Chương 2: Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Khanh Âm đạp lên dưới chân mái ngói, linh hoạt nhảy về phía trước. Tiếng gió từ bên tai gào thét thổi qua, xung quanh cảnh tượng nhanh chóng biến hóa.

Chung Thư Cẩn nằm ở trong lồng ngực Cố Khanh Âm, tay chỉ là hơi nắm y phục của nàng, cực kỳ gò bó.

Nàng lén lút ngẩng đầu nhìn Cố Khanh Âm một chút, không nhịn được hỏi một câu: "Khanh Khanh, nàng tại sao lại ở chỗ này?"

Ánh mắt thoáng nhìn qua Chung Thư Cẩn động tác câu nệ, Cố Khanh Âm không cao hứng nhíu mày: "Thuận tiện đi ngang qua."

"Hừ, có chuyện trùng hợp như thế sao."

Cố Khanh Âm nhẹ nhàng nói một câu: "Ân, xem như là duyên phận đi."

Nàng cũng không thể trực tiếp nói cho Chung Thư Cẩn, nàng bởi vì lo lắng nàng ấy chuyến này tìm đến Đường Môn sẽ chịu thiệt, nên mới lén lút theo đuôi ở phía sau.

Chung Thư Cẩn giờ khắc này tựa hồ đã quên đi đau đớn nơi cánh tay, nàng nhìn Cố Khanh Âm, tiếp tục hỏi: "Nhưng là, nàng bây giờ không phải sống ở Bạch Ninh Thôn sao? Như thế nào lại phiêu bạt giang hồ? Lại được người gọi là độc y Niệm Cẩn?"

Hơn nữa, 'Niệm Cẩn' danh xưng này, nàng luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Cố Khanh Âm hơi cúi đầu xuống, liền đối mặt với ánh mắt người trong lòng, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt nói: "Ta đi ra ngoài là để tìm một người rất quan trọng."

Cố Khanh Âm lời nói mặc dù nhạt, nhưng ánh mắt của nàng lại quá mức nóng rực, Chung Thư Cẩn trong lòng khẽ động, nhưng nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ là lúng túng dời mắt, hỏi: "Vậy nàng bây giờ đã tìm được người chưa?"

"Có chút manh mối rồi."

Nghe vậy, Chung Thư Cẩn nhớ một năm trước đây nàng từng âm thầm quay về Bạch Ninh thôn, muốn nhìn xem Cố Khanh Âm như thế nào, nhưng lúc đó nàng ấy đã rời đi rồi, nghe nói đi tìm người thân, liền chủ động nói: "Ừ, nếu nàng cần trợ giúp, nhớ phải nói với ta nha, ta ít nhiều cũng có thể giúp một tay."

Cố Khanh Âm cười như không cười nhìn nàng: "Ta còn tưởng rằng lúc trước nàng ra đi không lời từ biệt, chính là không muốn gặp lại ta nữa, làm sao bây giờ lại muốn giúp ta rồi?"

Chung Thư Cẩn ngẩn người.

Thấy Chung Thư Cẩn im lặng hồi lâu, không một lời giải thích, Cố Khanh Âm liếc nhìn tay nàng đang nắm hờ hững vạt áo của mình, liền cố ý chơi xấu, giả vờ không đứng vững, tay cũng muốn buông lỏng ra rồi.

Bị Cố Khanh Âm như thế buông ra, Chung Thư Cẩn suýt nữa liền rơi xuống, nàng hoảng hốt theo bản năng liền đưa tay dùng sức ôm cổ Cố Khanh Âm. Như vậy, Cố Khanh Âm mới hài lòng nở nụ cười, tay ôm chặt lấy Chung Thư Cẩn, lập tức dưới chân đề khí chạy thật nhanh, thoáng một cái đã bỏ xa những người phía sau.

Lúc này, hai người dán vào nhau thật gần.

Chung Thư Cẩn thoáng ngẩng đầu lên, môi bởi vì nâng lên mà vô ý đụng vào cằm Cố Khanh Âm. Trên môi vừa chạm đến mạt lạnh lẽo kia, cảm giác có chút mù mịt, tựa hồ không quá chân thực. Nàng hoảng hốt nhìn gò má tinh xảo của nữ tử trước mắt, đã bao lâu rồi các nàng không có tiếp xúc thân mật như vậy?

Trong lúc ngẩn ngơ, Chung Thư Cẩn bất giác vươn đầu lưỡi liếm liếm môi của mình. Thoáng giật mình, nàng trong nháy mắt liền hồng thấu mặt, có chút chột dạ liếc nhìn Cố Khanh Âm, thấy nàng ấy không có gì khác thường, vẫn là một gương mặt đạm nhạt mang theo một vệt cười như có như không, xem ra vẫn chưa chú ý tới động tác vừa rồi của nàng, Chung Thư Cẩn mới thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng biết vì sao, Chung Thư Cẩn đã không nỡ thu hồi đôi tay đang ôm lấy cổ người kia. Không chỉ như thế, nàng còn len lén đem gò má của chính mình vùi vào vai Cố Khanh Âm, an tâm nằm ở trong lồng ngực của nàng ấy. Trong chóp mũi quanh quẩn chính là hương dược liệu nồng đậm, cảm nhận được hương vị quen thuộc, Chung Thư Cẩn bất tri bất giác liền an tâm xuống, nhất thời đem chuyện mình bị trúng độc quăng đến sau ót.

Dọc theo con đường này, Chung Thư Cẩn không nhịn được liền nhớ lại lúc trước hai người sống bên nhau, ấm áp gần gũi đến cực điểm, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, luôn cảm giác hai năm trước mình ra đi không lời từ biệt thực sự quá mức vô tình.

Khanh Khanh lúc trước đối đãi nàng như thế. . . Rất ôn nhu...

Mình như thế nào lại không cùng nàng ấy nói lời từ biệt? Chung Thư Cẩn mở mắt ra, nhìn trước mắt dung mạo quen thuộc mà nàng đã khắc sâu trong trí nhớ, hồi lâu mới bật thốt ra: "Xin lỗi. . . Khanh Khanh. . . Ban đầu ta..."

Còn chưa nói xong, Cố Khanh Âm liền dừng bước. Giờ khắc này, các nàng đã rơi vào trên mái ngói của một khách điếm.

"Xuỵt, đừng vội xin lỗi. Chờ ta trước tiên giải độc cho nàng, lại chậm rãi tính với nàng món nợ cũ."

Vừa dứt lời, Cố Khanh Âm liền dọc theo vách tường nhảy xuống, nàng một tay ôm chặt Chung Thư Cẩn, một tay bắt lấy mái hiên, nhẹ nhàng đạp ra cửa sổ, dễ dàng mang theo người từ cửa sổ tiến vào trong phòng.

Chung Thư Cẩn bị nữ nhân kia đặt ở trên giường, nàng lúc này mới chú ý bố cục trong phòng khá quen mắt, vừa rồi nhìn vẻ ngoài khách điếm cũng có chút ấn tượng, nàng mới kịp phản ứng: "Khanh Khanh, nàng làm sao cũng ngụ ở khách điếm này?"

Cố Khanh Âm có thể nói là bởi vì ta luôn theo sát bên nàng sao? Đương nhiên không thể!

Nàng tự nhiên đi đốt sáng lên ngọn đèn, giống như lơ đãng nói: "Ồ? Nàng cũng ngụ ở khách điếm này sao? Thật là trùng hợp."

Không chờ Chung Thư Cẩn nói tiếp, Cố Khanh Âm liền đi tới bên cửa sổ, chặn lại một đám người đang muốn lật cửa sổ trèo vào.

"Ta muốn giải độc cho giáo chủ của các vị, các vị tiến vào làm chi?"

Cư Ngọc Thạch đã chen được đầu vào, liền vội vàng cười nói: "A, vậy thì thật là làm phiền Độc y cô nương! Chúng ta trước hết không quấy rầy cô nương ha!"

Cố Khanh Âm khẽ mỉm cười, lập tức đem cửa sổ đóng lại.

Lấy túi ngân châm cùng một số y vật từ trong bọc hành lý ra, Cố Khanh Âm đem ngọn đèn chuyển đến bên giường, sau đó lấy ra một viên thuốc đút vào trong miệng Chung Thư Cẩn.

"Uống thuốc trước đã."

Chung Thư Cẩn hiếm thấy ngoan ngoãn nuốt thuốc vào, lại nhìn thấy ánh mắt nóng rực của người kia, nàng không khỏi đỏ bừng mặt: "Nàng làm gì....nhìn ta như thế..."

"Rất lâu rồi không thấy nàng, ta nhìn thêm một chút không được sao?"

Chung Thư Cẩn chột dạ cúi đầu. Hai năm không gặp, cũng không biết Khanh Khanh sẽ làm sao tính sổ với nàng.

Cố Khanh Âm nhìn xem vết thương trên tay nàng, nguyên bản cánh tay trắng nõn như ngọc, giờ khắc này đã bị độc nhiễm một mảnh đen thẫm.

Cố Khanh Âm lông mày nhíu chặt. Rất tốt, dám đối với Chung Thư Cẩn hạ độc!
Nàng nhất định sẽ làm cho người kia trả giá gấp bội, để hắn nếm thử, cái gì mới thật sự là độc!

Chung Thư Cẩn len lén nhìn xem sắc mặt Cố Khanh Âm, không khỏi có chút sốt ruột: "Làm sao bây giờ, Khanh Khanh! Độc này rất nghiêm trọng sao? Ta sẽ chết sao?" Trong giọng nói vô ý dẫn theo tia ỷ lại, ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện.

Cố Khanh Âm buông xuống cánh tay Chung Thư Cẩn, ôn nhu thay nàng lau đi mồ hôi trên trán, trong miệng cũng không quên cười nói: "Thế nào, nàng hiện tại biết sợ? Vừa không phải còn rất bình tĩnh muốn tự chặt cánh tay sao?"

Chung Thư Cẩn xấu hổ nói: "Cái kia dù sao cũng tốt hơn là mất mạng...."

Chẳng biết vì sao, ở bên Cố Khanh Âm, nàng bất tri bất giác liền trở lại giống như lúc trước, muốn làm nũng một chút, cũng muốn được ỷ lại vào nàng ấy.

Chung Thư Cẩn còn chưa nói xong, đột nhiên phát hiện tay của Cố Khanh Âm đã đặt ở trên đai lưng của nàng.

Nàng cuống quít đè lại tay nàng ấy, gấp giọng nói: "Nàng muốn làm gì!"

Cố Khanh Âm khóe miệng hơi câu: "Đương nhiên là cởi y phục của nàng."

Chung Thư Cẩn hơi đỏ mặt: "Bị thương....thương nơi cánh tay....vì sao phải cởi y phục....?"

Cố Khanh Âm ý cười càng sâu: "Không cởi y phục, ta làm sao biết trên người nàng còn chỗ nào bị thương?"

Như vậy, Chung Thư Cẩn chỉ có thể thuận theo buông lỏng tay ra: "Được. . . Được rồi... Vậy nàng cởi đi..."

Vừa dứt lời, thắt lưng liền rơi xuống, Chung Thư Cẩn kinh ngạc mà nhìn động tác của Cố Khanh Âm. Đôi tay trắng nõn của nàng ấy chậm rãi cởi ra áo bào đen trên người nàng, lại chậm rãi cởi ra tiết y bên trong. Gương mặt quen thuộc, động tác quen thuộc, khiến nàng nhịn không được nhớ đến tình cảnh năm đó ở bên thuốc lư, Khanh Khanh cũng giống như bây giờ, chậm rãi cởi ra y phục của nàng, đem nàng đặt dưới thân....

Thẳng đến khi ngón tay lạnh lẽo kia chạm đến trên cổ của nàng, nàng mới thoáng giật mình, từ trong ký ức nhảy ra ngoài. Nhìn trên người mình chỉ còn sót lại duy nhất cái yếm, kết hợp với một màn vừa rồi nhớ lại, nàng trên mặt đều hồng đến muốn xuất huyết rồi.

Tay Cố Khanh Âm phủ lên vai nàng, tiến tới trước mặt nàng. Mãi đến khi đụng đến chóp mũi của nàng, Cố Khanh Âm mới dừng lại động tác.

Chung Thư Cẩn tim đập như sấm, ánh mắt nàng dọc theo dung mạo gần trong gang tấc, chậm rãi dời đi xuống, rơi vào khóe môi hồng nhuận xinh đẹp của người kia. Giữa lúc nàng cho rằng Cố Khanh Âm sẽ giống như trước đây hôn môi nàng, người kia vậy mà chỉ dùng tay vuốt vuốt gò má của nàng.

"Nghĩ đến cái gì? Mặt đều hồng thành như vậy?"

Chung Thư Cẩn khó chịu nghiêng đầu, đem Cố Khanh Âm đẩy ra: "Không có nghĩ gì...Khả năng là bị độc phát rồi...."

Nghe vậy, Cố Khanh Âm trong nháy mắt liền cười ra tiếng: "Nữ nhân ngốc, nàng vừa ăn thuốc của ta, làm sao còn có khả năng độc phát?"

Đó là thuốc giải độc Cố Khanh Âm đặc chế, tuy không hẳn là giải được bách độc, nhưng đối với ngũ độc tán Đường Môn vẫn là dư sức có thừa.

Chung Thư Cẩn xấu hổ nói: "Vạn nhất trên người ta còn bị trúng loại độc khác thì sao?"

Cố Khanh Âm cưng chiều mà xoa xoa đầu của nàng: "Được được được, ta đều chữa cho nàng, được chưa?"

Động tác ôn nhu sủng nịch như vậy, khiến Chung Thư Cẩn thất thần hồi lâu.

Cố Khanh Âm nói xong lời kia liền không đùa Chung Thư Cẩn nữa, bắt đầu chuyên tâm thay nàng xử lý vết thương.

Vừa rồi ở trên đường, nàng cũng dò xét qua mạch tượng của nàng ấy rồi, không quá nghiêm trọng. Dùng kim châm phong lại mấy huyệt vị trên người Chung Thư Cẩn, nàng mang vào đôi găng tay thiên tầm ti đặc chế, lại lấy ra con dao hơ ở trên ngọn lửa. Sau khi rắc một ít thuốc bột lên vết thương, Cố Khanh Âm một tay giữ chặt cánh tay Chung Thư Cẩn, mắt không hề chớp liền hạ xuống một dao.

Cố Khanh Âm động tác vô cùng thành thạo, cũng không bởi vì đối phương là Chung Thư Cẩn mà do dự. Rất nhanh, nàng liền lấy ra mũi tên, xử lý tốt máu độc, sau đó tỉ mỉ băng bó lại vết thương. Chung Thư Cẩn còn chưa kịp cảm nhận được đau đớn, đã nhìn thấy Cố Khanh Âm thu thập tàn cuộc rồi.

Nàng có chút ngốc lăng hỏi: "Nhanh như vậy?"

Khâu thúc không phải nói ngũ độc tán rất khó xử lý sao, như thế nào đến trên tay Khanh Khanh, hết thảy đều nhanh như vậy.

Cố Khanh Âm thu dọn tốt đồ vật, sau khi rửa sạch hai tay mới trở lại bên giường, nàng mỉm cười nhìn Chung Thư Cẩn: "A Cẩn là muốn ta xử lý chậm một chút, muốn có thêm thời gian ở bên ta sao?"

"Nói nhăng gì đấy! Ta mới không cần như vậy!"

Cố Khanh Âm chỉ cười không nói. Đứa trẻ này bị đoán đúng tâm tư, dĩ nhiên sẽ kích động một chút. Nàng chuyển mắt, tỉ mỉ quan sát Chung Thư Cẩn, bỗng nhiên cảm thán: "Hai năm không gặp, A Cẩn đúng là lớn hơn không ít rồi."

Chung Thư Cẩn hừ nhẹ một tiếng: "Trước đây ta cũng không phải nhỏ!"

Sau khi nói xong, Chung Thư Cẩn mới phát hiện tầm mắt Cố Khanh Âm hình như có chút không thích hợp lắm.

Nàng theo ánh mắt đó, chậm rãi dời đi xuống, mới phát hiện vừa rồi nguyên lai là mình hiểu nhầm ý người kia! Nàng thẹn đỏ mặt, vội vã ôm lấy ngực của mình, xấu hổ trừng mắt nhìn Cố Khanh Âm.

"Lưu manh!"

Cố Khanh Âm chẳng những không có phản bác, trái lại còn cười đến một mặt ôn nhu.

Chung Thư Cẩn đột nhiên cảm thấy mình ở trước mặt Cố Khanh Âm thật sự yếu thế, hoàn toàn làm mất đi mặt mũi của giáo chủ Huyết Viêm Giáo rồi.

Thế là, nàng vội vã bưng lên tư thế giáo chủ, giơ cao cái cổ ngạo nghễ nói: "Chuyện hôm nay bổn giáo chủ thực sự cảm tạ cô nương, bây giờ ngũ độc tán đã giải xong, đêm đã khuya, bổn giáo chủ cũng không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi!"

Cố Khanh Âm nhìn Chung Thư Cẩn vội vàng mặc lại y phục, nhíu mày nói: "Như vậy liền muốn đi rồi?"

Chung Thư Cẩn suy nghĩ một chút, cảm thấy người ta vừa mới cứu nàng, nàng liền muốn quay lưng bỏ đi, hình như là có chút thất lễ.

Thế là, nàng vội vã tiếp một câu: "Chờ ngày mai bổn giáo chủ sẽ cho người đưa tạ lễ!"

Cố Khanh Âm tay đặt ở eo Chung Thư Cẩn nhẹ nhàng xoa một cái: "Còn không có xuống khỏi giường, nàng liền trở mặt không quen biết rồi?"

Chung Thư Cẩn bên tai đã hồng thấu. Nữ nhân lưu manh này!

Cố Khanh Âm đè nén ý cười trong mắt, ôm lấy eo Chung Thư Cẩn, nghiêm túc nói: "Ta nghĩ, nàng cũng đã nghe qua giang hồ đồn đại quy tắc cứu người của độc y ta."

Ban đầu Chung Thư Cẩn mặc dù không biết Độc y "Niệm Cẩn" chính là Cố Khanh Âm, nhưng Độc y cứu người quy củ, nàng cũng biết rõ.

Muốn cầu Độc y cứu người, nhất định phải đánh đổi một thứ khiến nàng hài lòng, nàng mới nguyện ý động thủ cứu người. Có điều, Chung Thư Cẩn còn nghe nói, Độc y cứu người, quan trọng hơn là phải xem người đó có hợp mắt hay không. Thấy ngứa mắt, coi như là Thiên Vương lão tử, nàng cũng sẽ không cứu. Nhìn hợp mắt, không cần thu một xu nào, nàng cũng có thể trị cho người.

"Nàng muốn ta trả thù lao? Là nhìn ta không hợp mắt sao?"

Cố Khanh Âm bất đắc dĩ nhìn nàng. Nữ nhân ngốc này!

"Nhìn nàng không hợp mắt ta còn động thủ cứu nàng sao?"

Chung Thư Cẩn hơi cảm thấy oan ức, "Nhưng mà... Nàng lúc đầu cũng nói là không cứu ta...."

Còn không phải tại nàng gọi tên ta xa lạ như vậy, ta sao lại nói không cứu nàng? Cố Khanh Âm không muốn dong dài nữa, chỉ nói: "Ta mặc kệ, ngược lại theo quy củ làm việc, thu thù lao của nàng cũng là phải."

Chung Thư Cẩn thoáng do dự, mới nói: "Nàng... Muốn cái gì thù lao... Chớ quá mức nha..."

"Tự nhiên." Cố Khanh Âm ý tứ sâu xa nở nụ cười: "Chỉ cần ngàn vàng là đủ."

Chỉ cần ngàn vàng! Cái gì gọi là chỉ cần ngàn vàng! Tại sao giải cái độc liền muốn ngàn vàng! Người này làm sao một điểm ân tình cũng không nói đây!

Chung Thư Cẩn tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Ta hiện tại không đem theo nhiều như vậy! Đợi ta hồi giáo liền hồi đáp đầy đủ cho nàng!"

Cố Khanh Âm hơi dùng lực một chút, liền đem Chung Thư Cẩn ôm đến trên giường, áp nàng ở dưới thân. Mái tóc dài màu đen tản ra trên gối, càng làm nổi bật lên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Chung Thư Cẩn.

Cố Khanh Âm hơi cúi đầu xuống, liền nhìn thấy người dưới thân vẻ mặt giống như không thể tin nổi, nhìn xuống chút nữa, đóa hoa mẫu đơn trên cái yếm đỏ miễn cưỡng che đi hai đỉnh ngạo phong bên dưới. Cảnh tượng như vậy lại có loại nói không ra lời mê hoặc, khiến người ta thật muốn chìm vào trong đó, tìm tòi hư thực.

Cố Khanh Âm liếm liếm môi khô khốc, không đợi Chung Thư Cẩn mở miệng liền đã ôm chặt lấy nàng, nói: "Ta mặc kệ, ngược lại ta tối nay liền muốn."

Chung Thư Cẩn giãy không ra Cố Khanh Âm, chỉ có thể buông xuống sự kiêu ngạo thường ngày, mềm giọng nói: "Khanh Khanh, tối nay ta thực sự không mang theo, khoan dung cho ta mấy ngày đi!"

Chuyến này bọn họ là tìm đến Đường Môn trả thù, nơi nào sẽ mang theo ngàn lượng vàng!

Cố Khanh Âm vui vẻ nở nụ cười, nàng dính sát vào Chung Thư Cẩn, bàn tay dọc theo eo thon của người dưới thân vuốt ve, cảm nhận được thân thể Chung Thư Cẩn nhất thời cứng đờ, mới thấp giọng nói: "Không, nàng có mang theo."

Chung Thư Cẩn còn không kịp phản bác, Cố Khanh Âm liền đã dán đến bên tai nàng, thổi vào một làn hơi ấm nóng, trêu đến nàng cả người run lên. Âm thanh mị hoặc vang lên ở bên tai: "Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chỉ cần một đêm xuân, là đủ."

------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro