Thẩm Giáng Niên chọn lọc thông tin quan trọng cần xem, lần nữa lại cảm thán, Trần Cẩm Tô đúng là nữ cường nhân, đã không tìm hiểu thì thôi, mà đã tìm hiểu rồi thì giá trị con người ngày càng tăng lên.

"Giáng Niên, bữa tối nay tôi không đi cùng cô được, cô phải nắm giữ chừng mực." Lãng Tư Duệ đoán: "Tôi đoán quà của Trần tổng, chắc chắn có liên quan đến phát triển công ty, vốn tưởng cô đã chiếm được cơ hội này về cho Lãng Phù Ni, nhưng không ngờ năm nay Trần Cẩm Tô lại chọn hai người, còn chọn trúng Nhã Nại, trùng hợp thật."

"Vâng." Thẩm Giáng Niên theo Lãng Tư Duệ vào phòng khách.

Sau khi đóng cửa lại, Lãng Tư Duệ lấy ra mấy cái phương án đã chuẩn bị từ trước, nói: "Xem từng cái một." Ba phương án này đều là Lãng Tư Duệ dự đoán trước, hàng năm đều chuẩn bị trước, nhưng hai năm trước chưa dùng tới, "Phương án đầu tiên, là Quốc Tế Hoa Dương góp vốn cho Lãng Phù Ni; cái thứ hai Quốc Tế Hoa Dương sẽ làm đối tác chiến lượt với Lãng Phù Ni trong một số lĩnh vực; phương án thứ ba, là hỏi trả lời, nếu có cơ hội...." Lãng Tư Duệ nhéo phương án thứ ba, bỗng nhiên nhớ gì đó lại nói, "Phương án thứ 3 cần sửa lại." Theo ban đầu, Lãng Phù Ni không có khả năng xuất hiện cùng với Nhã Nại, cho nên có chút vấn đề, có cạnh tranh với Nhã Nại, "Cô xem trước hai phương án đi, cái thứ 3 để giờ tôi sửa lại."

Lãng Tư Duệ bật máy tính và bắt đầu đánh máy, Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào phương án, nhưng trong đầu hiện ra cảnh hôm nay cô và Thẩm Thanh Hoà gặp nhau trong nhà vệ sinh, còn có Thẩm Thanh Hoà đứng ở sau hội trường cầm điện thoại quay chụp.... Cô đứng ở trên sân khấu, không có cơ hội quay video.

Cho dù đã nói bây giờ cả hai không còn quan hệ gì, nhưng có cơ hội quay video, cô cũng không nhịn được mà quay video lại, giờ không xem nhưng lưu lại cũng tốt. Biết đâu sau này có một ngày nào đó, bản thân đã hết oán giận người này, đem ra xem cũng khá tốt. Nếu tình huống tệ nhất thì coi như an ủi bản thân đi, quay video Thẩm Thanh Hoà, coi như là hình mẫu để bản thân học tập, dù sao thì cũng là người ưu tú mà.

"Sao, có vấn đề gì à?" Lãng Tư Duệ thấy Thẩm Giáng Niên cả buổi không lật sang trang mới, đột nhiên hỏi.

"Không có." Thẩm Giáng Niên thu hồi lại suy nghĩ, mau chóng xem phương án. Lãng Tư Duệ viết rất chi tiết, bao gồm cả sau khi góp vốn thành công sẽ đạt được cái gì, hoặc cách tiến hành bước đàm phán tiếp theo sau khi đạt được hợp tác.

So với Lãng Tư Duệ bận quay cuồng, bên này Thẩm Thanh Hoà tựa hồ vắng vẻ, Tưởng Duy Nhĩ dựa vào bàn, "Trùng hợp ghê." Thẩm Thanh Hoà nằm trên giường, quay lưng về phía Tưởng Duy Nhĩ, im lặng.

Tưởng Duy Nhĩ đi vòng qua đầu giường, nghiêng người nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Thanh Hoà, vươn tay dùng ngón tay chạm vào hoa tai, "Ngủ không tháo xuống à?" Thẩm Thanh Hoà giơ tay cản lại, "Nếu cậu không có việc gì làm thì về phòng đi."

"Không vui hả?" Tưởng Duy Nhĩ nửa đùa nửa thật, "Có muốn tôi cho cậu một cái hôn an ủi không?" Người này thật sự ghé đến gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro