Chương 3: Ngoài miệng nói không cần, thân thể nhưng rất thành thật!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ hôn ấm áp từ bên tai di chuyển đến khóe miệng Chung Thư Cẩn, đôi môi mềm mại kia đã khắc ở trên môi nàng, hơi thở quen thuộc khiến nàng cảm thấy hoảng hốt, nhất thời quên cả giãy giụa, suýt chút nữa liền như vậy trầm luân.

Không, không đúng. Lúc trước nàng khôi phục ký ức, sở dĩ rời đi Cố Khanh Âm, chính là vì nàng ý thức được, nàng cùng nàng ấy đều là nữ tử. Đoạn tình cảm này, thật sự quá mức hoang đường.

Rõ ràng trước đây đã suy nghĩ thông suốt, vì sao bây giờ gặp lại Cố Khanh Âm, nàng liền bị nàng ấy câu mất đi tâm trí?

Thẳng đến khi đối phương đem lưỡi mềm tiến vào khoang miệng nàng, quấn lấy nàng không ngừng dây dưa, nàng mới đột nhiên cả kinh, dùng hết khí lực tàn nhẫn mà đẩy Cố Khanh Âm sang một bên, cấp tốc nhặt lên y phục khoác lên người, vươn mình xuống giường.

Trước khi rời giường, nàng đưa lưng về phía Cố Khanh Âm, lạnh nhạt nói: "Khanh Khanh, nàng và ta đều là nữ tử. Loại chuyện buồn cười này, không nên tiếp tục. Nàng yên tâm, bổn giáo chủ sẽ không quỵt nợ. Ngàn lượng vàng, ngày khác ổn thỏa dâng!"

Đang muốn dứt khoát rời đi, Chung Thư Cẩn lại phát hiện Cố Khanh Âm đã gắt gao siết chặt eo của nàng.

Nàng đẩy ra tay người kia, cả giận nói: "Nàng lập tức buông bổn giáo chủ ra!"

Ai ngờ, người phía sau nhưng đưa tay thu càng chặt: "A Cẩn, hai năm không gặp, nàng có từng nhớ đến ta?"

Nghe được bên tai truyền tới thanh âm u oán, Chung Thư Cẩn thoáng mềm lòng. Khanh Khanh của nàng, hẳn là rất khổ sở vượt qua. Nàng dừng lại động tác trên tay, áy náy nói: "Thật xin lỗi, ta...."

Từ lúc trở về, nàng nhớ đến nàng ấy rất nhiều. Một lần nhịn không được, nàng liền quay về Bạch Ninh thôn một chuyến, muốn trộm liếc mắt nhìn Cố Khanh Âm. Nhưng là, khi đó Cố Khanh Âm đã rời đi rồi. A Trụ nói cho nàng biết, Cố tỷ tỷ rời đi để tìm người thân, chẳng biết khi nào trở về. Chung Thư Cẩn ở trong thôn đợi ba ngày, vẫn không thấy bóng dáng người, đành phải trở về Huyết Viêm giáo.

Giữa lúc nàng đang rơi vào tưởng niệm, nghĩ nên làm như thế nào an ủi Khanh Khanh, lại đột nhiên phát hiện trước ngực mình thoáng mát.

Chung Thư Cẩn xoay người lại, đã nhìn thấy Cố Khanh Âm đem cái yếm của nàng đặt trước mũi ngửi ngửi.

"Ân, thật là thơm."

Nàng ấy không hề có một chút dấu hiệu gì gọi là u oán khổ sở. Đúng là....quá lưu manh rồi!

Chung Thư Cẩn trong nháy mắt liền đỏ bừng cả mặt, nàng đè lại ngoại bào che chắn trước ngực, tức giận trừng mắt nhìn Cố Khanh Âm, gấp giọng hô: "Nhanh trả lại cho ta!"

Cố Khanh Âm không có ý tốt cười cười, tiện tay liền đem cái yếm ném tới trên giường: "Chính nàng tới lấy a!"

Chung Thư Cẩn vừa xấu hổ vừa tức giận, trắng mắt liếc Cố Khanh Âm một cái, sau đó vừa che che vừa thẹn thùng đi tới bên giường, lúc tay nàng sắp chạm được cái yếm, lại bị người từ phía sau ôm ngã sấp lên giường, khiến cho mặt của nàng vừa vặn chôn vào đóa hoa mẫu đơn trên yếm.

Nữ nhân kia, thật sự quá mức xấu xa! Sao có thể khi dễ một người đang bị trọng thương như nàng!

Đang muốn xoay người đứng dậy cùng người kia lý luận một phen, lại bị Cố Khanh Âm một lần nữa ôm té nhào lên giường, lần này không cách nào thoát ra được.

"Trước giờ chưa từng có người dám khuất nợ tiền xem bệnh của ta, nàng cũng vậy, không cho nàng nợ."

Chung Thư Cẩn phát giác eo mình bị Cố Khanh Âm chế trụ, không biết nàng ấy đã điểm huyệt vị gì trên người nàng, khiến cho nàng một chút khí lực phản kháng đều không có, chỉ có thể mềm nhũn nằm ở dưới, mặc cho nàng ấy chiếm hết tiện nghi.

Bàn tay lành lạnh của Cố Khanh Âm phủ lên khỏa mềm mại trước ngực nàng, bên tai nghe được nàng ấy cười nói một câu: "A Cẩn quả nhiên lớn hơn không ít."

Chung Thư Cẩn thẹn thùng đến muốn chui vào trong đất, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ đành vô lực dùng đôi tay nhỏ đáng thương đẩy đẩy Cố Khanh Âm.

"Nàng đi xuống cho ta!"

Cố Khanh Âm sao lại nghe nàng ? Lập tức đem hai tay Chung Thư Cẩn chế trụ, ánh mắt nóng rực ngắm nhìn người dưới thân, khóe môi mang lấy ý cười: "Ta không xuống!"

Nhìn Cố Khanh Âm trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường, Chung Thư Cẩn trong lòng thầm kêu không ổn. Nàng không muốn ở vào thời điểm này bị Cố Khanh Âm dằn vặt không xuống giường được, chỉ có thể càng thêm ra sức phản kháng .

Có điều, phản kháng đến mức nào cũng không có nửa điểm khí lực, mềm yếu đến đáng thương.

Nàng chỉ có thể không ngừng thấp giọng hô: "Nàng mau thả ta ra! Thả ta ra a! Trên người ta còn có thương tổn, rất đau đấy!"

Nàng la như vậy, chính là hi vọng Cố Khanh Âm có thể nể tình trên người nàng có thương tích, buông tha cho nàng. Có điều, Cố Khanh Âm cũng không dễ lừa gạt như vậy, dù sao thương thế kia là nàng tự tay trị liệu, thương tổn đến mức nào, nàng vẫn có thể cân nhắc.

Cố Khanh Âm khẽ mỉm cười, liền trực tiếp cúi đầu ngậm lấy đôi môi đang giương lên kia. Rốt cuộc mọi thứ an tĩnh lại. Tư vị quen thuộc, khiến Cố Khanh Âm si mê không ngớt.

Biết Chung Thư Cẩn bây giờ đối với mình là chống cự, cho nên Cố Khanh Âm cũng không tiến thêm một bước. Nàng nhịn xuống ý nghĩ muốn hung hăng chiếm lấy nữ tử khiến nàng vừa yêu vừa hận này, chỉ là hôn hôn khóe môi nàng ấy một chút liền rời đi.

Trước khi Chung Thư Cẩn kịp nổi giận, Cố Khanh Âm đã buông tay của nàng ra. Không còn bầu không khí giương cung bạt kiếm, giờ khắc này Cố Khanh Âm tỉnh táo không ít, nàng ôn nhu xoa xoa đầu Chung Thư Cẩn.

"Được rồi được rồi, nàng đừng giận, ta sẽ không đối với nàng như vậy."

Thấy Chung Thư Cẩn đã bắt đầu yên tĩnh lại, Cố Khanh Âm mới khẽ mỉm cười, dịu dàng xoa gò má nàng, quyến luyến nhìn nàng. Hồi lâu, Cố Khanh Âm mới thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói một câu: "A Cẩn, ta rất nhớ nàng."

Trong mắt nàng nhớ nhung, phảng phất xuyên qua năm tháng dài đằng đẵng cùng sơn thủy, không hề che giấu mà hiện ra trước mắt Chung Thư Cẩn.

Chung Thư Cẩn thoáng giật mình, chỉ một câu nhẹ nhàng, ta rất nhớ nàng, nhưng tựa như lưỡi đao sắc bén, đau nhói ghim vào trái tim nàng. Nguyên bản giận dữ đến sắp phát tiết, trong nháy mắt đã bị đánh tan, chỉ còn lại đau lòng cùng tưởng niệm.

Nàng dừng lại giãy giụa, thỏa hiệp nhắm mắt lại, giấu đi trong mắt một màn kia thương tiếc.

"Những chuyện lúc trước.... xem như là trả lại cho nàng tiền chữa bệnh.... ngày sau, chúng ta vẫn là cầu về cầu, đường về đường... Không cho. . . Không cho lại là dáng vẻ này...."

Chung Thư Cẩn nhắm mắt, dĩ nhiên không thấy được trong mắt Cố Khanh Âm lóe lên tia bi thương cùng tức giận.

A, cầu về cầu, đường về đường sao? Chỉ một câu nói này, liền thành công làm đau nhói lòng Cố Khanh Âm.

Đến lúc Chung Thư Cẩn lần thứ hai mở mắt, Cố Khanh Âm đã không khách khí chút nào giải khai y phục còn sót lại trên người nàng. Cuồng nhiệt hôn, cuồng nhiệt chiếm lấy, không có chút nào tựa như thường ngày mềm nhẹ. Đối phương tựa hồ muốn đem nàng nghiền nát, nhào nặn đến tan đi, đem nàng khảm vào trong máu thịt.

Ngoài cửa phòng, một đám người Huyết Viêm giáo đang ngồi xổm, kề sát tai vào cửa nghe trộm. Thanh âm bên trong phòng xuyên thấu qua cánh cửa, nhộn nhạo truyền đến trong tai của bọn họ.

"Ân. . . Khanh Khanh... Nhẹ chút..."
"Ngô. . . Đau... Nàng nhẹ chút..."
"A. . . Ngươi khốn nạn... Ta đau..."
"Khanh Khanh. . . Ân. . . Khanh Khanh. . . Không muốn. . . Dừng. . . Dừng lại..."

Bọn họ vì muốn đảm bảo an toàn trong quá trình giáo chủ được trị thương, cho nên mới vây quanh bảo hộ ở trước cửa phòng, không nghĩ tới lại nghe được thanh âm giáo chủ nhà bọn họ khóc chút chít.

Cảnh Dung lo lắng nói: "Không phải nói y thuật của Độc y so với dụng độc càng cao minh, làm sao sẽ khiến giáo chủ đau thành như vậy?"

Khâu Thành Nghiệp nói tiếp: "Không đạo lý a! Theo ta được biết, y thuật của độc y cô nương so với người Thần Y Môn còn cao hơn một bậc!"

Cư Ngọc Trạch suy nghĩ một chút, nói: "Có thể là lão già thối tha Chúc Hưng An đem tên độc đâm quá sâu, Độc y lấy độc này cũng không dễ dàng, cho nên mới phải làm đau giáo chủ!"

Ly Tử Minh nghi ngờ nói: "Không đúng, giáo chủ thường ngày sẽ không như vậy sợ đau! Trước đây nàng bị thương còn nghiêm trọng hơn, cũng chưa từng kêu một tiếng, làm sao hôm nay khác thường như vậy?"

Lãnh Thiều Anh bụm lấy chính mình gương mặt ửng đỏ, buồn bực nói: "Giáo chủ vẫn là một hoàng hoa đại khê nữ, làm sao mổ một cái độc, lại kêu lên như thế.... Thật dễ khiến người ta hiểu lầm...."

Còn lại mấy người đồng loạt nhìn về phía Lãnh Thiều Anh. Nghe nàng nói như thế, lại tinh tế nghe thanh âm trong phòng, cảm giác đúng là mang theo ý tứ khác.

"Ân. . . A. . . Khanh. . . Khanh Khanh. . . Đau đấy. . . A. . ."

Ân, đích thật là rất dễ dàng khiến người ta hiểu lầm.

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc tức tưởi trong phòng rốt cuộc tiêu thất, bốn phía lại chìm vào yên tĩnh. Ngay lúc bọn hắn mệt mỏi rã rời xiêu quẹo rời đi, bên trong độc y cô nương rốt cuộc mở cửa ra.

Mấy người dồn dập lên tinh thần, tươi cười rạng rỡ nhìn Cố Khanh Âm: "Cô nương, giáo chủ của chúng ta như thế nào rồi?"

Chỉ thấy độc y cô nương sắc mặt có chút hồng nhuận chưa tan đi, dẫn theo một vệt câu người khó tả, cực kỳ dịu dàng cười đáp: "Không sao rồi, độc đã giải xong, nàng hiện tại đã ngủ, các vị đều trở về phòng nghỉ ngơi đi, có tại hạ bảo vệ nàng là đủ rồi."

Lãnh Thiều Anh vội nói: "Như vậy không tiện, chúng ta không dám làm phiền cô nương, liền để ta đến chăm sóc giáo chủ."

"Không cần, nàng bây giờ là bệnh nhân của ta, để ta chăm sóc là được rồi, tránh cho nửa đêm nàng lại xảy ra chuyện, các vị chạy tới chạy lui tìm ta cũng thật phiền phức."

Cố Khanh Âm đều nói như vậy, những người khác tự nhiên sẽ không giả vờ khách khí. Dù sao có một vị đại phu y thuật cao minh chăm sóc cho giáo chủ, cũng tốt hơn hai kẻ không biết chút gì như Cảnh Dung cùng Lãnh Thiều Anh đến chăm sóc.

Mấy người vội vã nói lời đa tạ, thấy vị Độc y kia đóng cửa rồi, bọn họ mới cao hứng trở về gian phòng của mình. May là ngày hôm nay có Độc y cô nương xuất hiện, nếu không giáo chủ của bọn họ thật là không xong rồi.

Cố Khanh Âm trở lại bên giường, liền cởi y phục chui vào ổ chăn, ôm Chung Thư Cẩn vào lòng. Người đang say ngủ kia vô thức men theo hơi ấm, hướng về trong ngực của nàng cọ cọ, cánh tay vòng ôm thật chặt eo của nàng, một mực không buông.

Ngoài miệng nói không muốn, thân thể đúng là rất thành thực!

Dưới ánh đèn lờ mờ, Cố Khanh Âm dịu dàng nhìn người trong ngực, nhìn trên người nàng ấy trải rộng những ấn ký, lại sung sướng nở nụ cười. Ân, đây mới chính là A Cẩn của nàng. Nàng ôn nhu sửa lại mấy sợi tóc ngổn ngang trên trán Chung Thư Cẩn, ở trên trán nàng ấy ấn xuống một nụ hôn.

Những món nợ cũ kia, ngày sau liền muốn cùng nàng ấy chậm rãi tính. Cầu về cầu, đường về đường sao? Nếu lần này nàng đã bắt được người ở trong tay, làm sao có khả năng sẽ để thê tử mình một mực nhớ thương hai năm nay chạy thoát? Làm sao sẽ để nàng ấy cùng mình một lần nữa chia ly?

Chung Thư Cẩn, nàng muốn chạy sao, không có cửa đâu!

Cố Khanh Âm ôm Chung Thư Cẩn, một đêm không ngủ, cứ như vậy si mê nhìn ngắm người trong lòng, không khỏi nhớ lại từng li từng tí hết thảy chuyện xảy ra từ lúc các nàng quen biết cho tới nay, tâm tư bồng bềnh trôi về hai năm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro