Chương 2 Triều Nghị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua một ngày, Kỳ Quan Húc thượng triều dân tấu đem toàn gia hai mươi sáu người của Hoàng Duẫn xử quyết. Tấu chương bị Lạc Quân Hạo bắt được các đại thần rút lui nghị luận.

“Hoàng thượng, hoàng quốc công án tình vốn còn nhiều nghi vấn, hiện tại Hoàng Duẫn đã chết, đó là chết không đối chứng, làm sao có thể đem cả nhà Hoàng Duẫn toàn bộ xử quyết đi!”

Nội các đại thần Trương Trung Ngọc tuổi gần sáu mươi, ở trong triều rất có uy vọng, vốn là bất mãn Kỳ Quan Húc tự tung tự tác, huống chi nàng như vậy thủ pháp tàn nhẫn.

“Trương đại nhân! Nếu người nhà Hoàng Duẫn không chết, như thế nào có thể cấu thành tội tư thông phản quốc?"

"Trương đại nhân là đang chỉ trích, Kỳ Quan Húc ta lạm sát kẻ vô tội sao? Hoàng Duẫn đã chết, kết cục đã định, tại hạ có bằng cớ, một nhà Hoàng Duẫn há có thể nào thoát chết. Trương đại nhân chỉ trích Hưng Quốc luật pháp ta ngài gánh nổi không?” 

Kỳ Quan Húc không quản đối phương là ai, rõ ràng một năm gần đây cũng đã đắc tội không ít người, không hơn không kém. Huống hồ việc này nhìn cũng không đơn giản như vậy đi.

“Hoàng thượng, xin cho thần được nói” tam Vương gia Lạc Thiên Ấn đứng dậy

“Tam Vương thúc cứ nói” tuy rằng Lạc Thiên Ấn có tâm đoạt vị, nhưng Lạc Quân Hạo cũng không phải kẻ ngu si. Tọa sơn quan hổ đấu.

“Hoàng Duẫn tội tư thông phản quốc đã định, cũng đã xử tử. Nhưng hoàng quốc công một nhà ba đời đối triều đình có công cũng không thể bỏ qua, ưu điểm khuyết điểm đều có. Thỉnh hoàng thượng  niệm trước đây của hoàng quốc công mà chi ân, đối với một nhà hai mươi sáu người của Hoàng Duẫn xử nhẹ đi. Biểu thị nhân tâm, tỏ rõ ân xá” Lạc Thiên Ấn nói xong liền cúi đầu, ngôn từ vì chính nghĩa làm trong triều ai cũng tán thành.

Sau khi nghị luận, hoàng đế hạ chỉ đem một nhà hai mươi sáu người của Hoàng Duẫn nhốt vào thiên lao. Tội chết có thể miễn tội sống khó tha. Xử trí thể nào ngày sau cụ thể định đoạt. 

Mọi người đều cho rằng Kỳ Quan Húc lần này thật đuối lý. Nào biết được Lạc Thiên Ấn hắn tiêu sái bước vào đúng kế hoạch của Kỳ Quan Húc, nàng đã sớm ngờ tới Lạc Thiên Ấn chắc chắn bảo vệ  một nhà Hoàng Duẫn.

Phụng thành tam Vương phủ

“Lạc Vân, bản vương lệnh cho  ngươi bảo vệ tốt một nhà Hoàng Duẫn, mặc kệ bị sung quân hay bị giam đều phải bảo toàn tính mạng cho bọn họ. Đặc biệt là hai nữ nhân của Hoàng Duẫn, bản vương ngày sau còn có chỗ dùng” Lạc Thiên Ấn ánh mắt thâm sâu đối với thuộc hạ gắt gao ra lệnh

"Dạ” Lạc Vân lui ra

“Ha ha, Vương gia thật đúng là đa mưu túc trí nha, để hoàng quốc công người nhà đối ngài mang ơn, ngày sau ngài có thể mượn đao giết người” từ sau tấm bình phong chậm rãi đi ra một nam tử tuấn tú. Khẩu khí có chút trào phúng.

“Ha ha, ngươi cũng đừng coi khinh Kỳ Quan Húc kia, 'hắn' lúc đầu có thể đem Lục Côn cái lão thất phu trừ đi, một ngày kia cũng có thể như thể đem Lạc Thiên Ấn ta trừ bỏ, ta cũng không muốn kết quả chết như thế nào cũng không rõ” Lạc Thiên Ấn đối nhân vật thần bí trào phúng nói

“Có nghe nói qua. Nhưng ta kỳ thật muốn xem Kỳ Quan Húc đi xuống hoàng tuyền sẽ có cái bộ dạng gì”

“Ha ha…” hai người cùng cười to.

“Thừa tướng nghĩ hôm nay trên triều thu hoạch được bao nhiêu?” Lạc Quân Hạo đem Kỳ Quan Húc triệu đến thư phòng

“Hoàng thượng nghĩ thế nào?” Kỳ Quan Húc không chút khách khí

“Hừ, quả nhiên cùng ngươi nói chuyện phiếm thật không hứng thú” Lạc Quân Hạo đưa cho Kỳ Quan Húc một ly trà

“Hoàng thượng chuẩn bị làm như thế nào?” Kỳ Quan Húc uống một ngụm trà, tỏ vẻ thờ ơ.

“Trẫm còn chưa nghĩ ra đi, nếu không thì gọi ngươi tới làm gì” Lạc Quân Hạo liếc mắt nhìn Kỳ Quan Húc, người trước mắt làm việc thực sự ngạo mạn, làm bản thân Mình tức giận, còn tự mình phải đi hỏi, dù mình là một hoàng đế, nàng cũng không quan tâm đưa ra lý giải cho nan đề

“Hoàng thượng, công chúa cầu kiến” thái giám ngoài cửa truyền lời.

“Cho công chúa đi vào” Lạc Quân Hạo cố ý liếc mắt nhìn Kỳ Quan Húc, trong mắt lộ vẻ ‘Ta xem ngươi làm sao bây giờ’

Cửa nhẹ nhàng mở ra, một vị thiếu nữ chậm rãi đi vào, nàng là đại công chúa Hưng Quốc duy nhất. Một tuyệt sắc mỹ nhân trước giờ khó có một người như thế.

“Quân Nghiêu tham kiến hoàng huynh” Lạc Quân Nghiêu đối với lễ nghi phép tắc thập phần xem trọng, lại thêm hôm nay nơi đây có người ngoài là Kỳ Quan Húc càng làm mất đi sự thân thiết.

“Quân Nghiêu miễn lễ” Lạc Quân Hạo hắn rất sủng ái muội muội này.

“Thần, tham kiến công chúa điện hạ” Kỳ Quan Húc cúi đầu hành lễ…

“Thừa Tướng đại nhân không cần đa lễ, làm bản cung thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) nha” 

Lạc Quân Nghiêu vốn không thích gì Kỳ Quan Húc. Trong mắt nàng hắn từng là một người chính trực, mà hiện tại biến thành ăn hối lộ làm trái pháp luật là một kẻ đê tiện tiểu nhân, ai sẽ thèm quan tâm đến ngươi. Chỉ là hôm nay hoàng đế ở đây, nên ta phải như thế này mà thôi. Để tránh ngày sau truyền ra ngoài người hoàng gia không hiểu cấp bậc lễ nghĩa đi.

“Hoàng muội đến có chuyện gì?” Lạc Quân Hạo đắn đo muội muội tới đây là làm gì

“Là hoàng gia sự” Lạc Quân Nghiêu đi thẳng vào vấn 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro