Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Trà quay đầu nhìn An Cát đang đứng trước cửa nhà nhìn mình. Trên mặt nàng nở nụ cười rạng rỡ, dịu dàng bước đến gần An Cát. Nhà của nàng chính là nơi có An Cát.

Trong mắt An Cát hiện lên một nụ cười hạnh phúc.Cô tiến lên hai bước, nắm lấy tay tức phụ dẫn vào nhà. Sau khi đóng chặt cửa lớn, hai người trở về phòng. An Cát ôm lấy vợ, vừa định thể hiện chút tình cảm sâu đậm thì đứa bé nhỏ không biết vì sao không thấy mẹ đã oa oa khóc lên.

An Cát bất đắc dĩ đảo mắt, đành phải nhớ đến "bóng đèn" này. Bạch Trà nhìn cảnh đó mà thấy buồn cười. Nàng kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên môi An Cát để an ủi một chút, rồi đẩy cô ra, đi lại gần ôm đứa bé lên dỗ dành.

An Cát khẽ nhếch môi, đi theo xem tiểu gia hỏa khóc đến chảy nước mắt. Tấm tắc, thật là oan ức đến mức nào mà khóc như vậy. Cô khẽ chạm một ngón tay lên trán bé, cười nói: "Đến mức này sao, nhìn con uất ức quá." Nói xong, cô ôm tức phụ vào lòng, tranh thủ chiếm chút lợi rồi mới buông nàng ra, hừ nhẹ một giai điệu nhỏ, bước về phía thư án.

Bạch Trà mặt ửng hồng như trái đào, giận dỗi liếc An Cát một cái. Người này thật là không thể kiềm chế chút nào trước mặt con cái sao.

An Cát trải giấy trắng lên bàn, mài mực và cầm bút. Cô bắt đầu viết ra những chương trình quản lý cho tửu phường đã suy nghĩ trong đầu. Không có quy củ thì sao mà lập ra phép tắc được.

Ngày hôm trước, thôn trưởng đã đến nha huyện để nộp danh sách. Vị trí thôn chính được huyện thừa chỉ định cho Vương Phú Quý đảm nhiệm. Mọi người đều biết Vương Phú Quý đã đi nha huyện để chuẩn bị, và kết quả này cũng không khiến ai bất ngờ.

Như vậy, thôn Đại Hà có thôn trưởng là họ An, thôn chính là họ Vương. Năm vị bảo trường có ba người họ An và hai người họ Vương. Về quyền lực thì Vương gia dường như cũng không kém gì An gia. Nhưng thực tế lại không phải như vậy. Năng lực, phẩm chất, và đức hạnh của An Thịnh Tài trong thôn rõ ràng như ban ngày. Thêm vào đó, vị trí thôn trưởng đã giúp An gia xây dựng ảnh hưởng trong thôn từ lâu. Nếu thôn trưởng và thôn chính có ý kiến khác nhau, thì không còn nghi ngờ gì, phe thắng lợi nhất định sẽ là An Thịnh Tài.

Thứ nhất, trong thôn, người họ An đông hơn. Thứ hai, dù Vương Phú Quý là thôn chính, nhưng ông ta chưa tạo được uy tín nào trong lòng thôn dân.

Không nói đến người nhà họ An, ngay cả người nhà họ Vương có mấy ai thật lòng ủng hộ Vương Phú Quý đâu. Nếu Vương Phú Quý muốn làm nên thành tích, thì dựa vào tình hình hiện tại, điều đó rất khó khăn.

Thôn trưởng đã dẫn dắt dân làng xây dựng đê đập, nâng cấp thôn Đại Hà lên thành bách hộ đại thôn và đề xuất xây dựng tửu phường. Mỗi việc làm này đều khiến thôn dân mang lòng cảm kích. Trong tửu phường, An gia nắm giữ hơn một nửa cổ phần, việc quản lý tửu phường chắc chắn trước sau đều sẽ do người An gia đảm nhiệm. Về sau, các loại phúc lợi mà thôn dân nhận được từ tửu phường cũng sẽ được ghi nhận công lao cho thôn trưởng. Những điều này, An Thịnh Tài chắc hẳn đã nghĩ đến từ sớm, cho nên mới mặc kệ để Vương Phú Quý được chọn làm thôn chính. Đây cũng chính là chỗ cao minh trong cách làm người và xử sự của thôn trưởng.

Tấm tắc, không thể không nói thôn trưởng chính là một con cáo già. Vương Phú Quý căn bản là không thể tính kế qua mặt An Thịnh Tài. Đương nhiên, đối với thôn Đại Hà mà nói, chỉ khi có An Thịnh Tài chủ sự mới có thể phát triển tốt hơn.

An Cát quay lại với suy nghĩ xa xăm, trải thêm một tờ giấy khác và bắt đầu viết ra công thức pha chế rượu thuốc trong đầu. Cô lo rằng thời gian lâu sẽ không nhớ hết được. Phối phương* được gọi là phối phương chính vì tất cả các dược liệu trong phương thuốc đều phải được phối hợp với nhau theo một tỷ lệ nhất định mới có thể phát huy được hiệu quả của phương thuốc. Chữ viết của triều đại Đại Lương là chữ phồn thể, để phòng ngừa rủi ro, cô đã sử dụng chữ giản thể để viết. Các tỷ lệ dược liệu được ghi chú bằng tiếng Anh. Trong mắt An Cát lóe lên sự tinh quái, làm như vậy mặc dù bị người khác trộm được thì cũng không dễ dàng giải mã chính xác.

*Phối Phương: công thức pha chế.

Ngày hôm sau, thời tiết trong xanh, mỗi người dân làng Đại Hà trên mặt đều lộ ra nụ cười. Không mưa thì hoa màu mới được bảo vệ. Mấy ngày nay, mỗi ngày họ đều bung dù đi ra bờ sông xem xét. Dòng sông này chảy xiết, mực nước vẫn luôn dâng cao, khiến lòng họ không yên. Sáng sớm vừa nhìn thấy trời trong, việc đầu tiên họ làm là ra bờ sông. Nhìn thấy mực nước hạ xuống, mọi người mới thật sự yên tâm.

Chẳng qua, khi những cô nương từ trong thôn lấy chồng ra ngoại thôn mang theo con cái về thăm nhà mẹ đẻ, họ mang về một tin tức gây chấn động: tối qua, nhiều thôn trang ở hạ du thôn Đại Hà đã bị vỡ đê, hơn phân nửa ruộng đồng và nhà cửa đều bị ngập.

Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp trong thôn. Thôn dân cảm thấy tiếc thương cho những thôn trang bị vỡ đê, bởi trong thôn có rất nhiều cô nương đã lấy chồng về các thôn lân cận. Khi nhà con rể gặp tai họa, họ cũng lo lắng theo. Trong lòng thôn dân đồng thời dâng lên một cảm giác may mắn, may mắn vì thôn trưởng đã dẫn dắt họ xây dựng đê đập từ sớm, nếu không thì thôn Đại Hà cũng có thể đã gặp kết cục giống như các thôn ở hạ du. Cuối cùng, những năm trước đều là thôn Đại Hà vỡ đê và bị ngập nghiêm trọng nhất, trong khi các thôn hạ du đôi khi thậm chí không bị ảnh hưởng gì.

Tuy nhiên, tình thế phát triển ngoài dự đoán của mọi người. Hai ngày sau, mấy thôn bị ngập ở hạ du đã kiện cáo thôn Đại Hà, lý do là vì thôn Đại Hà xây dựng đê đập năm nay mới dẫn đến việc các thôn của họ bị ngập, và yêu cầu thôn Đại Hà phải bồi thường.

An Cát nghe xong chỉ cười mà tức giận. Hóa ra trước đây, trong mắt họ, thôn Đại Hà chỉ là vật để họ gánh lấy tai họa.

Kết quả là, huyện lệnh mới nhậm chức đã tiến hành điều tra và sau đó trực tiếp ra lệnh đánh hai mươi đại bản những người đi kiện và đuổi họ ra ngoài. Hơn nữa, ông còn ra lệnh bãi miễn chức vụ thôn trưởng của các thôn này. Kết quả này tự nhiên làm thỏa mãn lòng người.

Cách thiên, nha môn cử một vị điển lại* dẫn theo người đến thôn Đại Hà để khảo sát đê đập. Thôn trưởng dẫn năm vị bảo trường* đến tiếp đón người của nha môn. Khi An Thịnh Tài thấy vị điển lại hỏi về cách xây dựng đê đập, ông lập tức bảo An Viễn về nhà lấy thư, sau đó tỉ mỉ kể lại quá trình xây dựng đê đập. Ông nói rằng, nếu sau này các thôn dọc theo con sông đều dựa theo phương pháp xây dựng đê đập của thôn họ, thì khả năng bị ngập sẽ giảm đi rất nhiều. Đây là việc tốt cho dân, nên An Thịnh Tài đương nhiên không có gì phải giấu giếm.

*Điển lại: quan phụ trách sổ sách.
*Bảo trường: những người đứng đầu các bảo trong thôn

Vị điển lại sau khi nghe xong liền gật đầu liên tục và không tiếc lời khen ngợi. Trong lòng ông cảm thán rằng thôn Đại Hà lại có thể tìm ra một phương pháp xây dựng đê đập tốt như vậy từ trong sách vở. Sau khi trở về, ông đã báo cáo trung thực với vị huyện lệnh mới nhậm chức.

Sau đó, An Cát nghe nói Vương Đại Lang đã xúi giục người trong tộc cùng với các thôn khác kiện cáo. Khóe miệng An Cát nhếch lên một nụ cười. Vương Đại Lang này, cô gần như đã quên mất. Trước đây, cô còn coi hắn như một đối thủ đáng để đề phòng, nhưng hóa ra người này lại chỉ là kẻ tự tìm đường chết. Sau việc này, Vương Đại Lang chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị căm ghét ở Nhị Hà thôn, bởi vì những người có tính ác liệt thường rất ít khi tự nhìn lại sai lầm của mình, mà thay vào đó là trút giận lên người đã xúi giục họ kiện cáo từ đầu.

Quả nhiên, không lâu sau đó, từ Nhị Hà thôn truyền đến tin tức rằng Vương Đại Lang đã dẫn theo vợ bỏ đi, không ai biết họ đi đâu.

An Cát mỗi ngày đều bận rộn phơi khô dược liệu, và hai gian phòng mới xây ở phía tây đã hoàn toàn trở thành kho chứa thuốc. Những người được thuê hái thuốc ngày càng làm việc thành thạo hơn. Hiện tại, mỗi ngày cô phải chi trả khoảng một đến hai lượng bạc, và nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ không thể xoay sở được. Vì thế, cô đã lấy 160 lượng bạc đầu tư vào cổ phần trước, nhận lại khế ước, và báo cáo tình hình thực tế với thôn trưởng. Sau đó, cô tạm ứng số bạc cần thiết để thu mua dược liệu từ thôn trưởng. Cô đã hiểu rõ rằng đến lúc đó, cô sẽ ghi chép sổ sách rõ ràng và cung cấp dược liệu tương ứng cho tửu phường.

Hiện tại, số bạc đầu tư vào cổ phần của tửu phường đều được đặt dưới sự quản lý của thôn trưởng, và tất cả các khoản chi tiêu đều do An Nghĩa ghi sổ. Khi tửu phường đi vào hoạt động, cô sẽ chính thức tiếp quản.

An Sinh và An Khang đã trở về thôn Đại Hà trước mùa thu hoạch hai ngày. An Sinh đến nhà An Cát khi vẫn còn đang ngồi xe la, anh đơn giản kể lại quá trình tìm người cho cô nghe. Sau khi nói xong, anh bảo: "Thôn trưởng nhờ ngươi đến nhà ông ấy một chuyến." Sau đó, anh vội vã chạy về nhà.

Khóe miệng An Cát nở một nụ cười mỉm, cô biết anh chàng này đang nhớ vợ. Cô vào phòng nói với Bạch Trà một tiếng, rồi mới đi đến nhà thôn trưởng.

An Sinh mời được một người thợ ủ rượu tên là Lý Thuần trở về. Năm nay ông 42 tuổi, quê ở Khánh An phủ. Trước đây, Lý sư phó làm việc tại một tửu phường trong phủ thành. Do bị vu oan bởi một sư phó khác trong tửu phường, ông buộc phải rời đi. Sau đó, ông trải qua nỗi đau mất con trai và con dâu tái giá, kiện tụng khiến ông gần như mất hết tài sản. Phủ thành với ông trở nên quá đau khổ, vì vậy khi An Sinh và An Khang tìm đến ông, ông mới quyết định cùng vợ và đứa cháu gái duy nhất của mình đến thôn nhỏ này định cư.

Khi An Cát đến, thôn trưởng đang ở nhà chính nói chuyện với Lý sư phó. An Cát mỉm cười gật đầu chào hỏi, sau đó ngồi xuống đối diện với Lý sư phó. Bên cạnh Lý sư phó còn có một người phụ nữ, và một đứa trẻ khoảng ba tuổi có diện mạo xinh xắn. Đứa bé này mở to đôi mắt to tròn, vẻ mặt tò mò nhìn xung quanh, không làm ồn hay gây rối, có thể thấy là một đứa trẻ rất hiểu lễ nghĩa.

An Thịnh Tài nhìn Lý Thuần, cười nói: "Vị này chính là cháu gái họ của ta, An Cát, cũng là tổng quản sự của tửu phường. Về sau, mọi việc liên quan đến tửu phường đều do nàng phụ trách. Lý lão đệ có chuyện gì thì cứ nói với nàng." Ông và Lý Thuần có tuổi tác tương đương, vừa nói chuyện vừa cảm thán về những khó khăn mà Lý Thuần đã trải qua. Trung niên mất con trai, mà lại là đứa con duy nhất, đả kích này không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi.

Trong đôi mắt đã trải qua nhiều đau thương của Lý Thuần hiện lên vẻ kinh ngạc. Ông không ngờ rằng tửu phường của thôn Đại Hà lại do một nữ tử làm chủ. Ông nén lại sự ngạc nhiên trong lòng và bắt đầu nói chuyện với vị tổng quản sự của tửu phường.

An Cát cười nói vài lời khách sáo chào mừng, sau đó nhường quyền nói chuyện lại cho thôn trưởng. Nàng ngồi một bên nghe hai vị trung niên nói chuyện, thỉnh thoảng chen vào vài câu để thể hiện sự hiện diện của mình. Về tay nghề của Lý Thuần, nàng tin rằng An Sinh đã điều tra kỹ lưỡng, nếu không thì An Sinh đã không đưa người này về. Điểm này nàng rất tin tưởng vào anh ta.

Lý Thuần nghe thôn trưởng nói sẽ để gia đình ông tạm thời ở trong căn phòng phía tây của nhà thôn trưởng, ông cười cảm ơn rồi nói: "Tôi cùng vợ và cháu gái đã quyết định định cư ở thôn này, nên tự nhiên muốn có một căn nhà của riêng mình. Nếu tiện, xin thôn trưởng phân cho tôi một mảnh đất nền nhà, và giúp tôi tìm vài người xây nhà, tôi muốn tranh thủ trước khi trời lạnh dẫn gia đình vào ở."

Trên đường đi, An Sinh và An Khang đã kể cho ông nghe về tình hình thôn Đại Hà. Sau khi quan sát, ông nhận thấy nơi này gần núi gần sông, là một địa điểm tốt. Ông đã bán nhà trước khi đến đây, trong tay có đủ tiền để ổn định cuộc sống ở đây. Tửu phường mỗi tháng trả ông hai lượng tiền công, dù không có ruộng đất, ông cũng có thể sống tốt ở đây. Về sau, ông không mong cầu gì hơn, chỉ hy vọng có thể cùng vợ nuôi nấng cháu gái duy nhất của mình trưởng thành trong bình an.

An Thịnh Tài nghe vậy liền vui vẻ đồng ý: "Chuyện này dễ thôi, lát nữa Lý lão đệ cùng ta đi xem đất, ngươi chọn bất kỳ mảnh đất nào cũng được. Trong thôn có thợ xây nhà chuyên nghiệp, xây ba gian phòng không đến hai mươi ngày là xong. À, đúng rồi, ngày mai ngươi cùng ta lên huyện nha làm thủ tục hộ tịch luôn."

Dứt lời, thôn trưởng nhìn cô bé xinh xắn kia và hỏi: "Lão đệ, cháu gái này của ngươi bình thường sống cùng ngươi, hay là sẽ trở thành nữ hộ khẩu riêng?" Ông hỏi vậy là vì gia đình Lý chỉ còn lại cô cháu gái này, nếu không có ai nối dõi thì chẳng phải là dòng họ Lý sẽ tuyệt hậu hay sao, bởi trong suốt cuộc trò chuyện, Lý Thuần cũng không có ý định nhận nuôi thêm con cái.

Nghe vậy, Lý Thuần sững sờ, suy nghĩ về việc cháu gái sẽ là nữ hộ khẩu. Nhìn cháu gái, ông nhất thời khó có thể đưa ra quyết định, không chắc chắn có nên giao lại trách nhiệm nặng nề này cho cô bé hay không.

An Thịnh Tài hiểu rõ tình hình, chỉ vào An Cát và cười nói: "Cháu gái ta đây cũng là nữ hộ khẩu, giờ đã lấy vợ và có con rồi, ngươi xem, hương hỏa của nhà ta không phải vẫn được tiếp tục sao."

Nghe vậy, An Cát liền đảo mắt, lời này dễ khiến người ta hiểu lầm quá.

Vợ chồng Lý Thuần nghe xong đều ngạc nhiên nhìn An Cát, thầm nghĩ rằng cô gái này đã lấy vợ và có con.

Thấy vậy, An Cát liền giải thích rằng đứa bé là do nàng nhận nuôi, không phải là con ruột của nàng và vợ nàng.

Vợ chồng Lý Thuần nghe vậy, mặt mày suy tư. Xem ra việc này cũng không phải là không thể chấp nhận, họ nhìn nhau và quyết định sẽ bàn bạc thêm về chuyện này sau.

Sau bữa cơm chiều, An Cát cùng thôn trưởng và Lý sư phó đi đến địa điểm sẽ xây dựng tửu phường. Họ muốn thảo luận về cách bố trí và xây dựng tửu phường sao cho hợp lý, bởi tửu phường cần được phân chia công năng rõ ràng: chỗ nào dùng để ủ rượu, chỗ nào dùng làm hầm chứa rượu, chỗ nào dùng làm nơi phơi sấy lương thực, tất cả đều cần được chú ý. Đây cũng là lý do vì sao họ mời Lý sư phó đến để bàn bạc việc xây dựng tửu phường, vì tất cả họ đều là dân thường, dù có đọc sách cũng không biết chi tiết về công việc này.

Trên đường đi, Lý Thuần trò chuyện cùng thôn trưởng và An Cát về cách xây dựng xưởng ủ rượu. An Cát và thôn trưởng liên tục gật đầu tỏ vẻ học hỏi, những kiến thức mà Lý sư phó chia sẻ thật sự là điều họ không biết trước đây.

Ủ rượu cần sử dụng lương thực, sau khi thu mua lương thực phải rửa sạch sẽ, sau đó phơi nắng cho khô. Vì thế, cần có nơi để phơi nắng lương thực, nơi để rửa sạch lương thực, và công nhân để làm những việc này. Số lượng công nhân cần thiết sẽ phụ thuộc vào quy mô của tửu phường và sản lượng rượu mong muốn.

Rượu được xem như tinh hoa của lương thực, còn men rượu thì được ví như xương sống của rượu. Men rượu tốt sẽ cho ra rượu ngon, và việc tạo ra men rượu không thể thiếu các loại dược liệu. Nếu muốn rượu ngon thì phải có men rượu tốt, mà men rượu tốt nhất chính là men được làm từ các dược liệu quý.

Nghe vậy, An Cát tò mò hỏi thêm. Thì ra việc chế tác men rượu còn cần đến dược liệu, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên và nói:

"An Sinh chắc đã nói với ngài rồi, sau này tửu phường chúng ta chủ yếu bán rượu thuốc, nên nếu Lý sư phó cần bất kỳ loại dược liệu nào, cứ nói với ta." Hiện tại, nhà nàng có rất nhiều dược liệu sẵn.

Lý Thuần nghe vậy thì gật đầu và nói rằng mình sẽ cần một số dược liệu. Trước đây, những dược liệu này thường do quản sự của tửu phường mua từ hiệu thuốc, nhưng giờ đây việc này sẽ do An Cát đảm nhiệm.

Lý Thuần hiện lên cân nhắc, nhìn An Cát và hỏi: "Lý mỗ không tài giỏi, chỉ biết ủ rượu vàng. Không biết tổng quản sự có yêu cầu gì đặc biệt về việc chế tác rượu thuốc không?"

An Cát nghe vậy liền trả lời rằng có một số loại rượu thuốc yêu cầu phải dùng rượu vàng để chế tác mới đạt yêu cầu.

An Thịnh Tài nghe xong và ra hiệu cho Lý lão đệ tiếp tục nói. Hắn cảm thấy hứng thú với việc biết quy trình chế tạo rượu. Hắn đã cộng gộp các công việc cần thiết trong đầu, như phơi nắng lương thực và rửa sạch lương thực, và nghĩ rằng trong thôn có thể sắp xếp khoảng hai mươi người làm việc, đồng thời nếu An Cát có thể dạy thêm cho mọi người cách hái thuốc, thì sẽ có nhiều cơ hội làm việc hơn. Điều này có thể khiến mỗi gia đình trong thôn có thu nhập ổn định hàng tháng, giúp cải thiện cuộc sống.

Nếu An Cát biết được thôn trưởng đang suy nghĩ cho sự phát triển của thôn như vậy, chắc chắn nàng sẽ khen ngợi ông. Quả thực, đây là một thôn trưởng luôn vì lợi ích của dân.

Lý Thuần mỉm cười và tiếp tục giải thích: "Bước tiếp theo là đem dược khúc trộn đều với lương thực rồi chưng đến khi nửa chín nửa sống. Giai đoạn này yêu cầu công việc của những người chưng. Sau đó, cần cho phối liệu cùng với lương thực đã nửa chín nửa sống vào hầm, giai đoạn này cần những công nhân phụ trách việc quấy lương thực... Bước cuối cùng là chưng nấu men rượu, giai đoạn này yêu cầu nhóm lửa công nhân..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro