Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Editor: VũPhi  



Sáng sớm hôm sau, Văn Dư mở mắt ra bên cạnh trống không, cô chớp mắt, Vận Hàm đâu? Văn Dư mới vừa bước ra ra khỏi cửa phòng đã nghe đến mù thơm của thức ăn. Cô mỉm cười đi đến, dựa vào một bên nhìn thân ảnh bận rộn của người kia trong phòng bếp.


Gió nhẹ nhà thổi qua, ánh sáng mặt trời chiếu vào vào phòng bếp, đem cả người Lương Vận Hàm như phát ra một vòng hào quang, nồi trên bếp đang nấu gì đó tỏa hơi nóng hừng hực, trong lòng Văn Dư đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, buổi sáng đẹp như một bức tranh.


Lương Vận Hàm dư quang thấy mặt sau có người đứng, quay đầu vừa nhìn liền thấy Văn Dư đang dựa tại một bên mặt đầy thỏa mãn nhìn nhìn cô. Lương Vận Hàm khuôn mặt có chút phiếm hồng.


"Đi rửa mặt đi, rất nhanh liền xong."


"Em nấu cái gì a, thơm như vậy !"


"Nguyên liệu nấu ăn ít, chỉ có thể làm cơm với trứng gà. Tôi xem còn có dưa muối, chấp nhận ăn một chút chứ."


"Tôi thích ăn mì ống!"


Lương Vận Hàm cười cười, rất nhanh liền xong."


Văn Dư nhìn Lương Vận Hàm cười ôn nhu , cảm thấy có chút ngẩn ngơ. Tất cả đột nhiên trở nên tốt đẹp như thế!


Rửa mặt xong, Văn Dư chủ động giúp đỡ bày biện bát đũa, hai người ngồi ở bên cạnh bàn, cùng nhau yên bình ăn bữa sáng.


"Tay nghề tốt"


"Thích thì ăn nhiều một chút."


"Em thường tự nấu nữa"?


"Đồ ăn ở nhà dù sao vẫn ngon hơn"


"Vậy đợi đến thị xã T, em đừng mời tôi đi ra ngoài ăn, tôi mua đồ đến em nấu tôi ăn có được không?"


"Haha Tôi nghĩ phải một cuốn sách nấu ăn!"


"Tôi phải ngẫm lại thực đơn !"


"Đừng có khó quá! Tôi chỉ biết nấu một vài món thường ngày đơn giản."


"Tôi cũng thích đồ ăn giản đơn giản trong nhà!"


Lương Vận Hàm uống nửa bát bánh canh, còn lại đều vào dạ dày Văn Dư. Lương Vận Hàm không khỏi có chút lo lắng: "Ăn nhiều như vậy, sẽ không no sao?"


"Không no"


"Cô đã ăn hai chén ."


"Sáng sớm ăn nhiều một chút không sao."


"..." Nhìn Văn Dư đem tất cả đồ ăn đi chiến sạch, Lương Vận Hàm trong lòng thật cao hứng. Trải qua một đêm, quan hệ hai người tựa hồ bước lên một bật mớ, loại cảm giác này cũng không tệ.


Điện thoại Lương Vận Hàm vang lên, là Sùng Hân. Cô ấy đã đến sân bay, hỏi Lương Vận Hàm lúc nào trở lại. Nhìn tình huống dường như chuyến bay ngày hôm nay có thể khôi phục.


Văn Dư nhân lúc Lương Vận Hàm nghe điện thoại, tự mình dọn bàn, rửa chén sạch sẽ. Lương Vận Hàm nghĩ hai người phối hợp hoàn đĩnh ăn ý, Văn Dư không phải cái loại kêu ngạo biết ăn không biết làm , điều này làm cho Lương Vận Hàm rất vừa lòng.


"Sân bay thông báo em trở về?" Văn Dư biên lau tay vừa hỏi


"Là Sùng Hân, cô ấy nói tình huống sân bay khôi phục không ít, phỏng chừng chuyến bay ngày hôm nay là có thể cất cánh."


"Vậy chúng ta cùng ra sân bay."


"Để tôi gọi hỏi về chuyến bay kia.."


"Không cần, không ddi Đài Bắc nữa, giờ sẽ đi T thị"


"Sao vậy?"


"Tôi ngày hôm qua liên hệ công ty, điều chỉnh thời gian. Vừa lúc em quay về T thị, tôi ngồi cùng chuyến bay với em. Hiện tại thời tiết cũng không tốt lắm, thiết nghĩ chúng ta ở cùng nhau thật là tốt."


Lương Vận Hàm nghe xong trong lòng không hiểu sao có chút hài lòng. Văn Dư như vậy khiến bản thân cô cảm thấy ấm áp. Vừa nghỉ thế, Lương Vận Hàm lấy đồng phục đi thay, cô phát hiện đồng phục đã được là phẳng phiêu, trong lòng vô cùng ấm áp.


hảo đồng phục Lương Vận Hàm, ở trong phòng đi lại thu dọn, Văn Dư ngồi trên sô pha giả vờ xem tạp chí, trên thực tế ánh mắt luôn luôn hướng đến trên người người kia. Gọn gàng sạch sẽ chỉnh tề, tóc chải tỉ mỉ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trầ , ánh mắt ôn nhu, thực sự là càng nhìn càng thích.


Văn Dư buông tạp chí, đi tới phía sau Lương Vận Hàm, nhẹ nhàng mà đem nàng ôm vào trong ngực. Lương Vận Hàm đầu tiên là cứng đờ, nhưng rất nhanh thì buông lỏng lại, Văn Dư trên người mang một hương trà nhàn nhạt làm cho người khác cảm thấy dễ côu vô cùng. Cái này ôm ấp khiến Lương Vận Hàm dường như bắt đầu sinh ra lưu luyến.


"Chân của em còn đau không?"


"Uhm"


"Còn, vậy tôi sẽ giúp em thoa một dược lần nữa, sau đó chúng ta lại xuất phát."


Lương Vận Hàm bị Văn Dư ấn ngồi vào trên sô pha, Văn Dư nâng chân Lương Vận Hàm lên đặt ở trên đùi cẩn thận xoa ấn. Nhẹ vỗ về mắt cá chân Vận Hàm , ánh mắt Văn Dư chuyên chú, một cổ nồng đậm quyến luyến từ đáy lòng dâng lên. Cả hai đề mong muốn lúc này cứ như vậy mà dừng lại.


Nhìn Văn Dư như vậy, tâm Vận Hàm càng thêm mềm mại. Cô nhẹ nhàng nắm tay Văn Dư, Văn Dư ngẩng đầu nhìn Lương Vận Hàm mỉm cười, xoay tay nắm lại . Ánh sáng mặt trời chiếu vào một mảnh yên tĩnh ở phòng khách.


Hai người người tới sân bay thì chia ra bận rộn. Ken giải quyết chuyện vé máy bay, Văn Dư liền bảo cậu ấy lái xe đi trở về. Lúc gần đi, Ken gặp được Sùng Hân, Sùng Hân hỏi hắn Văn Dư ở đâu, hắn nói đang trên đường đến sân bay, còn nói "Tôi không đề cập đến Lương tiểu thư"


Văn Dư gật đầu, không nói gì. Kỳ thực Văn Dư không nghĩ tới sẽ có nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp thích mình, dù sao nhiều năm như vậy không trãi qua loại sự tình này. Hơn nữa Văn Dư tự nhận mình không phải mỹ nữ gì đó , nội tâm cô kỳ thực có chút tuỳ tiện, còn có chút cường thế.


Huống hồ Văn Dư có sự nghiệp của mình những nỗ lực của mấy năm liên tiếp thăng chức. Con đường này đa không dễ dàng chỉ có tự mình biết, cô không phải dư thừa tinh lực lại đi vướng vào tình yêu Thỉnh thoảng nhớ lại còn trẻ thì hết sức lông bông, Văn Dư cảm thấy thay đổi thật nhiều.


Thế nhưng vừa nghĩ đến Vận Hàm, Văn Dư không nhịn được nở nụ cười. Giống như bỗng nhiên có mỹ nhân xinh đẹp lao vào lòng mình, cô ấy như ánh mặt trời chiếu vào nội tâm phủ đầy bụi của Văn Dư, làm cô rung động.


Văn Dư bỗng nhiên nhớ đến một người, biế đâu từ người này có thể tìm hiểu thêm về Vận Hàm, nghỉ vậy liền cầm điện thoại gọi cho Fanny, cô ấy là một người quản lý của British Airways.


"Này Dư, có chuyện gì nói nhanh, tớ đang bận"


"Ahh, chuyến bay của Lương Vận Hàm lúc nào cất cánh?"


"Ai?"


"Lương Vận Hàm."


"Cậu biết cô ấy?"


"Uhm "


"Gặp trên máy bay?"


"Xem như là vậy"


"Oh, God! Mùa xuân của cậu đã đến hay sao ?."


"Có phải mùa xuân hoặc mùa đông tạm thời nói sau.."


"Tớ thích cách cậu ví von haha"


" Thời gian cất cánh xác định chưa?"


"Hình như, à đại khái nửa giờ sau đó, rất nhanh phát thanh thì sẽ thông báo. Cậu đi chuyến này?"


"Uhm"


"Cool!"


"Này nói sau , lúc rảnh rỗi gặp mặt."


"Hừ, ngươi suốt ngày người bận rộn làm sao có thời giờ gặp mặt chúng tớ những ... người bình thường này!"


"Còn đang trách tôi đem cậu ném cho Dan?"


"Hừ. Tôi hận"


Bên trong điện thoại truyền đến tiếng cười, Fanny thích giọng cười Văn Dư, nghe cảm giac thật tốt


"Dư, cô ấy không tệ ahh."


"Người có thể được đến cậu khen cũng không nhiều."


"So với cậu thì cô ấy càng tốt hơn"


"Tiếng Trung của cậu càng ngày càng tốt nha, câu đó rất phức tạp đó"


"Đáng ghét!"


Cúp điện thoại, Fanny liếc mắt nhìn Lương Vận Hàm bên cạnh. Lương Vận Hàm đang bận rộn chuẩn bị trước chuyến bay, Fanny rất tán thưởng tính cách trầm ổn bình tĩnh của Lương Vận Hàm trong công tác, đó là một loại chuyên nghiệp rèn luyện hàng ngày. Đương nhiên cũng tán thưởng nhan sắc của cô ấy, chỉ là khí chất vô cùng lạnh lùng. Văn Dư khẩu vị có vẻ rất nặng ah.


Lương Vận Hàm dư quang cảm giác được Fanny đang nhìn mình , cô nghe được Fanny vào cùng một người tên là Dư nhân nói điện thoại . Trong nháy mắt, Lương Vận Hàm thực sự nghĩ đối phương có thể hay không là Văn Dư. Thế nhưng rất nhanh phủ nhận, nào có chuyện trùng hợp như vậy! Huống hồ Fanny cũng là mỹ nhân của British Airways chạm tay có thể bỏng , tóc vàng mắt xanh. Giọng điệu nói chuyện điện thoại vô cùng thân thiết khiến Lương Vận Hàm không hy vọng đối phương là Văn Dư.


Sau đó trên hội nghị, Lương Vận Hàm vẫn thấy ánh mắt Fanny vẫn thường nhìn về phía mình. Cô cùng Fanny đều không phải thân thiết, thế nhưng cô vô cùng tán dương khả năng công tác của Fanny .


"Hàm, cậu không thấy ngày hôm nay Fanny vẫn luôn nhìn cậu sao?"


"Ahhh"


"Cậu cùng Dan hẹn hò?"


"Cái gì???"


"Fanny cùng Dan tốt hơn, tớ nghĩ cậu đoạt bạn trai người khác! Không phải thì người ta làm sao nhìn cậu với cái loại ánh mắt này!"


"Cái đồ nhiều chuyện"


Hội nghị rất nhanh kết thúc, mọi người nhanh chóng thu thập mọi thứ, lên xe bus hướng đến sân bay. Nghĩ đến Văn Dư cũng ngồi chuyến bay này, Lương Vận Hàm mơ hồ có chút mong chờ.


"Hàm, tớ vừa thấy trợ lý Văn Dư "


"Thật không."


Lương Vận Hàm trong lòng run lên, cái trợ lý kia cẩn thận tỉ mỉ , nên sẽ không nói cho Sùng Hân biết mình đế nhà Văn Dư chứ? Lương Vận Hàm trong lòng có chút thấp thỏm.


"Nhắc tới Văn Dư sẽ tức giận ! Nói muốn làm cô gái mình thật nhẹ nhàng, nhìn mình từ trên xuống dưới có chỗ nào giống tình cảm cô em."


Lương Vận Hàm cười khúc khích, "Thật đúng là không phải !"


"Không biết khi đó cô ấy là làm việc mệt mỏi hay là chuyện gì xảy ra, đột nhiên thì toát ra những lời này ! Cự tuyệt cũng lựa lời mà nói chứ! Thế nhưng muốn mình làm em gái !"


"Người ta không muốn thương tổn cậu nên mới nói như vậy"


"Hừ! Tớ không thích kiểu người như thế!"


Lương Vận Hàm có chút kinh ngạc nhìn về phía Sùng Hân, thế nào một đêm thì từ sùng bái yêu thích biến thành ghét bỏ? Lẽ nào thật sự Văn Dư nói trúng rồi, Sùng Hân là vì tuổi còn trẻ cho nên nhiệt tình tới nhanh đi cũng mau?


"Cậu nhìn tớ cái gì chứ?"


"Trước đó cậu không phải rất thích cô ấy sao?"


"Cậu cũng nói, kia chỉ là thích. Tớ cũng thích nhiều người kia kìa, tớ còn thích Angelina Jolie !"


"...."


Lương Vận Hàm thực sự không biết nói cái gì cho phải, thế nhưng nghe Sùng Hân nói không hề thích Văn Dư, trong lòng nhưng bỗng nhiên thoải mái dâng lên.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro