Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyền Du Lợi cảm giác đầu mình đau như sắp nổ tung rồi.

Mấy ngày trước vốn chỉ là hơi ho khan, cơ thể có chút đau nhức mà thôi, không ngờ hôm nay khi tỉnh lại liền thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân vô lực. Vừa hay làm sao, một đống việc còn chưa làm, thức ăn trong nhà cũng không còn nhiều, mà Quyền Du Lợi căn bản chẳng thể nhúc nhích nổi. Cô mơ hồ vùi mình trong chăn, sau đó là mặc sức ho một trận.

Một trận ầm ầm lao vào trong phòng, ở trong phòng nhảy loạn, sủa váng lên những âm thanh vui vẻ.

"Ẳng! Ẳng! Gâu gâu gâu gâu gâu!"

Quyền Hani ở cạnh giường nhảy tưng tưng kêu to muốn chủ nhân rời giường, chỉ muốn nhào tới trên giường; bất đắc dĩ thân thể nhỏ bé nhảy không được cao, mấy lần đụng phải cạnh giường, cuối cùng nó chỉ có thể há mồm cắn góc chăn đơn rũ xuống nơi góc giường kéo loạn một phen, hy vọng chủ nhân có thể nhanh nhanh tỉnh lại.

"Hani... Đừng làm ồn!" Du Lợi muốn đem chăn kéo lên, Hani lại không chịu nhả ra; hai bên giằng co vài giây, tiểu Hani liền không địch lại được Quyền chủ nhân.

"Ẳng! Gâu gâu!" Hani tức giận kháng nghị, Quyền Du Lợi chỉ biết đem đầu che kín, làm bộ mắt điếc ta ngơ.

"Gâu gâu gâu ẳng! Ẳng! Gâu gâu gâu!"

"Mau đi đi..."

"Gâu gâu gâu, húuu —— gâu gâu!"

"..."

"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu ẳng ——!"

"A —— Quyền Hani! Im đi!"

Quyền Du Lợi không thể nhịn được nữa, nắm lấy cái gối ôm hình xương đầu cá ném về phía Quyền Hani, nhưng bởi vì đang bệnh nên lực tay rất yếu; Hani nhanh nhạy dễ dàng tránh thoát, liền rống ầm ỹ chạy ra khỏi phòng.

Ác... Cuối cùng cũng được yên tĩnh. Quyền Du Lợi lật người, mờ mịt nhắm mắt lại.

Cùng Du Lợi chiến qua một hồi, Quyền Hani bây giờ thực đói bụng. Vốn nó là bởi vì muốn ăn nên mới chạy đi nháo chủ nhân, ai biết thế mà còn tiêu hao nhiều thể lực hơn. Nếu chủ nhân không chịu rời giường, vậy thì không thể trách nó tự ý hành động, không phải nói nói dân vĩ thực vi thiên, cật phạn hoàng đế đại sao? Nhân có nhân quyền, cẩu cũng phải có cẩu quyền a!

Thế là Quyền Hani chạy tới góc tủ bàn bếp, cắn chặt tạp vật cố sức kéo ra, túi đựng thức ăn cho chó đang ở trước mắt rồi. Nó đẩy túi thức ăn ra ngoài, thế nhưng túi giấy phồng lên cao hơn cả nó nữa; nó chạy lấy đà rồi bốn năm lần mới làm đổ được túi, rủi thay miệng túi lại được đóng kín quá. Hani tức giận, nó sắp chết đói tới nơi rồi, không thèm để ý gì hình tượng nữa, răng nhọn cắn chặt túi thức ăn, vùi đầu mãnh liệt gặm nát.

Hai phút sau, cái túi cuối cùng cũng bị nó cắn rách, đồ ăn hình bánh quy trong túi tràn tới, cuồn cuộn không dứt trút hết ra; nếu như Quyền Hani là người, như vậy việc này đối với nó giống như là bần dân phản kháng quan phủ thành công, mở ra kho lúa thấy vãi đầy gaọ trắng trên mặt đất thế này thật phấn chấn nhân tâm.

Hốt lúa thôi! Hani xông lên, hung hăng ăn mấy ngụm lớn, nhai nuốt ngấu nghiến, sau đó còn vui vẻ lăn lên đống thức ăn.

Mọi thứ đều phát sinh ở khu vực phòng bếp cùng phòng khách, trong phòng ngủ vị Quyền chủ tử thân nhuốm gió rét đối với mọi chuyện đều không hề hay biết.

Sau khi Quyền Du Lợi đem tiểu Hani đuổi ra, thầm nghĩ ngủ một giấc thật ngon. Tuy rằng tối hôm qua đã đi nghỉ từ rất sớm, thế nhưng ho suốt cả đêm, ho đến viền mắt đều rưng rưng nước, căn bản ngủ không được yên ổn. Hiện tại bệnh trạng có hơi chút hòa hoãn, mới có thể thu được giấc ngủ khả quan hơn.

Khi cô sắp lần thứ hai ngủ lại, thì bất hạnh làm sao, điện thoại di động vang lên. Di động sung sướng mà hát ca, còn Quyền Du Lợi cau mày từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt.

Điện thoại di dộng thật tốt lại để ở trên đầu giường. Cô vươn tay cố gắng túm lấy cái điện thoại, giống như kịch bản nhân vật trong manga bị đánh ngã tứ chi run rẩy muốn đứng lên; thật vất cả mò tới được điện thoại, kết quả điện thoại trong khoảng khắc liền ngừng kêu.

Cô tức giận muốn mắng thành lời, nhưng thực tế lại chỉ có thể buông người xuống, xụi lơ. Ai lại gọi điện vào lúc này chứ? Chính lúc đang thở dài ai oán, chuông điện thoại lại vang lên. Lần này cô nhanh chóng quơ lấy điện thoại nhìn màn hình, là Quyền mama, không thể làm gì khác hơn là vội vàng bắt máy.

"Mẹ, vâng, ừm... Bị cảm ạ, ân, ba ngày rồi, ân, không có gì nghiêm trọng, chỉ là ho mà thôi... Gì a? Lên cơn sốt? Không rõ nữa, chắc không đâu ạ... Không cần, không không không, mẹ không phải tới đâu... Rồi —— Rồi... Thật sự không cần tới đâu! ... Có ăn có ăn mà, ân, ác, đi gặp bác sĩ... Vâng vâng, vậy cứ như thế, Bye bye!"

Quyền Du Lợi để điện thoại xuống, thật sâu thở dài một hơi.

Bị bệnh là khoảng thời gian cần người chiếu cố nhất, thế nhưng Du Lợi không muốn bởi vì chút bệnh nhẹ này mà làm phiền mẹ ở thật xa chạy tới đây chiếu cố cô; cô đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, chính mình phải quản lý tốt mấy thứ việc vặt này. Tuy rằng cuộc sống gần đây có chút phiền não, nhưng cũng là bởi vì vậy, mới càng không muốn khiến mẹ gặp cô trong bộ dạng như này.

Du Lợi dụi dụi mắt, nằm ngửa nhìn trần nhà; khí trời ngoài cửa sổ u ám, bên trong phòng bởi vậy cũng có chút tối, rất thích hợp vùi đầu ngủ say. Cô vẫn cảm thấy toàn thân đau nhức vô lực, nhưng hẳn nên đứng lên đi lại, kiếm chút gì đó ăn. Lời dặn dò quan tâm của mẹ còn văng vẳng bên tai, cô hao hết khí lực đứng dậy xuống giường, ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi phòng ngủ, nhìn tràng cảnh ngoài phòng khách, Quyền Du Lợi thiếu chút nữa té xỉu.

Trên mặt đất vãi đầy một đống đồ ăn cho chó nhiều màu, cái túi đựng vốn phải dựng thẳng lại đổ ngả đổ nghiêng, gối ôm trên ghế salon bị ném dưới mặt bàn; cuốn tạp chí rớt cạnh gối ôm trở nên nhăn nhúm, gương mặt suất khí trên trang bìa bị chà đạp không thương tiếc.

Nếu như Quyền Du Lợi vẫn còn có sức, nét mặt của cô lúc này chắc cũng méo mó như nhân vật trên trang bìa kia.

Không cần nghĩ, trong nhà này chỉ có một người một chó, nếu người đã bị bệnh liệt giường, vậy hung thủ gây ra chuyện này chính là...

"Quyền Hani!" Du Lợi khàn giọng rống giận. "Mày trốn đi đâu rồi? Ra đây cho ta! Quyền Hani!"

Du Lợi đi vòng vòng xung quanh nhà lùng bắt Quyền Hani. Kỳ thực căn hộ này cũng không lớn, không cần tốn quá nhiều thời gian để tìm ra; ban công không có, phòng bếp không có, Quyền Du Lợi đẩy cửa phòng tắm, một cái bóng trắng liền như tia chớp từ bên trong chạy vội ra, ý đồ chạy trốn.

Đuổi từ phòng tắm ra đến phòng ngủ, lại từ phòng ngủ đuổi tới phòng khách, bởi vì bản thân còn bệnh, động tác chậm chạp mà Quyền Du Lợi bắt không kịp Quyền Hani, hơn nữa Hani dường như cũng không thèm để ý Du Lợi, chỉ là bản thân đang rất vui vẻ chạy trốn.

Không lâu sau, Quyền Du Lợi giơ tay đầu hàng, cô không còn sức mà cùng chơi trò này với Hani nữa. Cô đi tới tủ TV mở ngăn kéo, tìm được một hộp thuốc cảm mạo; cảm động đến rơi nước mắt mở ra, kết quả phát hiện ra trong hộp chỉ còn lại hai viên.

Cô đi đến phòng bếp, nghĩ trước khi uống thuốc phải ăn chút gì đó lót dạ. Trong tủ lạnh chỉ có một lon dưa chua, hai hộp sữa chua, ức gà đông lạnh, cộng với mì ăn liền, vài miếng bánh mì nướng sắp hết hạn, tất cả đều không phải đồ ăn phù hợp cho người bệnh.

Lười mở bếp nấu mì, cô ngậm một miếng bánh mì nướng, rót một cốc nước ấm, đứng ở phòng bếp bắt đầu ăn.

Lúc này, Quyền Hani chạy đã mệt đi tới, thấy Du Lợi đang uống nước, hai mắt sáng lên nhìn cô, le lưỡi làm bộ đáng yêu.

Bất đắc dĩ Quyền chủ nhân không thể làm gì khác hơn là tiện tay cầm lấy bình nước, đổ một ca nước để trên sàn, Hani ngay lập tức hết sức vui vẻ tới hớp nước.

Chủ nhân đứng uống nước, tiểu cẩu ở bên chân cô uống nước, thoạt nhìn thật giống như một đôi bạn lang thang cùng chung nghịch cảnh, tuy rằng thực tế thời gian cả hai vật lộn đối đầu nhau còn nhiều hơn. Quyền Du Lợi cúi đầu đánh giá Quyền Hani, ngẫm nghĩ cuộc sống của Hani thật sự tự do tự tại, vô ưu vô lự.

"Mày khá lắm, Quyền Hani." Chỉ cần có hạt khô và nước là đã có thể hài lòng như vậy, vô cùng giản đơn mà sống, thật hâm mộ mà.

Hani nghe chủ nhân kêu nó, ngẩng đầu nhìn chủ nhân, lộ ra nụ cười sáng lạn cũng ha ha hai tiếng, lại tiếp tục uống nước.

Tiểu tử này tại sao lại có thể nghịch ngợm, lưu manh, tinh ranh được như thế chứ? Lúc cô mới ôm nó mang về đây không hề như vậy, nhất định là sau này bị người nào đó làm hư, luôn dạy Hani mấy thứ kỳ quái, khó trách Hani biến thành như thế. Du Lợi yên lặng nghĩ.

Vừa nghĩ tới người nào đó, lòng lại trùng xuống. Trong phòng bị Hani quậy bừa bộn, nhưng cảm thấy sao trống rỗng, lạnh lẽo quá.

Du Lợi uống một viên thuốc cảm mạo, đem cốc cất lại vào trong tủ kính, không nói một lời mà tắt đèn đi ra khỏi phòng bếp, nhìn đống hỗn độn trên sàn phòng khách, xoay người liền trở về phòng ngủ.

Tưởng rằng chủ nhân tắt đèn là cố ý cùng nó chơi đùa, Quyền Du Lợi ha ha cười từ phòng bếp chạy đến tìm Du Lợi, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng ủ rũ của chủ nhân đi hướng phòng ngủ.

Hani dừng bước, ngoẹo đầu, chậm rãi thu liễm tâm trạng vui vẻ, một mình đứng im ở căn phòng khách tối om, không đi theo vào phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro