Ký ức của Giang Nam Ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hưng phấn quá mức làm Cố Niệm Bắc xem nhẹ tiểu tiết quan trọng nhất, đó chính là vì sao Giang Nam Ảnh lại có số điện thoại của cô?

Kỳ thật chuyện này liên quan tới 《 Anh trăng non 》, sau khi lễ trao giải Kim Lập kết thúc, có không ít diễn viên cùng Cố Niệm Bắc trao đổi phương thức liên hệ. Cố Niệm Bắc không biết Giang Nam Ảnh đứng ngay gần đó, nhìn hết thảy mọi thứ, hơn nữa lúc đám người kia tan đi xong, nàng tìm được một trong số diễn viên hồi nãy ở đó, muốn lấy phương thức liên hệ của Cố Niệm Bắc. Đã nhiều năm như vậy, dãy số này vẫn luôn tồn tại trong danh bạ của Giang Nam Ảnh , tuy rằng Giang Nam Ảnh cũng không rõ hành vi của chính mình.

Mà Cố Niệm Bắc sở dĩ sẽ thu được cái tin nhắn kia, nguyên nhân đơn giản là Giang Nam Ảnh sau khi đóng sầm cửa lại mới nhận ra hành vi này quá mức thất lẽ, nhưng lại không muốn mở ra lần nữa, giữa đối mặt với Cố Niệm Bắc cùng bị Cố Niệm Bắc biết lúc trước mình xin số, Giang Nam Ảnh lựa chọn cách sau.

"Dù sao đều đã qua nhiều năm như vậy, nàng sẽ không biết, hơn nữa, xin cái số điện thoại thôi mà quá bình thường!" Giang Nam Ảnh nỗ lực động viên bản thân gửi tin nhắn đi. Nhưng có vẻ lần này nàng hơi đề cao bản thân một chút, một chuyện bình thường như vậy nào có người sẽ khẩn trương đến vậy, mặt đều đỏ lên hết rồi.  


_________


Cự tuyệt lời mời sang xem phim chung của người khác là thế nhưng giờ Giang Nam Ảnh đang ngồi xem 《 Toàn lực đi tới 》, đến lúc nhạc bắt đầu nổi lên,cái câu thần thánh "Em đỏ mặt rồi" của Cố Niệm Bắc vang lên, Giang Nam Ảnh trong vòng 0.00001s liền tắt TV đi, dùng chăn che kín mặt.

Trong phòng ánh đèn ngủ xuyên thấu qua tấm chăn mỏng chiếu vào Giang Nam Ảnh đang súc thành một khối, rõ ràng trong phòng chỉ có một mình nàng, nhưng nàng vẫn là xấu hổ đến độ liền hô hấp cũng dồn dập lên.

Giang Nam Ảnh thầm nghĩ: "Mình đang làm cái gì thế này!" Mười lăm phút sau, Giang Nam Ảnh mới từ trong chăn lộ đầu ra, nhưng vẫn là không dám cầm mọt điều khiển từ xa, cuối cùng dứt khoát nằm xuống......

Tại sân vận động Nguyên Thành, lễ trao giải Kim Lập thứ 86 đang diễn ra. Sau khi các nghệ sĩ biểu diễn ca khúc của mình xong, Thẩm Mục vân từ trong cánh gà đi ra "Ngày thường mọi người đều chê tôi nói quá nhiều, cho nên hôm nay ở giải thưởng Kim Lập lần thứ 86 này, tôi liền ít nói lại vài câu." Thẩm Mục Vân mở miệng, "Hiện tại làm chúng ta cùng xem một danh sách đề cử Nữ diễn viên xuất sắc nhất năm, 《 Ám Phương 》 Giang Nam Ảnh, 《 Tấn 》 Cố Niệm Bắc, 《 Nam Loan Hà 》 Hà Lí Mỹ, 《 Thành Châu 》 Hạ Tuyết, 《 Hải Giác Dữ Sa Châu 》 Đàm Việt." 

Nói đến đây các nữ diễn viên có tên trong danh sách ngồi ở dưới đều xuất hiện trên màn hình lớn , nhưng mọi năm đều xuất hiện Cố Niệm Bắc năm nay lại không thấy đâu, trên màn hình chỉ có 《 Tấn 》 ảnh poster nhân vật. Thẩm Mục Vân đem phong thư mở ra, cười nói: "Tôi vẫn luôn muốn mời người này đến talk show của mình, nhưng mà cô ấy luôn thoái thác nói rằng khi nào đạt được Nữ diễn viên suất xắc của Kim Lập mới đi,  xem ra hôm nay tôi rốt cuộc có thể mời được người đó rồi. Chúc mừng nữ diễn viên suất xắc nhất của năm ―― Giang Nam Ảnh."

"Là một người diễn viên ưu tú, Giang Nam Ảnh đạt được giải thưởng Nữ diễn viên xuất sắc nhất lần thứ 86 của Kim Lập, liên hoan phim Maars cũng xin chúc mừng nữ phụ giỏi nhất là "....". Đây là lần thứ 5 cô ấy tham gia giải thưởng Kim Lập, chúc mừng cô cuối cùng cũng đạt được ý nguyện." Theo tiếng chúc mừng ngập trần xung quanh, Giang Nam Ảnh đi lên bục lãnh thưởng. "Lần này là lần thứ 5 tôi tham gia lễ trao giải Kim Lập, 4 lần trước đều luôn là mang theo thất vọng rời đi, hôm nay rốt cuộc có thể.....", Giang Nam Ảnh ở chỗ này ngừng một chút, mọi người dưới đài còn tưởng rằng là nàng quá mức kích động, tiếng vỗ tay lại lần nữa vang lên.

 ".....Mang theo cúp rời đi." Trần Nhu ngồi dưới khán đài cau mày, cô biết trong lời phát biểu nhận giải đã soạn trước đều ngập tràn những từ ngữ vui sướng. Trước khi lễ trao giải bắt đầu, mọi người đã khẳng định chủ nhân của giải thưởng này không ai khác chính là Giang Nam Ảnh, lần này những bộ điện ảnh xuất sắc chỉ có Cố Niệm Bắc có thể cùng Giang Nam Ảnh cạnh tranh, nhưng Cố Niệm Bắc nàng......"

"Tại đây, tôi muốn cảm ơn toàn bộ đoàn làm phim 《 Ám Phương 》, không có bọn họ, tôi chắc chắn không thể nào tại con đường nghệ thuật có được đột phá như hôm nay. Tiếp theo tôi muốn cảm ơn người đại diện Trần Nhu của mình, nhiều năm như vậy, cảm ơn chị vẫn luôn ở bên em. Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn những người đã xem 《 Ám Phương 》những người vẫn luôn làm fans của tôi, tôi sẽ càng thêm nỗ lực mà hồi đáp kì vọng của mọi người." Trần Nhu nhìn trên đài lãnh thưởng Giang Nam Ảnh, thân là người đại diện, cô chờ đợi ngày này cũng thật lâu, chỉ là thời điểm nhận giải này quá mức trùng hợp. Trần Nhu thở dài, ngày mai cũng không biết giới truyền thông sẽ viết thành như thế nào, chỉ có thể hy vọng bọn họ không cần quá phận.

So với những người đoạt giải khác, lời phát biểu cảm nghĩ của Giang Nam Ảnh nói được thực mau. Sau khi cầm giải thưởng xuống đài, nụ cười gắng gượng trên mặt Giang Nam Ảnh lập tức biến mất, trang phục của Giang Nam Ảnh hôm nay vốn dĩ mang sắc trắng, một khi trên mặt không có ý cười, liền đem đến cho người ta một loại cảm giác tử khí trầm trầm.

Trần Nhu nắm lấy mu bàn tay của Giang Nam Ảnh, ánh mắt hướng nàng ra hiệu, Giang Nam Ảnh lúc này mới miễn cưỡng nở một nụ cười tươi, chỉ là tươi cười như vậy còn không bằng khuôn mặt vô biểu tình vừa rồi, ai cũng đều có thể nhìn thấy ẩn đằng sau nét cười tươi đó là sự thống khổ.

Giang Nam Ảnh tham gia giải thưởng Kim Lập nhiều lần như vậy, không một lần bị truyền thông chụp hình đến khoảnh khắc nàng thất thố, nhưng hôm nay cùng trước kia sao lại có thể nào giống nhau. Giang Nam Ảnh nhìn trong tay chiếc cúp vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, thật lâu không có mở miệng.

Sau khi tất cả các hạng mục đều đã được công bố, đèn chiếu sáng nơi khán đài bỗng dưng bị tắt. Màn hình lớn trên sân khấu đột nhiên xuất hiện hình ảnh của một người, "Chào mọi người, tôi là Cố Niệm Bắc." Hình vừa chiếu lên, giữa sân bắt đầu lục tục vang lên âm thanh nức nở còn có tiếng la khóc, trên màn hình bắt đầu phát lại đoạn ngắn những bộ điện ảnh Cố Niệm Bắc sinh thời từng đóng. Sai khi video kết thúc, Thẩm Mục Vân lại lần nữa đi lên sân khấu, "Tôi cùng Niệm Bắc là người quen của nhau, cô ấy là một người thích cười, chắc chắn sẽ không thích thấy mọi người khóc đâu, cho nên mọi người đừng khóc nữa." Những lười này còn chưa nói xong, trong âm giọng của Thẩm Mục Vân đã có tiếng nức nở.

"Đi thôi." Ngồi ở dưới đài Giang Nam Ảnh đột nhiên mở miệng nói.

"Hiện tại đi?" Trần Nhu do dự nhìn trên đài, trên đài bạn tốt trước đây của Cố Niệm Bắc còn đang kể lại sự tình lúc sinh thời của Cố Niệm Bắc, giờ mà đi thật sự không ổn.

"Em không muốn biết trong mắt của bọn họ Cố Niệm Bắc là bộ dáng gì."Trong bóng đêm, Trần Nhu thấy không rõ biểu tình Giang Nam Ảnh.

"Trần Nhu, nhiều năm như vậy, cảm ơn chị." So với vừa rồi ở đài lãnh thưởng thượng cảm tạ, giờ phút này những lời này tuy rằng càng thêm chân thành, nhưng cũng làm Trần Nhu toàn thân rét run.

"Em đừng......"Giang Nam Ảnh đánh gãy Trần Nhu nói, "Đi thôi." Thời điểm Giang Nam Ảnh rời khỏi hội trường, nàng quay đầu mắt nhìn sân khấu, trên đài "Cố Niệm Bắc" như cũ  vẫn là ở hình dáng hai mươi tuổi ấy.

"Chào mọi người, tôi là Cố Niệm Bắc." Màn hình lại lần nữa chuyển tiếp "Xin chào, tôi là Giang Nam Ảnh." Giang Nam Ảnh không dừng lại bước chân, đưa lưng về phía sân khấu rời đi hội trường.


__________________


Giang Nam Ảnh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nàng vừa rồi giống như mơ thấy một giấc mơ liên quan đến lễ trao giải Kim Lập. Vỗ vỗ mặt, làm bản thân thanh tỉnh chút, sau đó mở ra di động, di động bản ghi chú viết rõ lời phát biểu cảm ơn khi nhận được giải thưởng tại lễ trao giải Kim Lập lần thứ 83.

Tuy rằng Giang Nam Ảnh đã biết khả năng đoạt giải của chính mình không lớn, nhưng nàng vẫn là ôm một chút tia hy vọng. Trong 6 năm này, Giang Nam Ảnh cũng thắng quá Cố Niệm Bắc vài lần, nói không chừng lần này cũng có thể.

"Lần thứ 83, lần thứ 83." Giang Nam Ảnh mặc niệm con số này, không biết vì cái gì, nàng tổng cảm thấy năm nay không nên là 83, hẳn là 86...... Không! Tưởng tượng đến lần thứ 86, Giang Nam Ảnh tâm bỗng nhảy dựng, chỉ nghe đến con số này bỗng bắt đầu thấy khủng hoảng. Chấp niệm ban đầu của Giang Nam Ảnh đối với giải thưởng Kim Lập liền ở loại cảm giác khủng hoảng này biết mất một ít.

Phàm là diễn viên được đề cử, ở trước đó đều sẽ chuẩn bị tốt vài câu cảm nghĩ đoạt giải, Giang Nam Ảnh lúc trước đã viết xong, tính toán nhân lúc còn sớm lại xem vài lần. Nhưng tỉnh lại rồi, Giang Nam Ảnh xem qua vài vài dòng chữ đã mười lăm phút, lại một câu cũng chưa nhớ kỹ, thậm chí chỉ cần đọc tới lời cảm nghĩ, liền có khống chế không được nước mắt.

Đối với sự khác thường này, Giang Nam Ảnh quy kết là do phòng ở. Nàng rời giường thay đổi thân quần áo, lại thu thập một chút hành lý, sau đó gọi điện thoại cho Trần Nhu, làm Trần Nhu giúp mình đổi sang phòng khác, còn bản thân thì đi ăn cơm, đoán chừng là do đói lâu rồi mới như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro