Chương 1: Mèo lạc hãy quay về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 24 tháng 8, tôi bị mất mèo.

Đến giờ cũng không tìm được.

Đường Noãn một mình lẻ loi ngồi dưới đất, ôm đầu gối nhìn tô cơm inox, ở đó có khương khô đã vài ngày không giảm đi.

Nàng hít hít mũi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, giữa hai đầu gối truyền tới một tiếng nức nở.

"...... Hu."

Không được, không thể khóc, không thể tiếp tục khóc! Đã khóc ba ngày rồi, khóc nữa ngày mai chắc chắn đem con mắt sưng đi học, giống như mấy con cá vàng...... Đường Noãn nỗ lực thu hồi nước mắt, còn tính ngăn lòng chua xót tích nước, ngón tay lại vẫn không nhịn được nhẹ nhàng mở ra album ảnh trên điện thoại.

Mở ra chính là con mèo Ragdoll hai màu xinh đẹp kia, lông nó mượt xõa tung, lông ngực màu trắng cực mềm mại, mặt nhỏ xinh đẹp, mũi mềm mềm, đối diện đôi mắt màu xanh ngọc kia bắt cóc tim người nhìn.

Album điện thoại của Đường Noãn có vô số ảnh của chiếc mèo Ragdoll này, đủ loại kiểu dáng, lướt lên ba bốn lần còn không thấy điểm cuối. Chợt vừa thấy liền có nó nằm nghiêng híp mắt ngủ, còn có đoan trang ngồi ở kia liếm móng vuốt, còn có nằm chổng vó lộ bụng.

Tóm lại đều rất đáng yêu, không tấm nào là không đáng yêu. Đường Noãn ngắm ngắm vẫn nhịn không được nức nở một tiếng thình thịch chạy về phòng ngủ, sau đó chui đầu vào gối rầu rĩ khóc ra tiếng.

Không biết đã khóc bao lâu, Đường Noãn khóc đến đầu óc choáng váng, nước mắt nhòe đi biên giới giữa hiện thực và hồi ức, trong thế giới đen tối nằm gục một cái giẻ lau dơ bẩn bùi nhùi màu xám trắng. Hai tháng trước Đường Noãn đến gần liền thấy, kinh ngạc đến que kem trong tay cũng rớt xuống —— giẻ lau còn sống! Nó còn đang thở kìa!

Đường Noãn lập tức ngồi xổm xuống ghé sát vào nhìn, phát hiện đống giẻ lau kia thật ra là một con mèo nhơ nhuốc, màu lông trắng pha thêm xám, giống như mèo Ragdoll nổi tiếng trên mạng. Cho nên mặc kệ thế nào, nó nhất định có thể gọi là chủng loại cao quý.

Chủng loại mèo này sao lại rơi xuống tình cảnh này?

...... Đáp án rõ ràng.

Mèo bị vứt bỏ.

Đường Noãn không hề nghĩ ngợi liền ăn hết que kem còn lạ, một tay bế lên một đống giẻ lau hơi thở thoi thóp hướng đến bệnh viện thú y mà chạy.

Ngày đó nóng nực, cho nên Đường Noãn mới ra cửa đi đến cửa hàng tiện lợi mùa nước lạnh, thật sảng khoái làm lạnh một chút cổ họng. Buổi chiều đó trong ngực nàng còn ôm một con vật nhỏ gần như mất đi độ ấm lại còn mềm mại xõa tung, tận lực chạy trên đường lớn không có che chắn thật ra có chút mất sức.

Nhưng ngực Đường Noãn cố tình có thể cảm giác được tiếng tim đập của mèo, nó còn sống. Nếu thấy được, vậy nhất định phải cứu nó.

Người như Đường Noãn thật dễ bị chi phối bởi cảm tính không có logic, là khuyết điểm cũng là ưu điểm của nàng, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy mình thể cứ để như vậy thấy chết mà không cứu.

Nguồn nhiệt đến từ ngày hè từng đợt đánh úp lại, mèo trong lòng ngực hình như tỉnh, móng vuốt nó đặt trên cánh tay trắng nõn của Đường Noãn, chậm rãi thu về, chỉ có da thịt lót bị trầy kia, có chút thô ráp, cơ thể mèo lâu lâu run rẩy vài cái rất nhỏ, đến tiếng rầm rì cũng nhẹ đến khó có thể nghe thấy, tim Đường Noãn cũng muốn vỡ vụn theo.

Thật vất vả đưa đến bệnh viện bác sĩ nhìn thấy mèo xong câu đầu tiên là "Mèo hoang sao" Đường Noãn nghe thấy xong, nàng hiểu lầm ý của bác sĩ, vội vàng nói: "Bác sĩ! Con, con sẽ trả tiền, làm ơn chú cứu nó đi!"

"Ý chú không phải vậy, con đừng kích động..... Chỉ là có chút lạ, mèo cực phẩm như này sao lại là mèo hoang?"

Bác sĩ cười khổ. Đường Noãn nghe xong đặt con mèo đoan trang lên trên bàn, trên đường thật sự quá nôn nóng cho nên mới không nhìn kỹ, bây giờ nàng mới ý thức được con mèo này là cực kỳ xinh đẹp.

Lông nó tuy rằng bụi bặm dính rác, nhưng màu lông đậm đối xứng, mặt cũng thật ngây thơ, màu lông lỗ tai tam giác là xám xanh.

Ngày thường Đường Noãn cũng sẽ lướt thấy rất nhiều video về mèo, cho nên nàng biết một ít kiến thức về phân loại mèo.

Đáy lòng nàng trổi dậy tình yêu mèo, nhưng nàng lại không nuôi mèo được. Nhớ tới cái này Đường Noãn phiền muộn lẩm bẩm một câu "Không xong", vài giây sau nàng đột nhiên che mũi lại quay mặt đi chỗ khác, vị bác sĩ đang xem xét tình trạng cơ thể của mèo kia rất nhanh liền nghe thấy ở phía sau truyền đến một tiếng thật lớn:

"Hắt —— xì!"

/

Ngày 1 tháng 9, khai giảng.

Đôi mắt quả nhiên sưng thành mắt cá vàng.

Đường Noãn thở dài bước vào cổng trường, xốc lên cặp sách của mình, muốn cho tâm tình bất ổn của mình bình tĩnh lại, làm bộ dường như không có chuyện gì.

Sáng sớm tinh mơ trời tờ mờ sáng, nàng xốc lại tinh thần, hướng đến trưởng ban Kỷ Thiên Dư cởi mở chào hỏi: "Cô Kỷ buổi sáng tốt lành nha."

Kỷ Thiên Dư ôm cánh tay đứng ở cửa, cô đột nhiên nhíu mày nhìn Đường Noãn, học sinh đi ngang qua thấy thế liền đồng loạt tàng hình, thở mạnh cũng không dám, chỉ muốn chạy nhanh đi qua cổng trường.

Này cũng bình thường, Kỷ Thiên Dư làm người xử sự nghiêm cẩn, ít nói ít cười, mặt lúc nào cũng khó chịu, làm trong lòng học sinh sợ hãi. Nghe nói còn có một số thầy cô sợ nói chuyện với cô.

Nhưng những người này trong đó không bao gồm Đường Noãn. Đường Noãn chỉ cảm thấy cô giáo như vậy thật vất vả, hơn nữa nàng cũng biết rõ loại tính cách như này dễ làm việc vất vả quá độ.

Cũng không cần phải đoán, Kỷ Thiên Dư mới hơn ba mươi tuổi đã có rất nhiều tóc bạc. Đường Noãn có một lần bị chủ nhiệm lớp giữ lại trong văn phòng giúp cô làm việc, trơ mắt nhìn thấy Kỷ Thiên Dư trong mười phút uống hai ly cà phê nóng, nhưng ngoài mặt cứ như đây là bình thường, có kỷ luật nói chuyện cùng học sinh.

Đường Noãn làm người như vậy, nàng nhìn trong lòng càng khó chịu, liền thừa dịp một lần trong ngày hội mua cho Kỷ Thiên Dư một hộp mè đen, Kỷ Thiên Dư quả nhiên chắp tay sau lưng giảng giải thầy cô không thể nhận quà, Đường Noãn cười tủm tỉm đưa mè đen lại cho Kỷ Thiên Dư nói nhưng mà cô Kỷ, ngài không dạy em, đây là tự mình lấy tiền tiêu vặt ra mua...... Chỉ là một phần tâm ý của học sinh, ngài nhận đi ạ!

Rất ít người có thể cự tuyệt hảo ý của Đường Noãn, đặc biệt là khi nàng giơ cao khóe miệng, lộ ra một chiếc răng nanh. Nụ cười ấm áp kia, hơn nữa nàng tìm cớ thật thông minh, Kỷ Thiên Dư liền nhận lấy món quà, còn nhớ kỹ tên nàng.

Rất nhiều người đều nhớ kỹ Đường Noãn như thế —— Trung học Thập Tam của thành phố Tinh Bắc rất nhiều học sinh và giáo viên nhận ra nàng. Mỗi lần khi chụp ảnh tập thể nàng, vì khuôn mặt tươi cười bừng sáng của nàng nên đều sẽ đặt xếp cho vị trí trung tâm.

Nhưng nàng cũng không cảm thấy mình xinh đẹp. Nàng biết nụ cười là vũ khí mạnh nhất của mình, nhưng mà cái này không phải là thứ trời sinh nàng có được, cho nên Đường Noãn rất dễ quên mất chuyện này.

Có thể chính bởi vì như vậy, nụ cười của nàng mới không làm người ta ghen tị, ngược lại còn cảm thấy thân thiết.

"Đường Noãn, em lại đây."

Kỷ Thiên Dư hôm nay mặc bộ âu phục kiểu nữ màu xám chì, có lẽ là bởi vì ngày khai giảng, cho nên so với bình thường muốn mặc cho nó đàng hoàng chút.

Bàn tay cô chắp ở sau lưng đưa ra, Đường Noãn bị gọi lại cúi cúi đầu: "Cô Kỷ, em không đến trễ mà."

Kỷ Thiên Dư không nói lời nào, Đường Noãn càng chột dạ: "Em cũng....... Em cũng không làm sai cái gì hết......."

Kỷ Thiên Dư bất đắc dĩ, cô thở dài nói: "Dùng cái này."

Đường Noãn lúc này mới thấy thuốc nhỏ mắt trong lòng bàn tay cô.

Tên ở trên là tiếng nước ngoài nhìn không hiểu, Đường Noãn "Woa" một tiếng, nàng cũng không từ chối, trực tiếp cầm lấy nói: "Cảm ơn cô Kỷ! Nhưng mà, vì sao đột nhiên lại cho em cái này.......?"

Nàng vừa nói vừa nhỏ mắt, đôi mắt vốn dĩ bởi vì khóc nên đau, một giọt này nhỏ xuống càng thêm xót, giống như nhỏ vài giọt nước chanh vào tròng mắt, nàng nhắm hai mắt kỳ quái hô, Kỷ Thiên Dư nhận lấy thuốc nhỏ mắt trong tay nàng nói: "Khai giảng, đem tâm tư đặt vào học tập, như vậy sẽ không có thời gian thương tâm vì chuyện khác."

Sao lại nói như vậy với em?

Đường Noãn vất vả lắm mới mở được mắt ra, nghĩ mãi cũng không thông, đôi mắt khô khốc quả thật thoải mái mát mẻ hơn rất nhiều, nàng nói cảm ơn vài tiếng mới cất bước đi về phía trước, phía sau truyền đến tiếng Kỷ Thiên Dư lẩm bẩm tự nói: "....... Đã bao lớn rồi, còn khóc thành cái kiểu này."

Gương mặt Đường Noãn nóng lên, nàng nghĩ thầm: Thì ra có thể bị nhìn thấy. Cùng phải, mí mắt sưng thành cái dạng này, cũng không thể là bị người ta đánh đi.

Vừa bước vào cổng trường Thập Tam, giương mắt liền có thể thấy đài phun nước đứng sừng sững ba ngôi sao ngày thường khô cạn nay lại phun ra một vòng nước xinh đẹp, đây chỉ có những ngày quan trọng mới có thể nhìn thấy được cảnh tượng này.

Lờ mờ còn có thể ở bên cạnh đài phun thấy được ánh cầu vồng nhỏ xuất hiện, ngày có thể thấy được cầu vồng được bọn học sinh ngầm gọi là "Ngày may mắn".

Tuy rằng đi học vất vả lại khô khan, nhưng khi Đường Noãn thấy được toà đài phun nước này trong lòng vẫn dâng lên chút hưng phấn mênh mông, giờ khắc này nàng cuối cùng cũng không còn nghĩ đến tìm mèo, mà là nghĩ tới một hồi tới lớp học mới sẽ khung cảnh như thế nào, sau một kỳ nghỉ hè dài lâu bạn bè không gặp mặt có hay không sẽ thay đổi gì đó, tâm trạng nàng chậm rãi tốt lên.

Ngày khai giảng thật ra không có gì mới mẻ, phân phát sách mới, nghe chút lời dặn luật lệ bình thường, rồi cùng bạn bè tốp năm tốp ba ghé vào cùng nhau nói chuyện phiếm, bị chủ nhiệm lớp quát bảo im lặng cũng không muốn im, trộm làm mặt quỷ.

Bọn học sinh mười sáu, mười bảy tuổi năm hai ở tại căn phòng này cùng nhau, ầm ĩ ồn ào náo động, trong đó bao gồm cả Đường Noãn.

Nhưng vẫn sẽ có người hỏi nàng: "Đường Noãn, mí mắt cậu sao lại sưng thành thế này? Chỉ học thôi mà, không phải đến mức khóc thành dạng này chứ!"

Người lớn tiếng hỏi chuyện là Hứa Mộng Mộng, nhưng người này tuyệt đối là đang đánh lạc hướng, Đường Noãn liếc mắt nhìn cô ở kia lặng lẽ mở túi gân gà Bá Vương, mở miệng nói chỉ để làm dời đi sự chú ý của đám người kia.

"Cho mình một miếng mình sẽ nói cho cậu."

Đường Noãn cười tủm tỉm trả lời, Hứa Mộng Mộng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái lẩm bẩm: "Rất cay....... Cậu chắc chắn ăn không hết."

"Có gì có gì, cho mình một miếng nữa!"

"Hứa Mộng Mộng, cậu sao lại ăn vụng hả?"

Lời nói của Đường Noãn quả nhiên đã hấp dẫn nhưng bạn học xung quanh, lúc này đã tan học, điểm danh khai giảng là buổi sáng. Chủ nhiệm lớp mới họ Tần tên Cầm, vẻ mặt cô luôn hiện ý cười nhìn thật ôn hoà, tan học cũng không quản bên này ồn ào, Hứa Mộng Mộng sống không còn gì luyến tiếc đưa gân gà Bá Vương ra chia cho mọi người, thuận tiện hạ giọng nói với Đường Noãn: "Cậu thiếu mình một túi."

Hứa Mộng Mộng cái người này thật không đàng hoàng, Đường Noãn nghe vậy cười khẽ ra tiếng, Hứa Mộng Mộng liếm chút vụn cay còn sót lại trên ngón trỏ: "Cho nên, sao lại khóc thành như này?"

Tuy rằng thật không đàng hoàng, nhưng sự quan tâm trong mắt cô cũng là thật, Đường Noãn còn đang suy nghĩ lấy lớ, đằng sau truyền đến một câu: "Chắc là bị dị ứng, Đường Noãn không phải bị dị ứng lông mèo sao? Dạo này gần trường học có nhiều mèo hoang chạy tới, sáng hôm nay mình còn thấy ở đài phun nước có một con còn uống nước nữa. Đường Noãn lại không chống đỡ được meo meo đáng yêu, chắc là ra tay sờ vuốt, sau đó thì bị dị ứng thành cái dạng này."

Gương mặt tàn nhang của Dương Nịnh bốc một nắm gân gà Bá Vương vừa ăn vừa dựng thẳng ngón trỏ ra phân tích logic rõ ràng, Hứa Mộng Mộng thấy liền nói móc lại: "Cậu là Đường Noãn sao? Biết rõ ràng đến vậy."

Đường Noãn cũng không phục, rõ ràng thừa nhận thì đã tốt rồi, nàng còn ở kia nói: "Mình sao lại không đỡ nổi độ đáng yêu của meo meo? Mình nếu muốn chắc chắn có thể ——"

Lời còn chưa nói xong Dương Nịnh liền đưa điện thoại ra, trên màn hình là một con mèo nhỏ thuần đen nâng cằm đối diện màn ảnh mở to đồng tử, đôi mắt kia giống như hai cúc áo tròn xoe bóng lưỡng, giọng nói Đường Noãn trong nháy mắt yếu đi, cuối cùng không hé răng nửa lời.

Đường Noãn đối với những thứ đáng yêu xinh đẹp căn bản không có chút sức chống cự nào.

"Cậu xem."

"Quả nhiên không chịu được ha."

Dương Nịnh và Hứa Mộng Mộng tiếp lời nhau, Đường Noãn nhỏ giọng nói: "Là không chịu được. Cái đó, cũng đúng là bởi vì bị dị ứng......"

Nói xong nàng còn theo bản năng xoa xoa mũi, thời điểm nàng nói dối sẽ làm chút động tác nhỏ để che đậy, Dương Nịnh vẻ mặt đắc ý, Hứa Mộng Mộng liền bất mãn: "Đoàn trúng thì đoán trúng, là cậu gặp may thôi."

Dương Nịnh vừa nghe liền nhào lên đi kẹp cổ Hứa Mộng Mộng nói: "Mình là đoán ra được! Mới khôn phải gặp may! Cậu còn muốn nghe drama nữa không?"

"Nghe! Nghe! Muốn nghe! Cậu siết chết mình thì không nghe được!"

Hai người này lỡ đãng liền dễ dàng có thể đấu võ mồm, bây giờ Đường Noãn cũng quen, quan hệ của hai người vẫn rất tốt, vì thế Đường Noãn cũng không can ngăn. Trong lớp học rất ít người, Đường Noãn ở bên cạnh kéo ghế ra ngồi, vẻ mặt ý cười: "Nói, mình cũng muốn nghe."

Cái đầu nhỏ của Dương Nịnh, dễ dàng chui vào đủ nơi để nghe được rất nhiều drama, Hứa Mộng Mộng còn hài hước nói đây là do cảm giác tồn tại của nàng quá thấp không ai có thể thấy nàng, toàn bộ chính là một người trong suốt, Hương Nịnh liền ở kia lẩm bẩm gì đó, nếu mình mà trong suốt, chuyện thứ nhất mình muốn làm đó là tới nhà cậu bla bla bla....... Ai cũng không nghe rõ lúc ấy Dương Nịnh rốt cuộc đang nói cái gì.

Dương Nịnh vừa nói như vậy, mấy bạn học có quan hệ hơi tốt cũng thò qua tới, trong miệng mỗi người đều đang gặm gân gà Bá Vương, Hứa Mộng Mộng thất thì rất bất mãn, cô lén đưa tay với vào cặp, Đường Noãn không cần suy nghĩ cũng biết cô lại mở túi đồ ăn vặt.

Đồ ăn vặt cũng không rời tay Hứa Mộng Mộng cũng là một truyền thuyết, hơn nữa cô ăn mãi không mập, Đường Noãn cảm thấy cô chỉ là quá yêu đồ ăn vặt, ăn uống thật ra cũng không nhiều, lúc cùng nhau tới căn tin Hứa Mộng Mộng cũng không thể ăn hết cơm được.

Mà bây giờ, hít drama quan trọng, Đường Noãn quyết định trước tiên vẫn là không cần vạch trần hành vi phạm tội của Hứa Mộng Mộng.

"Chủ nhiệm mới, mọi người đều cảm thấy tính tình cô thật tốt đúng chứ? Thật a ——"

"—— Thật ra là ma vương ăn thịt người không nhả xương, úi zời bạn học Dương, sự tích Tần Cầm không phải rất nhiều người đều đã biết sao? Tin tức này của cậu không đủ nhanh nhạy."

Miệng Hứa Mộng Mộng không nhai thì dễ bị đấm vào mồm, Đường Noãn nghĩ thầm lại bắt đầu rồi, nàng cho rằng Dương Nịnh lại muốn tới kẹp cổ cô, không ngờ tới nàng chỉ liếc Hứa Mộng Mộng nói: "....... Đường Noãn không biết."

"À....... Cũng phải ha."

Hứa Mộng Mộng người này có đôi khi còn rất dễ bị thuyết phục, cô ôm cánh tay nói với Đường Noãn: "Cậu học kỳ 1 mới tới, cho nên chắc là có thể là không biết......"

Đường Noãn cười khổ ngắt lời cô: "Mình biết, sau khi mình nhập học vào năm nhất chính là vào lớp học của cô Tần."

Xung quanh yên tĩnh vài giây, Dương Nịnh có chút ảo não, giống như đang nghĩ lại sao bản thân lại không biết sớm một chút. Mà Hứa Mộng Mộng lại hỏi: "Vậy cậu thấy Tần Cầm thế nào?"

"Mình cảm thấy cô Tần chắc là không thích học sinh kêu tên cô...... Hơn nữa cô sẽ rất chú ý đến những học sinh không nghe lời."

Lời này của Đường Noãn nói với Hứa Mộng Mộng, Hứa Mộng Mộng lại không sợ, cô hừ một tiếng nói: "Giáo viên không phải đều như vậy sao, hay bày giá bán như vậy."

"giáo viên bình thường sẽ trực tiếp tịch thu đồ ăn vặt của cậu, nhưng cô Tần sẽ cười và nói với cậu, bạn học Hứa Mộng Mộng, em thích đồ ăn vặt như vậy, vậy cô sẽ cho em một cái chỉ tiêu ha. Ừm, một ngày ăn mười bịch thì sao? Ăn không hết thì không được về nhà, hoặc là kêu phụ huynh của em đón về......"

Đường Noãn vừa học lại bộ dáng của tần Cầm trong trí nhớ vừa nói chuyện, Hứa Mộng Mộng đột nhiên quay đầu, ai cũng không nhìn thấy cảm xúc của cô: "Thì sao, dù sao mình cũng không sợ....."

Ngữ khí hiển nhiên đã yếu đi rất nhiều.

"Này, nghe mình nói, mình nói chuyện khẳng định mọi người không biết, mình không phải ở cùng tiểu khu với cô Kỷ sao? Lúc tan học luôn gặp cô, phiền muốn chết, mỗi lần còn phải xuống dắt bộ......"

Dương Nịnh nói chút lại muốn đổi chủ đề, Hứa Mộng Mộng đạp chân ghế của nàng thúc giục nàng tiếp tục.

"Dù sao mấy ngày hôm trước mình thấy cô Tần từ nhà của cô Kỷ đi ra, hơn nữa không đi cùng với cô Kỷ, cô mười phút sau mới đi ra, nhìn đông nhìn tây, cảm giác như cố ý muốn đi sai giờ với cô, để không cho học sinh trong cái tiểu khu đó thấy được......."

Học sinh ở trong tiểu khu kia hiển nhiên là đang nói Dương Nịnh, cái drama này vừa xong, xung quanh vài người hai mặt nhìn nhau, Đường Noãn cũng vẻ mặt nghi hoặc: "Vậy thì làm sao?"

"Hở?"

Dương Nịnh không nghĩ là mọi người lại phản ứng bình đạm như vậy, nàng ở trong không khí nắm lấy ngón tay, vẻ mặt luống cuống.

"Người máy và Tần Ma Vương là bạn bè cũng bình thường mà, tuổi hai người không cách nhau mấy lại còn là nữ, người ta đi nhà người máy ở lại một đêm thì làm sao, này có cái gì mà lạ.'

Người máy là biệt danh của Kỷ Thiên Dư, Hứa Mộng Mộng đặt cho. Lời nói này của Hứa Mộng Mộng chứa đầy xem nhẹ, Dương Nịnh nghe xong trong lòng ứa gan, nàng nhìn quanh một vòng trên mặt mọi người cũng là ý này, Dương Nịnh liền gãi gãi cái cuốn lô trên đầu nàng nói: "Ây da! Cậu, các cậu........ Các cậu sao lại không hiểu vậy?!"

Hiểu cái gì a?

Đường Noãn mơ hồ nghe thấy Dương Nịnh ở kai nhụt chí nói: "Một đám gái thẳng........" Chỉ có bản thân ngồi ở kế bên Dương Nịnh nghe được, trong lòng Đường Noãn giật giật, nhưng nàng không lên tiếng, Dương Nịnh lập tức lấy lại sĩ khí: "Còn nữa còn nữa, người đó...... Mình nghe nói người đó phải đi học trở lại."

Đường Noãn vẫn không hiểu ra làm sao, Hứa Mộng Mộng lại trong nháy mắt hiểu được: "Cậu không phải nói chính là....."

Dương Nịnh gật đầu: "Đúng vậy,là cậu ta!"

Hứa Mộng Mộng có chút ngạc nhiên, cô vuốt cằm nói: "Cậu ấy không phải bị bệnh gì đó rất nghiêm trọng sao? Sao alij một học kỳ đã quay trở lại ...... Quả nhiên là bị bệnh tâm lý gì đó?"

"Lời đồn đó là thật sao? Dù sao mình nghe được tin khác là không phải...... Chắc là qua mấy ngày là có thể đi học trở lại."

Hứa Mộng Mộng nhướng mày: "Tin tức xác định đáng tin cậy?"

Đặt bẫy rập Dương Nịnh liền tiến vào tức giận đến nghiến răng: "Là thật! Mình chính là nghe được khi chủ nhiệm lớp một và cô Tần tán gẫu."

Đường Noãn bọn họ là ở lớp ba, ở lớp học tầng hai, lớp một và mấy lớp năm nhất ở cùng nhau ở tầng một, Đường Noãn nghe mọi người đối thoại nói một câu về một câu thật sự không nhịn được, nàng mở miệng hỏi: "Mọi người rốt cuộc đang nói đến ai vậy, là ai trở về sao?"

Hứa Mộng Mộng vừa nghe liền kinh ngạc, cô đột nhiên đứng lên, dẫm lên ghế đối diện với lớp học trống trãi hô to một tiếng: "Là nữ thần của trường học Thập Tam chúng ta cuối cùng đã trở về!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro