Chương 9 Điều Kiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Giá, giá” Diệp Nghiêu đánh xe ngựa tăng tốc chạy nhanh. Đột nhiên con ngựa dừng lại hí một tiếng ngân vang, Diệp Nghiêu luống cuống. Lạc Quân Nghiêu trong xe cũng có chút hoảng loạn.

Diệp Nghiêu đừng xe, quay đầu lại xem  Lạc Quân Nghiêu có ổn không. Đang quay đầu thì thấy một bóng đen, người nọ đầu đội nón tre rộng vành, thấy không rõ mặt.

“Không biết các hạ ngăn cản đường đi là có ý gì?” Diệp Nghiêu nắm chặt kiếm trong tay, nhìn người đến có vẻ không phải người tốt chuẩn bị tùy thời điểm mà đánh một trận. Thế nhưng người trước mặt không nói lời nào, chỉ đứng cúi đầu.

“Các hạ nếu không nói rõ ràng, chớ trách tại hạ không khách khí!” Diệp Nghiêu lộ ra sát ý, từ rất xa lại ruyền đến tiếng vó ngựa.

“Diệp công tử, đoàn người tìm ngươi đang trên đường đến đây!” người thần bí nhàn nhạt nói, như trước không lộ dung nhan. 

Diệp Nghiêu cảm giác không ổn, nhảy xuống ngựa, Lạc Quân Nghiêu vừa nghe lời này, tựa đầu ra cửa sổ nhìn về phía sau, nhìn thấy bộ mặt chán ghét đang ngày đến gần, mà người phía sau là Diệp Thăng vẻ mặt nghiêm túc tràn ngập âu sầu, hắn là cha của Diệp Nghiêu. 

Nếu đã đuổi đến đây, không thể lui được nữa Lạc Quân Nghiêu liền xuống xe ngựa.

Sống hay chết nàng cũng muốn cùng Diệp Nghiêu ở cùng nhau. Đây là trước khi đi đã cùng Diệp Nghiêu ước định sinh tử.

“Hu…” Kỳ Quan Húc đuổi theo hai người, ném roi xuống ngựa, lộ ra dáng tươi cười. Mọi người cũng theo đó xuống ngựa. Kỳ Quan Húc châm rãi bước lên phía trước.

“Công chúa cùng Diệp công tử thật hào hứng nha, đi chơi thời gian dài vậy, cũng không chịu trở lại, thế nào lại thật là tốt đi lạc đường, Kỳ Quan Húc cố ý tìm hai vị trở về!” Kỳ Quan Húc cười ha hả nói.

Tất cả mọi người có thể cảm giác được Kỳ Quan Húc trên người mơ hồ toát ra sát ý.

“Bản cung đa tạ thừa tướng đại nhân thật có ý tốt!” Lạc Quân Nghiêu dữ tợn nhìn tiểu nhân này cười gian, tay lại chăm chú nắm chặt tay Diệp Nghiêu.

Kỳ Quan Húc cũng chẳng thèm lưu ý. Quay đầu đối người thần bí nói “Diệu Tông huynh lần này đa tạ!” Diệu Tông gật đầu, lạnh lùng nói:

“Không cần cảm tạ, chuyện của Thừa tướng thì Diệu Tông đã làm được, từ nay về sau hai ta không ai nợ nhau!” Kỳ Quan Húc biết Diệu Tông người này chỉ như thế gật đầu, lạnh lùng tiêu sái rời đi…

“Diệp Nghiêu theo ta trở về!” Diệp Thăng nhìn Diệp Nghiêu đầy tức giận, phỏng chừng đến bây giờ hắn còn không biết hắn đã làm ra cái tình huống gì, dù là mười Diệp Nghiêu như hắn cũng không đấu lại một người như Kỳ Quan Húc nha, chỉ hy vọng đứa con Diệp Nghiêu này có thể nghe lời mình.

Diệp Nghiêu nhìn cha hắn phẫn nộ, quay đầu nhìn Lạc Quân Nghiêu, hắn không thể dao động, Lạc Quân Nghiêu vì hắn công chúa cũng không làm, bản thân sao lại có thể thương tổn nàng:

“Cha, Diêp Nghiêu bất hiếu không thể cùng cha trở về!” Diệp Nghiêu rất ít khi ngỗ nghịch, hôm nay câu nói này, lại làm cho Lạc Quân Nghiêu cảm thấy ấm áp.

Kỳ Quan Húc chỉ đứng một bên chờ xem trò hay, bản thân nàng cũng biết Diệp Nghiêu nhất định sẽ không về đi, nếu như liều mạng mà nói thì cũng nhất định có thể chiếm nhiều phần thắng, vạn nhất hai người tìm cái chết, khác nào hư đại sự đi, sỡ dĩ đi Diệp phủ đem Diệp Thăng theo, như vậy không uổng công, không uổng ngồi chờ ngư ông thu lợi, còn có thể xem một hồi cha dạy dỗ con trai thật là tốt, cớ sao mà không làm. 

Huống hồ tự nàng còn có tối hậu một nước cờ chưa dùng mà, phải trở về là tất nhiên đi.

“Diệp Nghiêu, ngươi có không biết hôm nay nếu không quay về là cái gì hậu quả sao?” Diệp Thăng đi ra phía trước, thật muốn cho hắn hai cái tát, chỉ hận rèn sắt không thành thép được.

“Cha, ta chỉ biết là, nếu ta hôm nay cùng người trở lại, ta đây cùng công chúa chắc chắn sống không bằng chết!” Diệp Nghiêu quật cường nhìn Diệp Thăng, thầm nghĩ xin cha một chút thương hại cuối cùng.

“Đúng, Diệp bá phụ, dù chết ta cũng sẽ cùng Diệp ca ca cùng một chỗ” Lạc Quân Nghiêu cũng không hối hận. Nếu tham sống sợ chết gả cho tên tiểu nhân Kỳ Quan Húc thì không bằng chết  cùng Diệp Nghiêu, đến lúc đó Kỳ Quan Húc xem ra cũng sẽ không có kết cục gì tốt đi. 

Lạc Quân Nghiêu nói lời này thật khẩn cầu nhưng cũng là cảnh cáo, đối với người khác cũng là một sự uy hiếp. Kỳ Quan Húc nghe những lời này cảm thấy không đáng cười, hay là bản thân thực sự chia rẽ uyên ương, thế nhưng hôm nay nhất định phải mang được Lạc Quân Nghiêu trở về.

“Các người!” Diệp Thăng không chần chờ động thủ bắt người. Hắn biết nếu hôm nay hai người không quay về, thì toàn bộ Diệp phủ sẽ bị Kỳ Quan Húc hủy hoại trong phút chốc, dĩ nhiên là cái hứa hẹn kia cũng sẽ không tồn tại đi. 

Diệp Nghiêu cũng biết mình đây là đã làm quá mức, cũng chỉ có thể trách Kỳ Quan Húc. Diệp Nghiêu trừng mắt Kỳ Quan Húc muốn đem  tiểu nhân này ăn tươi nuốt sống.

Kỳ Quan Húc đứng một bên xem náo nhiệt nhìn thời cơ cũng không sai biệt lắm, lười biếng đi tới “Ha ha, đừng nói ta không biết thương hương tiếc ngọc, chỉ biết chia rẽ uyên ương, ngày hôm nay ta sẽ cho các ngươi một cơ hội thấy thế nào?” Kỳ Quan Húc nghiêm trang nói.

“Nói” hai người cùng nhau hỏi, Kỳ Quan Húc âm thầm buồn cười, hai người này thật cũng có điểm phu thê tương đồng đi, làm gì đều nhất trí.

“Rất đơn giản, hiện tại hai người theo ta trở về, sau đó công chúa trở lại hoàng cung, nhưng Diệp Nghiêu thì phải lưu lại phủ Thừa tướng ta. Nếu hắn có thể chịu được giày vò đến trước ngày đại hôn, ta sẽ hủy bỏ hôn ước, ta sẽ bảo đảm Diệp Nghiêu sinh mạng được an toàn, chỉ có thể nhìn xem hắn có thể chịu nổi hết những giày vò hay không, hừ chỉ là vài ngày mà thôi!” 

Kỳ Quan Húc mỉm cười, không có vẻ gì ác độc. Nàng biết Diệp Nghiêu nếu muốn quang minh chính đại cùng Lạc Quân Nghiêu một chỗ nhất định đáp ứng đi, đây cũng là chỗ lựa chọn duy nhất của bọn họ.

Điều kiện của tiểu nhân quả nhiên mê người…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro