Chương 2: Cậu ta thật sự là nữ thần vườn trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Noãn chưa từng thấy qua Hứa Mộng Mộng hưng phấn giống như vậy, chỉ khi giống như đợt quầy đồ ăn vặt của trường học giảm giá sốc hồi học kỳ 1 cô cũng chỉ phấn khích đến mức này thôi, thấy một màn như vậy Dương Nịnh còn đang lẩm bẩm gì mà "Đến như vậy mà vẫn là thẳng sao....."

Sau đó nàng chú ý tới ánh mắt của Đường Noãn, vội vàng bổ sung nói: "Cậu kệ cậu ta đi! Cậu ta chính là đồ mê gái......"

Lời còn chưa nói xong Hứa Mộng Mộng lại hưng phấn cười ha hả "Ha ha ha ha ha!", Dương Nịnh đỡ trán đen cả mặt: "...... Là kiểu mê gái cực đoan."

Hứa Mộng Mộng thật sự quá phiền, xung quanh cũng theo đó mà hưng phấn ồn ào, Dương Nịnh sợ Đường Noãn nghe không được, vì thế ghé sát vào bên tai nàng giải thích:

"Thật ra là lần nhập học này của chúng ta có một nữ sinh đẹp đỉnh nốc kịch trần bay phấp phới ở lớp một, sau đó còn được mọi người phong cho cái gì mà nữ thần vườn trường..... Học kỳ 1, chỉ là vào học kỳ lúc cậu trở lại đi học kia, cậu ấy đột nhiên tạm nghỉ học, suy đoán lần đó cực kỳ nhiều cũng rất thái quá, nói người ta bị bệnh nặng, còn nói cậu ấy xảy ra vấn đề tâm lý....... Dù sao, mọi người đều cảm thấy cậu ấy chắc là sẽ không đi học nữa."

Dương Nịnh lại nhìn Đường Noãn cười nói: "Còn ổn là cậu đi học trở lại làm cho những lời đồn đó áp xuống, nếu không cũng khoogn biết người ta bị nói thành cái dạng gì....... Khâu Nhu Dương là người tốt, mình không muốn cậu ấy bị người ta nói thành dáng vẻ đó......"

Quả thật tới giờ Đường Noãn mới biết được trường học tồn tại một nữ thần. Nàng là người Tinh Bắc, vào được Thập Tam không được mấy ngày liền phải bảo lưu, đi theo ba mẹ đến một thành phố khác sinh hoạt.

Một năm sau nàng bởi vì một ít chuyện cá nhân mà một mình về lại nơi này, tiếp tục học bạ năm nhất, học cùng với những người vốn là đàn em của mình.

Hiện tại nghĩ đến cũng chính là chuyện học kỳ 1, nhớ lại thì cảm thấy đã qua lâu rồi.

Mà cái người gọi là nữ thần vườn trường Khâu Nhu Dương kia vào học kỳ 1 bảo lưu, hai người vừa lúc bỏ lỡ nhau, có thể nói là một chút duyên phận cũng không có.

"Chú ý Hứa Mộng Mộng một chút, đỡ phải để cậu ta đi quấy rối người ta....."

Dương Nịnh nhíu mày lầm bầm lầu bầu, Hứa Mộng Mộng bên kia sau khi bình tĩnh lại bỗng nhiên nói với Đường Noãn: "Đường Noãn, cậu yên tâm, cho dù Khâu Nhu Dương trở lại, cậu ở trong lòng mình vẫn là nữ thần vườn trường của Thập Tam, mình cảm thấy mọi người cũng nghĩ như vậy!"

Tiếng cô lớn như vậy, mặt Đường Noãn lập tức đỏ. Nếu không phải Hứa Mộng Mộng đột nhiên nhắc tới cái này, Đường Noãn cũng sẽ không nhớ tới thật ra ở đây còn có một học sinh được nhóm tự phong là "Nữ thần vườn trường".

Nhưng Đường Noãn cảm thấy bản thân chỉ là loại nữ thần vườn trường để cho người ngoài nói "Nhìn xem! Đó là hoa khôi của trường chúng tôi", sau đó một bộ phận lớn người ngoài sẽ ôm cánh tay nghiêng đầu "Chỉ vậy?", huống hồ khi nàng đi học thật ra có trang điểm nhẹ.......

Đường Noãn rất là chột dạ.

Nàng vẫn luôn cảm thấy không ai có thể nhìn ra được, ít nhất ở trong trường sẽ không. Nhưng hôm nay đi vào lớp học Tần Cầm lại cười cười, thấp giọng nói với nàng "Mức độ này có thể, đậm nữa là ăn gậy rồi", Đường Noãn theo bản năng run lập cập, luôn cảm thấy ở trước mặt Tần Cầm cái gì cũng không thể qua mắt được.

Cho nên Đường Noãn vẫn luôn đều không quá muốn thừa nhận danh xưng nữ thần vườn trường này, hiện giờ đột nhiên lòi ra một nữ thần vườn trường thật sự, Đường Noãn lén nhẹ nhàng thở phào.

Nàng nghĩ thầm: bạn học Khâu Nhu Dương, cậu tốt nhất nên là một thiếu nữ như hoa thật sự! Như vậy mọi người sẽ ý thức được thật ra mình chỉ là thực sự rất bình thường, sau đó mình có thể khiêm tốt một chút...... Trôi qua một cuộc sống học đường tương xứng với trong tưởng tượng của mình.

Đường Noãn ở giữa một đám ồn ào náo nhiệt không khỏi nghĩ thầm.

Ôm một cái ảo tưởng không thực tế, mặc kệ sau này có như nàng mong muốn hay không, cuộc sống năm hai của Đường Noãn vẫn đã chính thức bước ra khỏi màn che.

Muốn nói sinh hoạt học đường bình thường có gì đặc biệt, chính là thể dục buổi sáng, lúc nghe giảng bài, Đường Noãn nhàm chán cũng sẽ ngây người một lúc, làm cho suy nghĩ dễ dàng bay tới vị nữ thần vườn trường kia.

Cho dù người ta còn chưa trở về, trong trường học đã nhiều lên những lời đồn truyền lưu về cô. Rất nhiều người đều nói Khâu Nhu Dương tuy rằng đẹp muốn chết, nhưng quan trọng hơn là tính cách cô cũng thật tốt, ôn hòa như nước, cười rộ lên sẽ rất chữa lành.

Huống chi bên cạnh Đường Noãn còn có một Hứa Mộng Mộng mỗi ngày nhắc mãi "Khâu Nhu Dương sao còn chưa đi học lại nữa", trong đầu nàng thông qua những miêu tả nhỏ nhặt, xâu chuỗi ra được một hình tượng hoàn mỹ cao không thể với tới.

Vì thế, ba chữ Khâu Nhu Dương này ở trong lòng nàng niệm đi niệm lại, thậm chí còn lén luyện tập vài câu giới thiệu, muốn cho đối phương một cái ấn tượng tốt. Cho dù nàng biết càng mong đợi nó càng không tới, nhưng Đường Noãn vẫn luôn nhịn không được mà thả hồn,

"Nếu có thể kết bạn được với cậu ấy thì tốt quá."

Đường Noãn cứ như vậy toát ra một nguyện vọng nho nhỏ.

Vào một sớm nọ của tuần sau, Đường Noãn đã dần dần quen được tiết tấu đi học vẫn như cũ đánh ngáp vào trường học, hôm nay nàng có chút trễ, chắc là đã bỏ lỡ tiết thể dục buổi sáng, cho nên ở cổng không bóng người, chỉ có bác bảo vệ mắt nhìn nàng không hé răng.

Đường Noãn xoa xoa giọng nói, cảm giác nói không nên lời, vẫn thật khàn.

Nguyên nhân nói ra có chút mất mặt.

Hôm nay thời tiết chuyển lạnh, cho nên sau khi rời giường Đường Noãn từ tủ quần áo lấy ra một cái áo khoác đồng phục, tay áo màu xanh thân thì màu trắng, tay áo dài bằng cái quần dài, hai sườn còn có vạch trắng, một thiết kế đơn giản lại chất phác.

Chẳng qua sau giờ trưa vẫn sẽ nóng, cho nên bên trong Đường Noãn mặc vẫn là đồng phục trắng ngắn tay, mặc xong Đường Noãn ở cửa mang vào đôi vans cao màu đen, sau đó liếc mắt một cái liền thấy tay áo mình dính một cọng lông mèo màu trắng —— nhất định khi là mèo chui vào tủ quần áo của nàng dính lên.

Đường Noãn trong nháy mắt xúc cảnh sinh tình, lúc nàng đi ra ngoài vừa nhét bánh mì nhỏ vào miệng vừa gào khóc, nước mắt nước mũi hút hết cà phê sữa.

Mèo...... A a, mèo con của mình!

Đường Noãn chưa đặt tên cho bé giống búp bê vải kia, nên kêu nó là mèo con, nàng cảm thấy cái tên này cũng đã rất đáng yêu. Mấy ngày nay nàng thậm chí cũng không dám mèo hoang xung quanh trường học, cũng là vì xúc cảnh sinh tình —— mí mắt Đường Noãn còn chưa hết sưng nữa.

Vừa ra khỏi thang máy nàng liền gửi WeChat cho Tần Cầm, tùy tiện tìm cái cớ nói hôm nay khả năng sẽ đến trễ một chút, bởi vì nàng biết chính mình đã khóc thì dừng không được.

Sau đó nàng liền ở trong tiểu khu không người không tiếng động khóc thút thít cả buổi sáng nên giọng nói vốn dĩ bị khàn, lúc nàng đạp xe đạp còn đang khóc, nước mắt bị gió thổi lên trời không, "Hu hu hức hức" chạy cả đường, chờ tới trường học giọng nói của Đường Noãn đã khàn đến không rõ.

Hiện tại đã bình tĩnh lại được một chút, Đường Noãn thở dài đi vào cổng trường, lần này chắc là sau khai giảng nàng nhất định sẽ không có động lực đi học mỗi ngày.

Niềm vui duy nhất chính là bây giờ còn có thể nhìn thấy đài phun nước đang chảy ào ào ở cổng trường, nó hình như sẽ tiếp tục chảy ít nhất bảy ngày, hôm nay chắc chính là ngày cuối cùng.

Đường Noãn thật quý trọng cảnh đẹp vào giờ khắc này, nàng nghỉ chân nhìn một hồi, làm cho tâm tình bình tĩnh hoàn toàn. Ba ngôi sao trên đài phun nước gợi nhớ tới ngụ ý gì, nhưng bây giờ Đường Noãn đã quên không còn chút gì.

Trước khi nàng sắp rời đi, cầu vồng trong mắt thoáng loé lên trong giây chóc, Đường Noãn đứng ở kia dụi dụi mắt, nghĩ thầm: Nhìn lầm rồi sao?

Vừa rồi rõ ràng có cầu vồng xuất hiện mà.

Đường Noãn lại có chút buồn bực, luôn cảm thấy hôm nay mọi việc không suôn sẻ.

Vào lớp học nàng cũng cảm thấy hôm nay hình như còn ồn hơn mọi ngày, lỗ tai ong ong, cũng có thể chỉ là bởi vì tâm tình nàng không tốt, khóc quá trời, cảm quan có chút nhạy cảm yếu ớt.

Khi đi qua lớp học của lớp một, nàng vội vàng nhìn quét qua một lần đám đàn em còn đang phấn khởi sau tiết thể dục buổi sáng, còn rất ngây ngô. Trong lòng Đường Noãn có chút cảm khái không tên, làm nàng thiếu chút nữa quên mình cũng đã là học sinh năm hai.

Nhưng mà, nếu mà đi học dựa theo đúng tuổi mà nói, thật ra nàng đã lớn hơn đám tân binh này tới tận hai tuổi.

Đường Noãn yên lặng nghĩ đến gì đó, nhưng nàng lập tức dừng lại.

Không cần phải vào một buổi sáng khó chịu hồi tưởng lại quá khứ.

Đường Noãn rất nhanh đã đi tới cầu thang. Kế bên cầu thang là lớp của lớp một năm hai, giáo viên lớp một tên Ninh Đôn, dạy tiếng Anh, Đường Noãn nhớ rõ hắn là bởi vì cơ thể hắn cường tráng, làm người ta thật sự khôngkhoir hoài nghi hắn có thật là giáo viên tiếng Anh? Thật sự không phải giáo viên thể dục sao?

Sau khi thể dục buổi sáng kết thúc là tiết tự học, mỗi lần đi ngang qua Đường Noãn đều có thể nghe thấy Ninh Đôn ở bục giảng lớn tiếng đọc tiếng Anh, tự học sáng sớm của lớp một luôn là như thế. Hôm nay nàng cũng cho rằng sẽ nghe thấy tiếng nói đôn hậu của Ninh Đôn, nghe như là đang làm kiểm tra listening, có nhấn âm rõ ràng, nhưng nàng không nghĩ tới hôm nay lại nghe thấy một âm thanh của một cô gái.

Lúc này lớp học lớp một thật yên tĩnh, cho nên tiếng của cô gái cứ rõ ràng như vậy truyền vào lỗ tai Đường Noãn.

Cô gái này phát âm tiếng Anh rất chuẩn, hơn nữa tiếng nói lại trong trẻo thuần khiết, thong thả ung dung, chủ nhân của âm thanh hình như rất có kiên nhẫn.

Bước chân Đường Noãn dừng lại, theo bản năng giương mắt nhìn theo. Cửa lớp một mở rộng hình chữ nhật, đóng khung lại một người trên bục giảng, chợt vừa nhìn thấy như khắc vào một bức hoạ:

Nữ sinh mặc đồng phục xanh trắng nhẹ nhàng dựa vào bục giảng ở phía sau, tư thái tuỳ ý, lười nhác vươn một chân, gót giày vải màu trắng gạo đặt trên mặt đất.

Nàng cầm một cuốn sách tiếng Anh giơ lên, cổ tay áo khoác đồng phục rộng làm lộ ra một cánh tay trắng nõn như ngọc, xương cổ tay hơi nhô lên theo trang sách trước mắt Đường Noãn lay động.

Đường Noãn chưa bao giờ ở trong trường học gặp qua nuwx sinh này.

Nữ sinh này dáng người mảnh khảnh cân đối, cao gầy, có thể mặc bộ đồng phục rộng thùng thình vừa vặn. Khuôn mặt xinh đẹp, tóc đen ngoan ngoãn ở trên vai, sợi tóc mềm mại hơi che khuất lông mày.

Gương mặt này tuyệt đối không trang điểm, mắt mũi rõ ràng, một đôi mắt đào hoa buông thả cùng lông mi dày. Là gương mặt mộc. Không giống như Đường Noãn, dù cho hôm nay cũng có trang điểm nhẹ, nhưng lại không khác gì mấy với bạn bè cùng lứa không trang điểm.

Trên người cô cũng không thể nào có cảm giác chuyên tâm với hình tượng học sinh ngoan khô khan đứng đắn. Đường Noãn luôn cảm thấy, nếu cô bắt được ánh mắt dại ra của mình, có lẽ sẽ thừa dịp bạn học đang cùng đọc, chớp chớp mắt với Đường Noãn, cười tặng cho một cái.

...... Làm gì có đâu Đường Noãn, mày cũng không nên tự luyến quá.

Đường Noãn ý thức được bản thân đã nhìn ngu ngơ, nàng vội vàng lui về, nhưng đôi mặt lại luyến tiếc rời đi. Đúng lúc này kỳ tích đã xuất hiện: Nữ sinh kia thật sự giương mắt nhìn về phía nàng —— cô thậm chí còn đang đọc câu tiếng Anh đã nhớ kỹ trong lòng.

"......Do you want a friend whom you could tell everything to, like your deepest feeling and thoughts?"

Nữ sinh bao phủ trong ánh nắng của sáng sớm hơi nghiêng đầu nhìn về phái Đường Noãn, cô giơ khoé miệng, giống như tờ giấy trắng được vẽ lên màu sắc —— chắc là có bảy màu, có thể làm cho Đường Noãn nhớ lại cầu vồng nhỏ xuất trong chốc lát kia.

Hôm nay quả nhiên là ngày may mắn của mình. Đường Noãn nghĩ như vậy, ngay sau đó nàng đã vô tình nhận định: nữ sinh này chính là Khâu Nhu Dương trong miệng mọi người.

Mà Đường Noãn cũng phải thừa nhận một chuyên —— Khâu Nhu Dương cười lên thật sự chữa lành, ngọt ngào như mưa phùn, buồn bực từ lúc nàng rời giường tới nay đã hoá thành hư không.

Cho nên nàng thật vừa lòng, cũng không có gì không cam lòng.

Khâu Nhu Dương là gái đẹp thật sự, cũng là nữ thần vườn trường tương xứng hoàn toàn với trường Thập Tam.

Không hề có sức chống cự với những thứ đáng yêu Đường Noãn giờ phút này tâm tình càng thêm tốt, khoé miệng nàng luôn giơ lên, bước chân cũng uyển chuyển nhẹ nhàng.

...... Nhưng mà, cũng không biết có phải do cọng lông mèo khi sáng hay khong ——- Đường Noãn khi leo cầu thang vuốt ngực nhảy bùm bùm, mũi nàng bỗng nhiên ngứa cực kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro