Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Năm nay tuyết rơi rất sớm.

Sáng sớm, Thương Hàn ngậm lấy một miếng bánh mì nguội từ ngăn mát tủ lạnh rồi đi ra ngoài. Cửa vừa mở ra, một luồng khí lạnh phả vào mặt khiến Thương Hàn vô thức hà hơi một cái tạo thành một đám sương trắng rồi nhanh chóng tan biến. Phải đến khi xuống lầu, Thương Hàn mới nhận ra tuyết đang rơi.

Khu phố một màu trắng xóa, lạnh cực kì, Thương Hàn quấn chiếc áo khoác đen của mình, run mạnh một cái, dùng sức nuốt nốt miếng bánh cuối cùng xuống miệng. Sau khi giậm chân vài cái, cơ thể đã quen với cái lạnh, rồi chạy trên tuyết, cô sắp đi làm muộn, không thể không chạy.

Thương Hàn đau nhói ở đầu, cách đây năm năm cô bị tai nạn ô tô, trên đầu phải khâu hơn chục mũi, để lại di chứng, mỗi khi trở trời thì sẽ đau đầu.

Thương Hàn vừa bước được bước đầu, liền cảm thấy chân mình gặp cản trở, cúi đầu xuống, hóa ra từ đâu xuất hiện một cô bé khoảng bốn, năm tuổi, đang níu quần cô lại không cho cô đi.

Đứa trẻ này vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to đen láy, hàng mi dài cong vút trước mặt, thanh tú như búp bê. Bé gái ấy cũng mặc như một con búp bê, một chiếc váy công chúa màu hồng, quần dài màu trắng và một đôi giày da nhỏ màu đen. Băng tuyết xung quanh đều có màu trắng, có duy nhất đứa trẻ này là hồng hồng đáng yêu. Mẫu tính bên trong Thương Hàn trào dâng, chỉ muốn hôn bé một cái.

Nhiệt độ bên ngoài đã xuống dưới 0 độ. Thương Hàn sợ đứa nhỏ sẽ chết cóng nên nhanh chóng kéo áo khoác xuống, ôm bé vào lòng, đứa nhỏ lạnh đến mức không có chút nhiệt độ nào, lạnh đến mức Thương Hàn giật mình một cái.

Còn mười phút nữa là Thương hàn đi làm muộn, cô nghĩ ngợi rồi bế đứa bé ra ngoài hành lang, nhẹ giọng hỏi: "Bạn nhỏ, mẹ cháu đâu rồi?"

Đứa nhỏ mở lớn hai mắt nhìn cô, đôi mắt ươn ướt đến mức nước mắt sắp trào ra, không có vẻ gì là sợ người lạ, bé ngây ngốc cười với cô rồi kêu lên: "Mẹ ơi!"

Thương Hàn sợ hãi tới mức tay cũng run lên, đem đứa nhỏ đặt trên mặt đất, "Cháu, cháu đừng nói nhảm! Cô còn chưa kết hôn! Ai là mẹ cháu!"

Đứa nhỏ ngậm miệng lại, đôi mắt to nhanh chóng ướt nhẹp, thì thào một cách đáng thương: "Mẹ..."

Đứa trẻ này nhìn cũng ngoan, nhưng hóa ra lại là một cô bé ngốc nghếch, đến mẹ mình cũng nhận nhầm. Thương Hàn sợ mình ở lâu hơn nữa thì gây hiểu lầm, mà cô lại còn đang vội đi làm, nghĩ một lúc, cô quyết để đứa bé ở hành lang, gọi điện thoại cho bộ phận quản lý tòa nhà, nói vị trí đứa bé đang đứng, để ban quản lý nhanh chóng giúp đỡ đứa bé tìm bố mẹ, bản thân thì chạy nhanh như một làn khói.

Phía sau cô, đứa trẻ đang đứng trong tuyết, kêu từng tiếng mẹ giòn tan, Thương Hàn quay lại, trời lại đổ tuyết, chỉ có một đứa trẻ như vậy đứng trong tuyết, mặc váy công chúa mà không cảm thấy lạnh, nhếch miệng cười với cô, nụ cười ngọt ngào đến mức kỳ quái.

Thương Hàn rùng mình, chạy càng nhanh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro