Chương 73 Thứ 7, ngày 7 tháng 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nỗ lực của Tần Trăn cùng sự hy sinh của hai vong linh của Lục Uyên đã được đền đáp.

Trong lúc Nghiêm Húc và Thẩm Phù Gia bị A Tát Bối Nhĩ cuốn lấy, Liễu Lăng Âm chuyên chú bảo vệ Mật Trà thì Phó Chi Ức cùng Mộ Nhất Nhan đã lặng lẽ đến chiến trường từ sớm.

Mũi tên của Tần Trăn là từ phía trước bay tới, Mật Trà đương nhiên phải đứng phía sau Liễu Lăng Âm.

Nàng sợ gây trở ngại đến hành động của Liễu Lăng Âm, mà Liễu Lăng Âm cũng sợ Mật Trà bị thương, vì thế hai người đứng cách nhau khoảng 10 mét.

Toàn bộ tinh thần của Mật Trà đều được tập trung vào người Nghiêm Húc và Thẩm Phù Gia.

Năng lượng trong cơ thể điên cuồng phóng ra ngoài, một nửa khí thế áp đảo của [Đóng băng vạn vật] là do Mật Trà chống đỡ, nàng không có sức lực để phân tâm vào việc khác.

Chính ba sơ hở lớn này đã khiến 408 lâm vào tình thế vô cùng nguy hiểm.

Mộ Nhất Nhan núp sau một gốc cây, tay phải cầm một chiếc phi tiêu hình con bướm, chiếc phi tiêu có màu xanh, rõ ràng đã bị tẩm độc.

Mục tiêu đầu tiên của cô không phải là Mật Trà, mà là Liễu Lăng Âm.

Một mặt, Mộ Nhất Nhan nhìn ra được năng lượng của Mật Trà đã không còn bao nhiêu, để nàng lại cũng không gây trở ngại gì nhiều.

Giống như vu sư không thể triệu hoán vong linh, mục sư nếu không còn năng lượng cũng chính là một cái phế vật.

Mặt khác, thể lực của Liễu Lăng Âm vẫn còn nhiều, rất rõ ràng, kế hoạch của 408 là giữ cô ấy lại để làm đường lui.

Nghiêm Húc và Thẩm Phù Gia đã tiêu hao hết tám chín phần năng lương, rất khó có thể làm gì được nữa. Liễu Lăng Âm bị giữ lại tại chỗ không chỉ để bảo vệ Mật Trà, mà còn giữ lại sức chiến đấu cuối cùng cho 408.

Lực công kích của Liễu Lăng Âm rất cao là việc ai nấy cũng biết, vì thế để cô lại cuối cùng là đủ để xoay xở.

Mộ Nhất Nhan với Phó Chi Ức liếc nhau, trong lòng hiểu rõ mà bắt đầu hành động.

Khi Tần Trăn bắn một mũi tên lôi thu hút sự chú ý của Liễu Lăng Âm, phi tiêu bướm trên tay Mộ Nhất Nhan tách ra làm ba, cổ tay vừa động, cô nhanh chóng ném nó đi.

Mũi tên lôi chính là thứ mũi tên làm đau đầu Liễu Lăng Âm nhất.

Kiếm của kiếm sĩ đều được làm từ kim loại, vì thế có tính dẫn điện rất tốt. Cô buộc phải mở ra hỏa ngưng không, lợi dụng sức gió để làm chệch hướng của mũi tên. Đồng thời, cũng phải chú ý để nó không bay về phía Mật Trà.

Ngay lúc cô đang chuẩn bị tiếp mũi tên đang bay tới, bỗng nhiên cảm thấy một luồng không khí bất thường sau lưng.

Từ sau khi bị Đồng Linh Linh trong nháy mắt hạ gục, Liễu Lăng Âm luôn rất mẫn cảm với những gì diễn ra sau lưng. Cho dù phía trước đang nguy hiểm cũng muốn dành một phần tinh lực để cảnh giác ở đằng sau.

Cô không thể nghĩ ngợi nhiều được, sau khi quét đi lôi tiễn, cô lập tức quay người.

Vừa quay người lại, nghênh đón chính là ba chiếc phi tiêu bướm đột kích.

Dù cho Liễu Lăng Âm có sớm nhận ra, nhưng Mộ Nhất Nhan và Tần Trăn đã ở chung với nhau được hai năm, giữa hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, canh chuẩn thời gian đến từng giây từng phút.

Liễu Lăng Âm tốn một ít thời gian để xử lý mũi tên lôi, sau đó lại phải xoay người, tự nhiên sẽ không thể làm xuể.

Cô cố gắng đánh rớt hai cái phi tiêu, còn lại một cái sượt qua cổ tay đang cầm kiếm, cắt ra một chút dấu vết.

Nếu đây chỉ làm ám khí bình thường thì cũng không có gì nghiêm trọng, cùng lắm là mất đi một ít máu.

Nhưng đây là phi tiêu đã được tẩm độc, Liễu Lăng Âm lúc đầu không có cảm giác gì, chỉ biết sau lưng có kẻ địch, vội vàng bế Mật Trà lên để đưa nàng đi.

Nhưng rất nhanh, độc tính lan ra khắp cơ thể, đồng tử của Liễu Lăng Âm co rụt lại, đôi tay ôm lấy Mật Trà trở nên mềm mại vô lực, cô với Mật Trà đều cùng té ngã trên mặt đất.

Mật Trà kinh hãi, phần lớn sự chú ý của nàng đều được tập trung bên chiến trận của Nghiêm Húc và Thẩm Phù Gia. Đây là thời khắc mấu chốt nhất của [Đóng băng vạn vật], nàng không thể rút năng lực của mình về, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.

Hoảng hồn quay đầu lại, Mật Trà liền thấy một bóng dáng màu xanh lục hiện ra.

Chính là Phó Chi Ức đang đợi sẵn.

Sau khi Liễu Lăng Âm ngấm độc và bắt lầu tê liệt, cô ấy đã lập tức rút kiếm, chuẩn bị kết liễu.

Liễu Lăng Âm hít sâu một hơi, cô đối diện với khuôn mặt có chút tái nhợt của Mật Trà, không phải do sợ hãi, mà là vì mất sức do cạn kiệt năng lượng.

Mật Trà lúc này không thể nghi ngờ là yếu đi rất nhiều. Năng lực cạn kiệt nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thể lực của nàng, không thể chạy xa được, cũng không có khả năng phân ra một phần tinh lực để giúp Liễu Lăng Âm giải độc ngay lập tức.

Nếu là Liễu Lăng Âm của một tháng trước, phản ứng đầu tiên của cô chắc chắn là sẽ nổi điên lên đối với người đánh lén. Mặc kệ có đánh lại hay không, cô cũng sẽ liều mạng chết sống với người đó.

Nhưng hôm nay, cô đã học được cách kìm nén bản tính của mình lại.

Liễu Lăng Âm làm ra một hành động khiến ai nấy cũng đều bất ngờ —

Cô ném kiếm.

Cách đây rất lâu, Liễu Lăng Âm cùng Thẩm Phù Gia đã từng có một buổi luyện tập.

Khi đó Thẩm Phù Gia bị Liễu Lăng Âm đè ở trên người, ngay lúc Tụ Viêm sắp đâm vào ngực trái của Thẩm Phù Gia, cô ấy đã vứt đi kiếm của mình, chắp hai tay phía trước để chống đỡ Tụ Viêm.

Lúc ấy, Liễu Lăng Âm hoàn toàn bị hành động quăng kiếm của Thẩm Phù Gia làm cho kinh ngạc, đồng thời cũng vô cùng khinh thường.

Trong bất kì tình huống nào, một người kiếm sĩ tuyệt đối không được vứt bỏ đi kiếm của bản thân.

Đó là tôn nghiêm, là linh hồn và là tất cả của bọn họ, tuyệt đối không được tùy ý vứt bỏ.

Nhưng hiện tại, Liễu Lăng Âm đem Tụ Viêm ném đi.

Cô làm ra một hành động mà trước đây mình thập phần khinh miệt.

Sau khi bỏ xuống thanh trọng kiếm nặng 16kg, Liễu Lăng Âm cắn răng, vận dụng chút sức lực còn sót lại trong cơ thể nắm lấy tay Mật Trà, ném nàng về phía Thẩm Phù Gia, phát ra tiếng gào thét cuối cùng —

"Thẩm Phù Gia!"

"Mật Trà giao cho cậu, tôi sắp không ổn rồi."

Kiếm sĩ không nên từ bỏ đi kiếm của mình, là vì thanh kiếm đó sẽ là thứ vũ khí để bảo vệ những người mà họ yêu thương.

Khi thanh kiếm dùng để bảo vệ chủ nhân, nó lại sợ hãi mà rụt rè, bởi vì chủ nhân của nó cũng đang sợ hãi bị thương, sợ chảy máu, tay chân trở nên cứng đờ.

Như vậy không phải là kiếm, chỉ là một miếng kim loại yếu ớt mà thôi.

Mà khi một thanh kiếm dùng để tổn thương người khác, nó là mù quáng và hỗn loạn.

Loại kiếm đó là chỉ một con nghiện hút máu, hoàn toàn bị máu khống chế. Khi cơn nghiện bộc phát, nó chỉ có thể co giật sùi bọt mép như loài chó, điên cuồng và không hề có tôn nghiêm.

Nhưng một thanh kiếm được dùng để bảo vệ những người mình yêu thương, nó sẽ trở nên mạnh mẽ và không gì có thể ngăn cản được.

Tụ Viêm ngã trên mặt đất, thoát ly khỏi chủ nhân làm ánh sáng của nó mờ đi rất nhiều.

Nhưng vào lúc này, chủ nhân của nó vững chãi mà đứng, rạng rỡ tỏa sáng như dáng vẻ của một thanh kiếm lừng danh thế giới.

Câu nói kia của Đồng Linh Linh: "Năng lực chẳng ra gì thì cũng đừng lãng phí kiếm tốt" có thể rút lại được rồi.

Không còn một đại tiểu thư ích kỷ tùy hứng nào ở đây nữa, mà là một kiếm sĩ xứng đáng với bất kỳ thanh kiếm quý giá nào.

Mật Trà bị Liễu Lăng Âm dùng toàn lực ném đi hơn 10 mét, có đồ bảo hộ bảo vệ nên sẽ không sao.

Sau khi ném đi Mật Trà, Liễu Lăng Âm xoay người, tay không tiếp đón Phó Chi Ức.

Thời gian trôi qua, chất độc ngày càng lan rộng, hiện tại Liễu Lăng Âm thậm chí không thể cử động dù chỉ nửa bước chứ đừng nói đến nhấc kiếm.

Không thể cầm kiếm, vì thế cô quyết định ngã nhào vào người Phó Chi Ức.

Khi mũi kiếm hướng tới, cô thậm chí không thèm tránh né, dùng cả cơ thể để chống đỡ lưỡi kiếm sắc bén.

Phó Chi Ức hoàn toàn giật mình trước hành động liều lĩnh này.

Cô không biết Liễu Lăng Âm đang định làm gì, trên đời này sẽ có người tự động nhảy thẳng vào mũi kiếm của kẻ địch sao?

Nhưng rất nhanh, cô đã hiểu ra.

Sau khi mũi kiếm đâm xuyên qua ngực của Liễu Lăng Âm, cô tiếp tục nhào về phía trước.

Trọng lượng 68kg của chính cô cộng thêm 55kg tăng trọng của đồ bảo hộ, ước chừng 123kg cùng nhau áp về phía Phó Chi Ức.

Phải biết rằng, Phó Chi Ức là một nhẹ kiếm sĩ hệ phong, nhược điểm lớn nhất chính là sức mạnh. Đối với trọng lượng đang chèn ép vào người này,  cho dù có là cuồng chiến sĩ Đồng Linh Linh không chưa chắc có thể chịu nổi.

Hai tay Liễu Lăng Âm ôm lấy cô, cả hai cùng nhau ngã xuống.

Ý định của Liễu Lăng Âm là giúp đồng đội kéo dài thời gian, cô gắt gao nắm chặt lấy thắt lưng của Phó Chi Ức, đè thật mạnh xuống mặt đất.

"Thả tôi ra, ôi ngực của tôi!" Phó Chi Ức mở to hai mắt, từ bên dưới nhấc chân đá vào Liễu Lăng Âm, "Ahh, hai ngọn núi kiêu hãnh của tôi sắp bị  đè nát rồi!"

Liễu Lăng Âm mặc kệ cả hai đang trong tình cảnh ngươi chết ta sống, vẫn là nhịn không được mà phẫn nộ quát, "Chịu thiệt cũng là lão nương chịu thiệt mới đúng."

Cô ít nhiều gì cũng là C, Phó Chi Ức có cái gì để kiêu hãnh chứ.

Sau khi bị Phó Chi Ức đâm vào ngực, thanh máu của Liễu Lăng Âm dần dần trở về 0. Nhưng cho dù đã tử vong, cô cũng không có ý định tránh ra.

Dù sao cô cũng không cử động được nữa, chi bằng ăn vạ đè trên người Phó Chi Ức, nếu cậu ta quá yếu không thể dời cô đi thì cũng không liên quan gì đến cô.

Mộ Nhất Nhan ở phía sau thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng nhảy ra ngoài, từ trên cao kéo lên Liễu Lăng Âm, giúp Phó Chi Ức thoát ra.

Nhưng vấn đề là Liễu Lăng Âm ôm rất chặt, gần 300 cân trọng lượng quả thật không hề nhẹ, một nhẹ kiếm sĩ cùng một tiểu thích khách trong nhất thời không thể gỡ ra được cô.

Ở phía bên kia, Mật Trà bị ném xuống đất, tuy rằng có đồ bảo hộ, nhưng khi rơi xuống vẫn làm cho thân thể đau nhức như thường, xương cốt gần như bị gãy.

Nhưng nàng không rảnh quan tâm đến chính mình, vội vàng quay đầu xem tình hình của Liễu Lăng Âm.

Thẩm Phù Gia vừa thực hiện xong [Đóng băng vạn vật] thì nghe thấy tiếng gọi của Liễu Lăng Âm. Vừa quay đầu qua lại nhìn thấy cảnh tượng khiến cô như rơi vào khe nứt.

Cô và Mật Trà đều hoàn toàn sửng sốt.

Liễu Lăng Âm – tử vong.

"Lăng Âm!" Đầu óc Mật Trà trống rỗng.

Liễu Lăng Âm đã chết, cô ấy thậm chí còn không có thời gian cùng bất kỳ người nào của 407 đánh một trận tử chiến, cứ như vậy mà chết.

Đại tiểu thư chỉ thích làm theo ý mình, đại tiểu thư luôn làm người khác phải tránh xa, trong một kỳ thi quan trọng như vậy, đã không ngần ngại hy sinh bản thân mình để bảo vệ nàng.

Điểm của Liễu Lăng Âm cũng không cao hơn Mật Trà bao nhiêu, hơn nữa họ còn mất một phần điểm cộng sau ba trận thi đấu tập. Đối với Liễu Lăng Âm, thứ hạng của cô là cực kỳ nguy hiểm.

Mà hôm nay – trong bài kiểm tra giữa kỳ ngày hôm nay, Liễu Lăng Âm thậm chí còn chưa phô diễn ra hết thực lực của chính mình, trọng kiếm sĩ từ đầu đến cuối đều đóng vai trò của một người bảo hộ.

Giai đoạn đầu bảo vệ Nghiêm Húc khỏi bom đạn cùng Tần Trăn, sau đó lần nữa chịu tránh nhiệm bảo vệ Mật Trà. Trong suốt trận đấu, Liễu Lăng Âm vẫn luôn bị động, chưa lúc nào có thể thoải mái nhiệt tình mà đánh một trận. Điểm biểu hiện cá nhân chắc chắn sẽ không thêm được bao nhiêu điểm.

Ngay khi độc tính phát tác, cô hoàn toàn có thể một mình chạy trốn, sẽ không ai có thể trách cô. Mật Trà đã thể hiện xong năng lực của mình, nàng đã đủ điểm để đậu, hiện tại người cần thêm điểm chính là Liễu Lăng Âm chứ không phải nàng.

Nhưng cô không làm như vậy.

Sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô vứt bỏ đồng đội của mình. Bên cạnh đó Liễu Lăng Âm đã từng hứa với Mật Trà.

Cô đã nói: "Nếu cậu rớt khỏi A1, tôi cũng sẽ đi với cậu, chịu trách nhiệm cho đến khi nào cậu trở lại mới thôi."

Cô nói được thì nhất định làm được.

Bài thi ngày hôm nay đối với những học sinh khác nó có lẽ chỉ là một bài kiểm tra năng lực, nhưng đối với Liễu Lăng Âm, đây là trận đấu để cô lấy công chuộc tội.

Những gì cô làm ngày hôm nay, đều là vì cả đội, đều là vì 408.

Hai mắt Mật Trà tối sầm, không biết là ngây ngốc do bị quăng ngã hay là choáng váng trước tình cảnh trước mặt.

Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, lý trí nói cho Mật Trà biết nàng nên nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thẩm Phù Gia, nhưng cảm xúc lại khiến nàng ở lại, thậm chí muốn đi tới chỗ Liễu Lăng Âm.

Một đại tiểu thư kiêu ngạo như vậy, vì giúp nàng kéo dài thời gian mà đã bỏ hết mặt mũi thể diện, giống như kẹo mạch nha dán chặt vào người Phó Chi Ức.

Mật Trà nhớ rõ, Liễu Lăng Âm có bao nhiêu chán ghét Phó Chi Ức.

Nàng không động nổi bước chân, nhưng Thẩm Phù Gia thì không có nhiều thời gian do dự đến vậy.

Bất chấp sức lực đã tiêu hao hết, cô lập tức chạy tới bên cạnh Mật Trà.

"Thẩm Phù Gia, từ từ..." Nghiêm Húc đồng dạng cũng nhận biết tình hình bên đây, nhưng cô không còn đủ năng lượng để sử dụng chú thuật hệ phong  nữa, tốc độ vì thế chậm đi rất nhiều, căn bản không kịp chạy đến chỗ Mật Trà.

Lời nói vừa thốt lên, Thẩm Phù Gia liền đã xông ra ngoài.

Mộ Nhất Nhan không dây dưa với Liễu Lăng Âm nữa, mắt thấy Thẩm Phù Gia đang muốn đến chi viện, cô lập tức lấy ra ba chiếc phi tiêu phóng về phía Thẩm Phù Gia.

Khoảng cách hơn 100 mét, Thẩm Phù Gia dùng hết sức lực lao đến, "Trà Trà cẩn thận!"

Tiếng kêu này cuối cùng cũng khiến Mật Trà tỉnh táo lại.

Nhưng khi vừa quay người, nàng liền thấy được một cảnh tượng tuyệt vọng khác –

Thẩm Phù Gia ngã xuống.

Ngã ở vị trí cách nàng chưa đầy 5 mét.

Đầu ngón tay Thẩm Phù Gia run nhè nhẹ, là dư âm sau khi thực hiện [Đóng băng vạn vật].

Ba chiếc phi tiêu bị cô dùng chân đánh rớt, nhưng phía sau lưng cô lại xuất hiện thêm hai mũi tên lôi, xuyên thẳng qua tim.

Quá tập trung vào phía trước khiến cô không đề phòng ở đằng sau.

Tay phải cầm kiếm của cô vẫn đưa về phía trước, hiển nhiên toàn bộ sự chú ý của cô đều đổ dồn vào sự an toàn Mật Trà.

Sức chiến đấu duy nhất còn lại của 408 cứ như vậy ngã xuống, mũi tên lôi trên người khiến Thẩm Phù Gia có chút co giật, ngón tay không tự chủ run rẩy, chỉ còn lại một đôi mắt sáng chăm chú mà nhìn Mật Trà.

Cô vẫn chưa hết lo lắng cho an nguy của nàng, cô thậm chí còn không nhận ra tại sao mình lại đột nhiên ngã xuống đất.

Cô vẫn còn nhớ rõ Thánh Nữ của mình.

Đôi mắt Mật Trà nóng lên, như là dung nham chảy ra khỏi mặt đất, làm nóng rực hai tròng mắt của nàng.

Nhìn Thẩm Phù Gia ngã trên mặt đất, nàng dường như nghe thấy một âm thanh đứt đoạn rất nhỏ.

Có một sợi dây nào đó trong lòng đã bị chặt đứt.

Khi Thẩm Phù Gia một mình cứu nàng trở về, sợi dây đó đã từng rung giật đến nỗi khiến nhịp tim không thể nào bình ổn. Nhưng chiến cuộc khẩn cấp đã làm Mật Trà phải kìm nén nó lại, chỉ có thể nhẹ nhàng rung động.

Nhưng vào lúc này, khi Thẩm Phù Gia hy sinh ngã xuống trước mặt nàng, sợi dây kia chung quy vẫn là bị đứt.

Nó kêu lên một tiếng the thé, rít lên chói tai, rồi cuối cùng gục đầu xuống hộp đàn, không gây ra tiếng động nào nữa.

Gia Gia của nàng, kỵ sĩ của nàng, thanh kiếm sẽ bảo vệ cho nàng cứ như vậy biến mất.

Thánh Nữ chỉ còn lại một mình.

Phó Chi Ức cuối cùng cũng chui ra khỏi người của Liễu Lăng Âm, quần áo và đầu tóc đều bị nhàu nát, có thể thấy được Liễu Lăng Âm đã ôm cô chặt đến mức nào.

Sau khi Tần Trăn bắn ra hai mũi tên lôi thì bước chân có chút lung lay.

Liên tục sử dụng năng lực trong suốt 40 phút, năng lượng của cô đã hoàn toàn cạn kiệt sau hai mũi tên vừa rồi, không còn chút sức lực để tạo ra bất kỳ mũi tên nào nữa.

Hiện tại, 407 còn một nhẹ kiếm sĩ đầy sức, một thích khách đầy sức, một cung tiễn thủ bị thương nhẹ và kiệt sức, cùng một chiến lược gia vô cùng khôn ngoan.

Phó Chi Ức và Mộ Nhất Nhan trực tiếp đi thẳng qua Mật Trà đang trầm mặc.

Mật Trà bây giờ không còn là mối đe dọa nữa, giết hay không giết cũng không có gì khác biệt. Mục tiêu của các cô là nhắm vào Nghiêm Húc.

Năng lượng của Nghiêm Húc thật ra vẫn còn dư lại ba phần, có thể đủ cho một trận chiến.

Nhưng cô là pháp sư thiên về phòng ngự, sức tấn công thấp hơn tất cả thành viên của 407.

Lục Uyên vỗ nhẹ lớp tro trên vỏ cây, từ đằng sau bước ra.

Một kết quả đúng như mong đợi, cô chưa từng thua trong bất kỳ trận đấu nào.

Đứng bên cạnh cô là ba người đồng đội đang chờ lệnh, xung quanh Nghiêm Húc lúc này đã không còn ai.

Trong trận cờ của hai bên, Nghiêm Húc đã thua tan tác.

"Đội trưởng" Phó Chi Ức phất tay và ném thứ gì đó qua, "Nè, trên đường tới đây chúng tôi đã tìm được một cái vật ký hiệu."

Bọn họ tuy rằng để Thẩm Phù Gia và Mật Trà chạy thoát, tới chiến trường cũng chậm hơn, nhưng không phải tay không mà đến. Phó Chi Ức khúc khích cười một cái, "Tha lỗi cho bọn tôi nha."

Lục Uyên cầm lấy rồi nhìn qua nhìn lại, xác nhận là một vật ký hiệu.

Cô tiến về phía trước vài bước, từ xa nhìn vào Nghiêm Húc, "Nếu trong tay cậu có giữ vật ký hiệu thì lấy ra đi, giết các cậu cũng không có nhiều ý nghĩa. Thời gian còn lại hay là bàn về môn toán đi, câu cuối đề thi toán cậu chọn đáp án nào thế?"

Nghiêm Húc không nói gì, tuy vẫn cầm pháp trượng trong tay nhưng cô cũng không tấn công nữa.

Mặt đất bên cạnh cô là một đống hỗn độn, nơi xa là những đồng đội đã tử vong – tất cả đồng đội của cô. Trong khi đó 407 không một ai ngã xuống, thậm chí không có ai thật sự bị trọng thương.

Cô cúi đầu, giơ tay trái lên tháo kính ra.

Bàn tay gầy gò đến mức lộ rõ cả xương, cho dù cố gắng khống chế cũng không thể kìm nén được sự run rẩy.

Cô tháo kính hai lần, lần đầu là gỡ xuống kính bảo vệ mắt, sau đó mới tháo đi mắt kính cận.

Mắt kính có phần cũ, lớp sơn trên gọng đã bong tróc, lộ ra phần gỉ sét bên trong.

Có kính bảo vệ mắt bảo vệ bên ngoài, tròng kính bên trong sẽ không bị bẩn do đánh nhau. Nhưng cô vẫn cúi đầu, lấy một góc quần áo lau đi nó.

Sau khi lau xong, cô lại lần nữa đeo lên.

Toàn bộ quá trình không nói một lời.

Cô gái gầy gò có khuôn mặt vô cảm, đôi mắt đen láy như vùng nước tĩnh lặng.

Nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, cô đang cố kìm nước mắt.

Trải qua hơn hai năm, lẽ ra cô nên sớm hiểu rằng mình sẽ không thể nào bằng được Lục Uyên.

Đó là ngọn núi dù thế nào đi nữa cô cũng không thể vượt qua được. Là do cô không cam lòng, vọng tưởng chính mình chỉ bằng một đôi dép rơm là có thể leo qua đó.

Kết quả là, cô vẫn không thể nào vượt qua được.

Cô thua, thua đến thảm hại.

Thích khách, nhẹ kiếm sĩ, cung tiễn thủ đang vây quanh lấy cô, chỉ cần một câu của Lục Uyên, kỳ thi của Nghiêm Húc có thể kết thúc ở đây.

Hai bên đối mặt nhau, đang lúc chờ đợi câu trả lời của Nghiêm Húc, 407 bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.

Bước chân rất nhẹ nhàng, không phải của học sinh khoa công.

Bọn họ ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Mật Trà tay cầm pháp trượng, từng bước từng bước đi tới chỗ Nghiêm Húc.

Khi đi qua giữa Tần Trăn và Phó Chi Ức, nàng nhẹ nhàng nói, "Xin nhường một chút."

Phó Chi Ức cùng Tần Trăn liếc nhau, đồng thời lùi lại một bước, nhường đường cho Mật Trà.

Chỉ dựa vào một mục sư vô lực cùng một pháp sư thiên về phòng ngự sẽ không thể làm gì được các cô.

Ngay cả khi các cô không giết ai trong bọn họ, lấy được hai vật ký hiệu cộng với việc toàn đội đều còn sống, điểm số của 407 trong trận đấu này đã kiếm đủ rồi.

Mật Trà đi tới trước mặt Nghiêm Húc, cô ấy liền quay mặt, tránh đi ánh mắt của Mật Trà.

"Xin lỗi..." Cô trầm thấp thốt ra hai chữ, giọng nói nặng nề như ngàn cân, khiến người ta không thở nổi.

Mật Trà lắc đầu, duỗi tay ôm lấy Nghiêm Húc.

"Nghiêm Húc cậu rất tốt, tớ cùng Lăng Âm còn có Gia Gia vĩnh viễn cao hứng khi có một người đội trưởng như cậu."

Không thể bằng Lục Uyên thì có sao.

Thế giới này thiên tài nhiều vô số kể, nhưng các cô chỉ cần một người là đủ rồi.

Các cô không cần Nghiêm Húc phải chịu đựng như vậy. Ở trong lòng các cô, Nghiêm Húc không hề thua kém gì Lục Uyên cả.

Hai tháng ngắn ngủi qua mọi người đều thấy rõ Nghiêm Húc đã thay đổi như thế nào, cô là người nỗ lực hơn bất cứ ai trong 408.

Cô vì Liễu Lăng và Mật Trà biên soạn bài học, mỗi ngày đều dành phần lớn thời gian để bổ túc toán cho bọn họ.

Cô luôn nghĩ cách làm thế nào để nâng cao thực lực cho các đội viên của mình, mượn kiếm mã cho Thẩm Phù Gia và Liễu Lăng Âm luyện tập. Mỗi tuần đều sẽ lên kế hoạch huấn luyện, sau đó đi hỏi ý kiến của giáo viên.

Cô xem đi xem lại băng ghi hình của từng người, cả hai đoàn kỹ của đội đều là do Nghiêm Húc nghĩ ra và cùng thực hiện.

Cô là đội trưởng của 408, vì thế không cần phải so sánh với bất cứ ai.

Được Mật Trà ôm vào lòng, xúc cảm mềm mại ấy trong nháy mắt khiến hốc mắt Nghiêm Húc đỏ lên.

Cô gục đầu xuống nhắm mắt lại, phát ra giọng khàn khàn run rẩy, giống như gió thu quét đi những chiếc lá khô mỏng manh trên mặt đất:

"Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi."

Là cô không bằng Lục Uyên, là cô làm cho mọi người thất vọng.

Mật Trà lắc đầu, sau khi dùng sức ôm lấy Nghiêm Húc, nàng xoay người đối mặt với toàn bộ 407.

"Vật ký hiệu ở trên người tôi." Nàng nói, "Tôi có thể cho các cậu, nhưng đừng làm bị thương đội trưởng của chúng tôi."

Nàng không gọi Nghiêm Húc, nàng nói: Đội trưởng của chúng tôi.

Lục Uyên nhướng mày, "Ý cậu là muốn chúng tôi hạ vũ khí?"

Đó là nằm mơ.

"Không cần, bất quá các cậu chỉ cần lui lại một chút, tầm 20 mét là được. Chỉ để Lục Uyên ở lại thôi."

Phó Chi Ức cùng Lục Uyên có chút do dự, nhất là Lục Uyên, cô cảm thấy vẻ mặt của Mật Trà có chút kỳ lạ --

Nàng quá kiên định, không hề có sự nhụt chí của một người thua cuộc.

Vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên bên cạnh đã truyền đến âm thanh nức nở.

Mọi người quay đầu, nhìn thấy Mộ Nhất Nhan che môi, hai mắt đỏ bừng.

"...Cậu khóc cái gì." Ngay cả Nghiêm Húc còn chưa khóc, cô ấy lại khóc đến rối tung rối mù.

"Không có gì." Mộ Nhất Nhan lắc đầu sụt sịt, "Tôi chỉ cảm thấy, cảm thấy thật cảm động."

Phó Chi Ức vỗ vào lưng cô khiến cho cô hơi lảo đảo, "Đừng cảm động lung tung nữa, vì cậu cứ hay cảm động nên mới để Mật Trà với Phù Gia chạy thoát!"

Sự gián đoạn này làm bầu không khí thoải mái hơn một chút.

"Được, chỉ mình tôi ở lại." Lục Uyên đồng ý, phất tay với mấy người đằng sau để bọn họ lui ra.

Cả ba thành viên đều đứng ở hai bên, khoảng cách 20 mét đủ để Phó Chi Ức và Mộ Nhất Nhan trong ba giây chạy tới.

Khi khoảng cách giữa hai người còn 15 mét, ngón tay cầm pháp trượng của Lục Uyên giật giật, cô không phải là không có chuẩn bị.

Ánh mắt của Mật Trà khiến cho cô có cảm giác bất an.

Khác với thường ngày, đôi mắt đó kiên định và điềm tĩnh như đá hắc thạch, rực sáng nghị lực từ trong bóng tối.

Đó không giống ánh mắt của Mật Trà, mà là ánh mắt của Nghiêm Húc khi thực hiện [Đóng băng vạn vật].

15 mét, 12 mét, 10 mét, 5 mét –

Hai người càng ngày càng gần. Khi khoảng cách chỉ còn 5 mét, Lục Uyên dừng lại, không tiến về phía trước nữa.

"Ném tới đây, khoảng cách này đủ để cậu ném tới." Cô nói, ánh mắt quan sát thật chăm chú, hiển nhiên không thể nào hoàn toàn tin tưởng Mật Trà.

Cô ngửi thấy được mùi gì đó nguy hiểm.

Mật Trà nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích, đột nhiên nhẹ giọng nói, "Lục Uyên, cậu đã từng trải qua cảm giác được mục sư chữa trị chưa?"

"Nói như thế nào?" Lục Uyên hỏi.

"Cậu hiểu biết rất nhiều thứ, hẳn là sẽ biết nguyên lý chữa trị của mục sư."

Mật Trà giải thích với cô, "Mỗi một chủng bệnh hay mỗi một vết thương đều có cách chữa trị khác nhau. Hầu hết, chúng tôi sẽ không dựa vào mắt để phán đoán nạn nhân đã phải chịu vết thương gì, điều này rất dễ dẫn đến chẩn đoán sai."

"Tôi có nghe nói qua." Lục Uyên gật đầu.

Mật Trà vì thế nói tiếp, "Thuật chữa trị chia làm hai giai đoạn. Đầu tiên là để năng lực tiếp xúc với cơ thể nạn nhân, tìm ra nguyên nhân gây bệnh; và bước thứ hai mới là chữa trị."

"Nói đơn giản, chúng tôi không dựa vào mắt hay kinh nghiệm để chữa trị, mà chỉ dựa vào thông tin do chú thuật phản ứng trở về."

"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?" Lục Uyên khó hiểu.

"Cậu đã từng hỏi tôi thức tỉnh năng lực vào lúc mấy tuổi, lúc ấy tôi trả lời cậu, là 12 tuổi."

Mật Trà ngước mặt, yên lặng nhìn vào cô, "Tính đến hôm nay, tôi đã học tập chữa trị được 5 năm. Trong khoảng thời gian này, mẹ đã cho tôi tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân, pháp trượng ghi nhận tổng cộng 306 ca bệnh, trong đó chỉ riêng bỏng ở mức độ cao nhất, liền không dưới 10 loại."

Lục Uyên lùi về sau nửa bước.

Cô không biết vì sao mình phải lùi lại, nhưng lúc này ánh mắt của Mật Trà khiến cô cảm thấy nguy hiểm cực độ.

Nói xong một tràng dài dòng khó hiểu, pháp trượng trong tay Mật Trà đột nhiên phóng ra một luồng ánh sáng chói mắt, thậm chí còn sáng hơn cả tia sáng của [Tăng phúc].

Trên đài quan sát, hiệu trưởng Văn nheo mắt lại, ánh mắt dán chặt vào ánh sáng trên màn hình.

"Đó là..." Cô Ngôn vô cùng sửng sốt, đầu bút trên tay đã đặt vào bảng điểm, nhưng lại không thể nào ghi được gì.

Trong lần đi thăm hỏi gia đình vào năm ngoái, cô đã đến nhà Mật Trà cùng với giáo viên chủ nhiệm cũ của nàng.

Khi đó, mẹ của Mật Trà đã nói với cô về tính chất đặc biệt của Mật Trà và nhờ nhà trường không nên để lộ ra.

Mà Mật Trà dường như cũng đã được mẹ dặn dò qua, vì thế chưa bao giờ sử dụng thứ này vào năm lớp 10, 11.

Chỉ cần thực hiện xong [Tăng phúc], điểm biểu hiện cá nhân của nàng cơ bản là đã đạt tới tối đa, không cần phải bộc lộ thiên phú mà nàng đã giấu kín suốt hai năm.

Mà nay Mật Trà lại sử dụng nó, vậy chỉ có một lời giải thích –

Nàng làm vậy không phải để lấy thêm điểm cho bản thân, nàng làm vì mục đích khác.

Cô Ngôn bị ánh sáng lóa mắt kia thu hút, tầm mắt vẫn không thể nào dời đi.

Cùng là mục sư, cho dù hiện tại được Mật Trà kính cẩn gọi là cô giáo, nhưng cô hiểu rằng, đứa nhỏ này rồi đây sẽ vượt xa, rất xa so với cô.

Cô lặng lẽ suy nghĩ hồi lâu, sau đó lại quay về lẩm bẩm hai chữ, "Mật Trà..."

Một thoáng kinh ngạc lướt qua, sự chú ý của hiệu trưởng Văn rất nhanh được thu lại.

Ông nhìn đi nơi khác, đầu tiên là liếc nhìn Nghiêm Húc đang suy sụp bên cạnh Mật Trà, sau đó nhanh chóng quay đi –

Không, còn chưa đủ.

Ánh mắt của ông cuối cùng rơi vào Thẩm Phù Gia cùng Liễu Lăng Âm ở đằng xa.

Là một mục sư có tính cách hiền lành như thế, nhưng chỉ có duy nhất một điều Mật Trà không thể thoái nhượng –

Sinh tử.

Chỉ có cái chết của đồng đội mới có thể kích thích được thiên tài tốt bụng này.

Thanh kiếm bên cạnh không chỉ là để bảo vệ nàng mà còn bảo vệ xiềng xích trong trái tim, ngăn chặn những con quỷ bên trong xâm nhập thế giới.

Nhưng khi thanh kiếm rơi xuống, tất cả mọi thứ đều mất đi, pháp trượng trong tay Thánh Nữ lại lần nữa sáng lên, không chỉ tỏa ra ôn nhu thánh quang, nàng sẽ thay kỵ sĩ xuất chinh.

Pháp trượng trắng bạc trong tay nàng có thể chữa khỏi chúng sinh, nhưng cũng có thể tàn sát vạn vật.

Trời cao ban tặng cho Mật Trà sự ôn nhu và thiện lương, hy vọng nàng có thể dùng nó để đối đãi thật tốt với mọi người. Nhưng hiện tại, nàng muốn tạm thời thu hồi nó.

Khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, đôi mắt đen của Mật Trà tràn đầy lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.

Kia cũng không phải là ánh mắt của Mật Trà, chỉ là bị kỹ năng dẫn dắt, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Ngay khi tia sáng vừa bùng lên, Nghiêm Húc vẫn luôn trầm mặc bỗng chốc di chuyển, lao về phía Lục Uyên cách đó 5 mét, sau đó kéo cô ấy lại gần một nửa so với Mật Trà.

Tất cả thành viên của 407 lập tức xông về phía trước. Mặc dù Mật Trà chỉ là một mục sư vô hại, nhưng phản ứng đầu tiên của bọn họ đối với ánh sáng chói mắt này chỉ có hai chữ --

Nguy hiểm.

Lục Uyên muốn nhanh chóng lui về phía sau, nhưng khi vừa định di chuyển, thân thể cô giống như có thứ gì đè nặng lên, sức nặng không phải 10 ký, 20 ký, mà là cả một ngọn núi, trực tiếp áp cô ngã xuống đất.

Cúi đầu nhìn xuống, thanh máu trên đồ bảo hộ không biết đã về 0 từ lúc nào!

Trong ba giây, Mộ Nhất Nhan là người nhanh nhất, nhưng khi cô cách Lục Uyên còn 2 mét, mặt đất đột nhiên rung chuyển. những cột nước từ dưới đất phóng lên như tên lửa.

[Thủy long thuẫn] từ dưới đất chui lên, giống như một hàng rào sắt không thể chạm tới, vây kín Mật Trà, Nghiêm Húc và Lục Uyên ở bên trong.

Lục Uyên hoảng hốt.

Cô không hiểu tại sao mình lại đột nhiên chết đi, rõ ràng một giây trước thanh máu vẫn còn đầy, nhưng giây tiếp theo nó đã trở về số 0.

Cô nằm trên mặt đất, khiếp sợ mà nhìn Mật Trà. Mà Mật Trà cũng không giải thích gì nhiều, luồng sáng trắng ấy đã tiêu hao hết những gì nàng có, năng lượng cạn kiệt đã làm tâm trí Mật Trà thanh tỉnh lại rất nhiều.

Ánh mắt tràn đầy sát ý biến mất, nàng trở lại là một nữ sinh mềm mại như thường ngày.

Như thể linh hồn bị rút ra, cả người Mật Trà lảo đảo về phía trước một chút, mặt và môi tái nhợt, hoàn toàn đã kiệt sức.

Nhưng nàng cũng không buồn nghỉ ngơi, ngồi xổm xuống tìm kiếm vật ký hiệu từ thắt lưng của Lục Uyên.

Thế cục xoay chuyển trong nháy mắt, Lục Uyên trước nay chỉ biết bày mưu tính kế, giờ phút này lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác tử vong.

"Cậu..." Cô khó khăn nói được một chữ, liền bị hệ thống của đồ bảo hộ chặn đứng âm thanh.

Nghiêm Húc hiểu được Lục Uyên muốn hỏi điều gì, vì thế thay Mật Trà trả lời.

"Mật Trà khác với những mục sư thông thường" Cô bình tĩnh nói, "Như những gì cậu ấy đã nói, thuật chữa trị của mục sư trước tiên là phải 'chẩn đoán', sau đó mới dựa vào bệnh tình để 'chữa trị'. Nói cách khác, trước khi muốn trị liệu thì cần phải lấy virus ra để phân tích trước."

"Nhiệm vụ của những mục sư bình thường khác chính là tiêu diệt những 'virus' đó. Nhưng mỗi khi Mật Trà lấy ra một 'virus', cơ thể của cậu ấy liền sẽ tự động lưu trữ mẫu 'virus' từ ca bệnh đó."

"Ví dụ như Liễu Lăng Âm vừa bị phi tiêu độc của Mộ Nhất Nhan bắn trúng, chỉ cần thuật chữa trị của Mật Trà chữa lành cho Liễu Lăng Âm, cậu ấy có thể sao chép chất độc của phi tiêu vào trong cơ thể. Và khi cần thiết, có thể sử dụng, phóng đại, và truyền vào cơ thể người khác."

Mật Trà đã tiếp xúc qua hơn 300 ca bệnh, vì thế trong cơ thể liền sẽ tồn tại hơn 300 loại công kích khác nhau.

Thứ mà Mật Trà chuyển vào cơ thể Lục Uyên lúc này, chính là vết thương của Thẩm Phù Gia khi bị mũi tên của 508 bắn vào tim trong buổi thi đấu tập lần đầu.

Chính vì nguyên nhân này khiến cho tim của Lục Uyên trong nháy mắt bị đâm thủng, cô ấy đương nhiên sẽ mất mạng.

Lục Uyên vô cùng kinh ngạc, cô chưa bao giờ nghe nói qua mục sư sẽ có năng lực như vậy!

Hơn nữa nếu trong những trận thi đấu tập trước Mật Trà có từng sử dụng qua thứ này, cô hẳn là phải nắm được tình báo mới đúng!

"Cậu còn nhớ khi mới khai giảng, ở trước phòng huấn luyện tầng 8, cậu đã từng mời Mật Trà vào đội không?"

Nghiêm Húc trả lời nghi hoặc của cô, "Khi cậu đi rồi, Mật Trà đã bảo tôi không cần lo lắng, cậu ấy có cách để tự bảo vệ bản thân. Sau đó liền chứng minh cho tôi thấy."

"Lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, tôi so với cậu còn khiếp sợ hơn. Tôi chưa từng nghĩ rằng mục sư vốn nổi tiếng yếu đuối sẽ có được một kỹ năng nghịch thiên như vậy."

Mật Trà tìm được hai cái vật ký hiệu từ trong túi Lục Uyên, đứng dậy, cười áy náy với Lục Uyên.

"Lúc đó Nghiêm Húc bảo tôi phải giữ bí mật về chuyện này, ngay cả Lăng Âm với Gia Gia cũng không thể nói. Những lúc thi đấu bình thường cũng không cần dùng, chỉ trong những kỳ thi lớn, bất đắc dĩ lắm mới có thể sử dụng."

Nàng cầm lấy ba vật ký hiệu, áy náy mà đỡ Lục Uyên lên, "Thực xin lỗi Lục Uyên, là tôi lừa cậu."

Một tràng dài lời nói trong lúc Lục Uyên đang di chuyển đến đây, là Mật Trà đang giúp Nghiêm Húc kéo dài thời gian để chuẩn bị [Thủy long thuẫn].

[Thủy long thuẫn] này đã hoàn toàn rút cạn năng lượng của cả hai. Hiện tại cơ thể của Nghiêm Húc và Mật Trà đều rỗng tuếch, cái gì cũng không còn.

Nghe xong lời giải thích, đôi mắt Lục Uyên hơi nheo lại.

Trời đất rộng lớn, thật sự có rất nhiều thứ vượt ngoài sự hiểu biết của cô.

Là cô đã khinh địch.

Nhưng cô cũng không hối hận, ngược lại, có chút hiếu kỳ cùng hưng phấn.

Có thể bị mục sư thương tổn, trải nghiệm này không phải người bình thường nào cũng có được.

Đối với Lục Uyên, đây là một chuyện vô cùng thú vị, giá trị hơn nhiều so với một lần hạng nhất.

Cô không quan tâm tới điểm số, nhưng lại rất hứng thú với năng lực này.

Mật Trà đưa toàn bộ vật ký hiệu cho Nghiêm Húc, nhưng cảm xúc của cô vẫn nặng nề như cũ.

Mật Trà vì thế duỗi tay ra, kéo kéo khóe miệng Nghiêm Húc, làm cho cô cười một cái.

"Cậu xem, hiện tại Lục Uyên đã ngã dưới chân cậu rồi." Nàng hơi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen ấm áp và tràn đầy hi vọng nhìn vào Nghiêm Húc.

"Nghiêm Húc, nếu như cậu một mình không thể làm được, vậy chúng ta sẽ làm cùng nhau."

"Tụi mình là đồng đội mà." Mật Trà cong mắt, nàng tiến lại một bước, nắm lấy tay Nghiêm Húc rồi đặt ba vật ký hiệu vào trong đó."

Trong hai tháng rưỡi, đây là lần đầu tiên 408 lấy được toàn bộ vật ký hiệu.

Thay mặt cho các đội viên khác của 408, nàng sẽ dành vinh dự này cho đội trưởng của họ.

Nghiêm Húc ngẩn ra, hai mắt có chút ửng đỏ. Nhưng nếu muốn nở nụ cười, cô cần phải lau đi sương mù và bụi bẩn trong mắt, như vậy mới có thể đáp lại sự tốt đẹp mà mọi người đã dành cho cô.

Cô mím môi, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Ừm."

Cô đã nhớ rõ, giờ đây cô không còn một mình nữa, cô có được một tổ đội thật tuyệt vời.

Lục Uyên ngồi dưới đất, nâng mí mắt nhìn hai người vui vẻ mà cười, ngược lại cũng không gấp gáp. Dù sao thì trận thi đấu này, 407 mới là đội chiến thắng –

Cho dù Mật Trà có giúp Nghiêm Húc kéo dài thời gian, nhưng [Thủy long thuẫn] chỉ dựa vào chút ít năng lượng còn thừa để tạo ra này, cùng lắm chỉ có thời hạn 3 phút.

Lúc này, vẫn còn 20 phút nữa mới kết thúc kỳ thi.

Khi [Thủy long thuẫn] tan đi, Mật Trà và Nghiêm Húc đã không còn thứ gì nữa, nhưng mấy người khoa công bên ngoài của 407 vẫn còn rất sung sức.

Khoảnh khắc cột nước tiêu tán, ngay lập tức một thanh kiếm dài cùng một cây thương phóng lên không trung, đâm chính xác vào tim Nghiêm Húc và Mật Trà.

408 cứ thế toàn diệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro