Chương 3 Quyết Định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên Lạc Quân Nghiêu đi trước một bước

"Hoàng huynh, chuyện trên triều hôm nay, Quân Nghiêu đã nghe nói, hoàng huynh tin người lời khác nói như vậy mà đem Hoàng Duẫn xử tử, lại làm sao có thể tiếp tục đem người nhà hắn cũng không buông tha. Quân Nghiêu vốn không nên quản việc này, chỉ là mong muốn hoàng huynh không nên bị vạn dân phỉ nhổ mà thôi"

Lạc Quân Nghiêu con mắt lóe lên nhìn Kỳ Quan Húc, ý tứ quá rõ ràng là chỉ trích Kỳ Quan Húc không phân trắng đen, lôi kéo cả hoàng đế làm sai. Mà Kỳ Quan Húc cũng thật có bản lĩnh, khóe miệng toát ý cười, như trước đứng không nói lời nào, coi như nghe không rõ. Bị Lạc Quân Hạo thấy được biểu tình, cho rằng Kỳ Quan Húc lại đang tính toán nhỏ nhặt cái gì đó, trong lòng không khỏi đề phòng.

"Vậy hoàng muội nghĩ trẫm nên xử lý ra sao đây?" xem xét biểu tình vừa rồi của Kỳ Quan Húc, Lạc Quân Hạo đột nhiên chợt tỉnh không nên tiếp tục nghe lời Kỳ Quan Húc mà có hại cho chính mình.

"Hoàng huynh nếu đã hạ chỉ định tội trạng của Hoàng Duẫn thì vua không nói đùa. Hoàng muội chỉ cầu hoàng huynh có thể buông tha người nhà Hoàng Duẫn, dù sao Hoàng Kha tỷ tỷ cũng xem là bằng hữu của Quân Ngiêu. Quân Nghiêu không đành lòng thấy nàng lưu lạc kỹ viện hoặc là chết tha hương"

Lạc Quân Nghiêu mấy chữ cuối cùng nói ra thật có lực và cứng cáp.

Lúc đó nàng như có ý ám chỉ hoàng huynh là dù lưu vong cũng khó thoát được cái chết nếu có người cố ý gây hại, một chút đường sống cũng khó.

Lạc Quân Nghiêu ý nghĩ này tuy nhỏ, nhưng cũng không có nghĩa là không có căn cứ, Lạc Quân Hạo không khỏi đem ánh mắt hướng về Kỳ Quan Húc, trong lòng thầm nghĩ. Các nàng sẽ là một đôi ăn ý không đây?

Kỳ Quan Húc nhìn ánh mắt của Lạc Quân Hạo, chỉ biết hắn không có ý tốt, nhưng lại thâm ý gật đầu, biểu thị tán thành, hoàng đế thu được ý tứ

"Hảo, trẫm đáp ứng hoàng muội, trẫm sẽ thận trọng xử lý việc này" Lạc Quân Hạo khôi phục dáng vẻ uy nghiêm của hoàng đế.

"Vậy hoàng muội xin cáo lui trước, hoàng huynh cùng Thừa tướng tiếp tục thương nghị" Lạc Quân Nghiêu hành lễ, chuẩn bị lui ra

"Hoàng thượng, thần cũng xin cáo lui" Kỳ Quan Húc là một người rất biết tận dụng cơ hội, cơ hội tốt này lẽ lại nào buông tha, hành lễ cùng Lạc Quân Hạo liền đi ra ngoài.

Lạc Quân Hạo hứng thú nhìn hai người rời đi, khóe miệng lộ ra dáng cười bất khả tư nghị "Trẫm thật không biết quyết định lúc đó có đúng hay không nữa. Hazz"

"Kỳ quan đại nhân không cùng hoàng huynh thương nghị sao? sẽ không bởi vì bản cung nói mấy câu liền làm lòng đại thừa tướng ngươi trở nên từ bi đi"

Lạc Quân Nghiêu trong lòng ghét bỏ Kỳ Quan Húc quả nhiên là người vô liêm sỉ

Kỳ Quan Húc nghe xong mấy câu này cũng không biểu cảm, cái gì sóng to gió lớn chưa thấy qua, chỉ là vài câu nói thì có làm sao "Ha ha, công chùa cần gì nói ra lới ấy nha, Kỳ Quan Húc vốn là thần, công chúa có lời, thần nào dám cãi lại nha" Kỳ Quan Húc trong tâm có chủ, là Lạc Quân Nghiêu này đây, không phải Lạc Quân Hạo, ẫn ngữ này Lạc Quân Nghiêu sao không hiểu rõ đây.

"Thừa tướng thật biết nói đùa, đừng quên khi nãy hoàng huynh vừa nhìn thấy ngươi liếc mắt lúc sau đã liền quyết định, cũng không biết rốt cuộc ai mới là chân chính hoàng đế của Đại Hưng Quốc?" Lạc Quân Nghiêu nói rõ bất mãn với Kỳ Quan Húc.

"Ha ha, công chúa nếu nói như vậy, Kỳ Quan Húc không lời nào để nói" lời cần nói đã nói, không cần nói cũng đã nói, Kỳ Quan Húc là một người tiểu nhân.

Nhưng mà một chiếc xe ngựa cách đó không xa, đứng bên cạnh là một vị công tử, có thể mang xe vào trong hoàng cung, không phải là một người bình thường. Chỉ đứng từ xa ngóng nhìn, trên mặt lộ vẻ vui mừng nho nhỏ

"Diệp Nghiêu" Lạc Quân Nghiêu kêu lên một tiếng, thanh âm có chút hưng phấn. Làm Kỳ Quan Húc không khỏi cau mày. Diệp Nghiêu là cháu của Diệp quốc công Diệp Trạm, Diệp Trạm năm đó cùng hoàng quốc công Diệp Bác chiến công như nhau.

Là nguyên lão hai triều, hiện tại không tham dự triều chính, giao cho nhi tử Diệp Thăng. Diệp Trạm năm đó thú công chúa hoàng gia, nên Diệp Nghiêu coi như là một nửa hoàng thân quốc thích.

"Diệp Nghiêu tham kiến công chúa, Thừa tướng đại nhân" Diệp Nghiêu thấy hai người đi ra, trong lòng có chút nghi hoặc

"Diệp ca ca, không cần đa lễ" Lạc Quân Nghiêu từ nhỏ đã như thế xưng hô cũng không cấm kỵ. Tất cả mọi người cũng nhận thức vì bọn họ hai người tương lai sẽ thành một đôi.

"Công chúa cùng hoàng thượng nói chuyện thế nào?"

"Cũng không tệ lắm"

Hai người họ xem Kỳ Quan Húc giống như không khí không thèm để ý mà lơ đi, dạng như cố nhân lâu ngày gặp lại hưng phấn mà không hề để ý sự việc xung quanh. Kỳ Quan Húc hiện tại là ác danh truyền xa, hai người cảm thấy Kỳ Quan Húc thật phiền muốn chết, đâu còn để ý tới. Chỉ là Kỳ Quan Húc cảm giác hai người này có điểm trẻ con.

"Thừa tướng, ta cùng Diệp Nghiêu còn có việc đi trước một bước" Lạc Quân Nghiêu lạnh lùng nói, Diệp Nghiêu cuối người từ biệt, biểu thị chuẩn bị ly khai.

"Đi thong thả" Kỳ Quan Húc nhìn Diệp Nghiêu đỡ Lạc Quân Nghiêu lên xe, trong lòng không thoải mái nhìn theo hai người rời đi xa. Trong ánh mắt có chút sát ý, còn nhiều âm u

"Tiểu công chúa, để ngươi cùng Diệp ca ca của ngươi ở chung thêm một khoảng thời gian" Kỳ Quan Húc thân ảnh tiêu sái tự tin, hiên ngang mà đi.

Ngày thứ hai, hoàng đế hạ chỉ đem một nhà Hoàng Duẫn trục xuất khỏi Phụng Thành, vĩnh viễn không được trở lại. Dân chúng hoan hô, đều nghị luận rốt cuộc hoàng đế cũng còn có chút tình. Chẳng Ai biết là bởi vì Lạc Quân Nghiêu mà một người đột nhiên lại thay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro