chương 5 Tranh Chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Quan Húc tiếp chỉ. Khóe miệng rốt cục lộ ra nụ cười, chỉ là nụ cười thoạt nhìn chẳng có dáng vẻ gì gọi hưng phấn, theo lẽ thường cũng được coi là hưng phấn nhưng bộ dáng lại không giống. Các Đại thần có vài người dị nghị  

Tuy nói đây là hoàng thượng muốn cấp cho Kỳ Quan Húc một đặc ân, Nhưng cũng không đến mức lại đem muội muội gả cho hắn đi, các đại thần không ai dám xem thường thực lực của Kỳ Quan Húc, chỉ có thể đối với vị Phò mã này đều chúc mừng mà thôi. Triều tan, đại thần vây quanh tiễn Kỳ Quan Húc ra cửa lớn hoàng cung.

Có người vui mừng thì cũng có người ưu phiền. Diệp Nghiêu tại thư phòng chờ Lạc Quân Hạo. Nào có biết đâu rằng Lạc Quân Hạo mới vừa vào lại nói cho hắn nghe một cái tin tốt. 

Diệp Nghiêu sắc mặt tái nhợt, Lạc Quân Hạo cho thị vệ tiến vào thư phòng mang hắn đuổi về Diệp quốc công phủ. Cũng đồng thời  ngồi trong thư phòng đợi muội muội của mình đến.

Dọc đường đi cung nữ, thái giám, không ai ngăn cản Lạc Quân Nghiêu, mọi người trong cung đều đồng tình với tâm trạng của công chúa. 

Diệp Nghiêu với nàng là thanh mai trúc mã sao lại có thể bỏ lỡ?, mà hoàng huynh lại gả nàng cho tên đại gian thần bị vạn dân Hưng Quốc căm hận.

Cho dù đổi lại là người khác, cũng không thể im lặng ngốc ở trong cung đợi đến ngày bị đem gả đi, huống hồ đây lại là chuyện cả đời của Lạc Quân Nghiêu.

Lạc Quân Nghiêu không đợi triệu kiến, xông thẳng vào ngự thư phòng. Nàng thấy hoàng huynh nàng đang ngồi ngay ngắn trong phòng. Nàng biết là hắn đang đợi nàng đến. Nàng muốn hắn cho nàng một lời giải thích. Thế nhưng mặc kệ lý do là gì, Lạc Quân Nghiêu cũng không thèm đáp ứng, nàng chỉ muốn gả cho một người là Diệp Nghiêu.

Trong phòng chỉ có huynh muội hai người, Lạc Quân Hạo từ trước lúc Lạc Quân Nghiêu đến đã đem cung nữ thái giám lui xuống. Trong phòng an tĩnh không một tiếng nói. Lạc Quân Nghiêu chỉ là đứng nhìn Lạc Quân Hạo, hiện tại trong phòng xuất hiện toàn mùi thuốc súng.

"Hoàng muội tìm trẫm có chuyện gì sao?" Lạc Quân Hạo biết tự mình chung quy là tránh không khỏi

"Hoàng thượng có đúng hay không, cần cho hoàng muội một lời giải thích đi?" Quân Nghiêu chưa từng xưng với Lạc Quân Hạo là hoàng thượng. Mỗi lần đều là hoàng huynh như thế mà kêu. Nhưng  Xem ra lần này là thất vọng đến cực điểm.

"Nếu là chuyện sáng sớm hôm nay, thì hoàng muội không cần nói nữa. Vua không nói đùa, trẫm đã hạ chỉ, không thể thu hồi lại được!" Lạc Quân Hạo không thể nhẹ dạ bằng không hắn sẽ biến thành một người hay đổi chủ ý, đến lúc đó thì xem ra không đơn giản như vậy.

"Vua không nói đùa? Hoàng thượng còn nhớ rõ hai năm trước, hướng hoàng muội hứa hẹn qua cái gì sao? ngươi đã nói, hạnh phúc của ta sẽ cho ta tự mình lựa chọn, hoàng huynh ngươi hôm nay nuốt lời sao?" Lạc Quân Nghiêu phẫn hận nhìn Lạc Quân Hạo, trong mắt không có một tia cảm tình.

"Phải, trẫm đã nuốt lời. Thế nhưng trẫm đã hạ chỉ, Quân Nghiêu hãy chờ gả cho Thừa tướng đi, sau này trẫm sẽ không đối với ngươi nuốt lời nữa!" Lạc Quân Hạo không lời nào để nói, dù sao hắn trước đây đã đáp ứng Quân Nghiêu, ai biết đâu trên đường lại nhảy ra một Kỳ Quan Húc a!

"Ha ha, sau này? Sẽ không còn sau này nữa, hoàng huynh mang ta gả cho Kỳ Quan Húc, nếu như thật sự phải gả, vậy thì hoàng huynh chỉ có thể gả đi một cái tử thi!"

Lạc Quân Nghiêu ủy khuất cố nén nước mắt, tông cửa xông ra ngoài, để lại Lạc Quân Hạo một mình.

"Kỳ Quan Húc, trẫm chỉ mong lần này không có làm sai, bằng không trẫm sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Lạc Quân Hạo lúc này cảm thấy sinh ra ở hoàng thất thật bi ai.

"Công chúa, người ăn chút gì đi, đã hai ngày rồi!" Vũ nhi nhìn Lạc Quân Nghiêu gần hai ngày không ăn uống, dần trở nên tiều tụy hai mắt hãm sâu lờ mờ không ánh sáng. 

Lạc Quân Nghiêuthương tâm,Tự nhốt mình trong phòng hai ngày liền. Cầm con diều đờ ra. Đây là con diều hai tháng trước Diệp Nghiêu làm cho nàng, hai người ở tại vùng ngoại ô chơi một ngày đêm, hiện tại vật mặc dù còn, nhưng người cũng không thể gặp lại.

"Mang đi đi, chỉ cần hoàng huynh một ngày không thay đổi ý chỉ, thì hắn chờ nhận cái xác của muội muội này đi!"Lạc Quân Nghiêu mặt không biểu tình, lần này nàng đối với Lạc Quân Hạo là triệt để thất vọng.

"Công chúa, hay là đi phủ Thừa tướng!" Vũ nhi chưa nói xong thì Lạc Quân Nghiêu lên tiếng

"Vô ích thôi, Kỳ Quan Húc tên tiểu nhân đó tự mình hướng hoàng thượng cầu thân!"

"Công chúa không thử thì làm sao biết được?"

"Hảo, vậy chúng ta đi phủ Thừa tướng!" nếu như nói đây là cơ hội cuối cùng, tuy rằng xa vời, nhưng Lạc Quân Nghiêu cũng không muốn cứ như vậy mà buông tha

***********************

"Nhâm Thanh, Vũ nhi hai ngày qua trong thư nói cái gì?" Kỳ Quan Húc ngồi trong đại sảnh nhạt nhạt uống trà

"Vũ nhi nói hai ngày rồi công chúa không ăn không uống, một hồi sẽ đến phủ chúng ta!" Nhâm Thanh nói. 

Vũ nhi muội muội là của Nhâm Vũ, một năm trước được Kỳ Quan Húc bí mật an bài tại Hoán Tinh Cung, lại được Lạc Quân Nghiêu tín nhiệm. Giám sát nghe ngóng, còn kim luôn bảo hộ.

"Biết rồi, Nhâm Thanh ngươi trước tiên xuống phía dưới nghỉ ngơi đi!" Kỳ Quan Húc đối hai huynh muội họ cũng không tệ.

"Thừa tướng, công chúa tới" quản gia chạy tới bẩm cáo.

"Mau mời!" Kỳ Quan Húc lộ ra một nụ cười giảo hoạt, quả nhiên công chúa cùng đường, lại đến cầu một đại ác nhân như mình.

Từ rất xa một thân ảnh tiều tụy, tuy vậy Kỳ Quan Húc cũng nhìn thấy rõ là ai. Chỉ là mấy ngày ngắn ngủi, lại biến thành như vậy, Kỳ Quan Húc có chút đau lòng. Đứng lên chuẩn bị nghênh tiếp.

Thế nhưng Lạc Quân Nghiêu vừa nhìn thấy Kỳ Quan Húc lại có chút hối hận, có thể mình không nên đến, càng không nên kiên trì đi vào.

"Công chúa thế nào lại đến phủ Thừa tướng ta a?" Kỳ Quan Hú lễ phép vẫn phải có, liền sai người dâng trà lên.

"Bản cung hôm nay đến, chỉ là có một việc muốn hướng Thừa tướng đại nhân thỉnh cầu!" Lạc Quân Nghiêu nói xong thật muốn cắn lưỡi chết cho rồi,

dù đã chuẩn bị tinh thần đi đến phủ Thừa tường, nhưng vẫn không  thể bày ra vẻ mặt ôn hòa, làm cho Kỳ Quan Húc trong lòng âm thầm buồn cười.

"Công chúa cứ nói đừng ngại, ít ngày nữa chúng ta sẽ kết thành phu thê, còn có cái gì cầu hay không cầu nữa chứ!" Kỳ Quan Húc cố ý vạch trần chỗ đau của Lạc Quân Nghiêu.

"Hừ, bản cung hôm nay đến là muốn mời Thừa tướng hủy bỏ hôn ước!" Lạc Quân Nghiêu một tia cười khổ.

Kỳ Quan Húc giả vờ lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó nói "Công chúa, thánh chỉ đã hạ, Kỳ Quan Húc bất lực, huống hồ Kỳ Quan Húc cũng không nghĩ đến muốn hủy bỏ hôn ước a!" Kỳ Quan Húc ánh mắt kiên nghị quyết không lay chuyển ý định.

Lạc Quân Nghiêu tức giận, đi tới trước mặt Kỳ Quan Húc "Thừa tướng, cho dù là hao tốn tâm trí cũng sẽ không chiếm được tình cảm của bản cung!" nói lời thề son sắt. 

Kỳ Quan Húc mỉm cười, ở bên tai Lạc Quân Nghiêu nhẹ nhàng nói "Ta đây  cũng chỉ muốn có được người của ngươi mà thôi!" biểu tình lộ rõ sự châm chọc, đem người đùa đến tức giận. 

Kỳ Quan Húc Nhìn Lạc Quân Nghiêu nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt phẫn hận kiềm chế lửa giận

" Quả nhiên Bản cung hôm nay không nên tới đây!" Lạc Quân Nghiêu thở dài, xoay người muốn rời đi

"Công chúa hà tất nói ra lời ấy, sớm muộn gì cũng phải đến, bất quá  bây giờ đến sớm một chút, xem như làm quen một chút hoàn cảnh ở chỗ ta đi" Kỳ Quan Húc ngồi xuống, nhạt nhạt uống chén trà.

Kỳ Quan Húc Đem chén trà đặt lên bàn, nhìn theo bóng lưng Lạc Quân Nghiêu rời đi, càng thêm kiên định phải thú  được nàng.

"Nhâm Thanh"

"Công tử có chuyện gì?"

"Truyền thư gửi Vũ nhi, kêu Vũ nhi đem tình huống của công chúa hai ngày qua cùng việc đến phủ Thừa tướng chịu nhục len lén nói cho Diệp Nghiêu biết, nếu Diệp Nghiêu tiến cung, chỉ xem không được ngăn cản!"

Kỳ Quan Húc ánh mắt âm ngoan.
Lạc Quân Nghiêu là ngươi bức ta, ta muốn cho ngươi phải khăng khăng một mực làm tân nương của Kỳ Quan Húc ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro