Chương 74 Thứ 7, ngày 7 tháng 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

407 ở bên ngoài [Thủy long thuẫn] không biết chuyện gì đã xảy ra, mặc dù trong lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng hiện tại 408 đã chết hết, không thể nói chuyện, chỉ có thể chờ kỳ thi kết thúc rồi mới hỏi lại.

Phó Chi Ức sau khi giết chết Nghiêm Húc thì vội vàng xoay người, nhìn thấy thanh máu còn 0 của Lục Uyên thì sự căng thẳng trên khuôn mặt đã biến mất, chuyển sang vô cùng hả hê.

"Đội trưởng, cậu cũng có ngày hôm nay"

Lục Uyên lười để ý đến cô, không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt hướng về Nghiêm Húc, ý bảo lấy lại vật ký hiệu.

Ba vật ký hiệu cuối cùng cũng rơi vào tay 407, các cô một lần nữa lấy được toàn bộ điểm của [Độ hoàn thành].

Mộ Nhất Nhan và Tần Trăn đỡ mấy người 408 từ dưới đất ngồi dậy, tìm một chỗ thoải mái để bọn họ dựa vào.

Đây chỗ tốt khi được thi đấu với bạn bè, ít nhất sẽ có người "nhặt xác" hộ nếu chết.

Phó Chi Ức chạy tới trước mặt Thẩm Phù Gia, đá nhẹ vào người cô mấy cái để trả đũa.

"Tên kia, trận này tôi bị cậu xoay như cẩu, cái gì cũng chưa làm được. Cậu nói xem nếu tôi rớt khỏi A1 thì làm sao bây giờ, cậu sẽ chịu trách với tôi sao?"

Thẩm Phù Gia không thể nói chuyện, chỉ có thể cười cười với cô.

Nếu đã đánh xong, Phó Chi Ức không cần lại nhiều rối rắm, cô cũng không phải là người hoàn hảo, binh bất yếm trá, là cô kém một tầng.

Mộ Nhất Nhan thì đi nhặt ám khí rơi trên mặt đất, những thứ này đều là tiền, không thể lãng phí được.

Hôm nay Tần Trăn là người tốn nhiều năng lượng nhất trong 407. Kể từ lúc bắt đầu đánh với 408, mũi tên trong tay cô chưa bao giờ ngưng bắn ra.

Hiện tại cuối cùng đã đánh xong, cô thở ra một hơi mệt mỏi, ngồi ở bên cạnh Thẩm Phù Gia, cùng cô ấy trò chuyện một chút.

"Đừng quá lo lắng, các cậu đã "chạm" qua được 3 vật ký hiệu là được 15 điểm, giết chết Lục Uyên thì sẽ thành 16 trong tổng số 30 điểm của [Độ hoàn thành]. Điểm này đặt ở toàn trường có lẽ đạt tới loại khá."

Mặc dù không thể so sánh với 407, nhưng xét về tổng thể thì cũng không quá thấp.

Huống chi, trong 300 điểm năng lực, điểm cá nhân mới là mục chiếm nhiều điểm nhất.

Trận thi đấu hôm nay của 408, biểu hiện của mỗi người chắc chắn phải thuộc top đầu của trường.

Bọn họ có pháp sư có thể sử dụng nguyên tố khác với thuộc tính của bản thân, có mục sư vừa biết tăng phúc vừa biết gây sát thương, có trọng kiếm sĩ một mình dọn sạch toàn bộ bom mìn, cùng với một nhẹ kiếm sĩ có thể đảo ngược tình thế và cứu lấy đồng đội. Bên cạnh đó, còn có một đoàn kỹ khiến mọi người đều kinh diễm.

Màn trình diễn của ai cũng đáng giá để thưởng thức. Bên trong đài quan sát, các giáo viên bắt đầu chấm điểm.

Khi học sinh biết chăm chỉ nỗ lực, họ chắc chắn sẽ nhận được điểm số tương ứng với những nỗ lực đó.

Bất kể điểm số cuối cùng ra sao, nửa cái học kỳ này, các cô gái đã vất vả rồi.

...

Trên đường trở về, Mật Trà cảm giác được Thẩm Phù Gia cùng Liễu Lăng Âm vẫn luôn không ngừng quan sát nàng, như là đang dò xét một người xa lạ.

Vào thời khắc cuối cùng của trận đấu, các cô cách Mật Trà tới 200 mét, vì thế không thể thấy được gì.

Chỉ là trước khi rời, các cô đã nghe được mấy người 407 nghị luận, nói cái gì Mật Trà giết Lục Uyên.

Mật Trà giết chết Lục Uyên?

Chuyện này sao có thể.

Cứ cho là Lục Uyên không thể triệu hoán được vong linh nữa, nhưng chỉ dựa vào thể trạng cùng khả năng đánh tay, cô cũng có thể vờn Mật Trà được 10 vòng.

"Xin lỗi nha, giấu các cậu lâu như vậy." Bị hai người dò xét đánh giá, Mật Trà ngại ngùng mà cúi thấp đầu xuống.

"Là tôi kêu Mật Trà đừng nói." Nghiêm Húc thay nàng trả lời.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Lăng Âm khó hiểu, "Mật Trà không phải là mục sư sao, cậu ấy thật sự có thể giết chết Lục Uyên?"

"Cậu ấy đúng là đã giết Lục Uyên." Nghiêm Húc giải thích lại toàn bộ năng lực của Mật Trà cho hai người nghe một lần, đồng thời nói thêm một số thứ mà cô đã không nói cho Lục Uyên biết.

"Năng lực này của Mật Trà có tên là [Phục chế], như những gì tôi đã nói, đây là một kỹ năng cực kỳ mạnh mẽ."

Cô quay sang hỏi Liễu Lăng Âm, "Ví dụ như, khi cậu muốn chém đứt eo của Thẩm Phù Gia, cậu phải làm như thế nào?"

"Đương nhiên là dùng kiếm." Liễu Lăng Âm thản nhiên trả lời.

"Đúng vậy, cậu cần phải dùng kiếm. Sau khi chiến đấu mấy hiệp với Thẩm Phù Gia, nếu như cậu thắng, cậu mới có thể dùng kiếm chém đứt cậu ấy. Nhưng Mật Trà thì không cần phiền phức như vậy."

"Chỉ cần trong phạm vi 50 mét, kẻ địch bị ánh sáng từ [Phục chế] của Mật Trà chạm vào, lập tức sẽ bị cắt đôi thành hai đoạn. Cậu ấy chữa khỏi bao nhiêu loại bệnh, liền có thể xuất ra bấy nhiêu chứng bệnh, cũng có thể khuếch đại nó, cho đến khi đối phương tử vong mới thôi."

Hai người kinh hãi mà hít sâu một hơi, "Vậy, vậy các cậu muốn chúng tôi làm gì..."

Nói tới đây, Mật Trà lắc đầu bất đắc dĩ, "Kỹ năng này đi ngược lại với thiên tính "chữa trị" của mục sư, vì vậy một khi tớ đã sử dụng [Phục chế] thì trong vòng một ngày, tớ sẽ không thể sử dụng những kỹ năng cơ bản khác của mục sư như [Khôi phục], [Chữa trị] hay [Tăng phúc], và cũng không thể tiếp tục sử dụng [Phục chế]."

Mặc dù không tốn quá nhiều năng lượng, nhưng đây là kỹ năng chỉ có thể dùng một lần. Giống như dấu chấm cuối câu, một khi sử dụng thì tất cả những chiêu thức khác sẽ bị đóng lại, không thể sử dụng tùy tiện trừ khi thực sự cần thiết.

Nghe xong tất cả khiến hai hàng lông mày của Liễu Lăng Âm cau lại, buồn bực nói, "Đã có năng lực như vậy, Nghiêm Húc, sao cậu không nói cho chúng tôi biết? Chúng ta không phải là đồng đội sao?"

"Nếu như tôi nói cho các cậu biết, các cậu sẽ như thế nào tiến bộ được?" Nghiêm Húc nhìn cô, ánh mắt mang ý vị sâu xa.

"Các cậu chắc chắn sẽ rất ỷ lại vào Mật Trà mà bỏ bê luyện tập cũng như nâng cao kỹ năng."

Trong tiềm thức các cô sẽ nghĩ: Cùng lắm thì để tên khó nhằn nhất cho Mật Trà giải quyết, ba người còn lại thì xử dễ thôi.

"Đây là nguyên nhân quan trọng nhất, nguyên nhân còn lại là ở chỗ..." Cô cúi đầu, vuốt gọng kính trên sống mũi, giọng nói có chút hạ xuống.

"Mạng lưới tình báo của Lục Uyên rộng đến đáng sợ, thêm một người biết, liền sẽ thêm một phần nguy hiểm."

Liễu Lăng Âm cùng Thẩm Phù Gia liếc nhau.

Mặc dù Mật Trà ở trên sân đấu đã giúp Nghiêm Húc cởi bỏ chấp niệm đối với Lục Uyên. Nhưng nhìn biểu tình lúc này của Nghiêm Húc, cho thấy cô ấy vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của Lục Uyên.

Rốt cuộc thì cô vẫn thua.

"Được được, không nghĩ nhiều nữa." Liễu Lăng Âm vừa nhìn thấy Nghiêm Húc có hơi chút buồn phiền, liền nhớ tới câu nói ngu xuẩn mà mình đã nói với Nghiêm Húc, cô cảm thấy chính bản thân cô mới là người khiến Nghiêm Húc uể oải đến như vậy.

"Thi giữa kỳ đã xong, ngày mai hãy nghỉ ngơi thật tốt một ngày. Thứ Bảy tuần sau có điểm thi, mọi người có muốn đi ăn lẩu vào buổi tối hôm đó luôn không? Dù sao thì tôi cũng chưa bồi thường cho các cậu chầu lẩu hồi Quốc Khánh nữa."

Sau lần thi đấu tập thứ ba, Liễu Lăng Âm vốn muốn tìm cơ hội để bù lại cái lẩu này, đáng tiếc là kỳ thi giữa kỳ đang sắp tới, các cô phải tập trung vào việc học.

Bữa ăn lại tiếp tục bị dời đi. Nhưng bây giờ kỳ thi đã kết thúc, việc này cũng nên được bàn bạc lại rồi.

"Đồng ý ~" Thẩm Phù Gia rất cho mặt mũi mà vỗ tay, "Cảm ơn phú bà đã rộng rãi ra tiền."

Sau khi hai người cố gắng thay đổi chủ đề, Nghiêm Húc tạm thòi đặt Lục Uyên sang một bên, thoáng gật đầu, nhấp môi ừ một tiếng coi như trả lời.

Kết quả của bài kiểm tra giữa kỳ sẽ có vào thứ Bảy tuần sau. Cho dù tương lai của bốn người các cô có như thế nào đi nữa, ít nhất hiện tại, các cô đã có thể thả lỏng một chút, khen thưởng cho sự cố gắng nỗ lực của mình trong suốt nửa học kỳ qua.

Thẩm Phù Gia vỗ tay xong, vốn tưởng rằng người vui vẻ nhất sẽ là Mật Trà, dù sao thì Mật Trà là người rất thích được đi ăn món ngon. Nhưng khi quay đầu lại một lúc, cô vẫn không thấy được vẻ mặt vui vẻ nào của nàng.

Thẩm Phù Gia sửng sốt, có chuyện gì sao?

Tuy rằng điểm đoàn đội của các cô không bằng 407, nhưng 240 điểm cá nhân còn lại của Mật Trà chắc chắn cũng không thấp, khả năng ở lại 12A1 hẳn sẽ rất cao, tại sao lại có bộ dạng không vui như thế?

Thừa dịp Nghiêm Húc đi tắm rửa, Liễu Lăng Âm thì đang liên lạc với bên nhà hàng, Thẩm Phù Gia liền đi đến bên cạnh Mật Trà.

Mật Trà ngồi trên ghế, một mình ôm lấy pháp trượng, hai mắt vô định như đang ngẩn người.

Thẩm Phù Gia đi đến phía sau và bóp nhẹ bả vai nàng, cúi người đến gần mặt Mật Trà, ôn nhu hỏi, "Làm sao vậy Trà Trà?"

Đột nhiên xuất hiện âm thanh làm Mật Trà có chút giật mình, nàng ngoái đầu nhìn lại, sau khi thấy được người đằng sau là Thẩm Phù Gia thì lại thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cử động eo, như muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn chọn ngồi lại trên ghế, chỉ là xoay người –

Quay sang Thẩm Phù Gia.

Thẩm Phù Gia chớp mắt khó hiểu, ngay sau đó, cô được Mật Trà ôm lấy.

Mặt Mật Trà chôn vào bụng cô, giọng nói phát ra như bị bóp nghẹt, mờ mịt và không thể nghe rõ.

"Gia Gia..."

"Hửm?" Thẩm Phù Gia xoa xoa gáy của Mật Trà, dùng ngón tay chải tóc cho nàng, như thể đang vuốt ve một mảnh lụa mềm mại, lấp đầy mọi khoảng trống giữa các ngón tay của cô bằng một chút mát mẻ.

"Đừng chết..." Mật Trà càng chôn sâu hơn, ôm chặt lấy vòng eo của Thẩm Phù Gia, cọ cọ vào bụng của cô, sau đó lại lẩm bẩm, "Đừng chết..."

Mật Trà không muốn Thẩm Phù Gia sẽ vì nàng mà chết.

Nàng muốn cô phải thật tốt, như là hội trưởng Hội Học Sinh của trước đây, kiêu hãnh và rạng ngời đứng trên sân khấu, mỉm cười vượt lên tất cả, như một vị thần thanh lãnh và cao quý, sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà nghỉ chân.

Đó mới là Thẩm Phù Gia.

Chứ không phải như bây giờ, chỉ vì một người bạn cùng lớp mới quen được hai tháng mà tan hết áo giáp.

Câu nói của Mật Trà làm Thẩm Phù Gia có chút ngây ngẩn. Cô không nghĩ tới, nguyên nhân khác thường của Mật Trà lại đến từ cô.

Cô ngơ ngác một lúc, sau đó cúi đầu xuống, tựa cằm lên đỉnh đầu cả Mật Trà, hít lấy mùi hương từ tóc của nàng.

Mùi hương khiến cô cảm thấy bình yên.

"Trà Trà, tớ nguyện ý."

Vì nàng mà chết, cô nguyện ý.

Sớm từ một tháng trước, cô đã quỳ gối trước mặt nàng, thề nguyện sự trung thành.

Có một số thứ, quan trọng hơn nhiều so với một kỳ thi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro