Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 13

Editor: VũPhi  



"Cô muốn nói vì Sùng Hân nên chúng ta không có khả năng đúng không?"


Một câu nói lưu loát trắng ra! Làm cho Lương Vận Hàm trong lòng căng thẳng


"Cô không cảm thấy như vậy rất bảo thủ sao? Hơn nữa đối với cả ba chúng ta đều không công bằng. Tất nhiên cô có tính cách của cô, bao gồm một đống lớn những nguyên tắc đối nhân xử thế chẳng hạn cô hoàn toàn có khả năng mặc kệ hoặc không. Thế nhưng tôi vẫn muốn nói, cô như vậy cũng không giải quyết được vấn đề. Tôi cùng Sùng Hân sẽ không bởi vì của cô nhường đường mà quen nhau. Nếu như Sùng Hân biết tôi thích cô, như vậy tình cảm hai người các cô vẫn sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó cô cũng không dễ chịu."


"...."


"Giống như cô nói , các cô là bạn bè tốt, cô em tốt, nhưng mà tình cảm của tôi sẽ không vì tình bạn hai người mà thay đổi. Cô không thích tôi cũng thì cũng không sao, cùng lắm thì sau này chúng ta sẽ không liên lạc, cô cùng Sùng Hân chính cô em tốt, tôi cũng chỉ là khách qua đường. Nhiều năm sau đó, các cô tự nhiên sẽ quên đi tôi."


"Cô là một người bạn đáng tin cậy!" Lương Vận Hàm cắt đứt lời của Văn Dư . Văn Dư đem chính mình thành một cái khách qua đường, khiến Lương Vận Hàm nghe xong không đành lòng. .


Văn Dư vừa nghe, trong lòng có chút vui vẻ. Vội vàng nói tiếp: "Nếu như cô đối với tôi cũng có hảo cảm như thế? Lẽ nào thì bởi vì nhiệt tình của cô em tốt, mà buông bỏ hạnh phúc thuộc về của cô, cũng tước đoạt quyền lợi hạnh phúc của tôi?"


"..."


Lương Vận Hàm nghĩ Văn Dư gian giảo cực kỳ ! Vừa rồi nói một đống, câu này mới là then chốt ! ! Người gây sự nói khiến bản thân cô không cách nào cãi lại, nhưng lại có chút buồn cười, Văn Dư giảo hoạt như vậy khiến Lương Vận Hàm thấy có chút đáng yêu. Lương Vận Hàm biết Văn Dư nói đúng, tạm thời không nói đến cảm tình bản thân cô cùng cô ấy. Dù sao không thể bởi vì Sùng Hân nhất thời đeo đuổi, mà ép buộc Văn Dư tiếp nhận. Đối mặt phần nhiệt tình này Văn Dư cũng không có lựa chọn mập mờ không rõ, cô ấy tại sân bay hỏi Sùng Hân có thể không làm em gái thì rõ ràng là cự tuyệt. Lương Vận Hàm hiểu rõ Văn Dư nói những lời này, cũng không phải nóng lòng tỏ rõ quyết tâm mà là xuất phát từ một loại quan tâm đối với Sùng Hân. Văn Dư muốn cùng cô cùng một chỗ nên muốn giảm bớt tổn thương đến mức thấp nhất.


Lương Vận Hàm hiểu cách làm Văn Dư nhìn như tuyệt tình, kì thực đa phần đề là thông cảm ở bên trong. Đây là kinh nghiệm của người từng trãi, giải quyết mọi chuyện khoan dung, hiển nhiên những người trẻ tuổi sẽ không làm được như thế . Dĩ nhiên, 31 tuổi cũng là còn trẻ tuổi, chẳng qua Văn Dư 31 tuổi, tựa hồ so với bạn cùng lứa tuổi có ver từng trãi nhiều hơn.


"Cô mệt mỏi thì ngồi như vậy làm gì chứ, nằm xuống rồi nói." Văn Dư không đợi Lương Vận Hàm phản ứng, đưa tay một bên kéo gối đầu xuống, một bên đỡ Lương Vận Hàm nằm xuống. Lương Vận Hàm có chút xấu hổ, thế nhưng Văn Dư không để cho cô cơ hội cự tuyệt.


Văn Dư cũng nằm ở một bên, trên giường ở giữa hai người có một khoản cách khá lớn, điều này làm cho Lương Vận Hàm không đến mức quá mức khẩn trương.


"Vận hàm, cô sợ Sùng Hân bị tổn thương việc này tôi hiểu. Thế nhưng tình yêu đều không phải cần người khác đồng tình, là có thể tạo ra hoặc làm sâu sắc hơn .. "


"Vậy cô dự định nói thế nào với Sùng Hân?"


"Nói cái gì? Tôi không thích cô ấy? Người tôi thích là cô?"


"Văn Dư, chuyện hai chúng ta trước hết có thể không nói không?"


"Có thể, vậy cô cũng đừng lo lắng tôi thế nào giải thích được? Đây là chuyện tôi và cô ấy, cô không cần phải tham dự vào."


"Đừng thương tổn cô ấy."


"Vậy thương tổn cô ."


"..."


"Vận hàm, tôi không hy vọng bởi vì chuyện Sùng Hân, ảnh hưởng đến phán đoán tình cảm của cô đối với hai ta. Tôi biết ngươi hiện tại cần thời gian, tôi cũng cho ngươi thời gian để suy nghĩ nghiêm túc xác định tình cảm giữa chúng ta. Trước đó tôi đã không nghỉ là cô, thế nhưng một hồi cúp điện, thoáng cái kéo gần lại khoảng cách chúng ta. Tôi không biết bản thân làm sao liền động tâm, tại nơi một khắc trước, tôi vẫn cho rằng chính mình sẽ không nữa thể tình yêu lần nữa ."


"Văn Dư, cô xác định đây là tình yêu sao? Hay là chỉ là vì độc thân lâu, hay là bởi vì thời tiết, có lẽ cúp điện, nói chung, như tất cả chỉ là trong phút chốc ý loạn tình mê mà thôi?"


"Vận hàm, tôi thực xác không xác định này có đúng hay không tình yêu. Thế nhưng kia khoảnh khắc tâm động đó là không sai được, như thế lẽ nào là tình bạn sao?"


"Văn Dư, có rất nhiều nhân tố không xác định, chúng ta đừng nóng vội kết luận được chứ?" .


Lần này đổi lại Văn Dư không trả lời. Hai người cứ như vậy lặng im lặng..


"Tôi có chút lạnh, cô có lạnh hay không? Đắp chăn chứ." Nói xong Văn Dư đem chăn giữa hai người kéo ra, chui vào cũng đem phân nửa đấp trên người Lương Vận Hàm .


Lương Vận Hàm sửng sốt một lúc, rốt cục tức giận lên tiếng: "Văn Dư ! Ngươi là cố ý!"


"Tôi cố ý cái gì ?"


"Cô đầu tiên là nói lạnh, kiên quyết túm tôi trên giường, nói cái gì xoa bóp. Sau đó lại cố ý nói mệt để cho tôi nằm xuống, hiện tại còn nói muốn đắp chung chăn ! Cô......"


Trong bóng tối, Văn Dư lộ nở một nụ cười thật tươi thế nhưng cô không dám cười ra tiếng, chỉ nhỏ nhẹ nói: ""Vận hàm, nói như vậy chính là cô sai. Đó là thuyết âm mưu ah"


"Chẳng lẽ không đúng sao !"


"Đương nhiên đều không phải ! Tôi là vì quan tâm cô, mặt khác tôi là thực sự sợ lạnh, lạnh không tốt."


"Sợ lạnh vậy cô đấp đi" : Lương Vận Hàm nói xong thì xốc lên chăn muốn đứng dậy xuống đất.


"Azzz ! đừng như vậy !" Văn Dư không đợi nàng hoàn toàn xốc lên bị thì ôm lấy nàng.


Lương Vận Hàm trong nháy mắt thân thể cứng đờ. Trong bóng tối, cơ quan cảm giác càng thêm nhạy cảm, cô cảm giác được hơi thở ấm áp của Văn Dư phun tại nơi cổ , tay cô ấy gắt gao đem cô ôm vào trong ngực, trên người truyền đến của nàng nhiệt độ cơ thể cô ấy.


"Văn Dư !" Lương Vận Hàm khẩn trương kéo hai tay bên hông, tim đập cực nhanh. .


"Cô hiện tại có cảm thấy tim đập nhanh không? Nếu có, tôi nghĩ đây là tình yêu." : Văn Dư ôm chặt Lương Vận Hàm, gần gũi hít lấy hương thơm trên người nàng . Khi nói chuyện, môi chạm lên cổ Lương Vận Hàm . Lương Vận Hàm run rẩy rời đi không được.


"Văn Dư, trước hết buông ra." Lương Vận Hàm cố gắn duy trì thanh âm bình ổn.


"Không buông"


"..."


Lương Vận Hàm có chút không biết làm sao, hiện tại tim cô đập rất nhanh. Bị Văn Dư thân mật như thế ôm vào trong ngực , cảm nhận nhiệt độ của cô ấy, cô kỳ thực vô cùng khẩn trương, thân thể rất cứng đờ. Thế nhưng Văn Dư không nói lời nào chỉ cần nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của cô, từ từ để cơ thể cô bình ổn lại.


"Chúng ta cũng đừng đi nghĩ này có đúng là tình yêu nữa hay không được chứ? Nghe xem, bên ngoài gió còn rất lớn, điện cũng không có. Nơi này chỉ có hai chúng ta, tôi chỉ là muốn ôm em như vậy, được chứ?"


Lương Vận Hàm không trả lời, thế nhưng cũng không nữa cự tuyệt. Trên người Văn Dư có mùi thơm rất dễ côu, hơn nữa cái ôm ấp rất ấm áp. giờ khắc này, cô muốn bỏ mặc bản thân mình tùy hứng.


Thấy Lương Vận Hàm không hề cự tuyệt, cũng không vừa như vậy cứng ngắc, Văn Dư mới dần dần buông cái ôm ra nghĩ sẽ đổi một tư thế thoải mái hơn. Thế nhưng mới vừa buông ra một chút khoảng cách khiến cho Văn Dư cảm thấy khó côu, vì vậy nàng đem đầu Lương Vận Hàm nhẹ nhàng nâng lên, đưa cánh tay qua, đem Lương Vận Hàm ôm vào trong lòng, sau đó nhắm hai mắt lại.


Lương Vận Hàm cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng Văn Dư, chần chừ một lúc thẳng đến nghe tiếng hít thở đều đều của Văn Dư, mới nhẹ nhàng đem tay quàng qua người Văn Dư. . Đã lâu không có carm giác ấm áp như thế, nhắm mắt lại Lương Vận Hàm nghỉ, nếu như người yêu là Văn Dư, tựa hồ cũng không tệ.


Không biết đã qua bao lâu, hai người hô hấp đều đều, bên ngoài gió như trước rất lớn. Văn Dư bỗng nhiên mở mắt, nàng nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại không xương của Lương Vận Hàm vài cái, sau đó siết chặc vòng tay, đặt một nụ hôn trên tóc Lương Vận Hàm rồi mới ngủ tiếp.


Trong bóng tối, Lương Vận Hàm khóe miệng nhoẽn cười.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro