Chương 8 Truy Bắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thừa tướng xin dừng bước!" Diệp Thăng tiến lên ngăn cản Kỳ Quan Húc, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói gì và nói từ đâu, vẻ mặt khó khăn nhìn Kỳ Quan Húc.

"Diệp tướng quân còn có chuyện gì sao? ta đã đối với các ngươi đưa ra cực hạn hứa hẹn, Diệp tướng quân còn muốn ta phải làm thêm cái gì? lẽ nào còn muốn ta đem thê tử cũng dâng ra?" nói xong Kỳ Quan Húc liền thay đổi sắc mặt.

Ra đến cửa lớn Diệp phủ, Kỳ Quan Húc quay sang Diệp thăng nói "Diệp tướng quân, mời lên xe, Nhâm Thanh đánh xe!" Kỳ Quan Húc lên xe ngựa, Diệp Thăng bất đắc dĩ đi theo. Nhâm Thanh đánh xe đi về phía đông.

"Diệp tướng quân hà tất có sắc mặt như vậy, lời ta nói ra dĩ nhiên là làm được!" Kỳ Quan Húc trên xe là có chút để ý đến bộ dáng của Diệp Thăng, loay hoay bắt tay làm chưởng cười khổ một chút.

"Diệp mỗ tất nhiên tin tưởng thừa tướng!" Diệp Thăng đã lên xe ngựa nên càng không có đường lui. Một đường trầm mặc...

Đến phủ thừa tướng, Kỳ Quan Húc an bài cho Diệp Thăng một gian phòng, nói là trước tiên nghỉ ngơi một chút nhưng Diệp Thăng thế nào có thể an tĩnh nghỉ ngơi. Hắn ở trong phòng đi tới đi lui suy nghĩ, hắn biết Diệp Trạm không thể phái người ra đi tìm hai đứa nhỏ, vạn nhất trên đường gặp người của Kỳ Quan Húc sẽ phát sinh xung đột, chỉ sợ lúc đó Kỳ Quan Húc sẽ không cần phải giữ lời hứa nữa.

Diệp Thăng làm một người cha, hiện tại có thể làm cũng chỉ là chờ...Cứ như vậy Diệp Thăng ở phủ Thừa tướng im lặng lo lắng một ngày đêm.

"Diệp tướng quân, công tử nhà ta thỉnh tướng quân chuẩn bị xuất phát!" Nhâm Thanh đứng ở ngoài cửa truyền lời, Diệp Thăng lập tức mở cửa đi ra, xem ra cả đêm cũng không thể nào ngủ được.

"Đi" Diệp Thăng cuối cùng tâm cũng bớt căng thẳng một ít, Kỳ Quan Húc quả thật là thích đem người khác ra chơi trò tâm lý.

Bên này Kỳ Quan Húc đem một phong thư giao cho quản gia, dặn dò kỹ lưỡng "Cái này phải đưa tận tay cho hoàng thượng, bất luận kẻ nào khác cũng không được trao tay!" quản gia gật đầu, âm thầm làm theo.

Sau đó Kỳ Quan Húc đi tới phòng khách chờ Diệp Thăng.

"Thừa tướng!" không đợi vào nhà Diệp Thăng đã hô lên, Kỳ Quan Húc đứng lên đón Diệp Thăng "Thừa tướng đúng là hiện tại chúng ta đi" Diệp Thăng nhìn Kỳ Quan Húc sợ hắn lại có thêm cái thủ đoạn gì đó.

"Ân, ta cũng đã cho hai người bọn họ thời gian, đi ra ngoài chơi một ngày mà vẫn chưa trở về, bây giờ chỉ có thể đi mời trở về, Diệp tướng quân nói có phải hay không, ha ha" Kỳ Quan Húc ngửa đầu cười to sau lại lộ ra dáng tươi cười âm trầm, Diệp Thăng biết đó là phẫn nộ không gì sánh được.

"Vậy đi thôi!" Diệp Thăng hiện tại tâm đã bay ra ngoài mất rồi. Thế nhưng Kỳ Quan Húc vẫn không nhanh không chậm đi ra cửa lớn, Kỳ Quan Húc lên ngựa, Diệp Thăng cũng lên ngựa, Nhâm Thanh đi theo còn dẫn theo mấy người bảo hộ.

Đoàn người sáng sớm ra khỏi thành, thẳng tiến phương hướng Diệp Nghiêu đào tẩu...

Ở một vùng ngoại ô không biết là nơi nào, một chiếc xe ngựa nhỏ đang chạy. Lái xe dáng tươi cười "Diệp ca ca" Quân Nghiêu nâng lên màn xe tựa đầu ra ngoài dò xét nhìn Diệp Nghiêu.

"Chuyện gì, Quân Nghiêu?" Diệp Nghiêu hơi quay đầu quan tâm nói.

"Diệp ca ca, ngươi không cảm thấy hai chúng ta đi như vậy có phải là quá thái bình không?" Lạc Quân Nghiêu ngẩng đầu nhìn Diệp Nghiêu, nàng biết nếu để Kỳ Quan Húc cái tên tiểu nhân kia mà biết nàng và Diệp Nghiêu bỏ trốn nhất định sẽ không bỏ qua, trường hợp duy nhất có khả năng là hoàng đế ca ca phong tỏa tin tức, thế nhưng Diệp phủ thế nào lại không biết Diệp Nghiêu bỏ đi sao?

"Quân Nghiêu, ngươi đừng lo lắng, đi xa thêm một chút, chúng ta tìm một thôn nhỏ thưa thớt định cư lại thấy thế nào?" Diệp Nghiêu một lòng hướng tới.

"Hảo, đều nghe Diệp ca ca đi!" hai người nhìn nhau cười, lúc này xem ra thật hạnh phúc.

Rời đi cái lồng sắt gọi là hoàng cung, thoát khỏi tên tiểu nhân Kỳ Quan Húc, có thể cùng Diệp Nghiêu sống cuộc sống bình thản, đây cũng là công chúa may mắn nhất trong lịch sử của Đại Hưng Quốc, nhưng mà hai người không biết Kỳ Quan Húc và Diệp Thăng đang từng bước đến gần các nàng.

Đoàn người Kỳ Quan Húc tại quán trọ nghỉ chân. An bài tốt nơi ở, mọi người xuống lầu ăn cơm. Quán trọ nằm ở nơi núi rừng vốn rất thưa thớt khách, thoáng cái tới nhiều người kỳ quái như thế, ông chủ người làm đều tự nhiên chiêu đãi thật tốt. Diệp Thăng và Kỳ Quan Húc ngồi chung một bàn.

"Thừa tướng, không biết còn bao lâu nữa thì đuổi kịp Diệp Nghiêu bọn họ?" Diệp Thăng nhìn Kỳ Quan Húc, phát hiện nàng đuổi bắt người không nhanh cũng không chậm, nếu như trở lại làm lỡ đại hôn thì thật không tốt.

"Không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai buổi trưa chúng ta sẽ cùng các nàng gặp mặt!" Kỳ Quan Húc ôn hòa, làm Diệp Thăng tâm phát lạnh.

Kỳ Quan Húc là ai, trước đó một khắc còn không có nói cườ,i nhưng ngày thứ hai đã có thể đem người lên đọan đầu đài. Lúc trước Lục Côn là ví dụ, đã bị Kỳ Quan Húc đem xử quyết, Diệp Thăng cũng không dám nửa điểm hàm hồ.

"Thật không biết bọn họ hai người hiện tại an toàn không?" Diệp Thăng có thâm ý hỏi. Kỳ Quan Húc chỉ nhàn nhạt cười "Ha ha, Diệp tướng quân xin yên tâm, ta để Diệu Tông đi theo bảo hộ rồi!" Kỳ Quan Húc khinh thường cảnh báo.

"Diệu Tông?" Diệp Thăng mặc niệm một chút, đây là phải bội phục Kỳ Quan Húc rồi,, ngay cả hiệp khách truy tìm dấu vết giỏi nhất Hưng Quốc đều có thể mời đến.

Nói cách khác Diệp Nghiêu và công chúa mặc kệ chạy đến chân trời góc biển cũng chạy không thoát lòng bàn của tay Kỳ Quan Húc.

Diệp Thăng không hỏi nhiều, hắn biết vừa nãy có điểm làm cho Kỳ Quan Húc tức giận, hiện tại phải dưỡng tinh thần còn gặp mặt Diệp Nghiêu, đem cái đứa con này mang về, đây cũng là mục đích duy nhất Kỳ Quan Húc đến Diệp phủ

Một chiếc xe ngựa tại đường hẹp quanh co tăng tốc. Diệp Nghiêu rốt cuộc cảm thấy bất an, bởi vì hắn phát hiện có người theo dõi mình, hơn nữa cũng không phải chỉ một ngày hai ngày thôi, thật sự là quá sơ suất. Có thể có bản lĩnh thâm hậu như vậy, xem ra không thể đi chậm lại.

Bốn ngày, còn tưởng rằng bỏ trốnthế bí mật như thế, ai biết lại nằm trong bàn tay của kẻ khác. Diệp Nghiêu không khỏi thấy thất vọng về mình. Nhưng hắn phát lời thề chắc chắn bảo vệ tốt công chúa.

Có tiếng vó ngựa hình như ngày càng gần...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro