Chương 6 Đào Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ nhi năng lực làm việc quả nhiên là khiến người yên tâm, ngay ngày hôm sau đem thư lặng lẽ đưa đến Diệp phủ. Diệp Nghiêu vừa xem thư xong trong lòng nóng như lửa đốt, Cầu Vũ nhi mau chóng mang hắn  tiến cung gặp Lạc Quân Nghiêu. Để che tai mắt Diệp Nghiêu đành phẫn thành thái giám đợi thời cơ.

Nến đỏ đốt đến phân nửa. Lạc Quân Nghiêu vẻ mặt tuyệt vọng  ngồi trước gương “Đây còn là ta sao?” nhìn trong gương khuôn mặt tái nhợt, Lạc Quân Nghiêu không khỏi tự giễu.

Diệp Nghiêu đứng ở ngay cửa nhìn người mà hắn ngày đêm tưởng nhớ, công chúa ngày xưa tiêu sái hoạt bát vì mình mà trở nên tiều tụy, Diệp Nghiêu trong lòng thống hận bản thân khẽ thở dài nhẹ kêu "Công chúa!"

Lạc Quân Nghiêu, còn đang trước gương ngẩn người, lại nghe người nói một câu, trong lòng không khỏi rung lên. Vừa quay đầu nước mắt đã tràn mi, chạy lại vùi đầu vào trong lòng Diệp Nghiêu, chỉ khóc mà không nói gì. Nàng muốn phát tiết  tất cả ủy khuất của mấy ngày nay.

Diệp Nghiêu ôm Lạc Quân Nghiêu hai mắt phiếm hồng, cảm giác chua xót “Xin lỗi, xin lỗi” chỉ có thể vô lực ở bên tai Lạc Quân Nghiêu nói ra mấy chữ. 

Trong lúc nhất thời nhịn không được nước mắt rơi xuống. Ngoài cửa, Vũ nhi thấy một màn, không khỏi đồng tình đôi uyên ương số khổ. Nàng không phải là Kỳ Quan Húc, nàng không biết Kỳ Quan Húc vì sao phải làm như vậy. Duy nhất có thể làm, là cho hai người một chút thời gian ở bên nhau.

“Diệp ca ca, sao ngươi lại tới đây?” Lạc Quân Nghiêu khóc xong rồi, từ trong lòng Diệp Nghiêu ngẩn đầu, nhìn Diệp Nghiêu hỏi

Diệp Nghiêu nhìn lại bản thân, không khỏi cười khổ, Đây cũng không rõ vì sao lại chạy đến đây, thế nhưng có thể nhìn thấy Lạc Quân Nghiêu, chết cũng yên tâm hơn.

“Diệp ca ca, ngươi gầy!” Lạc Quân Nghiêu cảm thấy thể xác, lẫn tinh thần điều bị dày vò, nước mắt lại muốn tràn ra.

“Quân Nghiêu, cùng ta bỏ trốn đi!”

“Thế nhưng…” Lạc Quân Nghiêu có chút lo lắng.

“Không có việc gì, ta sẽ không để ngươi gả cho Kỳ Quan Húc, hay bất luận kẻ nào khác cũng không được!” Diệp Nghiêu đem Lạc Quân Nghiêu ôm vào trong lòng.

“Được” Lạc Quân Nghiêu rốt cục cũng tươi cười. Có thể cùng Diệp Nghiêu một chỗ, không cần làm công chúa, ai muốn làm thì đi mà làm, ai muốn gả ai thì đi mà gả. Trong phòng trở lại an tĩnh, hai người thương lượng con đường chạy trốn.

*****************

Đã đến nửa đêm, Kỳ Quan Húc đứng trước cửa sổ phòng ngủ. Bồ câu đưa thư bay đến, Kỳ Quan Húc đem thư mở ra xem. Lộ ra nụ cười  âm ngoan “ Lạc Quân Nghiêu là hai người các ngươi tự tìm đến, tới lúc đó không thể trách ta được!” Kỳ Quan Húc đem thư bóp nát.

Sáng sớm ngày thứ hai, cửa thành vừa mở, một chiếc xe ngựa dần dần từ hướng hoàng cung chạy ra. Người lái xe đã thay đổi bộ dáng chút ít nhưng vẫn có thể nhìn ra là Diệp Nghiêu. Lúc này Diệp Nghiêu so với trước kia không còn là vẻ mặt sầu thảm. Không dám chậm trễ, thẳng đường lao ra Phụng thành. 

Người không biết quỷ không hay bỏ lại phía sau cuộc sống trước kia của bọn họ. Phụng thành thủ vệ không có tra xét, nhưng có hai nam tử mặc y phục màu xanh đứng trên thành lâu, nhìn theo xe ngựa chạy nhanh biến mất khỏi tầm mắt. Bụi bay tản mát phía sau. Nam tử mặc y phục màu xanh mới lộ ra nồng đậm ý cười.

Hai người đó không phải ai khác mà chính là Kỳ Quan Húc cùng Nhâm Thanh, từ tối hôm qua nhận được thử của Vũ nhi gửi đến, liền âm thầm ở đây đợi. 

Chỉ là Nhâm Thanh không biết, hắn biết trước mọi việc nhưng không biết làm sao buông tay để công chúa và Diệp Nghiêu cùng nhau rời đi, duy nhất có thể xác định là nàng Kỳ Quan Húc muốn cái gì thì không ai có thể ngăn cản được, không đạt được mục đích, thề không bỏ qua. Nhâm Thanh có thể làm là đứng bên cạnh Kỳ Quan Húc

Trời còn chưa sáng, mọi vật đều an tĩnh. Kỳ Quan Húc đứng trên thành lâu, nhìn Lạc Quân Nghiêu rời đi. Nhớ lại một năm trước nàng trên đường cái, gặp được Lạc Quân Nghiêu thì cũng là lúc rơi vào tay giặc. 

Lạc Quân Nghiêu cùng với vợ ở kiếp trước của nàng thật sự giống nhau như đúc.

“Tề Hiểu Húc, ngươi nhanh lên một chút đi!” Tề Hiểu Húc là tên kiếp trước của Kỳ Quan Húc. 

“Thôi Ảnh Tử, ngươi chậm một lại a!” hai người trên bờ cát vui vẻ đuổi bắt nhau. Không bao lâu thì dừng lại.

“Hiểu Húc, ta muốn nói cho ngươi một việc.” Nhạc Ảnh kéo tay Hiểu Húc.

“Chuyện gì?” Tề Hiểu Húc cho là không phải việc gì quan trọng, nên còn đang hỉ hả tươi cười.

“Hiểu Húc, tháng sau ta phải kết hôn!” Nhạc Ảnh gian nan nói ra mấy chữ. Nhìn Tề Hiểu Húc sắc mặt tái nhợt, nàng biết quả nhiên làm tổn thương nàng ấy.

“Ngươi ngày hôm nay gọi ta đến là vì nói cho ta biết chuyện này phải không?” Tề Hiểu Húc bước nhanh, nắm hai vai Nhạc Ảnh chất vấn, ánh mắt thì hoảng loạn.

“Hiểu Húc xin lỗi!” Nhạc Ảnh nhìn trước người trước mặt đang phát rồ, ngực không khỏi khó chịu.

“Hảo, ta chúc phúc ngươi!” Tề Hiểu Húc buông tay, yên lặng không nói gì.

“Tiểu Húc, cảm tạ ngươi, ta…” Nhạc Ảnh không dám nhìn thẳng nước mắt cũng rơi, lúc đó bản thân cũng cảm thấy ủy khuất, thế nhưng lại không nói nên lời.

“Không cần phải nói, cũng là bởi vì ta là nử tử, vừa sinh ra là đã định trước cùng ngươi không có được kết quả!” xoay người sang chỗ khác, cố nén nước mắt, bỏ đi về phía trước.

“Xin lỗi, xin lỗi” Nhạc Ảnh nhìn dấu chân rời đi, nàng biết Tề Hiểu Húc tuy đi nhưng lòng chua xót, nhìn dáng đi gầy gò, lòng nàng cũng đông cứng lại, bởi vì nàng cũng yêu nàng, thế nhưng không có biện pháp. Chỉ có thể nhìn nàng dần dần đi xa khuất tầm mắt.

Trước một ngày Nhạc Ảnh kết hôn, Tề Hiểu Húc cuối cùng cũng không thể tiếp nhận được sự việc, đem bình thuốc ngủ uống hết, mang theo kỷ niệm về Nhạc Ảnh, nặng nề đi ngủ  Nghĩ tất cả đã kết thúc, thế nhưng mở mắt ra trong nháy mắt liền ngây dại. Bản thân bị ma xui quỷ khiến như thế nào lại đi đến biên giới của Đại Hưng Quốc.

Đem vòng tay trên người đổi thành bạc, cuộc sống cứ trôi qua trong vô vị. Tại An Huyền gặp được huynh muội Nhâm Thanh, hai người bị người khác vu cáo, nghĩ bản thân kiếp trước dù sao cũng là một đại luật sư, dựa vào bản thân miệng lưỡi nhanh nhẹn, hoạt bát, giúp cứu huynh muội kia ra. 

Từ lúc ấy về sau du sơn ngoạn thủy cũng có ba người đi với nhau. Tại Phụng thành vừa khéo gặp được Lạc Quân Nghiêu trên đường cái, nguyên lai tưởng rằng nàng cũng xuyên qua, ai biết nàng chỉ xin lỗi liền đi. Lúc đó nàng trong tâm âm thầm phát lời thề, kiếp trước bỏ qua. Kiếp này bất kể như thế nào cũng phải ở bên nhau.

Là ông trời cho nàng cơ hội này, sau khi gặp được Lạc Quân Nghiêu không bao lâu, Lạc Quân Hạo xuất hiện. Lúc đó phát hiện bản thân tại triều đại này không có việc gì làm, ngân lượng cũng có hạn, lại phát hiện làm quan cũng không khó, những công việc đó đối với mình mà nói dễ như ăn sáng. 

Đang đắc thắng một hồi mới phát hiện bị Lạc Quân Hạo theo dõi. Cư nhiên không ngờ thân phận hắn là hoàng đế lại đem thân phận áp đảo , đáng tiếc nàng đã chết một lần còn gì để sợ hắn. 

Vừa đúng lúc hắn lại nói nàng có tài mưu lược. Nhưng một khi biết được thân phận Lạc Quân Nghiêu, từ đó về sau bắt đầu ước định.

“Công tử, chúng ta hiện tại làm như thế nào?” Nhâm Thanh nhìn Kỳ Quan Húc đang đứng sững sờ hỏi

“Đến Diệp gia!” Kỳ Quan Húc khôi phục thần sắc lạnh như băng nhàn nhạt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro