Chương 10 Hồi Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hảo, ta đáp ứng." Diệp Nghiêu không hề nghĩ ngợi đã sảng khoái đáp ứng ngay. Không phải chỉ là vài ngày giày vò thôi sao, hắn - Diệp Nghiêu có thừa khả năng chịu nổi.

"Diệp ca ca, chàng đừng khờ thế, đây căn bản là cái bẩy của hắn."

Lạc Quân Nghiêu khó có thể tưởng tượng được tiểu nhân Kỳ Quan Húc sẽ dùng chiêu chước gì giày vò Diệp Nghiêu, nếu như thế thì nhất định sẽ sống không bằng chết.

Lạc Quân Nghiêu trước nay chưa từng nghĩ tới hạnh phúc của hai người phải như thế này mới có được hy vọng.

"Quân Nghiêu, ta không có việc gì đâu." Diệp Nghiêu nhìn Lạc Quân Nghiêu, nàng chính là lý do sống sót của hắn.

"Hảo." Kỳ Quan Húc mỉm cười, đúng là chuyện này công chúa không có nhìn nhầm đi. Thế nhưng mặc kệ, ngươi cho dù có là đại la thần tiên thì cũng chạy không thoát đâu.

"Diệp Nghiêu!" Diệp Thăng nhìn đứa con lo lắng. Hắn biết đây rõ ràng là quỷ kế của Kỳ Quan Húc.

"Cha, người yên tâm đi, chỉ cần Thừa tướng có thể hết lòng tuân thủ lời hứa là tốt rồi." Diệp Nghiêu nhìn Diệp Thăng sau đó nhìn qua Lạc Quân Nghiêu, ánh mắt toát ra ý yên tâm.

"Yên tâm, bản quan tự biết giữ lời, vậy hiện tại mời Diệp tướng quân làm nhân chứng."

Kỳ Quan Húc đem ánh mắt chuyển hướng qua Diệp Thăng, nàng muốn Diệp Nghiêu tự mình đến trong phủ nhận hết giày vò, Diệp gia dù có lý do cầu xin cũng không được.

Diệp Thăng tự nhiên biết rõ điểm này, khẽ cắn môi nói ra một từ 'Hảo'.

Chỉ cần hai người hắn có thể trở về là được, huống hồ Kỳ Quan Húc cũng nói qua không nguy hại đến tính mạng Diệp Nghiêu. Coi như đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ, không thử một phen thật không được...

"Ha ha, hảo, vậy mời công chúa lên xe, chúng ta nhanh chóng trở về thành, làm lỡ thời gian cũng thật không tốt, bằng không trên đường nếu như xuất hiện biến cố ta thật không chịu trách nhiệm nổi."

Kỳ Quan Húc mỉm cười câu dẫn, loại câu này nói ra chỉ có tiểu nhân như nàng mới làm được, trở về chậm đối với Diệp Nghiêu sẽ là chịu giày vò ít đi.

"Quân Nghiêu lên xe trước đi. Không biết thừa tướng sẽ an bài ta như thế nào quay về?" Diệp Nghiêu cho rằng Kỳ Quan Húc dọc đường đi cũng sẽ không bỏ qua cho mình.

"Ha ha, Diệp công tử, ta nói qua là quay về triều lúc đó ngươi sẽ ở lại phủ Thừa tướng, cũng không nói phải trên đường, đương nhiên là cưỡi ngựa trở về, nhưng là bổn thừa tướng cũng không có mang dư ngựa, Diệp công tử ngươi cưỡi ngựa của ta là được rồi, ta cũng muốn nếm thử tư vị ngồi xe ngựa, không biết công chúa có chịu ngồi xe ngựa của ta hay không thôi!"

Kỳ Quan Húc hiện tại đem ngựa ra, nàng cũng không muốn cho hai người thêm thời gian.

Nghe Kỳ Quan Húc nói xong Lạc Quân Nghiêu cũng nhanh lên xe ngựa, nàng cũng không muốn nhờ Kỳ Quan Húc đỡ lên xe. Diệp Nghiêu xoay người lên ngựa, ánh mắt nhìn Lạc Quân Nghiêu cho đến khi bóng lưng biến mất trong tầm mắt, cảm giác mất mát thật lớn.

Ai về chỗ nấy, một chiếc xe ngựa theo hướng kinh thành quay về, phía trước là hơn mười người cưỡi ngựa chạy nhanh. Mà người trên ngựa tình cảnh ngưng trọng, ai lại nghĩ được hai người quyết tâm bỏ trốn khỏi đại hôn lại bị mấy câu ngắn gọn của Kỳ Quan Húc, mà phải cam tâm tình nguyện trở về, ngay cả Diệp Nghiêu cũng cảm thấy không thể bàn cãi được.

Người ngồi trong xe cũng lẳng lặng cầu khẩn bình an, quyết định mặc kệ sống chết thế nào cũng phải cùng Diệp Nghiêu một chỗ. Trên đường hẹp quanh co, chỉ có người lái xe là vẻ mặt hạnh phúc, dáng tươi cười mang vẻ quỷ dị.

Tuy là cấp tốc trở về, nhưng cũng phải mất ba ngày, giữa đường Lạc Quân Nghiêu vì muốn lấy cớ kéo dài thêm thời gian giả vờ kêu khó chịu trong người, mọi người trong lòng đều biết rõ, Kỳ Quan Húc cũng không tiện vạch trần mà còn tỏ ra quan tâm chăm sóc.

Ngày thứ mười một từ ngày hạ thánh chỉ, đoàn người đã trở về Phụng Thành, ai cũng uể oải mệt mỏi. Vài người tụ lại cửa sau của phủ Thừa tướng, diễn ra một màn ly biệt.

"Công chúa còn không mau chóng hồi cung, đừng làm chobngười trong cung lo lắng." Kỳ Quan Húc nhìn hai người lưu luyến không nỡ rời đi tâm sinh ra phẫn nộ.

"Không phiền Thừa tướng quan tâm, bản cung một hồi sẽ trở về, Thừa tướng xin nhớ kỹ hứa hẹn của mình, nếu ngươi nuốt lời bản cung tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Ánh mắt Lạc Quân Nghiêu phẫn hận, Nhâm Thanh đứng bên cạnh cũng cảm thấy được địch ý nặng nề, tại sao Kỳ Quan Húc phải lựa chọn một nử tử như vậy.

"Quân Nghiêu yên tâm đi, cha hãy thay ta hướng gia gia thỉnh tội. Thừa tướng chúng ta đi thôi"

Diệp Nghiêu nói làm Kỳ Quan Húc thấy buồn cười, quả nhiên là dối nhân sự việc, còn đối bản thân thì khẩu khí tự xem mình là tù nhân.

"Nhâm Thanh, mang Diệp công tử đến nhà lao cẩn thận hầu hạ." Kỳ Quan Húc lạnh lùng buông ra một câu nói, liền xoay người đi.

Diệp Nghiêu bị Nhâm Thanh dẫn đi, Lạc Quân Nghiêu đứng ở cửa ngây ngốc nhìn Diệp Nghiêu khuất khỏi tầm mắt, trong mắt một mảnh ướt át...

Diệp Thăng nhìn Diệp Nghiêu rời đi cũng phi nhanh trở về nhà hướng lão cha Diệp Trạm báo tin. Diệp Trạm cư nhiên ngồi tại nhà lòng nóng như lửa đốt, nhìn thấy Diệp Trạm trở về tâm cũng buông một chút. Nghe Diệp Thăng thuật chuyện lại hai ngày qua, bao quát được cái ước định kia, Diệp Trạm không khỏi sắc mặt thay đổi, vô lực ngồi trên ghế.

"Cái gì?" Diệp Trạm không thể tin được tôn tử hồ đồ, đứa con cũng trở nên hồ đồ đi.

"Cha đừng kích động, chỉ cần vài ngày sẽ thấy được kết cục. Kỳ Quan Húc hắn đáp ứng sẽ không làm hại đến tính mạng của Diệp Nghiêu, nếu thành thì hai đứa nó sẽ được hạnh phúc, nếu không thì xem như cho người giáo huấn Diệp Nghiêu một phen." Diệp Thăng đến lúc này chỉ có thể cắn răng chờ đợi.

"Thăng nhi, ngươi có biết ngươi đi rồi ngày thứ hai phát sinh chuyện gì không?" Diệp Trạm có chút kích động.

"Thưa không." Diệp Thăng đáp trả.

"Ngươi đi rồi, ngày thứ hai hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ nói thừa tướng thân thể không khỏe, ngày thành hôn lùi lại một tháng." Diệp Trạm nghĩ một tháng thời gian là đáng sợ thế nào.

"Nói cách khác, Diệp Nghiêu hắn sẽ..." Diệp Thăng không dám tưởng tượng một tháng sẽ đem người giày vò thành cái dạng gì. Chỉ là nhìn Diệp Trạm hướng mình gật đầu.

"Đây là ngay từ đầu đã cùng hoàng thượng định ra kết cục này, Kỳ Quan Húc ngươi không hổ là một kẻ tiểu nhân đê tiện." Diệp Thăng vô lực mắng.

Chỉ hận kết cục này lại không thể thay đổi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro