Chương 95 Thứ 2, ngày 30 tháng 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiệp thứ hai kết thúc, pháp sư của 509 loạng choạng, chú thuật mạnh nhất của cô trong nháy mắt bị Nghiêm Húc đánh vỡ, uy lực to lớn cùng với đả kích tinh thần khiến cô ấy phải choáng váng.

Lúc này, cô cuối cùng cũng đã hiểu được.

Tại sao 12A1 lại có thể được hưởng thụ những đặc quyền như vậy. Bởi vì họ có thực lực, bởi vì họ mạnh hơn.

Trong trường học là như thế, sau này bước vào xã hội cũng sẽ là như vậy. Kẻ mạnh sẽ luôn chiếm được nhiều tài nguyên hơn.

Đây là triết lý nhất quán của hiệu trưởng Văn, ông muốn học sinh ngay từ bây giờ phải hiểu rõ:

Thế giới của năng lực giả từ trước đến nay đều là cá lớn nuốt cá bé. Đây là quy luật của thế giới, cho dù là tốt hay xấu.

Ông không khắc khe với kẻ yếu, nhưng ông chắc chắn sẽ ưu ái cho kẻ mạnh, khiến cho mọi người hiểu rằng –

Cách duy nhất để thay đổi vận mệnh chính là trở nên mạnh hơn.

Giai đoạn cạnh tranh an nhàn trong lớp đã qua đi. Kể từ bây giờ, học sinh sẽ phải đối chiến những bạn học ngoài lớp, để bọn họ biết rõ thực lực của mình ở đâu, mình và người khác có bao nhiêu chênh lệch.

Điều này thật tàn nhẫn, nhưng lại là sự thật học sinh cần phải đối mặt.

Ví như hiện tại –

Hiệu trưởng Văn nhìn về hướng Tiểu Tầm đang ngồi trên ghế chờ. Bởi vì thực lực không đủ nên không thể gia nhập vào một tổ độ ưu tú. Không có khả năng để ra sân, cô chỉ có thể buộc phải chấp nhận kết quả thua cuộc của đồng đội, thậm chí còn bị đổ lỗi.

Đây là sự bất lực của kẻ yếu.

Những trải nghiệm trong năm cuối cấp này sẽ giúp cô hoặc là hiểu rõ bản thân, rời khỏi thế giới của năng lực giả, trở lại làm một người bình thường; hoặc là sẽ khiến cô nhớ mãi, nỗ lực đến chết đi sống lại trong thời gian sắp tới để thay đổi số phận.

Ba trận thắng hai, không cần thi đấu nữa, 408 giành chiến thắng.

Trận đấu vừa mới kết thúc, Mật Trà lập tức mang nước tới, ôm lấy Nghiêm Húc rồi hào hứng khen ngợi, "Nghiêm Húc, cậu thật lợi hại! Tất cả mọi người đều đang nhìn cậu đấy!"

"Tôi không lợi hại sao?" Liễu Lăng Âm liếc mắt, nếu không phải cô đấm lệch hàm nhẹ kiếm sĩ, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng thắng như vậy.

"Lăng Âm cũng rất lợi hại." Mật Trà sau đó nghiêng người muốn ôm cô, nhưng bị Liễu Lăng Âm đẩy ra, "Có lệ."

509 tan tác trở về, sắc mặt ai nấy đều âm trầm. Dưới sự áp chế tuyệt đối của thực lực, bọn họ không thể cảm thấy không phục, chỉ là tâm trạng thật sự không thể nào khá hơn được.

Sau khi trận đấu kết thúc, bọn họ cũng không ở lại quan sát thi đấu nữa, trực tiếp quay về ký túc xá.

Nghiêm Húc vặn bình nước, uống một ngụm rồi nhìn Thẩm Phù Gia.

Thi đấu đã xong, cô cần lời giải thích của Thẩm Phù Gia.

Ánh mắt Thẩm Phù Gia hướng vào Tiểu Tầm đang rời đi, nhẹ nhàng lắc đầu với Nghiêm Húc.

Ngày tháng sau này của mục sư 509 không quá ổn đâu.

Nghiêm Húc rất nhanh đã hiểu được. Cùng là mục sư, nhưng hoàn cảnh của Mật Trà lại trái ngược hẳn như vậy, khó có thể không nảy sinh ghen tị.

408 thu dọn xong đồ đạc, trở lại chỗ ngồi ban đầu, tiếp tục quan sát thi đấu.

Khi Liễu Lăng Âm đi ngang qua 407, cô nhìn Phó Chi Ức bằng ánh mắt dữ tợn.

Thật là một con khỉ nói nhiều, nhảy nhót lung tung làm cô mất mặt muốn chết.

Phó Chi Ức không hề tỏ ra yếu thế trừng mắt nhìn lại, nhưng chưa được bao lâu thì đã bị Tần Trăn nhắc nhở, "Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi."

Một nam sinh nhường đường cho 407, có quen biết với Phó Chi Ức nên nhếch mép cười xấu xa, "408 người ta đã thắng rồi, đừng để thua mất mặt nha."

"Đám cứt trâu các cậu mở mắt to lên mà nhìn," Phó Chi Ức đá người đó một cái, ngẩng đầu cười mắng, "Nhìn ông tỏa sáng này."

"Cậu nói chuyện quá bẩn." Mộ Nhất Nhan vỗ cô một cái, "Lên sân rồi không cho phép cậu nói chuyện, bên nhiếp ảnh vẫn còn đang quay phim."

"Thế nào, tôi thích nói đó!"

"Im đi!"

"Tôi thích nói!"

"Câm miệng!"

"Tôi vẫn cứ nói đấy!"

Lục Uyên bị chặn ở phía sau, cô giơ pháp trượng lên, lướt qua Tần Trăn, đâm vào sau lưng Phó Chi Ức.

Phó Chi Ức bị đánh trúng thì không đấu võ mồm với Mộ Nhất Nhan nữa, liếc nhìn Lục Uyên ở phía sau, chợt cười lạnh: "Thủ pháp điêu luyện đấy."

Lục Uyên nhướng mi, "Tôi cũng đã từng học trường cảnh sát."

"Mấy người làm nằm vùng thú vị thật, đều thích lên sân thượng."

"Tôi không giống cô. Chúng tôi không sợ ánh sáng" Lục Uyên nghiêng đầu, "Đồ mà tôi cần đâu?"

Phó Chi Ức xoay người, đối mặt với cô, "Đồ mà tôi cần chưa chắc cô đã mang tới đâu."

Lục Uyên cười, "Ý cô là gì?" (*)

(*) Toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi của Lục Uyên với Phó Chi Ức là một đoạn trong bộ phim "Vô Gian Đạo."

"Ý tôi là các cậu dẹp nhanh cái trò này cho tôi!" Tần Trăn rốt cuộc không nhịn được nữa, cau này nắm lấy cổ áo của hai người, lôi xuống sân đấu.

Đã là lúc nào rồi, là thời điểm diễn "Vô Gian Đạo" sao? Bên dưới người ta đã giới thiệu xong rồi mà còn đứng đây diễn trò.

Lục Uyên bị Tần Trăn xách lên không trung, Phó Chi Ức thì còn giãy giụa một chút, nhưng cô thì trực tiếp từ bỏ phản kháng.

Giống như khi Mộ Nhất Nhan hôn cô, phần lớn thời gian, Lục Uyên ít khi nào phản kháng.

Cô thậm chí còn dang hai tay lên trời, cổ vũ cho Tần Trăn, "Ahh, giơ cao thêm nào ~"

Lông mày Tần Trăn giật giật, có lẽ đã quen rồi, Tần Trăn cũng lười mắng đến cô.

Cuối cùng cũng lôi được đồng đội xuống sân, Tần Trăn thở dài mệt mỏi. Sau khi điều chỉnh một hồi mới bắt đầu quan sát đối thủ lần này.

Thẩm Phù Gia ngồi trên khán đài uống nước, mỉm cười vẫy tay với bọn họ, ý bảo cố lên.

Phó Chi Ức giơ ngón cái lên rồi toe toét cười, lộ ra cái răng khểnh sáng bóng.

Hiệp thi đấu đầu tiên, nhóm xuất chiến bên 407 chính là Mộ Nhất Nhan và Phó Chi Ức. Đối diện với họ chính là một trọng kiếm sĩ và một cuồng chiến sĩ. Hai nữ sinh đều cao hơn 1m75, gần như là 1m8.

So sánh với đối phương, Phó Chi Ức với Mộ Nhất Nhan nhỏ bé đến đáng thương.

Mật Trà hít một hơi, không khỏi lo lắng, "Chi Ức với Nhất Nhan sẽ ổn chứ...?" Nếu chỉ xét riêng về sức lực, cho dù là hai người gộp lại cũng chưa chắc có thể bằng được một cuồng chiến sĩ

Nếu nói chênh lệch giữa A1 và A3 còn là một dòng sông thì khoảng cách giữa A1 và A2 chỉ là một vũng nước nhỏ mà thôi, không có gì đáng kể.

Đây cũng là trận đấu mà cô Lý để tâm nhất. Thân là giáo viên dẫn đội tham gia cuộc thi quốc gia sắp tới, cô hy vọng lớp thích khách của mình cũng sẽ có một người góp mặt trong đội hình chính.

Mà thích khách nổi bật nhất hiện tại trong 12A1 không ai khác chính là Mộ Nhất Nhan.

"Trận đấu bắt đầu –"

Tiếng còi vang lên, thanh kiếm trong tay Phó Chi Ức thoáng chốc bùng lên ánh sáng xanh thúy lục. Thẩm Phù Gia nắm lấy tay Mật Trà, "Đừng lo lắng, họ là đội đã đánh bại chúng ta."

Phó Chi Ức kích hoạt [Thuấn di], ngay lập tức dịch chuyển tới trước mặt cuồng chiến sĩ. Đối phương rõ ràng chưa từng đấu với nhẹ kiếm sĩ có thể dịch chuyển nhanh như vậy. Chỉ trong vòng 2 giây, trước mặt liền xuất hiện một bóng người, cô theo bản năng lùi về sau nửa bước.

Trọng kiếm sĩ thì phản ứng nhanh hơn, cô ngay lập tức hạ thấp người, vung trọng kiếm chém vào phần dưới Phó Chi Ức.

Nhưng chính vào lúc này, ba tiếng vút vút vút bắn ra. Vành tai Nghiêm Húc run lên, âm thanh này cực kỳ quen thuộc đối với cô, chính là âm thanh của mũi tên bắn ra từ nỏ.

Nhìn về phía hậu phương, cô nhìn thấy Mộ Nhất Nhan đang cầm một chiếc nỏ nhỏ, nhắm thẳng vào thắt lưng của trọng kiếm sĩ.

Chiếc nỏ đó rất khác so với chiếc nỏ đã làm khó 408 trong trận thi đấu tập đầu tiên. Những mũi tên nhỏ hơn, mỏng hơn, nhưng lại sắc bén hơn.

Thanh kiếm đang chém về phía trước khiến cho trọng tâm của trọng kiếm sĩ bị kéo theo sau, vì thế rất khó xoay người chống đỡ. Ba mũi tên cứ thế trực tiếp lấy đi 80% thanh máu của đối phương.

Sau khi bắn trúng mục tiêu, Mộ Nhất Nhan không chút do dự ném chiếc nỏ trong tay đi, như thể vứt bỏ một đống sắt vụn.

Cô hạ thấp phần thân trên, giống như một con chim ruồi lao nhanh về phía trước, đồng thời đưa hai tay ra sau lưng, đến khi trở lại, dưới bàn tay đã có thêm một luồng ánh sáng sắc bén, song đao hồ điệp đã nắm chắc trong tay.

Thích khách chạy xong khoảng cách 200 mét chỉ trong 10 giây, cô gái giẫm lên vai Phó Chi Ức, nhẹ nhàng nhảy lên, như là trăng khuyết trên bầu trời, nhảy ra phía sau trọng kiếm sĩ đang bị thương.

Mái tóc đen dài của cô ấy như vết mực bắn tung tóe, che đi ánh mặt trời phía sau trọng kiếm sĩ, bao phủ đối phương trong bóng tối đầy sát khí.

Khoảnh khắc ánh mắt cô song song với trọng kiếm sĩ, đôi tay giao điệp, song đao giao nhau, một vết xước hình chữ thập lướt qua cổ đối phương. Song đao hồ điệp như vỗ cánh, để lại hai tàn ảnh nhàn nhạt, thanh thoát và nhẹ nhàng.

Khi đáp xuống, mái tóc dài theo chủ nhân trở về.

Nếu không có đồ bảo hộ thì có lẽ phía sau Mộ Nhất Nhan lúc này, chính là một cảnh máu huyết tung tóe.

Mật Trà nhìn hết thảy màn này, chấn kinh đến nỗi quên cả thở.

Phía trên sân đấu, một thích khách trong nháy mắt treo cổ trọng kiếm sĩ.

Mộ Nhất Nhan ngày đó thực sự là đã thủ hạ lưu tình với Mật Trà. Ngoài tính mềm lòng ra, Mộ Nhất Nhan gần như là một thích khách không hề có khuyết điểm.

Trong lúc Mộ Nhất Nhan hành động thì Phó Chi Ức cũng không nhàn rỗi. Cuồng chiến sĩ hồi phục lại tinh thần, uốn cong khuỷu tay húc về phía ngực Phó Chi Ức, muốn hất cô ra xa.

Phó Chi Ức nhanh nhẹn bước sang bên cạnh hai bước, sau đó vòng ra sau cuồng chiến sĩ. Tốc độ của nhẹ kiếm sĩ hệ phong quả thực quá sức tưởng tượng.

Trong ấn tượng của Mật Trà, Thẩm Phù Gia vốn là người nhanh nhất. Nhưng khi nhìn thấy tốc độ của Phó Chi Ức, nàng phải thừa nhận rằng Thẩm Phù Gia thực sự không thể so sánh với Phó Chi Ức về tốc độ.

Tuy cô ấy là một kiếm sĩ, nhưng còn nhanh hơn cả phần lớn thích khách.

Ngay cả Thẩm Phù Gia cũng không thể so sánh với Phó Chi Ức về tốc độ chứ đừng nói đến một cuồng chiến sĩ đến từ 12A2.

Chiêu thức tấn công của Phó Chi Ức rất bình thường, uy lực thuộc loại trung bình khá, nhưng vũ khí của cô lại đâm vào đối thủ trước. Vào khoảnh khắc Phó Chi Ức vòng ra phía sau cuồng chiến sĩ, trận đấu này cũng đã kết thúc.

Trường kiếm xuyên qua tim, 407 mất 19 giây để giành chiến thắng.

Toàn trường yên tĩnh.

...

Sau khi về tới ký túc xá, Mật Trà vẫn còn hơi thất thần.

Hôm nay nàng nghĩ 408 thi đấu cũng đã đủ tốt, mà khi thấy được 407 thi đấu, nàng mới nhận ra sự chênh lệch.

Cái gọi là "407 đánh lôi đài chưa chắc tốt hơn bọn họ" hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.

Hiệp thi đấu thứ hai của 407, Lục Uyên cùng Phó Chi Ức xuất chiến.

Lục Uyên thậm chí còn không triệu hồi vong linh xương khô Ô Hách mà chỉ dùng A Tát Bối Nhĩ để giành chiến thắng.

Đối thượng với pháp sư hệ lôi của đối thủ, A Tát Bối Nhĩ dựa vào cơ thể cứng cáp vượt trội, cuồng nộ đâm thẳng về phía trước, căn bản không đem đòn tấn công sấm sét của đối phương để vào mắt, một chùy đã khiến đối phương "tan xương nát thịt."

Đó có lẽ đã không còn là một vong linh trung cấp đơn giản nữa rồi.

Thân là thiên địch của vu sư, Mật Trà nhạy bén cảm nhận được A Tát Bối Nhĩ còn mạnh hơn so với lúc thi giữa kỳ.

Cho dù là sức mạnh hay khả năng phòng thủ đều được cải thiện đôi chút. Vì thế nó chắc chắn không phải là vong linh bình thường.

Mật Trà mở cuốn sách trên bàn, ngón trỏ dọc theo các câu chữ trên đó, cuối cùng dừng ở bốn chữ "Cộng sinh vong linh".

Cái gọi là cộng sinh vong linh chính là những vong linh đã đi theo vu sư kể từ khi người đó thức tỉnh năng lực.

Chúng nó tương sinh làm bạn với vu sư. Sinh ra khi vu sư thức tỉnh năng lực và tan biến khi vu sư chết đi, dựa theo năng lực của vu sư mà trở nên mạnh mẽ hơn.

Đây là một vong linh trưởng thành trung thành và tận tâm.

Thế mà Lục Uyên lại sở hữu tận hai con cùng một lúc.

Mật Trà nhìn pháp trượng trong tay, nàng không khỏi hoảng hốt.

Trong nửa học kỳ đầu lớp 12, ngay cả những người trong 408 cũng chưa từng thấy Mật Trà tiến hành huấn luyện năng lực của mình. Đây không phải do nàng lười biếng, mà là vì Mật Trà không quen luyện tập năng lực trong một căn phòng vắng vẻ có bốn bức tường.

Mẹ của Mật Trà cũng là người dạy năng lực mục sư cho nàng. Từ khi Mật Trà thức tỉnh năng lực, nàng đã được mẹ dẫn đến các chiến khu để chữa trị cho thương binh.

Mỗi khi Mật Trà bước vào phòng bệnh, thứ nàng phải đối mặt hàng ngày chính là gần 20 tiếng chữa trị từ sáng tới tối. Trong suốt 20 tiếng hoạt động ở cường độ cao này, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi để chờ năng lượng khôi phục thì gần như không dừng lại.

Năng lượng của Mật Trà cạn kiệt trung bình một tiếng một lần. Trong khoảng thời gian này, mẹ của nàng sẽ mở ra [Khôi phục], gia tăng tốc độ hồi phục cho nàng.

Năng suất siêu cường ngày đêm như vậy là lý do khiến cho năng lực của Mật Trà có thể siêu việt hơn các bạn cùng tuổi gấp mấy lần.

Nhưng ở trong trường học, nàng không thể tiếp xúc với bất kỳ bệnh nhân thực sự nào. Ngay cả những thương tích của đồ bảo hộ thì suy cho cùng cũng chỉ là công nghệ mô phỏng, mười vết thương như một.

Hiện giờ Mật Trà đang ở trong vùng an toàn của mình, không có bất kỳ thách thức nào là đáng kể.

Mặc dù [Tăng phúc] có cải thiện được một chút, phương diện thể chất lẫn tinh thần cũng được rèn luyện thêm, nhưng khi nhìn thấy A Tát Bối Nhĩ mạnh lên, Mật Trà không khỏi tự trách mình có phần lười biếng.

Nàng vẫn chưa đủ nỗ lực, phải nhanh chóng nghĩ cách huấn luyện ngay tại trường học mới được.

Liễu Lăng Âm tắm xong, mở cửa đi vào phòng thì nhìn thấy Mật Trà ngồi một mình chống cằm.

Da thịt trên mặt bị nàng bóp thành hai quả bóng méo. Liễu Lăng Âm nhìn buồn cười, nhịn không được nhéo nàng một cái.

"Ui!" Mật Trà đang chuyên tâm suy nghĩ thì bị ai đó nhéo mặt, giật mình hoảng sợ.

"Đang nghĩ gì đấy?" Liễu Lăng Âm buông tay, liếc cuốn sách trên bàn Mật Trà, "Hôm nay không được ra sân nên tiếc à?"

Mật Trà lắc đầu, nàng không thuộc loại thích thể hiện, càng không muốn bị chú ý.

"Lăng Âm." Mật Trà đột nhiên nghĩ tới gì đó, sau đó hỏi cô, "Gần đây cậu huấn luyện thế nào?"

Nửa học kỳ qua, Gia Gia cùng Nghiêm Húc đã lần lượt cho ra hai đoàn kỳ liên tiếp. Bản thân Nghiêm Húc cũng đã sáng tạo ra chiêu thức mới là [Gió nhẹ mưa phùn]. Chỉ còn nàng với Lăng Âm là chưa có tiến triển gì.

Liễu Lăng Âm không suy nghĩ nhiều, thản nhiên trả lời, "Dạo này tôi thường học theo video của các trọng kiếm sĩ trên mạng. Sau trận đánh với nhẹ kiếm sĩ hệ kim hôm nay thì cũng có một số ý tưởng, chắc là sẽ có kỹ năng mới sớm thôi."

Mật Trà sửng sốt.

Hóa ra chỉ có nàng là còn giậm chân tại chỗ...

"Sao thế?" Liễu Lăng Âm khó hiểu, "Hôm nay chúng ta thắng, sao nhìn cậu không vui chút nào vậy?"

"Không có gì." Mật Trà lắc đầu.

Nàng cần phải nhanh chóng tìm ra phương pháp huấn luyện mới.

...

Thứ hai của tuần mới lại đến, một đợt huấn luyện mới lại bắt đầu. Khi 408 bước vào phòng huấn luyện, những lời nói sau đó của Mật Trà gây xôn xao cho mọi người.

"Cậu nói cậu sẽ không luyện tập với chúng tôi nữa?"

"Đúng vậy." Mật Trà gật đầu, "Việc rèn luyện khả năng phản xạ của Nghiêm Húc dành cho tớ đã xong rồi. Nếu bây giờ cứ huấn luyện ở trong phòng thì tớ cũng chỉ luyện tập với máy móc, không thể tiến bộ được."

[Khôi phục], [Chữa trị] và [Tăng phúc], đây đều là những kỹ năng Mật Trà học được từ năm ngoái, đến nay vẫn chưa có tiến bộ. Với tôn chỉ không ngừng nỗ lực của trường trung học trực thuộc Cẩm Đại thì nàng không thể nghi ngờ là đang tụt lại phía sau.

"Trong ba tháng qua cho dù là sự ăn ý với mọi người hay vấn đề thể lực của tớ đều đã được cải thiện không ít. Nhưng kỹ năng mục sư chuyên môn của tớ thì vẫn như cũ, không hề có tiến triển." Mật Trà nắm chặt pháp trượng, "Tớ đã suy nghĩ rất lâu, nghĩ ra được một phương pháp huấn luyện mới."

"Phương pháp gì?" Nghiêm Húc hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro