Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, ngoại trừ gọi điện cho sếp xin nghỉ, lần thứ hai đi vào bếp ăn nốt miếng bánh mì nướng còn dư, toàn thời gian Quyền Du Lợi đều mê man ở trên giường.

Thời gian làm việc cùng tính chất công việc của Quyền Du Lợi đều không giống người thường. Cô là kỹ sư phần mềm, thuộc Viện tình báo điện tín quốc phòng, giờ làm việc thường là từ một giờ chiều đến tận mười giờ tối. Sau khi dùng giọng nói khàn khàn mà vô tình lại trở nên thật mong manh gợi cảm gọi điện xin nghỉ bệnh, sếp quản lý trực tiếp của cô Thôi thượng tá rất tử tế liền cho phép cô nghỉ luôn hai ngày cộng với ngày chủ nhật nữa, vậy là vừa hay cô có hẳn ba ngày không cần đi làm.

Nhưng dù là vậy cũng không thể ngăn cản tình trạng bệnh cảm mạo của cô trở nên tồi tệ hơn. Sau khi ăn xong miếng bánh mì nướng, kèm thêm một cốc nước lớn cho dễ nuốt, cả yết hầu lẫn lỗ tai đều đau muốn chết; nghẹt mũi khiến cho cô chẳng ngửi được thứ gì, miếng bánh nhai trong miệng cứ như đang ăn sáp nến vậy, tuy rằng cô chưa từng ăn sáp bao giờ, mà cũng chẳng rõ nó ăn như thế nào. Thảm nhất vẫn là cả cơ thể đau nhức cùng đau đầu, cả người từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều muốn co rút lại, giống như có ai đó ở trong đầu đang chơi trống vậy, sau đó lấy thêm cả gậy dần cô một trận.

Cô nằm bẹp trên giường, cảm thấy hơi nóng, thế là mở máy lạnh, nhưng mở máy lạnh xong lại thấy lạnh quá, cuối cùng thật xa xỉ mà vừa mở máy lạnh vừa đắp chăn bông ngủ.

Nhưng mà, thoải mái thì thoải mái vậy thôi, chẳng qua cũng chỉ là hưởng thụ bên ngoài, không cách nào trì hoãn được những giày vò trong cơ thể.

Trong mông lung, có nghe được một chút tạp âm. Quyền Hani đi qua đi lại, mỗi lần đều vòng quanh cạnh giường lắc qua lắc lại hai ba lần, nhìn chủ nhân yếu đuối, cổ họng phát ra mấy tiếng ư ư ai ai, sau đó thật thất vọng chạy ra ngoài, cũng không có sủa ầm ỹ nữa.

Dựa vào đám thức ăn vung vãi trên mặt đất, còn có bát nước lúc đó trong phòng bếp Quyền Du Lợi tùy ý đổ cho nó, Hani lúc đầu vẫn tính là có khí lực; sau khi uống hết chỗ nước, Hani lại bắt đầu không còn tí sức lực nào rồi. Đối với đứa trẻ hiếu động như Quyền Hani mà nói, nước so với thức ăn còn trọng yếu hơn; không có nước, thân thể điều chỉnh nhiệt độ cơ thể không còn dễ dàng, nó mệt mỏi rất nhanh, không thể chạy loạn được nữa.

Thẳng đến đêm khuya mà Quyền Du Lợi còn chưa thức dậy, tiểu Hani thực sự sắp khát chết rồi, bôn tẩu khắp nơi cũng tìm không được nguồn nước. Trong nhà chỉ có hai nơi duy nhất tìm được nước là phòng bếp cùng WC; bồn rửa nhà bếp rất cao, không có công cụ nào có thể giúp nó nhảy tới được. Quyền Hani đứng ở cửa WC đen như mực, cau mày, trong lòng một trận bối rối.

Chẳng lẽ phải vậy sao... ?

Nó tiến lại gần một bước, lại lui về sau nửa bước, chần chờ thật lâu, cuối cùng đứng ở trước bồn cầu.

Quyền Hani lệ uông uông nhìn cái bồn cầu tựa như tà ác ma vương, miệng khát nôn nóng không ngừng bức bách nó khuất phục. Quyền Hani rên rỉ một trận bi thương.

Đây chính là cái bồn cầu đó nha! Lớn đến như vậy rồi còn chưa từng chịu loại khuất nhục nào thế này!

Ngay khi nó còn do dự, bỗng nhiên một đoạn đối thoại từ đáy lòng nó vang lên.

"Quyền Hani, đứng nghiêm! Ngẩng đầu ưỡn ngực! Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là một con cẩu khuất khí cùng mỹ lệ, lúc nào cũng phải bảo trì sự kiêu ngạo cùng ưu nhã của ngươi! Bởi vì ngươi là chó của ta, biết không!"

"Nha, nói như vậy đối với một con chó, chị có quá nghiêm khắc hay không chứ?"

"Nhất định phải như vậy. Nó thế nào cũng là cẩu của Quyền Du Lợi này, không thể nào làm mất mặt chị được."

"Chắc không đấy, ha ha... Hani mau, qua đây nào... Thật ngoan. Không cần để ý đến họ Quyền nhà cưng, chị ấy ghê gớm quá đi. Ha ha..."

Đây là lúc nó vẫn còn nhỏ, có một lần Quyền Du Lợi mang nó ra ngoài công viên chạy bộ, nó khát muốn đi uống nước bẩn trong khe nước, thế là bị Quyền Du Lợi nạt một trận.

Quyền Du Lợi cầm dây xích kéo nó tới một bên cầu thang, một vị chủ nhân khác đang ngồi đó đưa đồ uống thể thao cho chủ nhân và cũng đổ luôn nước vào nắp bình cho nó uống. Đó là nơi nó nghe được đoạn đối thoại này.

Sau đó các nàng về nhà, Quyền chủ nhân đi chuẩn bị cơm, vị chủ nhân kia giúp nó tắm. Trong khi tắm, chủ nhân thở dài nói với nó: "Hani, không cần giận. Du Lợi thích ngươi cho nên mới dạy ngươi như vậy. Ngươi phải nhớ kỹ ngươi là một con chó có tôn nghiêm, vô luận dù thế nào cũng không thể vứt bỏ lòng tự trọng của ngươi, biết không? Sau này không được uống nước bẩn nữa, cũng không thể đi theo người khác xin ăn. Ngươi bây giờ không phải là con chó không ai cần. Ngươi là con chó anh tuấn, xinh đẹp, kiêu ngạo, ưu nhã, khả ái —— của Quyền Du Lợi, biết không?"

Xong xuôi rồi chủ nhân dùng khăn tắm bọc nó lại, giơ lên trước mặt: "A, cũng là chó của ta nữa. Biết ta là ai không? Biết không?"

Ẳng! Biết! Ẳng! Là chủ nhân xinh đẹp! Ẳng! Biết...

Quyền Hani cố sức kêu hai tiếng, dứt khoát xoay người chạy ra khỏi WC, thành công chống lại sức mê hoặc của nước trong bồn cầu.

Ta là một con cẩu suất khí cùng mỹ lệ, lúc nào cũng phải bảo trì kiêu ngạo cùng ưu nhã!

Ta là một con cẩu có tôn nghiêm, vô luận dù thế nào cũng đều không thể vứt bỏ lòng tự trọng của ta!

Ta không phải là con cẩu không ai cần! Ta là cẩu của Quyền Du Lợi cùng chủ nhân xinh đẹp!

Ô... Thế nhưng chủ nhân xinh đẹp a, nàng lúc nào mới về nhà đây? Hani rất nhớ người, Quyền chủ nhân cũng rất nhớ người, người không biết sao?

Quyền Hani chịu đựng cơn khát, đẩy cánh cửa đóng hờ phòng Quyền Du Lợi, nằm úp sấp trên mặt thảm trong phòng, ô ô nghẹn nghẹn nhớ vị chủ nhân xinh đẹp đã lâu không gặp, một mặt lại đau lòng nhìn Quyền chủ tử trên giường ngày thường suất khí vạn phần, nhưng hôm nay lại bệnh thoi thóp. Tên tiểu quỷ tinh quái này tuy rằng lo lắng, nhưng cũng tạm thời vô kế sách.

Mấy giờ rồi? Mình đã ngủ bao lâu? Hani đâu? Quyền Du Lợi ngồi dậy trên giường, vẻ mặt mờ mịt nhìn quanh bốn phía; mái tóc dài màu đen rối tung xõa ra mất trật tự, thêm chiếc áo phông đen lại có vẻ thập phần gợi cảm.

Sau khi cô bắt gặp Quyền Hani đang co lại một đoàn ngủ trên thảm trải sàn, giống như một cục bông mềm tựa nhung tròn tròn, khiến người ta muốn bắt nó lại ôm vào trong ngực xoa bóp vài cái.

Ai ya, hài tử này ngủ đáng yêu như vậy, rốt cuộc là giống ai chứ? Du Lợi ngắm nghía Quyền Hani, không khỏi cảm thán.

Lúc này Hani như là có linh cảm, ngẩng đầu mở mắt, nhìn về hướng Du Lợi đang nhìn lại đây.

Vừa nhìn thấy chủ nhân đã rời giường, Quyền Hani mừng rõ như điên vội nhảy lên khỏi mặt thảm, hướng về phía Du Lợi hưng phấn mà ha ha hai tiếng, liền ngay sau đó lao ra khỏi phòng, để lại chủ nhân sững sờ hoàn toàn không hiểu gì.

Hài tử này... Điên rồi sao? Du Lợi không nói gì mà nhìn ra cửa phòng.

Chỉ chốc lát sau, Hani ngậm một cái bát đựng nước chạy trở lại, nhìn Quyền Du Lợi lắc mạnh cái đuôi.

Thì ra là khát. Quyền Du Lợi nhìn tiểu Hani bán manh đến không có liêm sỉ như thế, nghĩ vừa bực mình vừa buồn cười.

"Ngươi nha, cũng chỉ có loại thời điểm này mới có thể làm nũng với ta."

Ngay cả khi thân thể có chút không thoải mái, Quyền Du Lợi vẫn vén chăn lên bước xuống giường. Cho dù Hani có không khát, thì chính cô cũng thấy đói bụng; hơn nữa đã ngủ quá lâu, cảm giác gân cốt có chút căng cứng. Cô vặn eo bẻ cổ đi ra khỏi phòng, Hani lững thững theo phía sau.

Đi tới phòng khách lại không tránh được nhìn thấy đống bánh đồ ăn cho cẩu rơi dưới đất kia, Du Lợi chợt dừng bước quay đầu vứt cho Hani một cái ánh mắt sắc bén, phản ứng rất nhanh Hani liền lùi lại hai bước chột dạ nháy mắt mấy cái; sau khi hai bên giằng co ba giây, Quyền Du Lợi đại nhân không thèm chấp tiểu cẩu, mỉm cười hướng phòng bếp đi đến.

Khi Du Lợi nắm lấy tay nắm cửa tủ lạnh thì mới nhớ ra, trong nhà đã không còn đồ ăn thích hợp cho người bệnh, cô cũng không thể ăn đồ cay chua vào lúc này đi? Cô đứng sững sờ trước tủ lạnh, Hani bỏ bát nước xuống, chạy đến bên chân cô bần thần.

Cô không thể làm gì khác hơn là trước rót nước cho Quyền Hani uống, ngồi xổm xuống nhìn Hani vui đầu vào bát nước. Quyền Du Lợi lộ ra cười khổ, đưa tay vỗ vỗ đầu Hani, sau đó đứng dậy đi lấy chổi, quét qua sàn nhà phòng khách.

Chỉ chốc lát sau, Quyền Hani đã khôi phục nguyên khí lại sanh long hoạt hổ chạy ra. Nó không dám quấy rối nữa, chỉ ở một bên thở; chờ Du Lợi đem chỗ bánh cho chó trên mặt đất dọn sạch sẽ, ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi, nó mới chạy đến cạnh gót chân Du Lợi, vùi đầu cọ cọ hai cái, tỏ vẻ vô cùng thân thiết.

Du Lợi cười cười, ôm lấy Hani từ dưới đất lên, đặt ở trên đùi, tựa như xoa một con mèo nhỏ, vuốt dọc từ đỉnh đầu đến lớp lông trên lưng.

Hani giãy dụa xoay người trên tay Du Lợi, ngẩng đầu tìm kiếm mặt Du Lợi; khi Du Lợi khom lưng cúi đầu xuống, nó dùng đầu mũi ướt át đụng đụng chóp mũi Du Lợi. Cả hai tựa đầu vào nhau, sau khi dùng mũi quẹt quẹt lẫn nhau vài cái, Hani liền ngoan ngoãn ghé vào trong lòng Du Lợi, mặc chủ nhân gãi gãi.

Hani rất ít khi làm nũng với Du Lợi như thế, nó cùng Du Lợi bình thường đều như thể hai anh em tốt ở chung. Điều này thật ấm áp làm sao, đại khái là vì chủ nhân bệnh thành như vậy, lại không người chiếu cố, khiến cả sủng vật cũng tiếc thương.

Trong lúc nhất thời phòng khách trở nên an tĩnh lại, thiếu đi tiếng bước chân chạy loạn của Quyền Hani, có điều cũng thật yên bình.

Thế nhưng, Hani mơ hồ cảm thấy không thích hợp. Nó lặng lẽ ngắm nhìn Quyền chủ nhân.

Đôi mắt chủ nhân rất đẹp, thỉnh thoảng mang chút u buồn, khiến người ta đoán không ra cô đang suy nghĩ gì. Nhưng mà còn hơn cả cái loại u buồn này, vẻ mặt Quyền chủ nhân hôm nay thoạt nhìn, càng có nhiều cô đơn cùng cô đơn hơn nữa.

Tiểu Hani nhìn vào trong mắt, thực sự rất khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro