Chương 4 Tứ Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phụng Thành, túy tiên lâu

"Quân Nghiêu nếm thử cái này xem" Diệp Nghiêu đem đồ ăn để vào chén của Lạc Quân Nghiêu, tuy rằng lúc này Lạc Quân Nghiêu mặc chính là trang phục nam tử, thế nhưng vẫn rất xấu hổ.

"Không cần Diệp ca ca, ta ăn không vô nữa" Lạc Quân Nghiêu lấy tay từ chối, nhưng trên mặt là tươi cười hạnh phúc. Mỗi tháng Diệp Nghiêu đều mang nàng ra ngoài dạo chơi.

Hai lần trước là mang nàng đi dạo phố, lần này Diệp Nghiêu trong lúc vô tình phát hiện này tửu lâu, liền mang Quân Nghiêu đến.

Lúc này tiểu nhị bưng lên một món ăn.

"Quân Nghiêu đây là một món ăn rất ngon, ngươi có muốn biết nó kêu tên là gì không?" Diệp Nghiêu lộ vẻ ẩn tình nhìn Quân Nghiêu, trong mắt lộ vẻ chờ mong.

"Vậy Diệp ca ca nói đi" Quân Nghiêu nét mặt ngịch ngợm nhìn trên bàn, nàng cũng biết không phải đơn giản như vậy.

"Nó kêu là Nguyện ý kết đôi" Diệp Nghiêu nhìn Quân Nghiêu, chỉ vào trên bàn món trung kỷ mai măng nói.

Lạc Quân Nghiêu mỉm cười, cầm đũa hướng món ăn trên bàn...

Ngay cách đó không xa trong góc phòng, một đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm hai vị công tử tuấn tú, bọn họ lại chìm đắm nên không có phát hiện.

"Công tử" người thần bí tại tửu lâu sau khi hai người kia đi rồi liền về tới phủ Thừa tướng.

"Nhâm Thanh, các nàng nói với nhau chuyện gì?" Kỳ Quan Húc nằm ở ghế dài đọc sách, vẫn chưa nhìn nam tử đứng trước mặt. Nhâm Thanh, hai năm trước được Kỳ Quan Húc cứu.

Hắn còn có một muội muội kêu là Nhâm Vũ. Hai huynh muội đều biết thân phận Kỳ Quan Húc. Trung thành và tận tâm theo nàng hai năm. Hắn vừa phụng lệnh Kỳ Quan Húc đi theo dõi trở về.

"Công tử, Diệp Nghiêu gọi một món ăn kêu là Nguyện ý kết đôi"

"Thế công chúa sau đó thế nào?"

"Công chúa không chút do dự đã ăn"

"Sau đó thế nào?"

"Sau nữa Diệp Nghiêu lại nói hắn ngày mai sẽ tiến cung diện thánh"

"Ngày mai?, Nhâm Thanh ngươi chuẩn bị kiệu, chúng ta bây giờ tiến cung" Kỳ Quan Húc đứng dậy đem sách ném xuống, tiêu sái đi ra ngoài. Nhâm Thanh vốn là người thắng tính, cũng không nhiều lời, phân phó cái gì thì làm cái đó, đi theo Kỳ Quan Húc ra ngoài...

"Gia gia" Diệp Nghiêu nhăn nhó đứng ở trước mặt Diệp Trạm, không biết thế nào để mở miệng cho tốt

"Chuyện gì?" Diệp Trạm nhìn điệu bộ ấp úng của Diệp Nghiêu, trong lòng phát lên tia một phẫn nộ

"Gia gia ngày hôm nay ta cùng công chúa gặp mặt, ta nghĩ ngày mai hướng Hoàng thượng cầu thân"

Diệp Nghiêu có chút ngại ngùng, dù sao hôn nhân đại sự đều là phụ mẫu làm chủ, huống hồ đối phương lại là công chúa

"Có nắm chắc không?" Diệp Trạm nhìn Diệp Nghiêu, cùng hoàng gia kết thân cũng không phải là cái chuyện tốt gì

"Yên tâm đi gia gia, Quân Nghiêu đã đáp ứng ta" Diệp Nghiêu lộ ra vẻ bảo đảm làm Diệp Trạm yên tâm, Diệp Trạm gật đầu biểu thị đồng ý. Diệp Nghiêu lui ra

Lạc Quân Nghiêu trong Hoán Tinh Cung cảm thấy hài lòng, chạy đến tiểu đình trong viện tay cầm tiểu bình rượu. Đối với ngày mai của nàng Diệp ca ca sẽ hướng hoàng đế ca ca cầu thân, mà hai năm trước hoàng đế ca ca đã đáp ứng hôn sự mình sẽ tự mình làm chủ.

Lạc Quân Nghiêu cũng từng hướng Lạc Quân Hạo nhắc nhở qua người mình thích là Diệp Nghiêu, Lạc Quân Hạo cũng gật đầu, nhưng vẫn chưa ưng chuẩn, cũng không có ngăn cản đi, chỉ là cả ngày cứ nói mình còn nhỏ, nhưng không cần lo, ngày mai, trong ngày mai thôi, mình sẽ được gả cho người mình thích Đang nghĩ ngợi Lạc Quân Nghiêu liền mỉm cười ngọt ngào, uống một ngụm rượu, tư vị đặc biệt sảng khoái, tiểu nha đầu ở bên cạnh cũng không biết công chúa hôm nay tại sao tâm tình lại đặc biệt tốt như vậy.

Ngày hôm sau, Diệp Nghiêu từ sáng sớm đã đi vào cầu kiến hoàng thượng. Lại bị Lạc Quân Hạo giữ lại ngự thư phòng. Nói là triều đình có việc trọng yếu, nên để Diệp Nghiêu lại ngự thư phòng chờ hắn trở về sẽ nói sau.

Diệp Nghiêu trong thư phòng tỉ mỉ nghĩ thế nào cùng hoàng thượng nói, trong lòng một thời hưng phấn. Nào biết trên triều phát sinh biến cố.

"Đại Hưng Quốc công chúa Lạc Quân Nghiêu năm nay tròn mười bảy tuổi. Tới tuổi thích hợp kết hôn, hôm qua Thừa tướng cố ý hướng trẫm cầu thân, trẫm niệm Thừa tướng tài đức vẹn toàn, tướng mạo thật tốt cùng công chúa một đôi trời tác hợp, hai người nửa tháng sau thành hôn, mọi người không được dị nghị, đố kị, rối loạn kỷ cương phép nước, Kỳ Quan Húc tiếp chỉ"

Lạc Quân Hạo đứng ở trên đài, không kêu thái giám tuyên chỉ, mà là tự mình tự mình đọc thánh chỉ, có thể thấy được có bao nhiêu trọng yếu. Mọi người đại khái cũng không dám nói nhiều. Diệp Thăng vì đứa con của mình mà một phen toát mồ hôi. Thật không biết hai người họ khi biết được tin này, sẽ là xảy ra chuyện gì đây.

Thánh chỉ vừa hạ lúc sau thì tiểu nha đầu của Hoán Tinh Cung vội chạy trở về báo tin cho công chúa. Sự tình đột nhiên biến đổi như thế ai cũng bất ngờ

"Công chúa, hoàng thượng đã hạ chỉ nói là công chúa nửa tháng sau gả cho" tiểu nha đầu không đành lòng

"Thực sự xem ra Diệp ca ca thành công rồi" Quân Nghiêu vẻ mặt vui mừng

"Không phải, Phò mã là Thừa tướng Kỳ Quan Húc" tiểu nha đầu mấy chữ sau cùng nói ra rất nhẹ rất nhẹ, rất sợ mấy chữ này hủy diệt công chúa, thế nhưng sự thực vẫn là sự thực, nghe như thế, Lạc Quân Nghiêu mặt trắng bệch. Ngã lại trên ghế.

"Diệp ca ca còn hắn thế nào?" Lạc Quân Nghiêu không dám tưởng Diệp Nghiêu biết tin tức này sẽ có cái dạng gì

"Diệp công tử còn trong thư phòng, còn không biết xảy ra chuyện gì" tiểu nha đầu nhìn bộ dáng Quân Nghiêu mà thương tiếc, cũng không nỡ nói ra

"Thư phòng, cư nhiên đem Diệp ca ca vây ở thư phòng, nhất định là Kỳ Quan Húc tiểu nhân đê tiện giở trò quỷ, không được, ta muốn gặp hoàng thượng, chết cũng không gả cho cái tên gian xảo kia"

Lạc Quân Nghiêu mặt dữ tợn, thất tha thất thểu chạy nhanh đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro