Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người tới địa phương sau, Lý Thuần nhìn xung quanh, biết trên núi có dòng suối, nên lấy một cây gậy nhỏ trên mặt đất vẽ một bản đồ. Ông cùng thôn trưởng và An Cát bàn bạc xem nên xây dựng xưởng rượu như thế nào. An Cát lấy giấy bút từ trong sọt ra, vẽ theo lời chỉ dẫn của Lý sư phụ, nơi nào đặt lò chưng, nơi nào làm hầm chứa đều được ghi chú rõ ràng. Khi nghe đến việc xây dựng hầm chứa và hầm rượu, tốt nhất nên dùng đất sét chất lượng cao, An Cát không khỏi cảm thán trong lòng rằng không ngờ việc xây dựng xưởng rượu lại phức tạp đến vậy.

An Cát thu dọn giấy bút, nhìn Lý Thuần hỏi: "Sau khi xưởng rượu xây xong, liệu mùa đông năm nay có thể ủ rượu không?" Một khi xưởng rượu bắt đầu xây dựng, tiền bạc sẽ đổ vào không ngừng. Nếu xưởng rượu sớm ngày ủ được rượu, họ mới có thể bán rượu để thu lợi nhuận.

An Thịnh Tài cũng nhìn Lý lão đệ, nghĩ rằng sau khi thu hoạch vụ mùa xong sẽ bắt đầu xây dựng xưởng rượu. Trong làng có nhiều lao động, không tới hai tháng là có thể hoàn thành. Nếu mùa đông xưởng rượu có thể khởi công, thì nhiều người trong làng sẽ có thể đến làm công kiếm tiền. Hơn nữa, khi xưởng đã xây dựng xong mà để không không dùng thì rất lãng phí.

Lý Thuần nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mùa đông khởi công thì không kịp làm men rượu, trừ khi đi mua men rượu, nhưng giá cả hơi đắt." Mua men để làm rượu trắng bán thì hầu như không có lãi. Tuy nhiên, theo như An Cát nói, xưởng rượu sau này sản xuất rượu trắng chủ yếu để làm rượu thuốc, nếu không dựa vào việc bán rượu trắng để kiếm tiền thì mua men rượu để ủ cũng có lợi.

An Cát cùng thôn trưởng nghe xong quyết định mua men rượu để mùa đông năm nay khởi công ủ rượu. Họ hỏi Lý sư phó xem có thể mua men rượu ngon ở đâu, và sau khi nghe xong, họ dự định đợi thu hoạch xong hoa màu sẽ sắp xếp người đi đến phủ thành mua men rượu.

An Cát yêu cầu Lý Thuần liệt kê tất cả các thiết bị và vật dụng cần thiết để ủ rượu cho xưởng rượu, sau đó giao cho thôn trưởng. Những thứ này sẽ được đặt mua ngay sau khi thu hoạch vụ mùa xong, và khi xưởng rượu xây xong, chỉ cần lắp đặt thiết bị là có thể bắt đầu hoạt động.

Ba người cùng nhau trò chuyện trên đường trở về làng, An Cát và thôn trưởng về nhà, sau đó bàn bạc một lúc trước khi chào tạm biệt.

An Cát về đến nhà, thấy Đại Phúc và Nhị Quý mang theo tức phụ tới đang ở trong sân, vừa nói chuyện vừa cười đùa vui vẻ.

Bạch Trà đang bế đứa con nhỏ, nhìn thấy An Cát trở về thì mỉm cười, nắm lấy tay nhỏ của Nam Phong và vẫy tay chào.

An Cát mỉm cười, bước tới ngồi xuống bên cạnh vợ mình, tò mò hỏi: "Vừa mới nói chuyện gì mà vui thế?"

Dứt lời, cô liếc nhìn về phía Nhị Quý, cảm giác rằng cậu này lại có chuyện gì đó thú vị.

Nhị Quý mắt sáng lên, vẻ mặt tự hào: "Hôm nay ở cổng nam thành có một quán mới mở, họ thấy đệ nhỏ bé định bắt nạt đệ,tức phụ nhà đệ tiến lên một cú đá làm hắn ngã lăn quay. Bây giờ nhìn thấy đệ , hắn đều tránh xa." Ha ha, thấy không, cô vợ Nhị Nha nhà cậu quả là lợi hại.

Nhị Nha cũng có tính cách mạnh mẽ, bảo vệ chồng mình là chuyện đương nhiên. An Cát nghe xong nhìn hai người họ, không khỏi bật cười ha ha. Ôi trời, hai người này thật là cặp đôi hoàn hảo! Cô ấy dám chắc rằng vợ chồng Nhị Quý sau này tình cảm sẽ rất tốt, nhìn Nhị Quý có vẻ mặt tự hào "tức phụ của ta giỏi nhất", Nhị Nha không chừng sẽ luôn chiều chuộng đệ ấy.

Bạch Trà bật cười và lắc đầu. Thôi thì, chỉ cần Nhị Quý và Nhị Nha hạnh phúc là được rồi. Hai người sống với nhau mà biết bao dung và dựa vào nhau như vậy thì rất tốt.

Đại Phúc vừa định giơ tay đánh em trai mình một cái, nhưng bị Nhị Nha trừng mắt nhìn, lập tức thu tay lại, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối. Đến lúc này, Nhị Quý đã có người thương,cậu cũng không dám tùy tiện "ra tay" quá đà với em trai nữa.

Vương Đại Nha mỗi ngày nhìn thấy muội muội và em rể sống vui vẻ, cô ấy cũng không khỏi vui lây. Mỗi lần về nhà, cô kể lại chuyện vui của họ, khiến cha mẹ và Tam muội cười không ngớt.

Mọi người vừa nói chuyện vừa cười đùa, An Cát nghe Vương Đại Nha nói Tam muội của cô ấy muốn trở thành nữ hộ và sau này sẽ chọn chồng, cô không khỏi nhướn mày. Việc này ngoài dự đoán nhưng cũng hợp lý, vì Vương Lạp Hộ chỉ có ba cô con gái, bây giờ hai người đã lấy chồng, còn lại cô em út kén rể cũng không tồi, vừa có thể kế thừa tài sản, vừa có thể duy trì gia đình Vương Lạp Hộ này.

Người xưa, trừ khi không còn cách nào khác, ai cũng không muốn tuyệt hậu. So với việc nhận con nuôi, mọi người ở đây thích con gái của mình trở thành nữ hộ và kén rể hơn. Dù sao thì đó cũng là huyết mạch của chính mình được duy trì, chẳng hạn như trường hợp của An Đại Hà. Những gia đình không có con gái mới phải lựa chọn nhận con nuôi. Cô ấy có thể cưới được Bạch Trà là vì cả hai bên cha mẹ đều đã qua đời, nếu không thì muốn cưới được Bạch Trà cũng không dễ dàng như vậy.

An Cát nghĩ đến việc sắp tới phải bận rộn với thu hoạch vụ mùa, tiếp theo là công việc liên quan đến xưởng rượu. Việc phơi thuốc cũng cần phải tìm hai người giúp đỡ.

An Cát nhìn Đại nha, cười nói: "Ta muốn tìm hai người phơi thuốc, Tam Nha nhà ngươi có muốn học cách phơi thuốc không? Học việc mỗi tháng 300 văn, sau này ký khế ước với xưởng rượu thì mỗi tháng 600 văn."

Đừng coi thường 600 văn này, đó chính là lương tháng. Nói cách khác, sau khi ký kết khế ước, mỗi tháng đều có thể nhận được 600 văn, một năm là hơn bảy lượng bạc. Nông dân làm ruộng quanh năm suốt tháng cũng khó mà kiếm được nhiều như vậy.

Phơi thuốc cũng được coi như là một nghề kỹ thuật, mức thu nhập này không cao cũng không thấp. Tự mình hái thuốc, phơi khô, làm vài tháng trong năm kiếm tiền cũng tốt hơn là làm ở xưởng rượu.

An Cát chọn Vương Tam Nha, một là vì hai nhà có quan hệ họ hàng, hai là vì cô ấy nhìn trúng sức lực của Tam Nha, có thể so với đàn ông cũng không kém. Hơn nữa, nếu Vương Tam Nha thực sự trở thành nữ hộ, mỗi tháng có thu nhập ổn định, không phải sẽ có chỗ dựa hay sao?

Về phần danh sách người còn lại, cô ấy muốn dành cho vợ của An Bình. Cô nghe Liễu Tử Yên nói rằng Vương thị mỗi ngày đều ra sân nhìn những phụ nữ lên núi hái thuốc với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Trước đây, An Cát không suy nghĩ chu toàn, chỉ dạy mười tám nữ hộ mới đến đi hái thuốc, khiến cho gia đình An Bình bị bỏ lại phía sau. Mặc dù cô đã sắp xếp cho An Bình làm việc bán rượu cho An Sinh, nhưng hiện tại gia đình An Bình vẫn đang gặp khó khăn, vì vậy cô mới nghĩ đến việc để Vương thị học cách phơi thuốc, kiếm chút tiền mặt để giúp đỡ gia đình.

Những ngày này, cô sẽ quyết định mức lương cho các ngành nghề trong xưởng rượu. Sau khi thu hoạch xong vụ mùa, cô sẽ bắt đầu tuyển công nhân trong làng. Xưởng rượu sẽ ký kết hợp đồng dài hạn với mỗi công nhân, và nếu xưởng rượu hoạt động tốt và có lợi nhuận, thì phúc lợi và đãi ngộ cũng sẽ tăng theo. Đương nhiên, đó là chuyện của tương lai.

Vương đại nha vừa nghe xong liền thay mặt em gái đồng ý ngay. Việc tốt như vậy làm sao có thể từ chối được, dù em gái không muốn trở thành nữ hộ, có công việc này cũng có thể tìm được một gia đình tốt trong làng.

An Cát thấy buồn cười, nghĩ rằng cũng nên hỏi ý kiến của người trong cuộc chứ.

Mọi người nói đùa một lúc, cho đến khi tiểu Nam Phong làm ồn lên thì họ mới cáo từ ra về.

Trong thời gian thu hoạch vụ mùa, cả thôn Đại Hà đều bận rộn làm việc. Người dân trong thôn thu hoạch lương thực xong thì kéo đến sân phơi hoặc phơi trong sân nhà mình, đợi thu hoạch xong hết thì tranh thủ lúc trời đẹp mà suốt đêm đập thóc.

An Cát đi đâu trong mấy ngày liên tiếp cũng có thể nghe thấy tiếng đập thóc lách tách vang lên. Nhà cô may mắn vì trồng toàn khoai tây và khoai lang, nên chỉ cần đào khoai tây và khoai lang lên là xong, không cần phải như người khác, suốt đêm đập thóc.

Trên mảnh đất hai mẫu của gia đình, cô cầm cái cuốc đào đất phía trước, còn Bạch Trà đi phía sau nhặt khoai tây. An Cát buông cái cuốc xuống, quay lại nhìn thấy rổ khoai tây của vợ đã gần đầy, liền vội vàng đến giúp đỡ, hai người cùng nhau khiêng rổ khoai tây về phía sân sau, chất đống khoai tây ở góc tường.

An Cát thấy vợ còn định ra đồng tiếp, liền kéo nàng lại, cười nói: "Nghỉ ngơi một chút đi, nhà mình chỉ có chút việc này thôi, không cần vội." Dứt lời, cô trải chiếc chiếu đã phơi sẵn trên mặt đất, kéo vợ ngồi xuống và ôm nàng vào lòng.

Trong mắt Bạch Trà ánh lên nét cười, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, biết rằng An Cát sợ nàng mệt. Dù sao thì cũng sắp thu hoạch xong rồi, thật sự không kém một chốc một lát, vì vậy cô an tâm dựa vào lòng An Cát, thả lỏng người. Cô có thể thư giãn như vậy cũng là vì cửa trước đã được buộc chặt.

An Cát nhìn khoai tây và khoai lang xếp thành đống như núi nhỏ trong sân, trong lòng có chút lo lắng. Nhiều như vậy thì ăn sao cho hết? Bây giờ điều kiện sống tốt hơn, ai còn ăn khoai tây khoai lang hàng ngày? Bán cũng không được giá, mà khoai lang khô và khoai tây lát cô đã phơi rất nhiều rồi, căn bản là ăn không hết. Nếu không làm thành bột khoai lang và bột khoai tây thì sao? Sau đó lại lắc đầu vì nghĩ đến công việc đó cũng mệt mỏi.

An Cát cúi đầu, ánh mắt rơi vào chiếc cổ trắng nõn của vợ, ánh mắt cô tối lại, không nhịn được cúi đầu hôn lên. Cảm thấy tức phụ giãy giụa, cô càng ôm chặt hơn, đến khi chiếm đủ lợi mới buông ra.

Mặt Bạch Trà ửng hồng, cô giơ tay cấu vào eo An Cát một cái, trừng mắt nhìn cô rồi đứng dậy cầm rổ đi xuống ruộng nhặt khoai tây. Cô lo rằng nếu còn ở lại, không chừng người này sẽ làm chuyện gì đó. Nghĩ đến sự táo bạo và mặt dày của An Cát, mặt Bạch Trà lại hiện lên một chút đỏ ửng.

An Cát cười hì hì, đứng dậy theo sau Bạch Trà đi về phía ruộng. Vợ suy nghĩ nhiều quá, trên tay cô đầy bùn đất, có thể làm gì được chứ? Nhiều nhất cũng chỉ là tranh thủ ôm một chút qua lớp quần áo thôi.

Sau khi thôn dân đập thóc xong, việc tiếp theo là rê thóc. Họ dùng cào gỗ nhấc hạt gạo lên, lợi dụng sức gió để thổi bay vỏ trấu và các tạp chất, sau đó thu gom gạo sạch sẽ về nhà. Đến đây, vụ thu hoạch mùa vụ này coi như đã hoàn tất.

Thu hoạch vụ thu xong, việc quan trọng nhất là nộp thuế lương thực. Triều Đại Lương áp dụng chế độ thu thuế theo tỷ lệ mười lăm phần trăm, tức là mỗi mẫu đất phải nộp một đấu lương thực. Có hai phương thức thu thuế: một là nộp trực tiếp lương thực, hai là quy đổi thành tiền để nộp. Nhà An Cát trồng khoai tây và khoai lang đỏ, không phải lương thực được thu nhận, nên chỉ có thể quy đổi thành tiền để nộp. Với hai mẫu đất của nhà cô, phải nộp 100 văn tiền.

Mỗi năm đến thời điểm này, huyện nha đều phái quan viên đến địa phương xác định điểm thu thuế, thời gian kéo dài trong năm ngày, nếu ai bỏ lỡ thời gian này thì phải lên huyện nộp. Dân làng Đại Hà thường phải xếp hàng từ nửa đêm, dù như vậy cũng phải đến tối mới xong việc.

An Cát vội vàng đánh xe la đến điểm thu thuế ở địa phương, nhìn hàng người dài dằng dặc không thấy đầu, cô tặc lưỡi hai tiếng, rồi đi đến chỗ thu thuế quy đổi thành tiền, nơi không có ai xếp hàng, nộp 100 văn tiền và nhận lấy biên lai nộp thuế. Sau đó, cô đi chợ mua sắm một lượt rồi mới về nhà.

Bạch Trà đang ở trong sân dạy Vương Thị và Vương Tam Nha phơi dược liệu. Cô truyền lại toàn bộ những gì An Cát đã dạy cho mình.

Nghe thấy có động tĩnh ngoài sân, cô ngẩng đầu lên thấy An Cát đã về, trong mắt hiện lên ý cười, đứng dậy đi ra cửa, thấy phía sau còn có một chiếc xe bò, cô không khỏi tò mò hỏi: " Nàng mua cái gì vậy?" thế nhưng là đầy một xe.

An Cát quay đầu lại cười: "Mua một xe than củi, tranh thủ bây giờ còn thời gian thì mua mấy thứ này luôn, để sau này không phải mua với giá cao."

Nói xong, cô còn tự hào quay sang khoe với vợ: "Tiết kiệm được một văn cho mỗi cân đấy!" Nếu không phải có người ngoài ở đây, cô nhất định sẽ làm nũng để được vợ khen. Loại niềm vui này thường xuyên diễn ra giữa cô và Bạch Trà.

Bạch Trà nghe vậy, buồn cười lắc đầu, trừng mắt nhìn cô một cái rồi quay người đi vào nhà. Người này chỉ khi có người ngoài mới ngoan ngoãn một chút thôi.

An Cát sờ mũi, quay lại nhờ người phu xe bò giúp mang than củi vào nhà kho ở sân sau. Sau khi phu xe xếp xong hàng, An Cát trả tiền xe và cho thêm năm văn để trả công khuân vác.

An Cát đánh xe la vào sân, dỡ hàng xuống, từ từ mang từng món đồ từ xe vào nhà. Cô vừa mới ở chợ mua rất nhiều rau củ, có củ cải, nấm, cà tím, bí đỏ, ớt cay, v.v. Những thứ này đều là để phơi khô, làm thực phẩm dự trữ cho mùa đông.

Bạch Trà giúp mang đồ vào bếp, khẽ cười nói: "Những thứ này làm sao mà ăn hết được?" Nhìn đống rau củ chất đầy trong góc bếp, quả thực là quá nhiều.

An Cát cười giải thích tác dụng của những món ăn: "Củ cải cắt lát phơi khô để làm dưa muối, cà tím và bí đỏ cắt miếng phơi khô, nấm và ớt cay rửa sạch rồi phơi khô. Tất cả đều để lưu trữ cho mùa đông." Còn vườn rau cải trắng sẽ được dùng để làm dưa chua và đông lạnh,vậy thì trong nhà có khoai tây thì làm gì,lam một chút đậu giá. Vậy là đủ cho mùa đông rồi, thịt cá có thể mua thêm khi cần.

Bạch Trà mỉm cười, chưa nói gì đã bắt tay vào rửa sạch rau củ. Mùa đông trước đây chỉ có rau ngâm và cải trắng, không ngờ bây giờ có nhiều món như vậy.

An Cát vén tay áo, cầm dao bắt đầu cắt củ cải. Trong khi làm, cô lải nhải trò chuyện với vợ. Hai người cứ vậy mà làm việc trong bếp.

Khi An Cát nghe thôn trưởng gọi mình, cô hiểu rằng đã đến lúc bàn việc khai trương tửu phường. Cô nói với vợ, rồi về phòng lấy chương trình và bản vẽ của tửu phường để đưa cho thôn trưởng.

Tới nhà thôn trưởng, An Cát thấy các vị quan chức đã có mặt, cô cười chào hỏi và ngồi xuống ghế đã chuẩn bị sẵn cho mình. Cô không cần khách sáo.

An Thịnh Tài nhìn mọi người đã đủ, bắt đầu nói: "Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về việc khai trương tửu phường. Các vị đã nộp đủ bạc, hôm qua ta đã làm thủ tục khai tửu phường ở huyện nha. Chờ thôn dân nộp đủ lương thuế thì chúng ta sẽ bắt đầu xây dựng tửu phường." Sau khi nói qua một vài điều cơ bản, ông mở lời để mọi người góp ý.

Lúc này, mọi người bắt đầu thì thầm, bạc đã nộp xong, chỉ còn việc bàn bạc.

An Cát nghe vậy, nhìn sang An Thịnh Kim lẩm bẩm nói, suýt thì bật cười. Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của thôn trưởng, cô hiểu rằng thôn trưởng chắc chắn có cảm giác cô đơn.

Thực ra, có thể hiểu được cảm giác của mọi người. Nếu bảo họ bàn về vấn đề gì, họ đều có thể dễ dàng giải thích vì họ đã quen với việc trồng trọt. Nhưng khi yêu cầu họ bàn về việc xây dựng tửu phường, họ chắc chắn không biết phải làm sao vì chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ này và không đọc sách nhiều.

Vương Phú Quý vẻ mặt buồn bực. Sau khi làm thôn chính, ngoài việc quản lý Đại Hà thôn, An Thịnh Tài còn giao cho hắn quản lý mấy thôn nhỏ khác. Hắn phải đi kiểm tra các thôn nhỏ này, mất khá nhiều thời gian, vì chúng đều nằm ở khe suối và không có đường đi, phải đi bộ. Hắn hiện đang tự hỏi vì sao An Thịnh Tài lại tin tưởng giao công việc này cho hắn.

Khi thấy không ai phát biểu ý kiến, An Cát cười nói: "Nếu bạc đã giao đúng chỗ, thì nhiều đồ vật có thể đặt mua. Các thiết bị và men rượu cho tửu phường sẽ do Lý sư phó và An Sinh phụ trách mua sắm. Nếu muốn bắt đầu xây dựng tửu phường, có thể cần phải nhờ Vương bảo trưởng. Đây là bản vẽ và kế hoạch tửu phường theo yêu cầu của Lý sư phó, xem xem có thể triển khai không." Dứt lời, cô đưa bản vẽ đã chỉnh sửa và kế hoạch tửu phường cho Vương Hiển Quý và thôn trưởng.

Vương Hiển Quý xem xong và cho rằng có thể thực hiện được. Hắn biết công việc này là do hắn phụ trách, dù không được trả tiền, hắn vẫn phải làm cho tốt, vì tửu phường cũng liên quan đến hắn. Hơn nữa, con của hắn cũng cần phải làm, gần đây còn phải gấp rút xây nhà cho Lý sư phó, vì vậy còn phải dành thời gian cho việc này.

An Cát cười nói tiếp: "Vậy là tốt rồi. Tửu phường cần nhiều công nhân, ý của ta là mỗi ngày sẽ trả hai mươi văn tiền công cho những người làm việc trong thôn." Nếu An Cát quản lý tửu phường, cô sẽ căn cứ vào giá công ngắn hạn trong huyện để định mức tiền công.

Mọi người nghe xong nhìn nhau mà không nói gì. An Cát đã đầu tư nhiều nhất, và cô không quá quan tâm đến ý kiến của họ, chỉ cần đảm bảo công việc công bằng là được.

An Thịnh Kim, Vương Hiển Quý, và Vương Phú Quý đều rất quan tâm đến vấn đề này. Họ quản lý thôn dân, hiện tại thấy An Cát thuê người hái thuốc mỗi ngày, họ đều ghen tị. Có người còn đến nhà họ dò hỏi xem có chuyện gì tốt không, điều này làm họ cảm thấy không thoải mái.

Vương Phú Quý là người đại diện đưa ra vấn đề này, vì nếu việc này không công bằng, hắn có thể sẽ có ý kiến.

An Cát nghe vậy cười và nhìn về phía thôn trưởng. Đây là trách nhiệm của thôn trưởng, cô cũng không thể thay thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro