Chương 7 Diệp Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến Diệp phủ?" Nhâm Thanh hiếu kỳ hỏi

"Đúng đến Diệp phủ, đi chúc mừng cha con Diệp gia!" Kỳ Quan Húc trên mặt lại một lần nữa hiện ra nụ cười châm chọc. Chỉ có Nhâm Thanh mới biết dáng tươi cười đó có bao nhiều  băng lãnh.

Nhưng mà Diệp Trạm cùng Diệp Thăng ở nhà hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ chỉ biết là ngày đó từ hoàng cung đem Diệp Nghiêu mang trở về, thì hắn chưa gượng dậy nổi, cả ngày nhốt mình trong phòng. Cha con Diệp gia cũng không muốn quấy rầy hắn. 

Chỉ hy vọng thời gian có thể xóa nhòa đi một ít, để cho Diệp Nghiêu vài ngày an tĩnh. Cho nên chuyện Diệp Nghiêu bỏ trốn còn không biết, hai cha con đang ở phòng khách nói chuyện phiếm, không hay biết sóng gió sắp ập tới.

"Lão gia, Thừa tướng đến thăm!" quản gia thấy Kỳ Quan Húc đến chạy nhanh vào báo tin.

"Hắn tới làm cái gì? mau mời!" hai cha con nghe nói Kỳ Quan Húc đến không khỏi cau mày. Bởi vì...một năm nay Kỳ Quan Húc ít khi đến thăm ai, nhưng mà nàng đến thăm ai, thì người đó đều có kết quả không tốt lắm.

Từ xa Kỳ Quan Húc tươi cười tiêu sái đi tới, nụ cười có cảm giác như nét mặt đầy gió xuân. Tiến lên hai bước đi vào phòng. "Kỳ Quan Húc bái kiến Diệp lão quốc công, Diệp tướng quân!" dáng vẻ khiêm nhường, nói như thế nào nàng cũng là một tiểu bối.

"Thừa tướng đại nhân quá khách khí, xin mời ngồi. Người đâu mau dâng trà!" Diệp Trạm tuy rằng không nắm được ý của Kỳ Quan Húc, thế nhưng làm quan hơn mười năm, cũng biết trong quan trường đạo làm quan là như thế nào. 

Huống hồ  Kỳ Quan Húc ngày hôm nay cũng không phải tự nhiên nhàn nhã mà đến. Kỳ Quan Húc cũng không khách khí, tiếng đến bên ghế ngồi xuống.

"Không biết Thừa tướng đến Diệp phủ có chuyện gì?" Diệp Trạm mỉm cười hỏi, người đến chẵng phải tốt lành gì phải cẩn thận một chút.

"Ha ha, Diệp quốc công khách khí, không biết Diệp công tử có ở nhà hay không?"  mặt Kỳ Quan Húc không biểu tình, tựa như chuyện gì cũng đều không biết hết.

"Diệp Nghiêu, hắn ở trong phòng, không biết Thừa tướng tìm hắn có chuyện gì?" Diệp Trạm cảm thấy không thích hợp.

"Không có việc gì đi, chờ Diệp Nghiêu tới liền biết!" Kỳ Quan Húc ngực mừng thầm, nguyên lai hai cha con họ bị đứa cháu thật ngoan lừa mà còn không biết. Việc này mà nói thật càng tốt nữa. Kỳ Quan Húc uống một ngụm trà ý chờ Diệp Nghiêu đến.

"Phụ thân ta vào trong kêu Diệp Nghiêu ra" 

Diệp Thăng nhìn Kỳ Quan Húc liếc mắt biểu thị rời đi. Kỳ Quan Húc củng Diệp Trạm ở đại sảnh chờ, không ai nói lời nào. Chỉ là ánh mắt Kỳ Quan Húc thâm thúy làm Diệp Trạm thấy bất an, lại không biết Kỳ Quan Húc cố tình biểu lộ ra là ý tứ gì.

Không bao lâu Diệp Thăng xanh mặt đi tới, nổi giận đùng đùng, tay nắm chặt lá thư hé mở ra, Diệp Thăng trong lòng tự nhiên sáng tỏ. 

Thì ra tên súc sinh này gậy ra đại họa, theo tính cách Diệp Thăng  nếu không có đại sự tuyệt dẽ không lộ sắc mặt khó coi thế, huống hồ hôm nay Kỳ Quan Húc cũng đã đến tận đây. Diệp Thăng đem thư giao cho Diệp Trạm, không quên nhìn xem Kỳ Quan Húc.

Diệp Trạm mở thư ra xem, chỉ nhìn chằm chằm, âm thầm sợ hãi, bất an. Ánh mắt hướng Kỳ Quan Húc, hắn biết Kỳ Quan Húc vì việc gì mà đến, chỉ là Kỳ Quan Húc còn đang uống trà không để ý tới.

"Thừa tướng, Diệp Nghiêu bất hiếu, Thừa tướng yên tâm, Diệp Trạm lập tức gọi người bắt hắn trở về!" Diệp Trạm hiện tại chỉ cầu Kỳ Quan Húc có thể nhanh một chút đáp ứng. Kỳ Quan Húc đã biết chuyện nên hôm nay đến cửa đòi người.

"Hừ, Diệp quốc công thật sự là nói đùa đi. Diệp Nghiêu cùng công chúa là thanh mai trúc mã đi ra ngoài chơi cũng là bình thường, huống chi cách ngày đại hôn vẫn còn vài ngày, để Diệp công tử bồi công chúa hai ngày được rồi!"

Kỳ Quan Húc mặc dù nét mặt không lộ ra giận dữ, nhưng Cha con Diệp gia trên người đổ mồ hôi lạnh, để hai người đi ra ngoài cùng nhau hai ngày sẽ làm ra cái gì hậu quả đây.

"Thừa tướng yên tâm, Diệp Trạm lập tức gọi người mang Diệp Nghiêu cùng công chúa trở về" Diệp Trạm vừa nói vừa hướng Diệp Thăng nháy mắt, Diệp Thăng nhanh chóng rời đi.

Kỳ Quan Húc đi nhanh một bước ngăn cản Diệp Thăng "Diệp tướng quân dừng chân, Kỳ Quan Húc đã phái người theo bảo hộ hai người họ, yên tâm qua hai ngày tự Kỳ Quan Húc sẽ đi đem họ về. Diệp quốc công không cần lo lắng"

Kỳ Quan Húc nói rất ôn hòa, Diệp Trạm không có đường lui, nếu hai người đó sớm trở về thế thì còn dễ nói chuyện, nếu lại kéo dài mấy ngày, sẽ không dễ dàng như vậy. Kỳ Quan Húc 'hắn' là tiểu nhân. Diệp Trạm ngồi xuống, tĩnh tâm.

"Thừa tướng, có cái gì muốn Diệp Trạm làm, xin cứ nói" Diệp Trạm biết Kỳ Quan Húc không đơn giản chỉ tới báo tin, xem ra bản thân hắn không hề bị động.

"Diệp quốc công đúng là Diệp quốc công, không sai, Kỳ Quan Húc hôm nay đến là muốn mượn Diệp phủ một người mà thôi" Kỳ Quan Húc mỉm cười một lời nói thẳng ra.

"Diệp Thăng, ngươi cùng Thừa tướng đi thôi" Diệp Trạm thở dài một hơi, hắn biết dụng ý  của Kỳ Quan Húc.

"Ha ha, cảm tạ Diệp quốc công, Kỳ Quan Húc xin cáo lui!" nói xong Kỳ Quan Húc đi thẳng một mạch.

Diệp Thăng đuổi theo sau, nhưng đột nhiên Kỳ Quan Húc xoay người đối Diệp Trạm nói rằng:

"Diệp quốc công, ta tuy là tiểu nhân, thế nhưng cam đoan với ngươi sẽ không hủy diệt Diệp gia trăm năm danh dự, còn có Diệp Nghiêu, ta sẽ để hắn sống sót trở về gặp ngươi" Kỳ Quan Húc nói xong quay đầu tiêu sái đi. 

Nàng muốn Diệp Trạm nợ nàng một đại ân tình.

Diệp Trạm trong nháy mắt trở nên già nua rất nhiều, hồi lâu mới nói ra một câu "Diệp Nghiêu, xem ra ngươi chung quy không xứng với công chúa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro